Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 41: Cái chết của Vân nương!

Lưu tổng quản xoay người nói nhỏ: “Xuân Nhi là nha hoàn do thái hậu nương nương phái đến Vương phủ để hầu hạ Vương gia.”

Lời này của hắn vừa nói xong, Nhan Noãn Noãn giật mình sửng sốt một lúc lâu. Lưu Quang Lâm chết tiệt, hắn đây chính là cố tình đào hố chờ nàng nhảy xuống sao? Còn tưởng những ngày qua nàng đối đãi với hắn không tệ thì hắn cũng phải có chút khách khí với nàng, không ngờ hắn lại dám ngầm hãm hại nàng. Đã biết rõ nàng ta là người của Thái hậu, vì sao không sớm nói cho nàng biết chứ? Hiện tại hai tay Xuân Nhi đều bị nàng phế rồi, Thái hậu còn không tính sổ với nàng sao? Thật sự là quá âm hiểm mà!

“Những lời này của Lưu tổng quản là thật sao? Vì sao ta ở trong phủ cũng mấy ngày rồi mà chưa từng nghe Lưu tổng quản đề cập tới chuyện này?” Nhan Noãn Noãn cố nhẹ giọng hỏi.

“Đó là bởi vì Vương phi không có hỏi nô tài!”

Nhan Noãn Noãn tức đến muốn hộc máu! Nàng cắn chặt răng, hận không thể cắn cho tên Lưu tổng quản kia mấy cái trút giận, hai bàn tay đẹp gắt gao nắm chặt, cố ra vẻ tươi cười nói: “Nói như vậy là do ta sơ suất, không biết chuyện Xuân Nhi là người của Thái hậu rồi! Vậy cứ để Xuân Nhi lưu lại Vương phủ đi, về phần những người khác, thỉnh Lưu tổng quản đưa khế ước của các nàng giao cho Thiên Minh.”

Đáng chết! Nàng đã không muốn dính tới Thái hậu mà lại vô tình chọc trúng. Thái hậu lão yêu bà kia mà biết chuyện nàng đánh người của bà ta còn không gây khó dễ mới lạ, nàng phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách mới được.

Nhan Noãn Noãn cũng không cho rằng khế ước bán thân của Xuân Nhi sẽ ở trong tay của Lưu Quang Lâm. Nếu Xuân Nhi là người của Thái hậu thì tất yếu là người trong cung rồi, khế ước bán thân cũng không thể nào giao cho một tổng quản nhỏ bé như Lưu Quang Lâm được.


Đám nha hoàn nọ đến khi bị đuổi ra khỏi phủ rồi mới hiểu được kết cục của bản thân là do Nhan Noãn Noãn định đoạt, sợ tới mức tái mặt, liên tục cầu xin tha thứ, làm gì còn tâm tư mà lo lắng chuyện khác, giữ lại mạng sống cùng sự trong sạch là quan trọng nhất.

Các nàng tuy chỉ là tỳ nữ nhưng cũng là những cô nương trong sạch, nếu hôm nay bị bán vào thanh lâu thì đừng nói tới tự do, sự trong sạch bấy lâu nay cũng chưa chắc giữ được, cuộc sống lúc bấy giờ chắc chắn còn không bằng chết nữa.

Tiếng khóc lóc cầu xin vang vọng cửa trước Vương phủ nhưng Nhan Noãn Noãn vẫn thờ ơ. Nếu sợ hãi ngày hôm nay thì ngày trước ở trong Vương phủ diễu võ dương oai có từng nghĩ đến cảm nhận của Long Trác Việt không? Những kẻ trước đây khi dễ Long Trác Việt, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua.

Đợi đám nha hoàn bị Thiên Minh dẫn đi rồi, Nhan Noãn Noãn cầm hai bình dược đi tới phòng Nhan Song Song.

Cửa sổ gỗ trong phòng Nhan Song Song không khép hẳn, Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn vào thì thấy Nhan Song Song đang ôm đầu gối ngồi trên giường, cả mặt vùi vào khe hở giữa hai đầu gối, bả vai khẽ rung, vẻ đau thương bao phủ cả người nàng ta.

Nhan Noãn Noãn nghĩ Nhan Song Song là do bị đám nha hoàn đấm đá mà cảm thấy ủy khuất.


“Cầm lấy, màu trắng là để bôi ngoài da, màu đen là để uống.” Nhan Noãn Noãn đứng trước giường Nhan Song Song, đưa hai bình dược trong tay tới trước mặt Nhan Song Song.

Nàng nghe Long Trác Việt nói, thuốc này là do Hoàng thượng ban cho hắn, bởi vì hắn thường bị người khác khi dễ nên khó tránh khỏi bị thương, Hoàng thượng thấy hắn thường xuyên tím bầm thì liền lấy thuốc trong cung cho hắn. Thuốc do Hoàng thượng ban thưởng thì chắc chắn phải là loại tốt nhất rồi!

Nhan Song Song chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc đen gọn gàng bị đám nha hoàn nọ lôi kéo rối tung rối mù, gương mặt vốn xinh đẹp giờ phút này cũng sưng tím, khóe miệng vẫn còn lưu lại vết máu, đôi mắt đẹp khóc đến sưng đỏ cả. Nhan Song Song mờ mịt nhìn Nhan Noãn Noãn, khẽ cắn môi dưới, bộ dáng vô cùng ủy khuất.

Nhan Noãn Noãn đặt hai lọ thuốc lên giường, lạnh nhạt nói: “Ngươi thà ngồi đây khóc lóc cũng không chịu sửa sang lại bộ dáng chật vật của mình lúc này? Phải biết rằng ngươi có khóc hơn nữa cũng vô dụng thôi. Bất quá, cảm ơn ngươi đã thay ta cản một tát kia của Xuân Nhi!”

Nhan Noãn Noãn có chút nghi ngờ cùng khó hiểu, nàng đối với Nhan Song Song cũng không thể coi là tốt được, mà Nhan Song Song lại chịu sự uy hiếp của Nhan Hướng Thái, nàng ta cho dù thật lòng không muốn hại nàng nhưng là cũng không thể đứng về phía nàng như vậy chứ? Ánh mắt vừa rồi của nàng ta thực ra là vì sao chứ?

Nhan Song Song cúi đôi mắt đỏ quạch nhìn hai lọ thuốc  không chớp mắt, mặc dù Nhan Noãn Noãn nói lời khó nghe nhưng trong lòng nàng lại dấy lên một cỗ  xúc động, ngực dội lên một cơn đau đớn, Nhan Song Song khóc càng mãnh liệt hơn cả.


Nhan Noãn Noãn nhíu mày nói: “Ngươi khóc như vậy, người không biết còn tưởng là chủ tử ta ngược đãi ngươi!”

Ngược đãi thì không có, bất quá lời nói lạnh nhạt cộng thêm thái độ lạnh lùng kia cũng không kém ngược đãi là bao. Đáy lòng bất chợt vang lên một thanh âm khác lạ khiến cho Nhan Noãn Noãn tức giận đến độ muốn đánh người.

Nhan Song Song khẽ nhếch khóe miệng, im lặng không nói gì càng khiến cho người khác cảm thấy nàng chính là bị chủ tử Nhan Noãn Noãn này ngược đãi.

Nhan Noãn Noãn thu lại ánh nhìn, có chút không vui, xem ra Nhan Song Song này cũng không muốn nhìn thấy nàng, nàng cũng không cần ở đây tự chuốc phiền toái. Nhan Noãn Noãn nghĩ vậy liền xoay người rời đi.

Chỉ là mới đi được vài bước thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói bi ai của Nhan Song Song, mà lời nói của nàng ta khiến Nhan Noãn Noãn không thể không cả kinh mà quay người lại.

“Vương phi, Vân nương chết rồi, người hiểu nô tỳ nhất đã chết rồi!” dứt lời liền khóc nức nở thành tiếng, tiếng khóc bi ai, thống thiết vô cùng.

Nhan Noãn Noãn trố mắt, vẻ không thể tin nhìn Nhan Song Song, đáy mắt kinh hãi không thôi.

“Đêm qua nô tỳ mới biết chuyện Vân nương từ sáu ngày trước đã đột nhiên phát bệnh mà chết!” Nhan Song Song nhìn Nhan Noãn Noãn nói, thanh âm nhỏ như đang tự nói với chính mình, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm nhưng không biết là đang nhìn gì.


Sáu ngày trước? Đó không phải là sau ngày Vân nương tới tìm nàng sao? Vân nương tuy rằng bệnh nặng, khó có thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng cũng không thể đột ngột phát bệnh chết được. Nhan Noãn Noãn trong lòng thầm nghĩ. 

Nàng nhớ rõ Vân nương trước khi rời đi, ánh mắt ôn nhu chất chứa bi thương cùng lo lắng nói với nàng: “Thỉnh Vương phi không cần đem chuyện nô tỳ tới gặp người nói cho Song Song nghe!” Nhan Noãn Noãn không rõ ý tứ của bà, bất quá thì nàng cũng không định nói ra chuyện này.

“Nô tỳ ba lần tới gặp người nhưng Hầu gia đều nói người đang dưỡng bệnh nên không để cho nô tỳ gặp. Nô tỳ thật sự rất lo lắng nên đêm qua đã lén lút hồi phủ, không ngờ vừa vào phòng đã thấy bài vị của người! Triệu nương vì nô tỳ khẩn thiết cầu xin nên đã nói cho nô tỳ biết mọi chuyện, bà còn nói là Hầu gia đã hạ lệnh nghiêm cấm tất cả mọi người nói chuyện Vân mẹ qua đời cho nô tỳ!” Nhan Song Song vừa dứt lời, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén. Người nàng gọi là cha kia không ngờ lại nhẫn tâm lừa dối nàng. Hắn rõ ràng đã đáp ứng nàng sẽ chữa khỏi bệnh cho Vân nương, vậy mà…

Nhan Noãn Noãn ngẫm nghĩ một hồi rồi đột ngột cả kinh, ngày đó Vân nương đến tìm nàng là đã biết trước mình sắp chết sao? Điều bà không yên tâm nhất chính là Nhan Song Song. Vân nương tuy đột ngột phát bệnh mà chết nhưng cũng không thể nghi ngờ chuyện bà đã sớm dự liệu được mọi chuyện, xem ra, bà chính là không muốn bản thân mình trở thành công cụ để Nhan Hướng Thái uy hiếp Nhan Song Song. Nhan Hướng Thái biết chuyện Vân nương qua đời tất nhiên sẽ làm mọi cách để không cho Nhan Song Song biết.

“Ngươi hận Nhị thúc sao?” Nhan Noãn Noãn nhìn biểu tình trên mặt Nhan Song Song, trầm giọng hỏi.

Nhan Song Song mở to mắt nhìn nàng, lắc đầu nói: “Không hận, hắn chính là cha ta!”

Nguyên lai vì hắn là cha nên nàng mới không thể hận, loại tư vị muốn hận mà không thể hận này thật khiến người ta khó chịu như bị lửa thiêu đốt, mỗi lần nàng hít thở lại cảm thấy một cơn đau đớn như có ai đó cầm  kim đâm vào tim mình.