Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 27: Xem kịch!

Nhan Lăng hùng hổ đi tới Tử Xảo các, hận ý trên mặt khiến cho đám nha hoàn trong Tử Xảo các kinh hãi không thôi.

“Nhị tiểu thư!”

Một nha hoàn cung kính tiến đến hành lễ, lửa giận phừng phừng khiến Nhan Lăng nhấc chân đá nàng ta ngã sang một bên, lớn tiếng hét lên: “Cút qua một bên cho ta!”

Nàng hiện tại chỉ hận không thể đem Nhan Xảo kia băm thành trăm mảnh, đối với người của Nhan Xảo đương nhiên cũng chẳng dễ chịu gì.

“Nhan Xảo, ngươi lăn ra đây cho ta!” Nhan Lăng hướng phòng trong đi tới, vừa đi vừa hét lớn.

Nhan Xảo đang ở đại sảnh dùng bữa trưa, đột nhiên nghe thấy tiếng Nhan Lăng la hét ở phòng ngoài, ngẩng đầu nhìn Tuệ Nhi nói: “Đi xem có chuyện gì xảy ra?” dứt lời lại tiếp tục dùng bữa, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhan Lăng gây chuyện sinh sự ở Tử Xảo các này cũng không phải lần đầu, nhiều lần thành quen, Nhan Xảo cũng lười quan tâm đến nàng ta, trước mắt nương vẫn được phụ thân sủng ái, chính bản thân nàng cũng được phụ thân sủng ái không ít, chọc giận Nhan Lăng cũng không phải chuyện khó hiểu gì. Nếu lần nào cũng phải đi ‘tiếp đãi’ nàng ta thì nàng cũng mệt chết a.


“Dạ!” Tuệ Nhi nhún người đáp rồi nhanh chóng xoay người đi ra, có điều chân vừa bước tới cửa đã bị Nhan Lăng xông vào đẩy sang một bên, nàng ta hoảng hốt kêu lên: “Nhị tiểu thư, người…”

‘Ba’ một tiếng, Tuệ Nhi vừa bị Nhan Lăng đẩy, đứng còn chưa vững đã lãnh nguyên một cái tát trời giáng, một bên mặt truyền tới cơn đau rát.

“Nha đầu chết tiệt kia, đợt lát nữa coi ta làm sao thu thập ngươi!” Nhan Lăng trừng mắt hung dữ nhìn Tuệ Nhi, dám hạ độc trong đồ ăn của nàng, món nợ này chờ nàng cùng Nhan Xảo tính xong sẽ tính toán với ả sau.

Nhan Lăng đáy mắt hiện lên tia ác độc như muốn giết người, Tuệ Nhi sợ đến nỗi run rẩy cả người.

Thấy nha hoàn thân cận vô duyên vô cớ bị đánh, Nhan Xảo cho dù không để ý tới Nhan Lăng cũng không thể nuốt trôi cơn giận này, tục ngữ nói, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Nhan Lăng đánh nha hoàn của nàng tức là không nể mặt Nhan Xảo nàng rồi.

“Nhị tỷ, người làm vậy là sao?” Nhan Xảo âm trầm, hạ đũa xuống, chậm rãi đứng dậy trừng mắt nhìn Nhan Lăng, bốn mắt nhìn nhau như muốn tóe lửa, cả hai đều nhìn thấy cừu hận trong mắt đối phương.

Nhan Lăng khẽ vẫy tay, Bạch Mai từ phía sau vội đưa giỏ thức ăn trong tay cho nàng ta, chỉ thấy Nhan Lăng đặt mạnh giỏ thức ăn lên bàn, giận dữ nói: “Ngươi thật độc ác, lại dám cả gan sai người hạ độc trong đồ ăn của ta!”


Nhan Lăng vừa nói vừa từ trong giỏ lấy chén canh, đôi mắt đẹp nheo lại đầy ác độc, vươn tay hất thẳng chén canh vào mặt Nhan Xảo: “Ta nói cho ngươi biết, muốn độc chết ta không dễ như vậy đâu. Ngươi một ngày là thứ nữ thì cả đời cũng vẫn là thứ nữ hạ tiện, đừng hòng vọng tưởng trèo lên đầu ta!”

Nhan Xảo hóa đá, nàng vốn còn đang mơ hồ không hiểu điều Nhan Lăng muốn nói, đang suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra thì đã hứng nguyên chén canh vào mặt. Cảm giác được dầu mỡ chảy trên mặt, Nhan Xảo không nén được cơn giận, bất chấp chân tướng mọi chuyện, tiện tay cầm lấy mâm đồ ăn hất bay vào người Nhan Lăng. 

Nhan Xảo nhân lúc Nhan Lăng còn đang tránh né mâm thức ăn, cầm lấy roi da của mình, dùng sức quật về phía Nhan Lăng, công kích không ngừng khiến cho Nhan Lăng không tránh kịp, một bên mặt bị roi đánh trúng lưu lại vết lằn đỏ sẫm.

Nữ nhân coi trọng nhất chính là dung mạo, trên mặt truyền tới cơn đau nhắc nhở Nhan Lăng là Nhan Xảo đã hủy đi gương mặt mình. Trong chớp mắt, lửa hận bùng lên trong đôi mắt xinh đẹp như muốn thiêu hủy tất thảy mọi vật chung quanh.

“Tiện nhân, ngươi dám hủy gương mặt của ta sao?” Nhan Lăng ôm má bị roi quật, nghiến răng nghiến lợi hét lớn, hận không thể ăn thịt, uống máu Nhan Xảo.

Nhan Xảo cầm roi da, lạnh lùng nhìn Nhan Lăng rồi lại nhìn vết roi trên mặt nàng ta, đáy mắt hiện lên tia khoái trá: “Đây là ngươi tự tìm lấy!” 

Trên đầu còn chảy xuống mấy giọt canh, Nhan Xảo đương nhiên không thấy là mình đã làm sai gì cả. Ngày thường nàng đã nhẫn nhịn Nhan Lăng quá nhiều rồi, hôm nay nàng ta không phân biệt thị phi, đã làm loạn Tử Xảo các lại còn dám hất canh lên mặt nàng, sự sỉ nhục này nàng làm sao có thể nhịn xuống được chứ?


“Ngươi muốn chết?” Nhan Lăng giận dữ hét lên, toàn thân bắt đầu tản ra những tia ánh sáng trắng rồi dần dần tụ lại thành thứ ánh sáng chói mắt vô cùng, đám nha hoàn trong phủ kéo tới Tử Xảo các xem náo nhiệt vừa nhìn thấy Nhan Lăng như vậy, trong lòng kinh hãi không thôi. Nhị tiểu thư lần này bị chọc giận thật rồi!

Mối thù hạ độc cộng thêm hành động hủy nhan của Nhan Xảo vừa rồi khiến Nhan Lăng chỉ có một ý niệm duy nhất là phải nghiền nát Nhan Xảo này thành tro bụi.

Nhan Xảo nhìn Nhan Lăng phát động nội lực, đáy mắt hiện lên tia giễu cợt, chỉ mới đạt cấp bốn thôi mà cũng định đấu với nàng sao? Có kẻ tự dẫn xác tới tìm ngược, nàng sao lại né tránh chứ? Cái chính là không thể để nàng ta hủy Tử Xảo các được.

“Nơi này không thích hợp đánh nhau, nếu muốn đánh thì chúng ta ra ngoài đánh!” Nhan Xảo lạnh lùng nhìn Nhan Lăng, bộ dáng khinh thường không để nàng vào mắt khiến lửa giận trong lòng Nhan Lăng lần nữa bùng lên.

Nhan Noãn Noãn khéo léo tránh ở cửa Tử Xảo các xem náo nhiệt, tuy rằng ở bên ngoài nhìn vào không được nhiều nhưng thanh âm các nàng cũng không nhỏ, chỉ nghe thôi cũng đủ thấy lửa giận không ít, tình hình bên trong nhất định rất hay ho.

Trước mắt nàng đột ngột xuất hiện một đạo ánh sáng trắng, sáng đến nỗi nàng phải nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra được thì đã thấy Nhan Lăng cùng Nhan Xảo đứng trước Tử Xảo các, cách nàng khoảng mấy trượng, mà nàng cũng đã nhận ra được ánh sáng trắng kia là do đâu rồi.

Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn khẽ nheo lại, đáy mắt xẹt qua tia sáng, nguyên lai là do nội lực của các nàng phát ra a, nội lực càng cao thì ánh sáng phát ra càng mạnh nha.

Nhan Xảo vừa ra khỏi Tử Xảo các liền phát động nội lực, ánh sáng trên người nàng ta so với ánh sáng trên người Nhan Lăng càng mạnh hơn cả, ngọn roi da trong tay vung lên, uốn lượn như rắn đánh tới Nhan Lăng.


Nhan Noãn Noãn không hề chớp mắt nhìn một màn giao đấu căng thẳng phía trước, cẩn trọng né tránh để không bị bại lộ. Cho dù có muốn xem kịch cũng không nên thái quá quá a!

Nhan Lăng nhìn roi da đang hướng tới phía mình, linh hoạt né tránh, trong lòng không khỏi hối hận vì đã không mang theo kiếm khi tới đây, hiện tại không có vũ khí thật sự là thua thiệt mà.

“Di, Noãn Noãn, nàng đang làm gì a?” 

Nhan Noãn Noãn đang xem tới nhập tâm thì phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói dễ nghe của Long Trác Việt dọa nàng nhảy dựng lên. Nhan Noãn Noãn vỗ vỗ ngực mình, quay đầu trừng mắt nhìn Long Trác Việt: “Ngươi là u hồn sao? Đi cũng không nghe tiếng động, nếu nhát gan thì chắc chắn đã bị ngươi hù chết rồi!”

Long Trác Việt một tay bưng chén cơm, một tay cầm đũa, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Nhan Noãn Noãn, ánh mắt vô tội như chú cừu non làm cho Nhan Noãn Noãn không tài nào mắng được nữa, thật sự là có cảm giác vô lực khi đánh vào bông gòn mà.

“Ngươi tới đây làm gì a?”

“Noãn Noãn, cái gì gọi là u hồn a? U hồn có hình dạng như thế nào? Vì sao nói u hồn đi đứng không tiếng động?” Long Trác Việt cắn đầu đũa, đôi mắt to tròn nhìn Nhan Noãn Noãn tò mò hỏi.

Đối với tình huống ông nói gà, bà nói vịt này Nhan Noãn Noãn thật sự chỉ biết đưa tay vỗ trán thở dài.