Nương Tử Đừng Chạy

Chương 14

Nghĩ ngày mai ly khai Tề phủ, Nhất Nhất cả đêm cực kỳ phấn chấn. Ha ha, tuy rằng không phải là quay về thế kỉ 21 nhưng ít nhất là có thể rời khỏi Tề phủ chết tiệt này! Còn dính dáng tên hỗn đản Tề Ngạo Dương, hắn sao có thể chạy trốn!

Vừa nghĩ đến có thể thoát khỏi ma chưởng của Tề Ngạo Dương, Nhất Nhất nhịn không được mà cười khúc khích.

Thu xếp hành lí cần thiết, nhanh chóng dùng qua bữa cơm rồi lừa tiểu Long nhi đi ngủ, Vệ Hạo Thiên liền tiến vào phòng nhưng lại phát hiện ra nương tử còn chưa ngủ mà lại ngồi cười ngây dại.

“Làm sao vậy, nương tử?” Vệ Hạo Thiên vừa khẩn trương hỏi vừa thuận tay kéo lấy Nhất Nhất ôm vào lòng.

“Nghĩ tới chuyện ngày mai lên đường.” Nhất Nhất tâm tình tốt nên không cảnh giác Vệ Hạo Thiên đã ‘động tay động chân’.

À, nguyên lai nương tử vì ngày mai được quay về nhà mà cao hứng a!

Thiếu chút nữa dọa hắn sợ chết khiếp.

“Nương tử, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về nhà, vi phu cũng không thể thuận tiện cùng nương tử làm chuyện kia, ngươi đêm nay để cho vi phu phóng túng phóng túng được không?” Vừa nói Vệ Hạo Thiên vừa đem quần áo của Nhất Nhất mà cởi ra.


“Không được!” Nhất Nhất ra sức đoạt lại y phục sắp bị Vệ Hạo Thiên lột ra.

“Nương tử…” Khẩu khí ai oán nhưng động tác lại càng nhanh hơn. Nhất Nhất đoạt lại một cái, Vệ Hạo Thiên cởi ra hai cái. Rất nhanh, y phục trên người Nhất Nhất đã bị y cởi hết.

“Ngươi, ngươi đừng tới đây!” Trên người đã không còn mảnh vải che thân nhưng Nhất Nhất chính là vẫn còn kháng cự.

Bất quá cái này rõ ràng là uổng phí sức lực.

Một bàn tay to lớn vươn ra, Nhất Nhất liền bị Vệ Hạo Thiên ôm chặt trong lồng ngực. Song chưởng dụ hoặc di chuyển từ sống lưng xuống dưới, làn môi chậm rãi tiến sát khuôn mặt Nhất Nhất, phả ra hơi thở vô cùng thân mật “Thực sự không được sao?”

“Không, không được…” Nhất Nhất bị khiêu khích nên có phần thở không nổi.

Vệ Hạo Thiên nhíu mày.

Mềm dẻo không được thì buộc lòng phải mạnh bạo, y không thể nhịn được nữa rồi.

Bất ngờ, Vệ Hạo Thiên chặn lại cái miệng của Nhất Nhất. Sau đó lại đem người hắn nhấc lên, thuận tiện mà vọt vào.

“A!” Giống như trước kia, ngay sau đó Nhất Nhất chính là lại bên tai kẻ khác bật ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.



Sáng sớm ngày hôm sau, trong phòng Nhất Nhất.

Bị bãi lộng cả một đêm, Nhất Nhất chính là vừa mới chợp mắt không lâu lại bị tiểu Long nhi sáng sớm đã chạy đến, la hét phải về nhà.

“Nương nương, Long nhi muốn về nhà, Long nhi muốn về nhà!”


“Đừng làm phiền, lão tử mệt chết đi được!” Nhất Nhất khẽ động, lại tiếp tục ngủ.

“Nương nương, thức dậy, Long nhi muốn về nhà!” Thấy nương nương còn ngủ, tiểu Long nhi dứt khoát bò lên giường, trèo lên người Nhất Nhất ra sức mà nhảy, muốn đem nương nương làm cho tỉnh dậy.

“A!! Mẹ ơi, đau chết lão tử mất!” Bị tiểu Long nhi nhảy lên như vậy, miệng vết thương phía dưới lập tức mở ra, đau đến ứa nước mắt, Nhất Nhất lập tức đem tiểu Long nhi đẩy ra. Tiểu Long nhi bị hắn đấy ra, ngã ở trên giường, cái mông ê ẩm thế là lại oa oa mà khóc lớn lên.

Vệ Hạo Thiên nghe thấy tiếng khóc, vội vàng chạy vào “Làm sao vậy? Long nhi ngoan, đừng khóc, nói cho cha biết xảy ra chuyện gì?”

Thấy nhi tử đang oa oa khóc lớn lại thấy nương tử đau đến ứa lệ, mặt mũi trắng bệch, Vệ Hạo Thiên cũng không biết nên dỗ dành ai trước mới tốt.

“Đều là do Vương bát đản ngươi làm hại, lại còn xú tiểu tử kia! Một kẻ mãi đến rạng sáng mới buông tha lão tử, một kẻ trời vừa sáng đã ầm ĩ, lại còn trèo lên bụng nhảy loạn khiến lão tử đau chết! Các ngươi một lớn một nhỏ đều là thứ không tốt, hừ!”

Nhất Nhất càng nói càng ủy khuất, hơn nữa địa phương kia mở miệng đau muốn chết khiến hắn nhịn không được mà khóc lên. Nhưng vừa mới khóc vài tiếng hắn lại ngừng, đem chăn kéo qua đầu, dứt khoát không đếm xỉa hai cha con kia.



Suy nghĩ, nương tử khẳng định là không thể tự mình ra khỏi phòng cho nên Vệ Hạo Thiên quyết định ôm lấy nương tử trực tiếp đi ra xe ngựa đã chuẩn bị tốt phía ngoài phủ.

“Nương tử, vi phu ôm ngươi đến xe ngựa được không?” Vệ Hạo Thiên nịnh nọt hỏi.


Nương tử hiện tại chính là đang sinh khí, y ngàn vạn lần không thể chọc giận. Ai, đều do y, là tại hôm qua ở phía sau nương tử thân thiết, chính bản thân phóng túng một chút ai ngờ đâu phóng túng một chút lại thành ra không có chừng mực, khiến nương tử bị thương rồi sinh khí. Y không phải là tự làm tự chịu sao?

“Hừ!” Nhất Nhất không bằng lòng cũng không phản đối, chỉ hừ mũi một tiếng không thèm nhìn Vệ Hạo Thiên.

Vệ Hạo Thiên thấy nương từ không cự tuyệt, da mặt cũng đã dày đem nương tử ôm lấy đi ra xe ngựa. Bố trí ổn thỏa một chỗ cho nương tử, y lại từ tay Tề Ngạo Dương tiếp nhận tiểu Long nhi, đặt lên xe.

“Đại ca, thuận buồm xuôi gió!”

“Hảo!”

Cùng Tề Ngạo Dương nói lời cáo biệt, Vệ Hạo Thiên lúc này mới ‘Giá!’ một tiếng hô to, roi gia giương lên, xe ngựa khởi hành.

Mãi đến khi xe ngựa dần dần mất hẳn khỏi phạm vi tầm nhìn, ở trước cửa phủ, Tề Ngạo Dương mới thở hắt ra một hơi.

Đại ca, hy vọng huynh có thể hạnh phúc đi!