Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Chương 18

Một buổi sáng đẹp

trời, Tề Bằng mang đến vài cân nấm rơm lên núi biếu mọi người, Du Tử

Khâm rất cao hứng, mấy bữa nay nàng thèm ăn lẩu, lần này đem nấm tới vừa vặn, nàng muốn nấu một nồi lẩu cay nóng sốt ăn một bữa cho đỡ thèm.

Vốn là nhà họ Tề muốn mở rộng them công việc của mình, nhà đã có them thành viên mới, con cháu trong nhà cũng nhiều hơn, nếu như chỉ dựa vào mấy

thửa ruộng thì không còn đủ nữa, bởi vậy họ quyết định sẽ trồng them

nấm. Trồng nấm cũng không quá khó, chỉ cần có rơm, mọt gỗ, sau đó ủ sao

cho đúng cách là được, nguyên liệu trong nhà đã có sẵn, lại không tốn

quá nhiều công sức. Trồng với số lượng lớn sau đó bỏ mối cho mấy tửu lâu trong trấn là được.

Kiên quyết từ chối lời mời ở lại ăn lẩu

của Du Tử Khâm, Tề Bằng nhanh chóng xuống núi. Không biết có phải do ăn

ngoài trời không, mỗi lần ăn cơm nhà DU cô nương thì hắn luôn bị đau

bụng, lần nào cũng đau vật vã mấy ngày liền mới thôi, bởi thế Tề Bằng

không bao giờ dám ăn uống ở đây nữa.

Hà lão tiễn Tề Bằng

xuống chân núi, trước khi đi, Tề Bằng như chợt nhớ đến điều gì đó, quay

sang nói với Hà lão:” À đúng rồi! Dạo này không biết xảy ra chuyện gì mà có rất nhiều người lạ tới thôn, hình như đang tìm ai đó, các người

không thích tiếp xúc với người ngoài, trong khoảng thời gian này đừng

nên xuống núi, tránh cho gặp phải phiền toái không đáng có.”

Hà lão nghe xong, mày nhíu lại:” Tề huynh đệ có biết là họ muốn tìm ai chăng?”

Tề Bằng suy nghĩ một hồi, gãi gãi đầu:” Tôi cũng không biết, hình như là

nhà ai đó mất con thì phải, ai cũng hỏi người dân trong làng về một đứa

bé 5 tuổi, ăn mặc phú quý gì đó, nhưng mà là 10 năm trước rồi, bây giờ

mà hỏi, còn ai nhớ chứ.”

Hà lão nghe xong, mày càng nhíu chặt hơn, nhưng không hỏi nữa, chỉ dặn dò:” Việc chúng tôi sống ở đây, mong

gia đình đừng nói cho ai, nơi đây bồng lai tiên cảnh, nhiều người biết

lại rắc rối.”

Tề Bằng cười ha ha:” chúng tôi không nói, mọi

người yên tâm, chúng tôi cũng hiểu, có một nơi đẹp như thế này, bọn quý

tộc mà biết thì sẽ tìm cách chiếm lấy.”

Hà lão chắp tay lại, hướng Tề Bằng:” Đa tạ.”

Đợi cho bóng Tề Bằng đi xa, HÀ lão mới quay về, chuyện này, nhất định phải

cho thiếu gia biết. Thiếu gia trong miệng Hà lão tất nhiên là Sở Hiên.

Vì không thể để lộ than phận của Sở Hiên nên Hà lão gọi Sở Hiên là thiếu gia, gọi Du Tử Khâm là tiểu thư. Lúc đầu ông vốn muốn gọi là phu nhân,

vì Sở Hiên gọi Du Tử Khâm là cô, nhưng sau khi bị vẻ mặt sát khí của Sở Hiên hăm dọa nên ông đành phải thay đổi cách xưng hô.

Lúc Hà lão vừa lên đến nơi thì thấy hai người đang vây quần bên cái bếp than

được đặt trên cái sạp dưới cây anh đào, nồi nước lẩu tỏa khói nghi ngút, cả hai đều đang vui vẻ bỏ những thứ mình thích ăn vào trong nồi. Thôi

lát nữa hãy nói, dạo này mình hơi mập, nên đi dạo thêm một vòng nữa.

Không biết tiểu thư có để phần cho ông không, ông cũng rất thích ăn lẩu, nhưng bây giờ mà tới ăn chung, ông sợ ăn không tiêu.

Bên này Hà lão đang rời đi, Du Tử Khâm lại không hề để ý, nàng đang rất háo

hức. Nồi nước đang bắt đầu sôi lên sùng sục, bên trong bỏ rất nhiều ớt

và tiêu, nồi nước đỏ lòm làm cho người ta chưa ăn mà đã muốn chảy nước

miếng.

Thấy nước đã muốn đền lúc, Du Tử Khâm với tay qua cái

tô sứ muốn bỏ đồ ăn vào nồi lẩu, nhưng chưa kịp lấy thì đã bị một cánh

tay rắn chắc ôm lại, cả người lọt thỏm vào lòng người kia. Sở hiên tuy

mới 15, nhưng do tập võ từ nhỏ nên dáng người cao lớn, phát triển không

thua gì nam nhân trưởng thành.

Hít thật sâu mùi hương trên

người Du Tử Khâm, SỞ Hiên mới làm ra vẻ như không có gì nói:” đừng

nghịch ngợm, việc này để cháu làm. Coi chừng nước sôi văn trúng người.”

Buông Du Tử Khâm ra, tay cầm lấy cái tô, từ từ bỏ tôm, mực, thịt bò,

nấm,….vào nồi nước. Sau đó ngồi lại tại chỗ.

Du Tử Khâm không cảm thấy gì cả, mấy năm gần đây, bị Sở Hiên coi mình như con nít để chăm sóc, nàng quen rồi.

Du Tử Khâm không tim không phổi chỉ để ý đến cái nồi lẩu, không hề mảy

may hay biết mình vừa mới bị người ta ăn đậu hủ trắng trơn, hai con mắt

càng nhìn càng sáng long lanh. Sở Hiên nhìn mà dở khóc dở cười, khi nhắc đến cái ăn là cô như một đứa con nít.

Sau một hồi, Du Tử

Khâm mới để ý đến Hà Mộc không hề ở đây, bèn quay qua hỏi Sở Hiên:” Hà lão đâu rồi, sao ông ấy không ra ăn lẩu.”

Ánh mắt Sở Hiên chợt lóe, nhưng lại tỏ vẻ không để ý nói:” có lẽ là ông ấy muốn đi dạo

đâu đó, Hà Lão cũng cần có khoảng thời gian của mình, không nên quấy rầy ông ta.” Nói xong liền lấy đũa gắp một con tôm thật to, sau đó dùng tay thật cẩn thận lột vỏ, đưa đến bên miệng Du Tử Khâm.

Mĩ thực

tới miệng, Du Tử Khâm nào còn để ý đến Hà lão. Há miệng cắn lấy con tôm, trong lúc lơ đãng liếm lấy ngón tay của Sở Hiên làm cho hắn run lên một chút, đôi mắt lóe lóe, sau đó lại cười thật dịu dàng tiếp tục bóc vỏ

con khác đút cho Du Tử Khâm, chốc chốc lại thuận tay lau khóe miệng của

nàng, nhân lúc không ai để ý, đưa ngón tay đến bên môi, liếm một chút,

hương vị … thật ngon.

Một lúc sau

Du Tử Khâm:” Tiểu Hiên!”

Sở Hiên: Ừm!

Du Tử Khâm: Cô ăn hết nổi rồi, con làm ơn đừng đút nữa T.T

Sở Hiên:…