Nương Tử Đừng Chạy

Chương 54

Ngày hôm sau, trong phòng luyện dược của Ngụy lão đầu, Ngụy Tuyết Doanh đang bề bộn đến nỗi bất diệc nhạc hồ. Dựa vào một chút kiến thức học được từ phụ thân của mình, cái này thêm một chút, rồi lại bớt cái kia một chút, trước lúc trời tối nàng cuối cùng đã luyện ra được một viên dược hoàn.

Dược hoàn ‘Vô địch dương dương hoàn’ này có tác dụng làm cho người ăn vào sẽ ngứa ngáy ít nhất nửa năm.

Ngày hôm sau, mang theo viên ‘Vô địch dương dương hoàn’, Ngụy Tuyết Doanh lần thứ ba đi tới trước gian phòng của Nhất Phi, cũng là lần thứ ba đá văng cánh cửa.

“Ngươi lại tới nữa!” Không kềm chế được, trong giọng nói của Nhất Phi trái ngược có một chút phấn khởi.

Không nghĩ tới Nhất Phi sẽ vui mừng như thế, Ngụy Tuyết Doanh lấy làm kinh hãi, trong lòng cũng xuất hiện một thứ cảm xúc không biết tên. Lại nghĩ tới những chuyện mà Nhất Phi đã làm ra với nàng, khiến cho thứ cảm xúc mới le lói thoáng cái bị ép xuống.

“Bất kỳ nơi nào ở Phạm Thiên cốc đều là nhà của ta, gian xú phòng này của ngươi chẳng lẽ bổn tiểu thư không thể tới sao?” Ngụy Tuyết Doanh cố ý cao giọng.

Thấy bộ dạng Ngụy Tuyết Doanh lên mặt nạt người như vậy, lông mày Nhất Phi nhất thời nhíu lại: “Nếu tất cả Phạm Thiên cốc đều là nhà của ngươi thì ngươi đương nhiên là có thể đến rồi!”

Y mới không biết dùng cái mặt nóng của mình để dán vào cái mông lạnh của kẻ khác!

“Ngươi đây là cái thái độ gì?!”

“Thái độ gì? Thái độ rất bình thường!” Ánh mắt xem thường liếc qua, khẩu khí không mặn không nhạt.

“Ta muốn giết ngươi!” Ngụy Tuyết Doanh giận đến quên luôn cả việc nàng đã đáp ứng phụ thân sẽ không giết Nhất Phi. Khóe mắt thoáng thấy thanh kiếm treo trên tường, nàng liền chạy tới, lấy kiếm xuống sau đó đâm về phía Nhất Phi.


Nữ nhân này lại như vậy nữa rồi!

Hết lần này đến lần khác chỉ một câu này, y nghe đã phát ngán rồi: “Ngươi có thôi đi không hả?!”

“Không thôi!” Một kiếm không trúng, lại tiếp tục một kiếm khác.

Lại là mấy chiêu này!

Lông mày lại một lần nữa bất đắc dĩ rối rắm, Nhất Phi một cước đá bay kiếm trên tay Ngụy Tuyết Doanh.

Choang!

Tiếng thanh kiếm rơi xuống đất, cũng nhờ đó mà Ngụy Tuyết Doanh bình tĩnh trở lại.

Nàng không thể giết y!

Nàng chỉ có thể giáo huấn y!

Nghĩ vậy, Ngụy Tuyết Doanh liền dừng lại việc công kích Nhất Phi, hai tay chống nạnh, cằm ngửa cao: “Thẩm Nhất Phi, ngươi có dám đáp ứng ta một việc hay không? Chỉ cần ngươi đáp ứng việc này, Ngụy Tuyết Doanh ta sẽ coi hết thảy những chuyện trước kia như chưa từng phát sinh, cũng sẽ không đến dây dưa với ngươi nữa.”

Nghe vậy, Nhất Phi có chút động tâm.


Ngụy Tuyết Doanh cứ tới quấy rầy y như vậy, chẳng biết lúc nào mới kết thúc, mặc dù không chết người được nhưng lại khiến y không thể nào yên ổn, quả thực so với chết còn khó chịu hơn! Vậy thì chẳng thà một lần giải quyết xong xuôi còn hơn!

“Được, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý, giết người phóng hỏa, đoạt mạng người khác thì ta sẽ đáp ứng.”

“Tốt, đủ thẳng thắn!” Nói xong, Ngụy Tuyết Doanh lại len lén lấy từ bình sứ nhỏ bên hông ra một viên ‘Vô địch dương dương hoàn’ mà nàng đã dày công chế luyện.

“Đứng nguyên tại chỗ, không được cử động rồi sau đó mở miệng ra!”

“Đây là việc ngươi muốn ta làm?” Nuốt nước miếng, Nhất Phi cảm thấy rất không thích hợp… Không, phải là rất rất không thích hợp!

Y không tin nàng sẽ dễ dàng như vậy mà buông tha mình.

“Đúng vậy!” Giờ phút này, chủ nhân của thanh âm kia ngữ điệu ngoại trừ vô cùng khẳng định ra thì còn có một chút hưng phấn không thể che giấu hết bởi âm mưu đã sắp thực hiện được.

“Được.” Để xem nàng còn giở trò gì!

Nhất Phi vừa há miệng, Ngụy Tuyết Doanh liền nhanh chóng nhét ‘Vô địch dương dương hoàn’ vào miệng y. Dược hoàn vừa vào miệng lập tức biến đổi, chờ y kịp phản ứng thì dược hoàn sớm đã tan hết ra.

Dược hoàn vừa tan, Nhất Phi ngay lập tức cảm thấy toàn thân phát nhiệt, khó chịu đến nhíu chặt mày, y thấp giọng nói: “Ngươi cho ta ăn thứ gì?”

“Ha ha.” Gian trá cười hai tiếng, Ngụy Tuyết Doanh vui sướng khi người khác gặp họa, nói: “Yên tâm, dược hoàn ngươi ăn không chết người, chỉ có điều, người ăn vào sẽ ngứa ngáy ít nhất là nửa năm mà thôi.”


“Ngươi, nữ nhân điên này!” Tầm mắt Nhất Phi dần dần mơ hồ, cơ thể cũng càng ngày càng nóng hơn.

“Hôm nay là ngươi gặp may đi, ‘Vô địch dương dương hoàn’ là ta lần đầu luyện ra, hiện giờ để cho ngươi ăn thì ngươi cũng nên hảo hảo mà hưởng thụ đi, ta sẽ không phụng bồi.” Nói xong, Ngụy Tuyết Doanh liền nhấc chân rời đi.

“Ngươi đừng nghĩ cứ như vậy mà đi!” Lý trí dần trở nên tán loạn, Nhất Phi kịp thời kéo Ngụy Tuyết Doanh sắp đạp cửa đi ra trở lại, sau đó còn đóng sầm cửa lại.

Thực ra, y cũng không biết kéo Ngụy Tuyết Doanh ở lại thì có ích lợi gì nhưng y biết. Tuyệt đối không thể để cho nàng cứ khinh địch như vậy mà bỏ đi.

“Thả ta ra!” Thấy thế, Ngụy Tuyết Doanh cảm thấy không thích hợp.

Vừa mới chạm vào tay Ngụy Tuyết Doanh, Nhất Phi lập tức cảm thấy sự khô nóng trên người mình giảm đi chút ít, vì vậy theo bản năng, y lại càng tiến sát đến Ngụy Tuyết Doanh hơn, sau cùng, y còn một phen ôm chặt lấy nàng.

“Ngươi buông ta ra!” Vừa cảm thụ thân thể nóng hổi của Nhất Phi, Ngụy Tuyết Doanh không khỏi kinh ngạc vô cùng.

Người này sao lại như vậy? Y rõ ràng là đã ăn ‘Vô địch dương dương hoàn’ của nàng, hiện tại toàn thân phải ngứa ngáy mới đúng chứ!

“Không buông, ôm ngươi thực thoải mái…” Nhất Phi gần như mất đi lý trí.

Nhìn thấy biểu hiện khác thường của Nhất Phi, Ngụy Tuyết Doanh bắt đầu kinh hoảng.

Sao lại có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?

Đột nhiên, nàng cất cao giọng, một tiếng kinh hô: “Trời đất ơi, ta là đồ ngu đần a, vậy mà lại phối sai một loại dược liệu!”


Nói ngắn gọn, thuốc này biến tính!

Một lát sau, Nhất Phi không hề thỏa mãn với việc bản thân mình đang ôm Ngụy Tuyết Doanh, y bắt đầu vừa kéo vừa xé y phục của cả hai, muốn làm cho da thịt hai người chạm vào nhau.

“Ngươi thả ta ra, thả ta ra! Ô ô…” Ngụy Tuyết Doanh bị hành động của Nhất Phi làm cho sợ hãi. Muốn đẩy Nhất Phi ra nhưng lại bị y chặt chẽ áp lên tường, chân cũng bị cơ thể của Nhất Phi vững vàng cố định, vì vậy nàng chỉ biết tuyệt vọng mà khóc lớn lên.

“Ngươi thật ồn ào!” Nói xong, Nhất Phi còn hôn nàng, ngăn chặn cái miệng nàng thôi gào khóc.

Cơ thể tránh không được, miệng cũng bị bịt kín, cái này… Ngụy Tuyết Doanh thật sự là không có cửa kêu cứu. Nhớ tới tất cả những chuyện này đều là tự mình một tay tạo thành, nước mắt ân hận lại ào ào đổ xuống.

Nếm được vị mằn mặn của nước mắt, trong lòng Nhất Phi một trận ẩn ẩn đau, thần trí cũng theo đó mà thanh tỉnh một chút.

“Ngụy Tuyết Doanh, ngươi đừng khóc.”

Bất quá thanh tỉnh cũng chỉ là trong chốc lát, Nhất Phi lại bắt đầu tiếp tục xé rách y phục của Ngụy Tuyết Doanh, áp chế tay chân của đối phương.

Nghe vậy, trong lòng Ngụy Tuyết Doanh bỗng nổi lên một cỗ cảm động.

Nàng hại Nhất Phi thành như vậy, Nhất Phi không những không trách nàng, trái lại còn an ủi nàng!

Thình lình, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, nàng bắt đầu có chút thích Nhất Phi rồi. Mặc dù miệng vẫn luôn nói muốn giết y, mỗi lần nhìn thấy y là động thủ quyền cước, nhưng cũng không thể phủ nhận một điều rằng, nàng thực sự là thích Nhất Phi mất rồi.

Sau khi nghĩ thông, Ngụy Tuyết Doanh không hề sợ hãi nữa.

Điểm lên những giọt nước mắt, nàng mỉm cười hôn ngược lại người đối diện, cùng y dây dưa, dây dưa, tiếp tục dây dưa…