" Vân nhi, nàng đã tỉnh lại chưa? "
" Tiểu thư hiện vẫn hôn mê, Thiếu chủ, e rằng tình trạng tiểu thư lúc này... "
" Ta biết! Ngươi không cần phải nói. Ngươi mau chuẩn bị thêm y phục cho nàng, về phần Chi nhi ta sẽ lo liệu "
" Thuộc hạ đã biết "
Vân nhi nhanh chóng lui ra chuẩn bị vật dụng cần thiết cho Hàn Nguyệt Chi, để lại Bạch Thiên Chính trong phòng. Lúc này hắn cảm thấy rất đau đầu, tuy hiện tại đã đưa được người về, nhưng để nàng cho hắn một cơ hội nữa, quả thật là một vấn đề nan giải.
" Ưm.... "
Bạch Thiên Chính nhìn về phía giường, thấy Hàn Nguyệt Chi đang dần tỉnh lại, hắn đi đến bên giường ngồi xuống.
" Nàng đã tỉnh dậy rồi! Chi nhi, nàng có muốn ăn gì không? Hay là đi tham qua nơi này một vòng?... "
Bạch Thiên Chính cố gắng tìm chuyện để nói với nàng, nhưng mặc dù hắn có chờ đợi bao nhiêu, nàng vẫn nhất quyết không nói một lời. Bạch Thiên Chính cảm thấy rất nản chí, hắn đành thở dài một hơi.
" Haiz. Chi nhi, ta biết nàng giận ta. Người nhà của nàng vẫn bình an, ta không hề tổn hại đến họ, dù là một sợi tóc. Ta đưa nàng về đây không hề có ác ý gì, ta chỉ muốn bù đắp lại khoảng thời gian mà ta đã bỏ lỡ từ thuở bé. Chi nhi, hãy cho ta thêm một cơ hội, được không? "
Bạch Thiên Chính sau khi bày tỏ nỗi lòng, liền mang tâm trạng hồi hộp nhìn Hàn Nguyệt Chi. Hàn Nguyệt Chi hai mắt vẫn nhìn lên trần nhà, Bạch Thiên Chính vẫn một mực nhìn người trên giường, mãi một lúc sau...
" Làm sao ta có thể tin được ngươi? ". Nàng mở miệng.
" Nàng có thể hỏi Vân nhi, chắc nàng đã đoán ra được thân phận thật Vân nhi! "
" Nàng là thuộc hạ của ngươi! Thật không ngờ, ta ại nuôi ong tay áo ". Nàng nói vẻ mặt tự giễu
" Chi nhi, nàng đừng như vậy. Ta đưa nàng về đây cũng chỉ muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước đây đã bỏ lỡ. Ta biết lúc trước ta đối với nàng không tốt, nhưng nếu nàng cho ta một cơ hội, ta sẽ bù đắp lại tất cả! "
" Tất cả? Vậy xin hỏi Bạch thiếu gia, à không, Thiếu chủ của Ma giáo! Lúc trước ngươi đã chọn đối xử với ta như vậy, tại sao lúc này lại đổi ý? Đặc biệt là lời thề kia! Người Thiếu chủ để trong lòng chính là Tử Nguyệt, chứ không phải Hàn Nguyệt Chi ta. Hàn Nguyệt Chi lúc nào cũng theo sau Thiếu chủ đã chết từ lâu rồi, kể từ cái ngày mẫu thân mất đi "
Hàn Nguyệt Chi ngồi dậy điên cuồng nói thẳng vào mặt Bạch Thiên Chính. Nàng không cần hắn bù đắp, lúc này nành chỉ muốn trở về Kiểm Vân sơn trang, bên cạnh phụ thân và ca ca, hạnh phúc ở bên cạnh Phong.
" Ta đã nói rõ tất cả, mong Thiếu chủ để cho ta trở về "
" Ta sẽ không để cho nàng trở về! Đúng, lúc trước người ta yêu là Tử Nguyệt, người ta ghét nhất chính là Hàn Nguyệt Chi. Nhưng kể từ khi biết được cả hai là một, lúc đó ta mới bình tâm mà suy nghĩ lại. Nếu lúc trước ta không ghét bỏ nàng, nếu ta ở bên cạnh nàng sau nỗi đau mất đi mẫu thân, nếu ta không tung tin đồn là nàng đã thất thân, có lẽ hiện tại ta cũng không đau khổ mà theo đuổi Tử Nguyệt, nàng cũng không phải mất đi nụ cười. Vì thế, hiện tại ta không thể để nàng đi, khi ta chưa thể bù đắp cho nàng, khi nàng chưa tha thứ cho ta, ta không thể để nàng đi được "
Hàn Nguyệt Chi thẫn thờ người đang ở trước mắt, đó chính là người lúc trước nàng đã từng dành hết tâm tư tình cảm, nhưng tất cả đều bị lạnh lùng bỏ qua. Hiện tại khi nàng đã bỏ qua quá khứ, tìm được nửa đời còn lại, thì người này lại xuất hiện, muốn cùng nàng làm lại từ đầu, quả thật là quá đáng!
" Đúng, nếu Thiếu chủ làm như những gì ngươi vừa mới nói, có lẽ hiện tại ta sẽ ở bên người, mặc kệ Ma giáo hay chính phái. Nhưng bây giờ đã quá trễ! Tình cảm lúc trước đã nguội lạnh, ta bây giờ đã hứa hôn cùng người khác! Ngay cả tin đồn về ta cũng do người tung ra, làm sao ta có thể chấp nhận cho ngươi một cơ hội? Thiếu chủ, không, Bạch thiếu gia, người bây giờ tốt nhất nên buông tay thôi "
" Chi nhi, đó là do lỗi của ta, ta biết mình có lỗi với nàng, chi cần nàng cho ta một cơ hội. Ta biết hiện tại nàng chưa thể thích nghi với nơi ở mới, nàng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa Vân nhi sẽ mang y phục mới đến, ta có việc phải giải quyết, gặp lại nàng sau "
Bạch Thiên Chính đứng lên nói một hồi sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng. Hắn sợ nếu còn tiếp tục ở trong phòng, nghe những lời của nàng nói, hắn sẽ kiềm không được mà xâm hại nàng. Dù làm như vậy thì nàng sẽ ở bê cạnh hắn mãi mãi, nhưng mục đích hiện tại của hắn là bù đắp những tổn thương trước kia, không phải là tạo thêm vết thương lòng cho Chi nhi.
Chi nhi, dù cho nàng cố chấp bao nhiêu, ta vẫn sẽ có được nàng!
--- -------- Biên giới hai nước Tề - Kim --- --------
" Tề Vương, việc chuẩn bị lực lượng bên huynh đã hoàn tất chưa? "
" Nơi này chỉ có chúng ta, vẫn nên xưng hô như lúc ở núi Trung Sơn, ta cảm thấy như vậy tốt hơn "
" Vậy ta không khách khí, Lâm huynh, chuyện bên huynh đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? "
" Mọi chuyện đã hoàn tất, bây giờ chỉ cần chờ lực lượng bên Huyết giáo coi như chúng ta đã hoàn tất việc chuẩn bị lực lượng. Điều khiến ta thắc mắc nhất chính là vì sao Ma giáo đột nhiên tuyên bố muốn diệt hai nước Tề - Kim. Từ xưa đến nay triều đình không hề có ý định nào với Ma giáo, ta nghĩ phía sau có ẩn tình ". Lâm Vũ Hạo nói lên nghi vấn của mình.
" Ta cũng nghĩ như vậy! Dược Vương, ngài có biết chuyện gì đã xảy ra giữa Ma giáo cà hai nước Tề - Kim không? "
Lão Hoàng Lân cùng Hoàng Dực đang chìm trong suy tư, sau khi nghe lời này của Trần Thiên Vũ mới tỉnh lại, lão Hoàng Dực ngập ngừng nói.
" Chuyện này... thật sự thì... Haiz, quả thật rất khó để mở lời. Sư huynh, chuyện này huynh là người thích hợp nhất để kể, huynh biết tường tận hơn đệ nhiều "
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoàng Lân, ai cũng dùng ánh mắt như muốn nói, lão còn đợi gì nữa? Còn không mau kể nhanh lên.
" Thật ra chúng ta vẫn còn một sư đệ, tên là Ngô Phong, khác với chúng ta, đệ ấy vẫn còn nhớ được tên của mình. Bởi vì bị thúc thúc hãm hại, đệ ấy bị trọng thương nặng, sau đó được sư phụ đưa về, lúc đó sư huynh vừa tròn mười lăm tuổi, hai chúng ta chỉ kém sư huynh hai tuổi, sư đệ thì vừa mười tuổi.
Lúc đầu khi tỉnh lại, đệ ấy cảm thấy rất sợ hãi vì không biết mình ở đâu, sư huynh đã giúp đệ ấy bình tĩnh trở lại, từ lúc đó Ngô Phong lúc nào cũng bám theo sư huynh. Cứ như thế cho tới khi đệ ấy được mười lăm tuổi, Ngô gia đã tìm được Ngô Phong. Mặc dù rất luyến tiếc nhưng sư huynh đành phải để đệ ấy trở về. Lúc đó hai người đã hứa với nhau sẽ thường xuyên liên lạc thư từ ". Lão Hoàng Lân bình tĩnh kể.
" Này, lão có thể kể vào trọng yếu được không, dài dòng làm gì không biết ". Hàn Khiết Nam bất mãn nói.
Lãnh Phong sau khi bế quan xong cũng theo Hoàng Lân đến đây, mới biết được thông báo mà Ma giáo đã tuyên bố. Chỉ tội cho Ảnh hồn, sau khi Lãnh Phong đến thì hắn không một ngày nào được rãnh rỗi, đã vậy hắn còn phải nhận lệnh quay trở về Huyết giáo đưa lực lượng cùng lương thực ở Kiểm Vân sơn trang đến viện trợ. Trần Y Nhiên đã ai oán mấy ngày nay rồi, Trần Thiên Vũ vừa phải lo chuyện vừa phải an ủi muội muội.
Nhìn thấy vẻ mặt ngày càng đen của đồ đệ, lão Hoàng Lân cũng nhanh chóng nói.
" Các ngươi cứ bình tĩnh, chuyện ta đang kể có liên quan đến mối thù này. Ba năm sau, Ngô gia muốn tìm hôm thê cho Ngô Phong, đệ ấy cũng không từ chối. Nào ngờ sư huynh sau khi biết chuyện đó liền tức giận đến Ngô gia bắt sư đệ đi. Sau lần đó bọn ta mới biết được, sư huynh là đoạn tụ, và sư đệ cũng có ý với huynh ấy "
" Cái gì!? ". Tất cả mọi người đều giật mình hét lên.
" Lão... lão không phải đang đùa chứ? Chuyện này làm sao có thể!? ". Hàn Khiết Nam ngạc nhiên.
" Đó là sự thật, sau khi sư huynh bắt Ngô Phong đi, cả hai đều đã rõ tâm ý của nhau. Bọn ta lúc đầu cũng rất ngạc nhiên, cũng đã lên tiếng khuyên can, nhưng chính chân tình của cả hai đã thuyết phục được bọn ta. Nhưng hạnh phúc không kéo dài lâu.
Phụ thân của Ngô Phong là huynh đệ kết nghĩa của Tề Vương, còn mẫu thân là nghĩa muội của Kim Vương. Phụ mẫu Ngô Phong đã nhờ hai vị đế vương ra mặt ngăn cản, Ngô Phong và sư huynh khi biết chuyện đã trốn đi. Lúc này thân phận thật sự của sư huynh bị bại lộ, huynh ấy là Thiếu chủ của Ma giáo, nhưng huynh ấy đã trốn đi vì không muốn chấp nhận thân phận đó.
Vì không thể nào tìm được Ngô Phong, phụ mẫu của đệ ấy đã nghĩ ra một kế, đi loan tin rằng mẫu thân đang bệnh nặng, ở ngưỡng cửa thập tử nhất sinh. Ngô Phong muốn trở về, nhưng sư huynh không đồng ý, vì thế đệ ấy lén trở về. Nào ngờ... "
Đến đây Hoàng Lân liền dừng lại, đợi mãi không thấy lão kể tiếp, Hàn Khiết Nam là người lên tiếng đầu tiên.
" Lão còn chờ gì mà còn không mau kể tiếp, chuyện gì đã xảy ra sau đó? Nói mau lên! "
" Haiz, nói thật chuyện này đều khiến bọn ta rất đau lòng, ngươi tạm thời để sư huynh bình tĩnh lại đã ". Lão Hoàng Dực lên tiếng.
" Ta không sao, vậy để ta tiếp tục.
Nào ngờ sau khi trở về, Ngô Phong liền bị hạ thuốc, ép buộc thành thân. Sau đêm tân hôn, đệ ấy rất đau khổ, sau đó liền đi ra trước cổng thành tự tử. Khi sư huynh chạy đến, mọi chuyện đã quá trễ.
Huynh ấy đã ôm xác của Ngô Phong khóc rất lâu, sau đó liền điên cuồng muốn giết chết toàn bộ Ngô gia, cả Tề Vương và Kim Vương. Bọn ta lúc đến nơi liền ngăn cản huynh ấy, nào ngờ sư huynh tuyên bố từ giờ đoạn tuyệt quan hệ với bọn ta, sau đó liền ôm xác Ngô Phong trở về nhậm chức Giáo chủ Ma giáo "
" Vậy chuyện đó liên quan gì đến Lãnh gia? Tại sao hắn phải giết chết gia đình ta chứ!? ". Lãnh Phong tức giận nói.
" Haiz, bởi vì nữ nhân vào đêm động phòng đó là người nhà họ Lãnh. Lãnh gia và Ngô gia vốn quen biết lâu năm, và vì nữ nhân đó cũng rất thích Ngô Phong, bên Ngô gia cũng rất vừa ý nàng. Mọi chuyện đến đây chắc mọi người cũng hiểu "
Mọi người lúc này đều trầm mặc. Thật không ngờ chuyện này lại có ẩn tình trong đó. Đúng là chuyện của Ngô Phong rất cảm động, nhưng không vì thế mà tên kia lại muốn diệt cả Tề quốc và Kim quốc. Lúc này Lãnh Phong lại lên tiếng.
" Tại sao vẻ ngoài của hắn lại không hề thay đổi? "
" Cũng đúng, đây cũng là chuyện mà mọi người thắc mắc đến giờ, tiền bối, người có biết vì sao không? ". Lâm Vũ Hạo nói.
" Sau khi nhậm chức giáo chủ Ma giáo, sư huynh đã luyện một loại cấm thuật, từ đó dung mạo liền không thay đổi cho đến bây giờ "
Lãnh Phong cảm thấy mình không thể ở trong phòng thêm được nữa, liền đứng lên bước ra khỏi phòng. Hắn đi đến cạnh con sông gần đó, ngồi xuống một cách mệt mỏi.
Tiểu Chi, nàng hiện tại như thế nào? Lúc này ta cảm thấy thật là mệt mỏi, nếu như nàng ở cạnh ta lúc này, ta sẽ cảm thấy rất yên lòng. Hãy chờ ta, ta nhất định sẽ cứu được nàng.
--- -------- Ma giáo --- --------
" Tiểu thư, người ăn một chút gì đi, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải cách ". Vân nhi lo lắng nhìn Hàn Nguyệt Chi nói.
" Ngươi không cần phải lo cho ta, cũng không cần tiếp tục gọi ta là tiểu thư. Ngươi là thuộc hạ của Bạch Thiên Chính, không phải Kiểm Vân sơn trang ta "
Phịch
Hàn Nguyệt Chi nghe tiếng động liền quay qua, không ngờ Vân nhi lúc này đã quỳ xuống.
" Tiểu thư, nô tỳ biết mình không đáng gọi người là tiểu thư, tuy nô tỳ không là người của Kiểm Vân sơn trang, nhưng tiểu thư luôn là tiểu thư của nô tỳ. Thiếu chủ quả thật là người rất tốt, tuy lúc trước người đối xử với tiểu thư.... "
" Được rồi, ngươi đừng nói nữa. Chỉ cần ta ăn là được, đừng nhắc đến Thiếu chủ của ngươi trước mặt ta "
Một bóng dáng đứng từ xa chợt xuất hiện rồi nhanh chóng rời đi. Người đó đi đến một hầm băng, ở dưới hầm, có một người đang nằm ở trên giường băng.
" Phong, ta lại đến thăm ngươi đây. Ngươi biết không? Hiện tại kế hoạch đang diễn ra theo đúng ý định, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi chúng ta sẽ lại đoàn tụ, chỉ một chút nữa thôi, tất cả mọi người từng chia cắt hai ta sẽ chịu sự trừng phạt thích đáng "
--- ------ --- Hồi tưởng ký ức --- ------ ---
" Sư huynh ". Ngô Phong gọi.
" Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là sư huynh, ngoan, mau gọi tên của ta ". Người nào đó dụ dỗ.
" Ưm... Huynh đừng thổi khí vào tai ta nữa "
" Phong, mau gọi tên của ta, nếu không đừng trách ta... ". Hắn vừa nói vừa xấu xa lấy tay lần mò xuống dưới.
" Ngô, Triệt, đừng mà,... A! Huynh đáng ghét! "
" Phong, hứa với ta, đừng bao giờ rời khỏi ta, chúng ta sẽ luôn ở cùng một chỗ với nhau, được chứ "
" Triệt, huynh đừng lo lắng nữa. Ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh, chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau cho đến khi xuống suối vàng ". Ngô Phong cười ngọt ngào nói.