Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Chương 20

Đêm tối đen như mực,

từng làn gió thổi nhẹ khiến cành cây đung đưa xào xạc tạo thành tiếng

động duy nhất trong không gian tĩnh mịch.

Sở Hiên ôm gọn Du

Tử Khâm vào lòng, hơi thở hai người nhẹ nhàng hòa vào nhau, tóc cả hai

tán loạn, đan xen vào nhau tạo nên một cảm giác hài hòa, yên bình kì lạ. Chợt, Sở Hiên mở mắt ra, đôi ,mắt thanh tỉnh tưởng chừng như gương mặt

say ngủ lúc nãy không phải là của hắn.

Mày Sở Hiên nhíu lại, không một tiếng động đứng lên, người bên cạnh dường như cảm nhận được

điều gì, hơi nhíu mày “ưm” một cái, Sở Hiên thấy vậy, giang tay ôm người lại vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng như muốn an ủi, đến khi người trong

lòng lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu thì mới buông tay ra, đi ra

khỏi phòng.

Bên ngoài là hai người, cả hai đều mặc đồ dạ hành màu đen, đây là hai ám vệ mà Sở Hiên sai đi điều tra việc xảy ra tại

Đào Hoa thôn mấy hôm nay.

Từ khi Sở Hiên tiếp quản sản nghiệp của Liễu Nhất Dân, để không phải xa cô, hắn đã chọn ra 4 người có năng

lực để làm việc thay hắn, lần lượt là phong là nữ, hỏa, lôi, điện là

nam. Cả 4 người đều là những người nổi bật nhất, có năng lực, tính tình

trầm ổn. Mỗi người đều có một sở trường riêng.

Phong là nử tử

duy nhất, ngoài võ công thì sở trường nhất là thuật dịch dung, dù là ai, mập, lùn, già, trẻ, Phong đều có thể giả dạng hoàn hảo từ thân hình đến tính cách, chưa bao giờ bị nhận ra. Phong phụ trách tiếp quản tất cả

các thanh lâu, khách điếm, sòng bạc của Sở Hiên.

Hỏa tuy biệt danh là hỏa nhưng không phải là người nóng nảy, à ngược lại, người này

rất có tài ăn nói và có bộ óc tính toán siêu việt, nếu đặt ở hiện đại

thì đây chính là một nhân tài kinh doanh trời cho. Hỏa tiếp nhận tất cả

các cửa hàng như y phục, hương liệu, lương thực và kiêm them quản lí tàu thuyền, con đường vận chuyển bằng đường thủy hay đường bộ.

Lôi là người có tính tình trầm ổn nhất, gương mặt lạnh lùng, nổi tiếng

nghiêm khắc, là người có thiên phú về luyện võ, võ công chẳng những cao

mà còn biết sử dụng nhiều loại ám khí, vũ khí. Lôi phụ trách huấn luyện

và quản lí tất cả các ám vệ, sát thủ, gián điệp và thu thập thong tin từ các trinh sát.

Điện là người có tính tình dịu dàng, nho nhã. Điện là người đam mê y thuật, độc thuật, thích nghiên cứu chế ra các

loại độc dược, thuốc mê, hương liệu, xuân dược để cung cấp cho ba người

kia khi cần, có thể nói Điện là đại phu của tổ chức. Điện tiếp quản

những dược đường, y quán của tổ chức.

Cả 4 người đều xấp xỉ

tuổi với Sở Hiên, được chia ra quản lí tất cả các sản nghiệp của Sở Hiên theo hình thức lão bản sau màn, không bao giờ lộ mặt trước công chúng.

Cả 4 đều có thuộc hạ riêng. Cứ mỗi tháng một lần, bốn người sẽ gặp mặt

và báo cáo tình hình với Sở Hiên.

Hai người này là người do

Lôi phái đến. Sở Hiên nhìn hai người, không nói gì, từ từ ngồi xuống

chiếc ghế trước sân sau đó mới ra hiệu cho hai người bắt đầu nói. Người

bên trái bắt đầu trước:

- “ Bẩm báo chủ nhân, theo như người

của ta điều tra, một tháng trước có một lão đạo sĩ kì lạ được hoàng đế

mời vào cung, dường như rất tôn trọng người này, sau khi cả hai bước vào Dưỡng Tâm Điện thì liền kêu tất cả mọi người ra ngoài, không biết đã

nói gì bên trong nhưng sau đó hoàng đế lại ra lệnh cho tất cả mọi người

đi tìm Tứ hoàng tử đã mất nhiều năm trước, hơn nữa là bắt sống.”

Chưa đợi Sở Hiên phân phó, người còn lại tiếp tục:” Những người mấy ngày nay quanh quẩn ở Đào Hoa thôn hầu hết đều làn người của triều đình,

trong đó có hoàng thượng, thái tử, Lạc thừa tướng, Lan quốc công,Mục

tướng, Hiền vương, Tề vương, hoàng hậu, cửu hoàng tử,… người của thái

tử, hoàng hậu, Hiền vương, Tề vương đều là sát thủ, có thể thấy mục đích làm muốn giết người, những người còn lại thì vẫn không rõ có mục đích

gì.”

Sau khi báo cáo xong thì đứng im chờ Sở Hiên phân phó.

Sở Hiên nghiền ngẫm một hồi lại hỏi:” Tên đạo sĩ và hoàng đế nói gì

không ai biết sao.’’

Hai người nghe câu hỏi, run một chút.

Đáp:” Dạ không.” Bọn họ đã được huấn luyện, dù là chuyện gì thì cũng

phải trả lời bình tĩnh, dù chủ tử hỏi điều mình có biết hay không thì

cũng phải trả lời cho chủ tử biết, không được vì hoảng sợ mà im lặng để

chủ tử đợi.

Sở Hiên nói tiếp:” không có lần sau, nói với Lôi, ta muốn biết từng câu nói, cử chỉ, thậm chí họ ăn gì, uống gì,.. đều

phải tường tận. Ngoài ra, bảo Lôi lập tức lại đây, đem theo những người

giỏi nhất đến.”

Hai người đều có cảm giác giải thoát sau cái

chết, thở phào nhẹ nhõm. Dù Sở hiên chỉ mới tiếp quản sản nghiệp gần

đây, nhưng hung danh Sở Hiên thì trên dưới mọi người tronh tổ chức đều

biết. Mỗi lần Liễu Nhất Dân dẫn Sở Hiên đi giết người xong, ai cũng đều

khiếp sợ trước sự tàn bạo của Sở Hiên đồng thời cũng thêm một phần hưng

phấn, sùng bái, chủ nhân tương lai của bọn họ là người tài giỏi như

vậy.

Chuyện lần này không phải là lỗi của bọn họ, chỉ là lúc

Liễu Nhất Dân còn tiếp quản, vì không muốn dính líu quá nhiều với triều

đình nên không có phái người theo dõi sát sao. Nhưng hai người đều không giải thích, điều chủ tử muốn là kết quả, không làm được thì phái người

đi làm chứ không phải là đứng đó lí do này nọ biện minh.

Sau khi hai người rời đi, chỉ để lại Sở Hiên đứng đó, được một lúc thì SỞ Hiên bước vào phòng.

Đứng trước giường, nhìn Du Tử Khâm đang ngủ, hắn ngồi xổm xuống, một tay cầm lấy tay của Du Tử Khâm đặt lên trên môi, dịu dàng mà cẩn thận hôn. Du

Tử Khâm dường như cảm nhận được, khẽ ưm một tiếng, lại lầm bầm điều gì,

sau đó lại ngủ say. Thấy vậy Sở Hiên cười khẽ, ánh mắt dịu dàng vô hạn.

Dù xảy ra điều gì, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.