Tân Thiên Ngọc thấy cục diện hơi bế tắc, bèn mở miệng nói: “Được rồi, thế thôi nhé. Khuya rồi.”
Thế là, cậu cúp máy.
Quay đầu, cậu nói với Túc Trung: “Anh cảm thấy An Vũ Sinh thế nào?”
Túc Trung có chút hoang mang, nói: “Anh cảm thấy cách nói chuyện của cậu ta không có gì thất lễ, nhưng anh lại cảm thấy bị mạo phạm.” Phương diện này, Túc Trung thực sự rất thẳng thắn thành khẩn. Anh cũng không giấu giếm việc không thích trà xanh, ra vẻ rộng lượng giống như Tân Thiên Ngọc ngày trước.
Nhưng Túc Trung cũng không hiểu cảm giác mạo phạm này rốt cuộc đến từ đâu, cho nên mới có cảm giác hoang mang.
Tân Thiên Ngọc nhìn ánh mắt khát khao học hỏi của anh, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đành phải giải thích: “Bởi vì hắn quá mức ‘trà xanh’.”
Túc Trung càng khó hiểu: “Gì mà ‘trà xanh’?”
Tân Thiên Ngọc không tiếp tục giải thích, chỉ để lại ánh mắt ‘tự anh trải nghiệm’, nói: “Không phải anh rất biết cách tra cứu tài liệu sao? Anh tự tìm hiểu nhé?”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc cho anh ba từ mấu chốt “gã trà xanh”, rồi phất áo ra đi.
Túc Trung bèn bắt đầu tra cứu tài liệu.
“Trà xanh” là một từ dễ hiểu được dùng trên mạng, so với những gì Túc Trung từng nghiên cứu thì đơn giản hơn nhiều, động tay là có được đáp án. Nhưng, Túc Trung phát hiện bài học này vô cùng huyền diệu khó giải thích, đúng là không biết ra tay từ đâu.
Cũng bởi anh không am hiểu phương diện xã giao, nên mới khó hiểu môn học này.
Sau khi trở lại văn phòng, Túc Trung vẫn xem tài liệu, quay đầu hỏi Thomas: “Cậu biết ‘gã trà xanh’ không?”
Trai thẳng dân khoa học Thomas nói: “Là người đàn ông rất thích uống trà xanh sao?”
Túc Trung dùng ánh mắt thất vọng nhìn Thomas: “Không phải. Cậu ra ngoài đi.”
Thomas cũng rất mất mát: Tại sao? Đáp án của mình có vấn đề gì? Tại sao sếp không hài lòng?
Thế là, Thomas cũng bắt đầu nghiên cứu trà xanh, muốn có thể bắt kịp mạch suy nghĩ của sếp.
Thomas nghiêm túc nghiên cứu hồi lâu, nói: “Đây là trò xiếc gì vậy? Sao mình phải học cái này?”
Túc Trung đọc lý thuyết trà xanh hồi lâu, buổi trưa dẫn Thomas ra ngoài ăn.
Thomas đi theo sau anh, nghiêm túc nói: “Sếp, em biết định nghĩa ‘gã trà xanh’ rồi.”
Túc Trung quay đầu, nói: “Cậu chỉ hiểu định nghĩa thôi sao? Tôi đã tiến hành nghiên cứu ‘cách đánh bại trà xanh’.”
Thomas ngạc nhiên: “Còn phải nghiên cứu cái này sao? Đánh cho gã một trận không được à?”
Túc Trung nói: “Ẩu đả là hành động trái pháp luật.”
“Vâng, ý của em là, trực tiếp cho gã cút đi không phải là được sao?” Thomas hỏi.
Túc Trung lại viện dẫn cách công lược trên mạng: “Nhưng như thế sẽ đánh mất ‘phong thái chính cung’, khiến bạn đời cảm thấy tích cách của cậu hỏng bét, quá cứng rắn, bạn đời sẽ có khuynh hướng thương tiếc trà xanh.”
Thomas nhíu mày tới mức có thể kẹp chết con ruồi: “Bạn đời là đồ ngốc hay sao? Không cần còn hơn!”
Túc Trung buồn bực nói: “Cậu nói ai thế hả?!”
Túc Trung ngồi vào nhà hàng, di động rung lên, tin nhắn đầu tiên từ [ An Vũ Sinh ] được gửi tới.
Kỳ thực, họ kết bạn đúng là do Túc Trung trước. An Vũ Sinh tự nói biết Tân Thiên Ngọc thích gì, cho nên Túc Trung mới kết bạn, hôm qua còn gửi tin nhắn hỏi ý kiến hắn. An Vũ Sinh trả lời một đống thương hiệu.
Hôm nay, An Vũ Sinh lại gửi thêm tin nhắn, là một bức ảnh chụp trang phục của thương hiệu xa xỉ, gửi thêm mấy chữ: “Tôi cảm thấy Tiểu Ngọc sẽ thích kiểu này!”
Nếu hôm qua Túc Trung vẫn còn là tâm trạng khiêm tốn cầu thị, thì hôm nay anh bùng nổ.
Nhưng đối mặt với đề nghị của An Vũ Sinh, Túc Trung vẫn nghiêm túc cân nhắc.
[ Túc Trung: À. ]
An Vũ Sinh nhìn câu “À” của Túc Trung, cũng không biết anh nghĩ gì.
Nhưng giáo huấn lần trước vì pha trà quá nồng khiến Tân Thiên Ngọc tức giận vẫn còn đó, An Vũ Sinh không dám mạo hiểm, phải giữ chừng mực.
Túc Trung chuyển tiếp tin nhắn ảnh trang phục mà An Vũ Sinh gửi cho Tân Thiên Ngọc, hỏi: “Em thích kiểu này sao?”
Tân Thiên Ngọc trả lời: “Cũng không tệ.”
Túc Trung nói: “An Vũ Sinh nói em sẽ thích.”
Tân Thiên Ngọc trả lời: “Ánh mắt của tên này đúng là độc.”
Sau khi ăn trưa xong, Túc Trung tiện đường cùng Thomas đi trung tâm thương mại.
Thomas cảm thấy rất kỳ quái: “Tại sao lại đi mua sắm?”
Bởi vì trong thời gian làm việc Túc Trung rất liều mạng, bữa trưa cũng ăn linh tinh rồi về làm việc, đôi khi, thậm chí còn ăn sandwich ngay trong văn phòng, vừa ăn vừa làm việc. Cho nên, Thomas rất khó tưởng tượng Túc Trung ăn trưa xong còn đi dạo phố.
Túc Trung nói: “Tôi muốn xem thử trang phục Tiểu Ngọc thích.”
Túc Trung và Thomas đi dạo tới một cửa hàng, lại thấy An Vũ Sinh đã ở đó.
An Vũ Sinh nhìn thấy Túc Trung cũng rất kinh ngạc: “Túc tiên sinh, trùng hợp như vậy?”
Túc Trung gật đầu: “Hôm nay thấy ảnh cậu gửi, muốn tới xem thử.”
“Ha ha, tôi cũng thế, định mua quà cho Tiểu Ngọc.” An Vũ Sinh lắc lắc di động, than thở, “Nhưng nhân viên cửa hàng nói không còn mẫu này.”
Nhân viên dùng vẻ xin lỗi nói: “Mẫu này quả thực rất hot, cả thành phố chỉ có hai chiếc.”
Túc Trung tò mò nói: “Có hai chiếc, sao lại nói không còn?”
Nhân viên nói: “Bởi vì đều đã được đặt trước.”
Túc Trung nhìn Thomas, Thomas lập tức hiểu ý: “Dạ, em đi làm ngay.”
Thế là, Thomas bắt đầu gọi điện, cũng không biết gọi cho ai.
Túc Trung ngồi trong cửa hàng, An Vũ Sinh ngồi ở đối diện.
An Vũ Sinh cười nói: “Người bạn kia của anh quen người trong giới thời trang?”
Túc Trung nói: “Không rõ. Cậu ta không phải bạn của tôi. Cậu ta là trợ lý, phụ trách xử lý công việc giúp tôi.”
“Ặc…” An Vũ Sinh gật đầu, “Tôi nghĩ cậu ta chắc sẽ có cách.”
Túc Trung đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu muốn tặng quà cho Tiểu Ngọc?”
An Vũ Sinh cười nói: “Không phải sinh nhật của cậu ấy sắp tới sao?”
Túc Trung lại nói: “Tôi cảm thấy cậu làm vậy không thích hợp.”
“Sao lại không thích hợp?” An Vũ Sinh giả vờ vô tội hỏi.
Nếu hôm qua Túc Trung còn chưa hiểu tình huống, thì hôm nay anh đã nghiên cứu trà xanh, hiểu được hành vi của An Vũ Sinh.
Túc Trung bèn không khách khí nói: “Cậu không chú ý giữ khoảng cách với vợ người khác, quả thực không đúng mực.”
An Vũ Sinh không ngờ Túc Trung đột nhiên sắc bén như thế.
Thế nhưng, trà xanh không sợ nhất là kiểu người chơi không lòng vòng này.
An Vũ Sinh đã ý thức được từ trước sẽ có ngày đối phương nói như vậy, làm trà xanh muốn đập chậu cướp bông, phải có khả năng ứng biến: “À, xin lỗi! Tôi không nghĩ tới điều này… Bởi đều là đàn ông, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Túc Trung đáp: “Chuyện này liên quan gì tới việc là đàn ông?”
“Kỳ thực tôi là trai thẳng.” An Vũ Sinh dùng “chiến lược thẳng nam”, khá giống con đường “Tôi biết anh ấy là gay, chúng tôi trong sạch” của Lý Lỵ Tư năm đó.
Đối mặt với giải thích “Tôi là trai thẳng” của An Vũ Sinh, Túc Trung thờ ơ đáp: “Cậu không cần giải thích giới tính của cậu với tôi, không liên quan gì với tôi.”
“Ặc…”
“Tôi cũng không quan tâm.” Túc Trung nói, “Tôi chỉ quan tâm vợ mình. Cậu gần em ấy quá.”
An Vũ Sinh tiếp tục giải thích: “Tôi và vợ anh quen biết lâu rồi, chúng tôi chỉ là bạn.”
Túc Trung nhìn hắn, chưa nói gì, nhưng ánh mắt lạnh như băng, mang theo sự sắc bén của kẻ bề trên, khiến người ta khó lòng chống đỡ. An Vũ Sinh cười nhạt nhẽo, lại tiếp tục giải thích: “Ý của tôi là, chúng tôi quen biết lâu như vậy, nếu có thể xảy ra chuyện gì, thì đã có lâu rồi, anh không cần lo lắng.”
Lại là một câu trích dẫn kinh điển của trà xanh, ý cụ thể chính là: Tôi quen cậu ấy lâu hơn anh, thật sự có gì còn đến lượt anh?
Nói dễ nghe hơn, ý An Vũ Sinh là “Nếu có gì thì đã có lâu rồi, anh không cần lo lắng”.
Túc Trung nhàn nhạt nhìn hắn, nói: “Tôi cũng không lo lắng.”
An Vũ Sinh nuốt nước miếng.
Lúc này, Thomas gọi điện thoại xong quay về, nói với Túc Trung: “Sếp, đã xử lý xong.”
Chẳng bao lâu sau, cửa hàng trưởng tự mình đi ra, cung kính nói với Túc Trung: “Ngài muốn mẫu này sao?”
Túc Trung gật đầu.
Cửa hàng trưởng nói: “Cả thành phố chỉ có hai chiếc, đều bị mua rồi.”
Túc Trung nhàn nhạt nói: “Câu này tôi đã nghe hai lần, tôi không hy vọng nghe thấy lần thứ ba.”
“Đương nhiên.” Cửa hàng trưởng vội vàng gật đầu, “Nếu Túc tiên sinh muốn, chúng tôi có thể chuyển từ cửa hàng ở thành phố X tới đây cho ngài.”
“Trang phục có thể đến ngay hôm nay không?” Túc Trung nói, “Tiền không thành vấn đề.”
“Đương nhiên không có vấn đề.” Cửa hàng trưởng gật đầu nói.
Nếu tiền không thành vấn đề, vậy thì đương nhiên không có vấn đề!
An Vũ Sinh nhìn tư thế người có tiền của Túc Trung, trong lòng rất chua xót. Năm đó hắn cũng là sinh viên xuất sắc thành tích rất tốt trong trường, nhưng sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có thể kiếm sống ở công ty lớn, không thể tùy ý như Tân Thiên Ngọc hay Túc Trung. Hắn thấy, là số mình không tốt.
Tân Thiên Ngọc có thể sống thoải mái như vậy, là bởi gia cảnh cậu giàu có.
Còn Túc Trung…
Theo bản năng An Vũ Sinh cảm thấy, Túc Trung chắc hẳn cũng là một phú nhị đại*, nếu không… sao có thể còn trẻ đã tích lũy được tài phú khổng lồ như vậy?
(*) Nhà giàu đời thứ hai, do được thừa kế gia sản giàu có mà cha mẹ để lại.
Túc Trung nhìn An Vũ Sinh, ánh mắt như thể nhìn rác rưởi, rất xứng với tướng mạo thiên tiên của anh, càng có vẻ từ trên cao nhìn xuống, khiến An Vũ Sinh cảm thấy vừa tự ti vừa ganh ghét.
Túc Trung đột nhiên hỏi: “Cậu nói Tiểu Ngọc hẳn sẽ thích trang phục này, cậu muốn mua nó tặng em ấy, đúng không?”
“Ừ, đúng…” An Vũ Sinh gật đầu.
Túc Trung hỏi: “Cậu có nghĩ tới tại sao cậu không thể mua tặng em ấy không?”
An Vũ Sinh nghẹn lời.
Túc Trung đứng lên: “Bởi vì cậu không xứng.”
Nói xong, Túc Trung xoay người rời đi.
Thomas theo sát phía sau, ở bên cạnh lo lắng nói: “Sếp, còn chưa tính tiền!”
Trang phục phiên bản giới hạn không có ở cửa hàng này, Túc Trung trả tiền xong chưa thể lấy hàng ngay.
Đương nhiên, cửa hàng trưởng đã biết lai lịch của anh bất phàm, cho nên nói trang phục tới nơi sẽ gửi thẳng tới nhà, không cần anh đi lại nhiều lần.
Sau đó, Túc Trung dẫn theo Thomas ngắm nghía cửa hàng một lần, dựa theo ánh mắt của mình chọn lựa mấy bộ quần áo.
“Cậu cảm thấy tôi chọn trang phục đẹp, hay là An Vũ Sinh chọn đẹp?” Túc Trung hỏi Thomas.
Thomas nói: “Em cảm thấy ngài chọn đẹp!”
Túc Trung nói: “Vậy thì không ổn.”
Buổi tối.
Túc Trung đưa mấy bộ quần áo cho Tân Thiên Ngọc.
Cậu lướt qua mấy bộ Túc Trung chọn, ánh mắt rơi vào chiếc áo khoác phiên bản giới hạn mà An Vũ Sinh đề cử: “Thật sự mua? Nghe nói rất khó mua.”
Túc Trung nói: “Không có việc gì khó.” Chỉ sợ kẻ có tiền.
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Trang phục này trên ảnh đẹp, nhìn hàng thật cũng không tệ.”
Túc Trung lại nói: “Đây là do An Vũ Sinh chọn, cậu ta cho rằng em sẽ thích.”
Mặc dù Tân Thiên Ngọc không thích cách làm người của An Vũ Sinh, nhưng cũng không thể không khách quan gật đầu tán thưởng: “Ánh mắt của hắn không tệ.”
Túc Trung nhất thời ghen tị, nói: “Quần áo anh mua khó coi sao?”
Tân Thiên Ngọc không thể trái lương tâm nói đẹp, đành nói: “Cái này chẳng phải cũng do anh mua sao?”
“…” Túc Trung nghẹn lời, nói, “Xem ra cậu ta thực sự hiểu em thích gì hơn anh.” Trong giọng nói là sự cô đơn nhàn nhạt.
Tân Thiên Ngọc lập tức nhẹ dạ, vội vàng an ủi anh: “Cái này có là gì? Stylist của em còn hiểu nhiều hơn hắn.” Tân Thiên Ngọc cười, “Không cần phải để tâm!”
Túc Trung không cảm thấy được xoa dịu, càng không vui nói: “Cậu ta còn biết chơi game em thích.”
Tân Thiên Ngọc tiếp tục an ủi: “Em cũng đâu biết giải toán anh thích! Huống hồ, mua sắm, chơi game có là gì? Lúc nào cũng có thể tìm được chuyên gia mua giúp, chơi cùng. Nhưng sự đồng hành giữa chúng ta thì không ai thay thế được.”
Vẻ mặt Túc Trung tiều tụy rời rạc nhìn Tân Thiên Ngọc: “Thế nhưng, em vẫn chưa đồng ý hợp lại với anh. Sự đồng hành giữa chúng ta là gì?”
Tân Thiên Ngọc sượng mặt.
Túc Trung thấy sắc mặt cậu không tốt, nói: “Xin lỗi, không phải anh cố ý gây áp lực với em, anh chỉ quá lo lắng em sẽ rời xa.”
Tân Thiên Ngọc cũng không thể nhìn nổi Túc Trung oan ức như thế, đang định che chở anh, chợt dừng lại –
“Mấy câu này cũng không giống kiểu anh sẽ nói,” Ánh mắt cậu lóe lên sự tìm tòi nghiên cứu, “Đây là trích dẫn trà xanh anh học được trên mạng sao?”
“…” Túc Trung ngây người, sau đó trung thực gật đầu, “Không phải em bảo anh học cái này sao…?”
Tân Thiên Ngọc đau đầu: “Em bảo anh tìm hiểu trà xanh, chứ không phải bảo anh trở thành trà xanh!”