Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 180: Chuyện đổ máu!

Viên Cổn Cổn bước đi khắp nơi, đii thang máy tới lầu 53, cô cũng không
biết vì sao nhiều tầng như vậy mà cô lại cố tình chọn tầng này, cảm giác giống như trước kia từng đến đây, đối với số này có cảm giác rất đặc
biệt.

Mặc kệ ở đâu, chỗ có người sẽ có lời đồn đãi, tuy Viên Cổn Cổn chỉ xuất
hiện hơn vài phút trước, nhưng đã truyền khắp toàn bộ công ty, đi đến
đâu cũng có tiếng xì xào ngạc nhiên.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

Viên Cổn Cổn sợ hãi ôm Na Tịch Hách bước đi, suy nghĩ có nên trở về hay
không, dù sao thì đối với cô mà nói đây cũng là một nơi xa lạ, hơn nữa
cô có thể cảm giác được người ở đây chỉ trỏ cô, nhưng nếu bây giờ trở về cô phải một mình đối mặt với Hắc Viêm Triệt, chuyện vừa nảy còn làm cho cô hơi xấu hổ, so sánh hai bên, cô vẫn quyết định đi tiếp tốt hơn.

Đột nhiên vang lên một tiếng kêu tiếng chói tai, hấp dẫn tất cả chú ý
của mọi người lên trên người một người phụ nữ, chỉ thấy một quyển tài
liệu vỏ dày cứng rắn xuyên mạnh qua giày cao gót trên chân làm cho móng
chân cô ta đổ máu.

Viên Cổn Cổn bị tiếng thét chói tai của cô ta làm cho giật mình, bởi vì khoảng cách giữa bọn họ rất gần.

Na Tịch Hách lạnh lùng nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt ngồi xổm
xuống ôm chân mình kêu rên, trong mắt tím không có một chút độ ấm, bộ
dáng lạnh như băng này quả thực chính là phiên bản nhỏ Hắc Viêm Triệt.

Không đợi Viên Cổn Cổn phản ứng kịp, người phụ nữ kia liền chửi mắng Viên Cổn Cổn "Cô là yêu nữ, dám dùng đồ đánh tôi."

Viên Cổn Cổn ngây ngốc nhìn cô ta, không rõ nguyên nhân.

"Đê tiện." Người phụ nữ vừa nói vừa cầm lấy đồ trang trí bằng thủy tinh ở trên bàn hung hăng ném vào mặt Viên Cổn Cổn.

Nhưng kỳ lạ chính là vật kia cách mấy cm trước mặt Viên Cổn Cổn thì dừng lại, sau đó vù một tiếng bay ngược lại hướng vừa nảy, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, người hành hung bị đập ngã xuống đất, cái trán bắt đầu chảy máu không ngừng.

"A..." Viên Cổn Cổn kêu to một tiếng, buông Na Tịch Hách ra đi đến đỡ cô ta dậy hơi sốt ruột hỏi "Cô không sao chứ? Thật xin lỗi." Người khác có thể không biết, nhưng mà cô biết rất rõ ràng, đây là Na Tịch Hách làm.


Người phụ nữ choáng váng một chút, đẩy cô ra, mắng một tiếng thô lỗ giơ
tay lên, theo bản năng Viên Cổn Cổn quay đầu che mặt, bốp một tiếng, một cái tát liền rơi vào trên đầu cô.

Viên Cổn Cổn đau kêu một tiếng, hốc mắt đỏ lên.

Đúng lúc này con dao không biết từ nơi bay đến, bay thẳng về phía người phụ nữ đánh Viên Cổn Cổn.

"Hách Hách đừng!" Viên Cổn Cổn kêu một tiếng, vội vàng nhào tới làm Na
Tịch Hách ngã xuống đất. Mà cây dao cũng bởi vì động tác này mà ngừng
lại, sau đó rơi thẳng xuống đất, cắm vào bàn tay người phụ nữ. Tiếng
giết heo lại vang lên một lần nữa, tiếng này làm cho người xem kịch tỉnh lại, bắt đầu hỗn loạn.

Na Tịch Hách nhìn Viên Cổn Cổn, nhíu mày tỏ vẻ bây giờ cậu cực độ khó chịu.

"Sao con có thể như vậy!" Viên Cổn Cổn tức giận hô khẽ.

Na Tịch Hách hừ lạnh một tiếng, không để tức giận cảu cô vào mắt.

Trong lúc hỗn loạn, một cô gái đẩy đám người bao phủ Viên Cổn Cổn ra,
hơi kích động nói "Em là Cổn Cổn? Trời ạ, em không sao chứ?"

Viên Cổn Cổn ngẩn người, nhẹ nhàng lắc đầu.

Phong Tình không dám tin nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt, vui vẻ ôm
cô vào trong ngực "Cổn Cổn, em đã trở lại, cô bé ngốc, vì sao phải đi
chứ."

Viên Cổn Cổn cương cứng ở trong lòng cô ấy, không biết nên nói cái gì.

"Quản lý, chị xem..." Trong đám người có người mở miệng nhắc nhở các cô, còn có một người đầy máu đang nằm ở đây.


Phong Tình buông Viên Cổn Cổn ra nhìn người phụ nữ trên đất, khinh
thường nhíu mày lạnh giọng nói "Gọi điện thoại kêu xe cứu thương."

"Tránh ra!" Hai chữ lạnh như băng từ ngoài đám người truyền vào.

Không cần một phút, đám người đã tự động rẽ ra hai bên, ngay ngắn giống như quân đội, trăm miệng một lời nói "Tổng giám đốc."

Hắc Viêm Triệt cau mày đi tới gần Viên Cổn Cổn, bình tĩnh lại tao nhã, mang theo sức hấp dẫn trí mạng.

Viên Cổn Cổn thấy anh lập tức bĩu môi. bộ dáng muốn khóc.

Hắc Viêm Triệt ôm cô vào trong ngực vỗ nhẹ sống lưng của cô, bộ dáng dịu dàng làm cho tất cả mọi người sững sờ.

"Sao lại thế này?" Hắc Viêm Triệt nhìn người phụ nữ trên đất và nét mặt
giống như con thú nhỏ phòng bị của Na Tịch Hách, nhàn nhạt hỏi.

"Tổng giám đốc, ngài phải làm chủ cho tôi, tôi cũng chưa làm cái gì lại
bị Viên Cổn Cổn biến thành như vậy." Người phụ nữ trên đất khóc thút
thít, cố gắng duy trì hình tượng yếu đuối của mình.

Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn ở trong lòng mình, không nói gì.

Viên Cổn Cổn cúi đầu không dám nghênh đón ánh mắt của anh.

"Chuyện cô làm còn ít sao?" Phong Tình cười lạnh châm biếm.

"Chị có ý gì, ta không biết." Nét mặt người phụ nữ càng thay đổi, nhỏ giọng nói.

"Không biết? Quên rồi sao, không phải trí nhớ của Dương tiểu thư rất tốt sao." Phong Tình không muốn nhiều lời với cô ta, nhìn cũng lười nhìn cô ta.

Dương Vân tiếp tục nhìn Hắc Viêm Triệt, khóc đến điềm đạm đáng yêu, trên mặt trang điểm của cô ta nhìn qua rất nhếch nhác.

"Thật xin lỗi..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.

"Cô nói Viên Cổn Cổn làm cô thành như vậy, vì sao cô ấy phải làm cô
thành như vậy? Làm thế nào biến cô thành như vậy?" Hắc Viêm Triệt vươn
tay che môi Viên Cổn Cổn, lạnh lùng nhìn Dương Vân, nhàn nhạt nói.

"Tôi... Tôi cũng không biết, thế nào cũng chính là cô ta, ngài tin tưởng tôi." Dương Vân hơi cà lăm, chột dạ rũ mắt giả khóc.

"Trong các người, có ai thấy là Viên Cổn Cổn ra tay làm cô ta bị thương
thành như vậy không?" Mắt tím của Hắc Viêm Triệt nhãn nhàn nhạt đảo qua đám người, giọng điệu không cao không thấp.