Trích đoạn 1
“Di, Noãn Noãn, nơi này của tỷ vì sao lại to và mềm vậy? Đụng vào thật thoải mái nha! Của ta như thế nào lại bằng phẳng thế này?” bàn tay to lớn của mỗ nam đặt nơi ngực mỗ nữ, tò mò hỏi, đôi mắt trong sáng như tiểu hài tử vô tội nhìn nàng.
Sắc mặt mỗ nữ xám ngoét, gân xanh nổi đầy mặt, mỗ nam bị nàng một chưởng đánh bay ra ngoài kèm theo tiếng rống giận kinh người: “Long Trác Việt, tên biến thái nhà ngươi đi chết đi!”
“Noãn Noãn, ta chỉ sờ ngực tỷ chút thôi mà, như thế nào lại tức giận như vậy? Nếu không thì ta cho tỷ sờ lại nha, muốn sờ thế nào thì sờ thế đó, sờ bao lâu cũng được nha!” mỗ nam nói rồi nhanh chóng cởi quần áo trên người để lộ ra lồng ngực rắn chắc…
~.~
Trích đoạn 2
Một đêm say rượu.
“Ô... Ô ô ô, tỷ đáng giận, tối hôm qua tỷ khi dễ người ta, ô ô…” mỗ nam cuộn người trong góc giường cắn chăn, gương mặt tuấn mỹ ngập nước mắt, dáng vẻ vạn phần động lòng người.
“Việt Việt, nín đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với đệ nha.” mỗ nữ vỗ vỗ vào vai mỗ nam, khóc không ra nước mắt, nàng mới là người bị thiệt nha.
“Thật vậy chăng? Tỷ cam đoan sau này sẽ chỉ đối tốt với mình ta? Sẽ yêu thương ta, chăm sóc cho ta?”
“Ta cam đoan về sau sẽ chỉ đối tốt với một mình đệ, chỉ yêu một mình đệ, sẽ chăm sóc cho đệ suốt đời!” mỗ nữ giơ tay lên trời thề thốt, cảm thấy nhân phẩm của mình như rớt xuống một bậc.
Nàng tuyệt nhiên không hề phát hiện, mỗ nam với dáng vẻ ủy khuất kia đáy mắt lại hiện lên tia giảo hoạt!
~.~
Hắn bề ngoài đơn thuần, đáng yêu, đặc biệt yêu thích khóc nhưng kỳ thực lại phúc hắc đến cực điểm, giả ngây ngốc chiếm hết tiện nghi của nàng.
Nàng bề ngoài thanh tú, thích trưng diện và đặc biệt thích cười nhưng kỳ thực lại là nữ tử kiêu ngạo cuồng vọng, bảo vệ phu quân là nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng từ khi xuyên không về đây.
Nàng bảo hộ hắn, yêu hắn, khi dễ hắn. Nam nhân của nàng chỉ cho phép mình nàng khi dễ, ai dám đụng tới nàng xử người đó.
Hắn sủng nàng, yêu thương nàng, thích trêu chọc nàng. Nữ nhân của hắn, ai cũng đừng mơ tưởng đụng đến, dám đụng đến thì chờ chết đi.
~.~