Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Chương 38

Tại vùng ngoại ô kinh

thành Lâm An, một ngôi nhà lớn nằm khuất sau rừng trúc to lớn được xây

dựng từ lâu lắm rồi, bên trên là cái bảng được ghi dòng chữ Liễu Gia

Trang. Xung quanh vùng hầu như không có người ở, có chăng cũng chỉ là

vài người dân thường đi vào rừng săn thú, hái thảo dược.

Ngôi nhà rất lớn, những người đã từng thấy qua nó đều đoán đây là biệt viện

ngoại ô của nhà giàu nào đó, cái cổng tòa nhà rất lớn khiến cho người ta bất giác kính sợ, cũng vì vậy mà dù cho đầy tò mò nhưng không ai dám

tới gần địa phận của ngôi nhà thăm dò, chỉ dám đứng từ xa trầm trồ,

ngưỡng mộ.

Bên trong đại sảnh của Liễu gia trang đang tụ tập

rất nhiều người, Liễu Nhất Dân đang trầm mặt ngồi ở chủ vị, ngồi bên

cạnh ông là Phàm Tĩnh, thuộc hạ mà Liễu Nhất Dân tin tưởng nhất đồng

thời cũng là bằng hữu vào sinh ra tử bấy lâu nay của ông.

Bên dười lần lượt là Hiền vương Sở Phong cùng với thuộc hạ TRịnh Phi đứng

đằng sau, cửu hoàng tử Sở Dực và Niêm Cẩn – một trong Thập Nhị Hỏa Diễm, ngoài ra còn có Hỏa và Lôi.

Đã 3 ngày kể từ trận chiến ở vách Đoạn Trường xảy ra.

Ngày hôm đó, đám người của thái tử tấn công bất ngờ khiến cho cả bọn chưa

kịp phản ứng. Sau khi Du Tử Khâm rơi xuống vực thì Sở Hiên cũng bắt đầu

điên cuồng, muốn cùng nhảy xuống. Mặc dù Hiền vương dùng hết sức mình

nhưng vẫn không thể cản lại được, lúc đó ai cũng tưởng là vì sự kích

động của hắn nên mới vậy.

Chỉ là khi Điện nhìn kĩ lại thì

thấy gương mặt Sở Hiên lúc xanh lúc đen, trên đầu còn bốc khói đen bất

thường, thì mới hoảng hồn. Đây rõ ràng là dấu hiệu của việc tẩu hỏa nhập ma.

Từ lúc hộc máu, chân khí của Sở Hiên đã bắt đầu bất

thường rồi, nhưng vì phải lo chú ý Lạc Thủy Linh cùng với Du Tử Khâm mà

không ai chú ý.

Ngay khi phát hiện điều bất thường, Điện liền vận công, nhân lúc Sở hiên không chú ý, đánh vào gáy hắn, nhờ vậy mà

mới tránh được việc Sở Hiên cũng nhảy luôn xuống vực, cộng thêm, nếu như Hiền vương vẫn cố ngăn cản hắn trong tình trạng như vậy, sẽ dẫn đến

việc bị Sở Hiên đả thương, dù gì đi chăng nữa, lúc ấy thần trí của Sở

Hiên đã không còn tỉnh táo.

Ngay lúc này, Liễu Nhất Dân liền

xuất hiện cùng với sát thủ Trích Tinh Lâu. Sát thủ Trích Tinh Lâu đều là những người lợi hại, chẳng mấy chốc đã áp chế được đám người kia.

Nhưng do tình trạng của Sở Hiên, nên mọi người phải quay về gấp, không có

thời gian tiêu diệt hết bọn người kia, vì thế mà để sổng mất đám người

thái tử, nhưng không sao, với thế lực của Trích Tinh Lâu, muốn bắt họ

lúc nào mà không được, đến lúc đó, bọn họ sẽ phải trả giá đắt về những

gì mình đã làm.

Sau cuộc chiến, Hiền vương và Sở Dực cũng đến Liễu Gia trang mà không quay về hoàng cung. Lần đó bọn họ đạ trực tiếp

chống đối với thái tử, còn tiết lộ thực lực của mình, nhất định thái tử

sẽ tìm cách đối phó bọn họ, hoàng cung lại là địa bàn của thái tử, đã

vậy, thôi thì không cần quay về làm gì. Dù sao, ở nơi đó cũng không có

gì khiến bọn họ phải tiếc nuối.

Chỉ là từ khi tỉnh lại tới giờ cũng đã 3 ngày, nhưng tình trạng Sở Hiên không hề khả quan.

Điện đang bắt mạch cho Sở Hiên, mọi thứ đều bình thường, nội lực hỗn loạn

cũng đã không còn vấn đề, chỉ là cơ thể hơi yếu, cần tĩnh dưỡng vài

ngày. Nhưng chủ nhân luôn không có phản ứng gì, không chịu uống thuốc

hay ăn uống gì cả, cho dù có đút thuốc cho thì cũng không chịu nuốt, cứ

để nó chảy ra.

Sau ngày hôm đó, Liễu Nhất Dân cũng đã cho

người tìm kiếm. Vách Đoạn Trường rất sâu, vốn không có con đường nào dẫn xuống dưới, sâu như vậy, rơi xuống chỉ có chết. Cho dù người đó là

người có võ công cao như ông thì kết quả cũng không khác chứ nói chi là

Du Tử Khâm.

Dù vậy nhưng ông vẫn bố trí người đu dây xuống để xem xét, mong sao Du TỬ Khâm sẽ được cái cây, hay vách đá nào đó cản

lại, nhưng kết quả là không thể tìm được. Sau khi tìm kiếm đến một độ

sâu nhất định, ông không cho người tìm nữa, vì với độ sâu này, cho dù có gốc cây hay tản đá cản lại, cũng không sống nổi.

Những tin

tức đó luôn được ông báo cho Sở Hiên biết, lúc đầu hắn đã nổi điên, đánh hết người này tới người kia, sau đó chạy tới vách Đoạn Trường, ý đồ

muốn nhảy xuống, may sao được mọi người cản lại.

Sự

việc cũng chưa thôi, hắn cứ ở trong phòng, ôm những đồ vật thuộc về Du

Tử Khâm rồi lặng lẽ chảy nước mắt, lúc đó mọi người mới chợt nhận ra,

con người anh minh thần võ, không gì không làm được, thì ra cũng có lúc

yếu đuối và thảm hại như vầy.

Sau đó hắn tìm đủ mọi cách,

uống thuốc độc, tự vận công, điểm vào tử huyệt, mọi việc có thể chết hắn đều đã làm, may mà mọi người có sự đề phòng, hơn nữa có Liễu Nhất Dân ở đây, nên chưa bao giờ hắn thành công.

Sau nhiều lần như vậy, Liễu Nhất Dân quyết đoán điểm huyệt của hắn, đề phòng hắn làm bậy.

Nhưng sau đó hắn lại không chịu ăn uống gì, suốt ngày cứ ngơ ngẩn, nhìn

lên trần nhà, không có phản ứng với mọi thứ xung quanh.

Mọi

người hết sức khuyên bảo nhưng không hề thành công, dường như hắn không

nghe được mọi người nói gì cả, bây giờ hắn chỉ là một cái xác không hồn.

*=*

Quay lại 3 ngày trước.

Khi cánh tay áo bị rách, Du Tử Khâm liền rơi thẳng xuống, rơi mãi, rơi mãi như không có điểm dừng.

Chống đỡ được chẳng bao lâu, có lẽ là do áp suất không khí, có thể là do bị

mất máu quá nhiều, Du Tử Khâm liền đánh mất ý thức, cứ thế rơi mãi

xuống.

Rơi một hồi, cơ thể Du Tử Khâm liền rơi xuống nước, do áp lực của nước, cả vùng đăng sau của Du Tử Khâm đều bầm tím, trông rất đáng sợ, nhưng bây giờ, không có ai nhìn thấy điều đó, bao gồm Du Tử

Khâm.

Nàng đã hoàn toàn mất đi ý thức, nói đúng hơn, Du Tử Khâm hiện đã không còn thở nữa.

Cơ thể của nàng trôi theo dòng nước, máu từ vết thương vẫn chưa đông lại,

cứ thế chảy ra, hòa lẫn với dòng nước trong xanh, hai bên là những vách

núi đá đồ sộ, cao ngất ngưỡng, thẳng tắp. Xung quanh không hề có dấu

hiệu của con người.

Dười làn nước trong xanh, mấy con cá nhỏ

ánh bạc bơi xung quanh cơ thể của Du Tử Khâm, dùng cái đầu đẩy đẩy cơ

thể của nàng như muốn đưa đi đâu.

Mấy con cá có cái vảy rất

đẹp, màu bạc, sáng lấp lánh, ánh mặt trời chiếu xuống càng làm cho nó

nhìn thêm lung linh, huyền ảo.

Cơ thể Du Tử Khâm trôi một

hồi, hai bên bờ, những động vật nhỏ thấy Du Tử Khâm trôi tới thì sẽ dừng động tác, tò mò nhìn ngắm.

Trôi tới ngã rẽ của dòng nước, mấy con cá liền cố hết sức đem cơ thể của Du Tử Khâm sang hướng bên trái,

trôi vào một hang động tối, nhưng không tối hẳn.

Dưới nước,

mấy con cá liền phát ra một ánh sáng xanh xinh đẹp, diệu dàng, lung

linh, soi sáng hang động bằng ánh sáng yếu ớt của mình. Trôi tới cuối

hang động, cơ thể Du Tử Khâm liền mắc kẹt ở đó.

Máu trong người Du Tử Khâm, vì có nước nên vẫn cứ thế mà chảy ra, một trong số đó chảy tới hòn đá kì dị, ẩn trong làn nước.

Đó là một hòn đá hình tròn, trông như được dính lên tảng đá to lớn sau

lưng nó, ở giữa hòn đá là hình bán nguyệt nhìn như được cố ý khắc lên.

Khi máu Du Tử Khâm lấp đầy hình bán nguyệt, một tiếng động vang lên.

Từ từ, cuối hang động vốn là một khối đá to được khắc hình nhìn như mặt

trời đang có xu hướng chếch qua một bên, khi tạo ra một khe hở vừa đủ,

cơ thể Du Tử Khâm bị dòng nước đẩy vào trong, một lúc sau, hòn đá lại

trở về chỗ cũ.

Cơ thể Du Tử Khâm trôi vào, lũ cá cũng vào theo.

Khung cảnh bên trong hiện ra, nếu như lúc này Du Tử Khâm tỉnh, nhất định sẽ choáng ngợp trước vẻ đẹp của nơi đây.

Đây là một cái hồ rộng lớn, cái hồ như phát sáng lấp lánh, nhìn kĩ thì

thấy, đó là do có rất nhiều con cá ánh bạc đang bơi lượn xung quanh, số

lượng rất nhiều, làm cho người ta tưởng đây là một cái hồ có thể phát

sáng. Xung quanh là vách núi, bao bọc kín lại, chỉ để hở một cái lỗ

tương đối lớn ở phía trên cho ánh mặt trời chiếu vào.

Xung

quanh hồ là vô số loài thực vật kì lạ, có loài chỉ có lá, nhưng lá của

nó xanh mơn mởn, trên lá còn ánh ánh vài hạt nước khiến cho nó trở nên

vô cùng xinh đẹp. Loài có hoa thì có mấy con bướm, con ong màu sắc sặc

sỡ bay xung quanh.

Chưa hết, bên dưới dòng nước là các loài

thực vật thủy sinh kì lạ, được mấy chú cá nhỏ vây quần xung quanh. Ánh

mặt trời chiếu xuống dòng nước tạo nên những tia sáng nhỏ ánh lên rồi

biến mất theo nhịp điệu của dòng nước làm cho khung cảnh trở nên mông

lung huyền ảo, đẹp vô cùng.

Cở thể của Du Tử Khâm trôi ra giữa hồ, những con cá lúc nãy từ từ tản ra xung quanh với đồng loại của

mình, cơ thể cứ chập chờn lên xuống, nước hồ nhờ đó mà thấp ướt hết cả

cơ thể nàng.

Qua hồi lâu, điều kì lạ đã xảy ra, máu Du Tử Khâm đã ngừng chảy, các vết thương theo một tốc độ rất chậm nhưng không

phải là không quan sát được khép lại.

Từ Từ, mặt trời cũng

xuống núi, cả cái hồ như bừng sáng. Mấy con cá bơi lội tung tăng không

theo một quy luật, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Ngay cả một vài

loài thực vật ở dưới nước hay trên cạn cũng phát sáng với nhiều màu sắc

khác nhau tựa như đèn neon thời hiện đại. Mấy con đom đóm không biết từ đâu tới bắt đầu chập chờn ở những bụi cỏ được chiếu sáng bởi ánh trăng

huyền ảo.

Dưới khung cảnh lung linh, vết thương trên người Du Tử Khâm dần dần đóng vảy, ngay cả vết bầm sau lưng cũng dần dần mờ

nhạt. Cơ thể đáng ra đã tắt thở từ lâu, nay lại bắt đầu nhịp nhàng từng

hơi thở.

Nếu bọn người hoàng đế có ở đây, nhất định sẽ nhận

ra ngay. Cái hồ có khả năng chữa mọi vết thương,trị được bách bệnh, cải

tử hồi sinh, được bao bọc bởi ánh sáng thần thánh, nhận được hết linh

khí của mặt trăng và mặt trời , hồ Nhật Nguyệt trong truyền thuyết .