Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 15: Thiếu gia, tôi buồn ngủ quá!

Trong phòng ăn

Viên Cổn Cổn bưng một cái bát nóng hổi đặt ở trước mặt Hắc Viêm Triệt, vẻ mặt vui vẻ nhìn anh.

Hắc Vêm Triệt nhìn nhìn ý cười nhẹ nhàng trên mặt cô, thật sự là không biết đầu của cô cấu tạo ra sao, một giây trước vẫn còn là vẻ mặt e ngại, cẩn thận dè dặt, một giây sau là có thể cười ra nụ cười rực rỡ như vậy, cô là đứa ngốc sao? Lại nhìn nhìn bát ở trước mặt, lạnh giọng nói "Đây là cái gì?"

"Cháo." Viên Cổn Cổn đưa cho anh cái muỗng làm bằng bạc.

Nói nhảm, anh đương nhiên biết là cháo. . . . . ."Tôi nói muốn ăn cháo khi nào hả?"

Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói "Không cần khách sáo với tôi, tôi làm vỡ nhiều thứ của anh như vậy mà anh cũng không có đánh tôi, đây là tôi đặc biệt nấu cho anh, ăn rất ngon a...ăn bữa sáng kiểu tây nhiều sẽ ngán a."

Đám người nữ giúp việc đều nhìn động tác to gan của cô, trời ạ. . . . . . Cô đúng là người tài giỏi. . . . . Bạch Nhã Tĩnh và Bạch Nhã Văn cũng chảy mồ hôi lạnh vì cô, chưa từng có người nào dám tự tiện thay đổi thực đơn của thiếu gia. . . . . . Bạch quản gia vẫn là nét mặt vạn năm không đổi nhưng trong lòng đã vui vẻ đến lật chuyển rồi.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói gì.

"Ăn đi, nếu anh không thích tôi lại làm món khác cho anh." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói, vẻ mặt chờ mong.

Hắc Viêm Triệt cầm lấy muỗng, múc môt ít cháo đưa vào miệng, cái hành động này làm cho tất cả ánh mắt của đám nữ giúp việc đều rớt ra ngoài. . . . . . Anh không có tức giận mà thật sự ăn. . . . . .


Á Tư nhìn nhìn Nhã Tư kinh ngạc, lộ ra mỉm cười đắc ý, anh ta thắng.

"Ăn ngon không?" Viên Cổn Cổn cười hỏi.

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, không nói gì mà chỉ tiếp tục tao nhã ăn.

Viên Cổn Cổn cười ngây ngô ha ha một tiếng, đứng ở phía sau anh.

Đột nhiên, vang lên một chuỗi âm thanh kỳ quái, ánh mắt mọi người liền tập trung đến trên người Viên Cổn Cổn.

Viên Cổn Cổn sờ sờ bụng, xấu hổ nhìn mọi người.

Hắc Viêm Triệt quay đầu lại nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, lạnh giọng hỏi "Đói bụng?"

Viên Cổn Cổn gật gật đầu, từ giữa trưa ngày hôm qua đến bây cô cũng chưa ăn cái gì. . . . . . Nhưng mà nếu anh hỏi cô như vậy, có phải là thể hiện anh chuẩn bị kêu cô cùng ăn không? Trong tiểu thuyết đều viết như vậy .

Hắc Viêm Triệt cười lạnh một tiếng, phun ra bốn chữ "Tiếp tục chịu đói." Sau đó quay đầu ăn bữa sáng của mình.


Viên Cổn Cổn ngẩn người, nhìn bóng lưng anh tuấn của anh, anh Duệ nói đúng. . . . . . Tiểu thuyết là hư cấu . . . . . . Uể oải cúi đầu, im lặng không hé răng. . . . . .

Đám người nữ giúp việc nhìn Viên Cổn Cổn đồng tình, chợt phát hiện, từ khi cô đến đây thì thiếu gia trở nên thích hung ác . . . . . . Ngay cả số lần nói chuyện cũng nhiều hơn. . . . .Nhưng mà có vẻ như cũng không có nói lời hay gì. . . . . . Hơn nửa đều là nói với Viên Cổn Cổn . . . . . . Cổn Cổn đáng thương. . . . . . Nghĩ thoáng một chút, đây coi như là một loại ‘đặc biệt a. . . . . .

Hắc Viêm Triệt ăn bữa sáng vô cùng vui vẻ, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy không khí của ngày hôm này rất tươi mới. . . . . . Ngay cả ánh mặt trời anh ghét nhất cũng không còn thấy chướng mắt nửa. . . . . .

Trong phòng sách, Viên Cổn Cổn đứng đó cố gắng kéo mí mắt đang muốn hôn môi lên, buồn ngủ quá a. . . . . . Thật sự buồn ngủ quá a. . . . . . Thật đói a. . . . . . Thật sự rất đói a. . . . . .

Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn mềm yếu đứng khép mắt lại, không nói gì.

Một lúc sau, nhìn về phía Á Tư và Nhã Tư đứng thẳng, nhỏ giọng nói "Các người đi ra ngoài trước."

"Dạ" Trả lời đều đặn, sau đó là tiếng đóng cửa lại.

Hắc Viêm Triệt đi đến trước mặt Viên Cổn Cổn, lấy tay chọc chọc vào mặt cô, đứng cũng có thể ngủ. . . . . . Cũng không sợ ngã chết. . . . . .

Viên Cổn Cổn mơ mơ màng màng mở mắt, đã ngủ đến mê muội rồi. . . . . . Nhỏ giọng meo meo "Thiếu gia ~~ tôi buồn ngủ quá."

Hắc Viêm Triệt nghe tiếng nói ngọt ngào mềm mại của cô liền mất hồn, lúc phản ứng kịp thì cô đã ở trong lòng anh rồi. . . . . .

Viên Cổn Cổn ôm cổ của anh, thoải mái ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Hắc Viêm Triệt ôm cô ngồi lại trên ghế xoay, lẳng lặng quan sát khuôn mặt ngủ say của cô, làn da của cô rất mịn, không bị mỹ phẩm hóa học phá hoại, lông mi rất dài, rất cong, lông mi của cô rất sáng bóng làm cho người ta có cảm giác u buồn, cái mũi nhỏ mà cao phối trên khuôn mặt hình ngỗng rất hợp.