Tiếng cười dần xa, Nhan Noãn Noãn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Long Trác Việt, nhất thời trên trán hiện rõ ba đường hắc tuyến, rõ ràng là tiếng cười réo rắt động lòng người nhưng truyền vào tim nàng lại khiến cho nàng hận không thể bóp nát nó.
Ngốc tử quả nhiên thiếu tâm nhãn, người khác cười nhạo, châm chọc rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra, còn theo bọn họ uống rượu vui đùa nữa chứ.
Long Trác Việt thật sự không tình nguyện bị người kéo đi, hắn muốn cùng nương tử động phòng cơ. Nhưng là mọi người đến dự hôn lễ của hắn vui vẻ như vậy, hắn thấy bản thân cũng không nên làm người khác mất hứng.
Trong tân phòng, Nhan Noãn Noãn thấy xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, sau một hồi khởi động tay chân liền đem khăn hỉ xốc lên, ném tới trên giường, bất quá rất nhanh sau đó khăn hỉ lại bị một bàn tay trắng như ngọc nhấc lên, một giọng nói mềm mại vang lên: “Vương phi, khăn hỉ này phải để Vương gia gỡ xuống!”
Nhan Noãn Noãn nhìn qua, chỉ thấy một cô gái khoảng mười năm mười sáu tuổi đứng cạnh giường, đôi mắt to tròn, có thần giờ phút này có chút giận dữ, gương mặt tròn trịa, đôi môi nhỏ mím lại nhìn nàng.
Nhan Noãn Noãn khẽ chớp chớp hàng mi dài, ánh mắt thản nhiên mà sắc bén nhìn nữ tử nọ một lượt, lục tìm trong trí nhớ không thấy có sự tồn tại của nàng ta, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đây là đang chỉ trích ta?”
Nữ tử nọ trong lòng khẽ biến, cúi đầu nói: “Nô tỳ không dám! Nô tỳ chỉ là nghe các lão nhân gia nói, khăn hỉ phải để phu quân gỡ xuống mới may mắn!” Ánh mắt không hờn không oán của Nhan Noãn Noãn khiến nàng ta có cảm giác lạnh dọc sống lưng.
Nhan Noãn Noãn nhàn tản liếc nàng ta một cái rồi quay sang đánh giá tân phòng: “Ở đại đường đã sớm gỡ xuống, có gỡ thêm lần nữa cũng chẳng xấu hơn được nữa đâu!”
Trong tân phòng lúc này trừ bỏ nàng cùng nha hoàn kia thì một người cũng không có, tân phòng trang trí khá đơn giản, không giống như sự hoa lệ của hoàng thất nàng hay thấy trong phim truyền hình. Tuy trong phòng có khá nhiều đồ cổ quí giá nhưng tổng thể nhìn lại cũng có cảm giác thực thoải mái, chữ hỉ bằng vàng treo trên tường, một đôi nến long phượng trên bàn, rượu hợp cẩn, long nhãn, lạc cùng táo đỏ không thiếu một thứ.
Giường được chạm khắc hoa văn, rèm che được làm bằng tơ lụa quí giá, gối uyên ương xếp ngay ngắn trên đầu giường, chăn hỉ thêu uyên ướng hí thủy sinh động vô cùng.
Nữ tử nọ nghe Nhan Noãn Noãn nói, gương mặt nhỏ nhắn có chút rối rắm dần dần xị lại như bánh bao chiều, dẫu sao ở đại đường Vương phi cũng đã tự mình gỡ khăn hỉ rồi, nàng ta có ngăn cản cũng chẳng có ích gì nữa.
Nhan Noãn Noãn đột nhiên thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn nữ tử nọ, lạnh nhạt hỏi:“Ngươi là ai?”
“Nô tỳ Nhan Song Song, là nha đầu hồi môn của Vương phi!”
Họ Nhan? Đáy mắt Nhan Noãn Noãn hiện lên tia nghi ngờ, một nha hoàn nhỏ bé cũng mang họ Nhan? Chẳng lẽ hạ nhân nào đó được ban thưởng họ Nhan sao?
Cùng lúc đó, tại đại đường.
“Vương gia, vi thần kính người một ly, chúc người sinh ra sớm quý tử!”
“Tốt nhất là ba năm hai đứa, thông minh lanh lợi.”
“Ta chúc vương gia cùng vương phi ân ái dài lâu...”
Long Trác Việt bị một đám đại thần cùng thế gia công tử vây quanh, mỗi người đều mang vẻ mặt vui mừng, thành ý chúc mừng hắn. Duy chỉ có mình bản thân bọn họ mới biết được chính mình có bao nhiêu khinh thường đối với vị Hiền vương gia này. Nếu không phải vì ngại hoàng đế cũng đang ở đây thì bọn họ cũng chẳng cần ‘nhã nhặn’ đến vậy.
Sinh ra sớm quý tử? Thông minh lanh lợi? Trước không nói tới tên ngốc này có biết làm thế nào để sinh con không, cho dù thực sự hiểu được thì con của một tên ngốc có thể thông minh hơn hắn sao? Thật quá mức buồn cười!
Vợ chồng ân ái? Nữ nhân gả cho một gã ngốc như hắn, vợ chồng thật sự có thể ân ái được sao? Không chừng sớm muộn cũng chịu không nổi mà hồng hạnh xuất tường, cùng gian phu trốn chạy kìa! Huống chi tân Vương phi lại là một đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, sợ là nàng cũng không chịu nổi một gã ngốc như hắn đi!
Có người đã bắt đầu xuất hiện ý xấu, chờ mong một ngày nào đó Hiền vương phủ truyền ra tin đồn Hiền vương phi cùng gian phu bỏ trốn, Hiền vương gia bị đội nón xanh, tin tức như vậy đảm bảo có thể khiến kinh thành sôi sục vài tháng là ít.
Long Trác Việt đương nhiên không biết được những suy nghĩ này, đầu hắn lúc này thật sự cảm thấy choáng váng, nhìn người trước mặt hết chia ba chia bốn lại nhập thành một rồi lại chia ba chia bốn…
“Vương gia, đến, chúng ta lại làm một ly.”
Một gã công tử trẻ tuổi dùng sức lôi kéo hỉ bảo Long Trác Việt, cười nói, hành động này của hắn khiến hỉ bào lần nữa bị xô lệch, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, nút thắt trên hỉ bào toàn bộ đứt ra khiến những người chứng kiến không khỏi nghi ngờ là hắn cố ý.
“Ai da, Vương gia, thật không phải, là ta vui quá mà!”
Chính là cố ý! Ánh mắt tay công tử trẻ tuổi hiện rõ vẻ bất mãn, dựa vào cái gì mà một tên ngốc như hắn có thể thú được một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy? Ngay cả Bạch Vũ – Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, cũng không được ba phần của nàng, tại sao vận khí của tên ngốc này lại tốt đến vậy chứ?
“Ngô… ta không uống nổi nữa, ta muốn đi động phòng… động phòng!” Long Trác Việt buông ly rượu, bĩu môi, lắc lắc đầu nói.
Đang lúc Long Trác Việt bị đám người lôi kéo không tha, Long Cẩm Thịnh từ vị trí chủ hôn bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng! Trẫm thấy các khanh cũng không nên làm chậm trễ chuyện động phòng của Hiền vương nữa. Nhâm Vân Hải, đưa vương gia trở về đi!”
“Nô tài tuân lệnh!” Nhâm Vân Hải lắc lắc phất trần trong tay, cung kính lĩnh mệnh rời đi.
Hoàng đế đã lên tiếng, đám người phía dưới đương nhiên không dám dị nghị.
“Vương gia, đến tân phòng rồi, ngài cẩn thận một chút!” Nhâm Vân Hải dìu Long Trác Việt đứng trước cửa tân phòng, đang định đẩy cửa đi vào thì Long Trác Việt giống như người khác vậy, hăng hái đứng thẳng lưng, hai mắt dán vào cửa tân phòng.
“Đến rồi sao? Tốt lắm, Nhâm công công cũng trở về đi, ta muốn cùng nương tử động phòng!” Long Trác Việt đuổi Nhâm Vân Hải như đuổi ruồi bọ, vẻ mặt ghét bỏ như muốn nói: “Nhâm công công, người thật sự phiền phức a!”
Dứt lời đẩy cửa bước vào tân phòng, để lại Nhâm công công đen mặt đứng ngoài, tâm tình hỗn độn, trong tay là một vật gì đó đen xì. Hiền vương gia cư nhiên giả say? Hắn tốn bao nhiêu sức lực mới có thể dìu được người về phòng cuối cùng nhận được vẻ mặt ghét bỏ kia sao?
Gương mặt trắng nõn của Nhâm Vân Hải vô cùng rối rắm cùng uỷ huất, cánh tay phất thanh phất trần, cầm theo vật đen đen kia, bi phẫn rời đi! Ô ô ô, Hoàng thượng, vương gia rất tà ác!
“Nương tử!” thanh âm vui vẻ truyền tới tai Nhan Noãn Noãn, chỉ nghe tiếng cửa bị đẩy ra, ngẩng đầu lên đã thấy một nam tử tuấn mỹ hơn người trước mặt.
Tân phòng nhất thời yên ắng, tiếng hít không khí của Nhan Noãn Noãn cùng nha hoàn Song Song vang lên, bốn mắt trợn tròn nhìn nam tử tuấn mỹ vừa bước vào.
Đối với gương mặt xấu xí thì Nhan Noãn Noãn có thể lạnh nhạt được, nhưng là lúc này đây, gương mặt tuấn mỹ của nam tử trước mặt thật sự là quá kích thích thị giác người khác mà!
Yêu nghiệt! Đây chính là hai từ đầu tiên hiện lên trong đầu Nhan Noãn Noãn.
Nam tử trước mặt, mặt mày như họa, ngũ quan cân đối, da đẹp như ngọc, tinh tế mà bóng mịn, đôi mắt phượng hẹp dài, lông mi dài lay động hệt như một cây quạt nhỏ, đôi môi mỏng đỏ hồng, nụ cười tự nhiên mà đẹp vô cùng.
Nam tử như vậy, thật sự là chỉ có trong mơ a!