Nương Tử Đừng Chạy

Chương 61

“Nương tử, ngươi tại sao… muốn đi? Có phải vi phu… đối xử với ngươi không tốt? Hay là, ngươi… căn bản… không thích vi phu?”

“Nương tử, vi phu biết, ngươi… không… thích ta… Khụ khụ.”

Trong mộng, y hấp hối nằm trong vũng máu, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc khổ sở. Lời vừa nói hết, miệng lại phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.

“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ta không biết ngươi thích ta như vậy! Chúng ta đều là nam tử, ngươi không nên thích ta, ta cũng không nên thích ngươi…” Ở trên thân người đang bất tỉnh, một người ngã sấp lên, thương tâm kêu gào.

Nhìn không rõ bộ dạng người nọ nhưng có thể nghe được người nọ kêu gào, lớn tiếng thổ lộ với người nằm trên mặt đất: “Vệ Hạo Thiên, ngươi tỉnh cho lão tử, tỉnh! Lão tử nói thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi! Người có nghe thấy hay không, có nghe thấy hay không!”

Người đó là ai?

Người đó rõ ràng một thân y phục nam nhân, tuy rằng thân hình có vẻ hơi gầy yếu nhưng y có thể khẳng định, người kia tuyệt đối không phải là Nguyệt Nhi của y!

Nếu không phải Nguyệt Nhi, vậy tại sao trong mộng y lại gọi người đó là nương tử?

Y tại sao lại hấp hối nằm trong vũng máu?

Chết tiệt, bí ẩn một chút cũng không thể hóa giải được!

Đầu đau quá, đau quá…

Thình lình, người đang hôn mê nằm trên giường đột nhiên ôm lấy đầu, phát ra những tiếng như gầm nhẹ.


Chợt, thanh âm trong trẻo nhưng tràn đầy lo lắng vang bên tai: “Vệ Hạo Thiên, ngươi làm sao vậy?”

Chủ nhân của thanh âm có lẽ biết nguyên nhân khiến y đau đớn, vừa dứt lời, một đôi tay mềm mại liền ấn ấn lên hai bên thái dương y, nhẹ nhàng dằn xuống, trong miệng cũng khẽ than thở: “Thả lỏng, thả lỏng…”

Như kỳ tích, cơn đau nhức kia trong nháy mắt tiêu tan. Cảm kích mở hai mắt ra, rơi vào đáy mắt vẫn như cũ là khuôn mặt xinh đẹp của dựng phụ tự xưng là Nhất Nhất kia.

“Tại sao lại là ngươi?” Trong ánh mắt cảm kích hơn ba phần là hồ nghi.

“Đương nhiên là ta rồi! Ta là người phụ trách chăm sóc ngươi!” Nhất Nhất thản nhiên quét mắt nhìn y một cái, lại tiếp tục công việc xoa bóp giúp y. Cảm thấy tay có chút mỏi, hắn hỏi: “Vệ Hạo Thiên, đầu của ngươi còn đau không?”

Nhất thời, trong lòng Vệ Hạo Thiên dâng lên một cỗ nhiệt lưu: “Không còn đau nữa, đa tạ ngươi.”

Nói xong, y khẽ nhướn mày, khuôn mặt vốn nguội lạnh cũng đã trở nên ấm áp ba phần.

Dù cho cảm giác đối với người này vẫn như cũ phần lớn là xa lạ nhưng đối phương đối với y lại không giấu được thân thiết, khiến y cũng có một chút hảo cảm.

“Ách? Nha.” Vệ Hạo Thiên khách khí như vậy khiến cho Nhất Nhất không quen, một loại cảm giác xót xa từ đáy lòng dâng lên.

Tuy rằng trước đó đã biết Vệ Hạo Thiên sẽ không nhớ hắn nhưng thật sự đến lúc này, trong lòng hắn vẫn là nhịn không được cảm thấy khó chịu.

Che giấu khó chịu trong lòng, hắn miễn cưỡng cố nặn ra một nụ cười, làm bộ như không để ý, nói: “Không cần cảm tạ, đây là việc ta phải làm, dù sao ngươi cũng là vì cứu ta nên mới bị thương.”

Bộ dạng miễn cưỡng vui cười của Nhất Nhất không qua mắt được Vệ Hạo Thiên, trong lòng không hiểu sao co rút một cái, y nghi ngờ.


“Vì cứu ngươi mới bị thương?” Vệ Hạo Thiên rất ngạc nhiên.

Y tự nhận mình không phải là một đại hiệp gặp chuyện bất bình thì rút dao tương trợ, vì cứu một người không quen biết mà bị thương nặng như thế này, không giống những chuyện mà y vẫn thường làm.

“Ngươi là ai?” Theo bản năng y hỏi một câu như vậy.

“Nhất Nhất.” Thanh âm buồn bã đáp lại.

Vệ Hạo Thiên chết tiệt, mới cách một đêm, đã quên mất tên hắn rồi!

“Ý ta là, ngươi và ta có quan hệ như thế nào?” Trực giác, y cho rằng đối phương nhất định là một người rất quan trọng đối với mình, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi đối phương là ai. Y, dường như đã quên rất nhiều chuyện.

“Nhất Nhất là nương tử của ngươi.” Nam âm thanh nhã vang lên ở phía sau. Ngay sau đó một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt y.

Người nọ là nghĩa đệ kiêm sư đệ của y, Tề Ngạo Dương.

“Hài nhi trong bụng kia…”

“… cũng là của ngươi.”

“Cái này, cái này, làm sao có thể?!” Vệ Hạo Thiên cả kinh.


Y sao có thể phản bội Nguyệt Nhi được chứ?

Không, sẽ không, nhất định là Tề đệ sai rồi!

Phản ứng của Vệ Hạo Thiên như một cây kim lợi hại, hung hăng đâm xuống ngực Nhất Nhất. Cả người thất hồn lạc phách ngồi bên mép giường, khuôn mặt hắn tái mét, hắn không nói được một câu.

“Huynh!” Tề Ngạo Dương giận đến hô hấp dồn dập.

Mặc dù đại ca đã quên Nhất Nhất, nhưng cái thái độ này…

“Đại ca, Nhất Nhất là một nam tử, nhưng là nương tử của huynh, lại còn vì huynh mà mang thai hài tử, cho dù huynh đã quên hắn thì cũng không nên đối xử với hắn như vậy!”

“Cái gì, hắn là nam tử?!” Đưa tay chỉ vào Nhất Nhất, con mắt Vệ Hạo Thiên trợn trừng.

Y chẳng những thích một người khác ngoài Nguyệt Nhi, mà người đó lại còn là một nam tử!

Hơn nữa, không thể tưởng tượng nổi chính là, y còn khiến nam tử này mang thai cốt nhục của mình!

Thân hình Nhất Nhất bắt đầu khẽ run lên.

Nhìn không được nữa!

Nghe không nổi nữa!

“Ta đi lấy thuốc!” Đứng phắt dậy, hắn vội vàng chạy ra ngoài.

“Nhất Nhất!” Ngay sau đó, Tề Ngạo Dương liền đuổi theo.


Bụng bầu đã hơn sáu tháng, mới vừa ra khỏi phòng, Nhất Nhất liền thở hồng hộc, đứng bất động, cho nên Tề Ngạo Dương cũng rất nhanh đuổi kịp.

“Nhất Nhất, ngươi… không sao chứ?” Trong mắt đầy vẻ lo lắng.

“Tốt, tốt lắm.” Giọng nói nhẹ bẫng, nhưng đầu lại cúi thật thấp.

Hắn không dám ngẩng đầu lên.

Giờ phút này, trong mắt của hắn đầy lệ, hắn không muốn bất cứ người nào nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ này của mình.

Tề Ngạo Dương biết rõ cảm nhận của Nhất Nhất, làm sao dễ dàng bị Nhất Nhất gạt? Chỉ nhìn Nhất Nhất cúi đầu y liền đoán được đại khái.

“Nhất Nhất…” Ngữ khí không đành lòng và thông cảm.

“Khế đệ, có thể để cho ta yên lặng một chút được không?” Vừa nghe thấy ngữ khí này, Nhất Nhất liền biết mình che giấu không thành công.

“… Được rồi!” Dừng lại một chút, “Nhất Nhất, ta thực có lỗi với ngươi!”

Y hối hận.

Nếu như ngay từ đầu y nói cho đại ca biết sự thật, thì bây giờ Nhất Nhất đã không bị rơi vào tình cảnh bi thảm thế này.

“Cũng không thể trách ngươi toàn bộ.” Tuy rằng Tề Ngạo Dương có sai nhưng nếu bản thân hắn không yêu Vệ Hạo Thiên thì tất cả những chuyện này căn bản sẽ không xảy ra. Xét cho cùng, mọi vấn đề đều là ở hắn.

Giơ tay thô lỗ gạt đi nước mắt, Nhất Nhất dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tề Ngạo Dương: “Yên tâm, ta không dễ dàng mà bỏ cuộc như vậy!”

Hắn, Thẩm Nhất Nhất, là một người không dễ dàng gục ngã.