Nước Đổ Đầy Ly

Chương 31: Hội chứng sợ xã hội

Tân Thiên Ngọc không thể nổi giận với dáng vẻ yếu đuối của Túc Trung.
Cậu mềm lòng, nhưng lại không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào, đành nói: “Ở đây lạnh, chúng ta lên lầu trước đi.”
Hai người lên lầu, Túc Trung vẫn mặc bộ trang phục ông già Noel mắc cười.


Anh mặc đồ như vậy, vì khiến Tân Thiên Ngọc vui vẻ, nhưng, dường như hoàn toàn ngược lại, cậu không hề cao hứng, thậm chí còn tức giận.
Túc Trung bèn giấu mình trong bộ trang phục rộng thùng thình, không biết nên làm gì.


Tân Thiên Ngọc cũng cảm thấy xấu hổ, đành mở miệng tìm đề tài mới: “À… chuyện Ngọc Trác niêm yết tiến hành sao rồi?”


Túc Trung hơi khựng lại, nhanh chóng quay lại trạng thái làm việc, tự nhiên hơn nhiều, bình tĩnh nói: “Công ty quốc nội không thể trực tiếp niêm yết tại Mỹ, anh đề nghị trước hết tạo ra một cấu trúc VIE*…”


Cái gọi là VIE, là thứ có thể biến đổi quyền lợi thực thể (variable interest entities), chính là “cấu trúc VIE”, cũng có thể gọi là “thỏa thuận khống chế”, là một cách để công ty quốc nội thực hiện niêm yết trên sàn chứng khoán nước ngoài. Đa phần công ty quốc nội đều thông qua VIE để niêm yết tại Mỹ.


(*) VIE dùng để “lách” chính sách hạn chế đầu tư nước ngoài của chính phủ Trung Quốc trong một số lĩnh vực và huy động vốn từ các sàn chứng khoán nước ngoài. Theo cấu trúc này, một doanh nghiệp – gọi là công ty kiểm soát – sẽ nắm quyền kiểm soát toàn bộ hoặc đa phần tại doanh nghiệp Trung Quốc. Và nhà đầu tư ngoại không được phép ký thỏa thuận trực tiếp với công ty Trung Quốc mà phải qua công ty kiểm soát. Như vậy, về mặt kỹ thuật, nhà đầu tư ngoại không trực tiếp nắm giữ cổ phần của các công ty hoạt động. Và mọi lợi nhuận từ công ty hoạt động đều được chuyển về công ty kiểm soát, sau đó mới được phân phối tới các cổ đông ngoại.


Tân Thiên Ngọc bắt đầu thương lượng chuyện VIE với Túc Trung.
Tuy hai người còn trẻ tuổi, nhưng lại có “dáng vẻ chuyên nghiệp” do đã trải qua muôn vàn thử thách, cho dù một giây trước có vướng mắc gì, chỉ cần vào trạng thái làm việc, họ có thể bình tĩnh ôn hòa, không mang theo tình cảm cá nhân.


Hai người thương lượng nửa ngày, Tân Thiên Ngọc bèn muốn gọi điện về nước, nói với Tân Mộ chuyện này, đúng lúc cậu không biết để điện thoại ở đâu, bèn hỏi Túc Trung: “Cho em mượn điện thoại của anh gọi thử.”
Đương nhiên Túc Trung không từ chối, bèn đưa điện thoại cho cậu.


Cậu cầm điện thoại gọi cho dãy số của mình, chẳng mấy đã nghe thấy tiếng chuông trong khe ghế sofa – thì ra điện thoại của cậu rơi vào trong ghế sofa.
“Hóa ra rơi ở đây.” Tân Thiên Ngọc cúp máy, ngón tay trượt đi, không cẩn thận nhấn vào lịch sử cuộc gọi, cậu đưa mắt nhìn xuống, âm thầm kinh hãi.


Cậu thấy trong lịch sử cuộc gọi di động của Túc Trung –
Trong hai năm xa cách, anh gọi cho cậu ít nhất mấy trăm cuộc – đương nhiên, đều không gọi được. Bởi vì anh đã bị Tân Thiên Ngọc cho vào sổ đen.
Trái tim cậu rung lên, nhưng giả vờ không để ý, mau chóng khôi phục giao diện di động, trả lại anh.


Cậu không thể tưởng tượng trong hai năm qua anh đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc, khi không gọi được, anh cảm thấy thế nào.
Phát hiện này khiến Tân Thiên Ngọc rất bối rối –
Trong lòng cậu nghĩ: Thì ra anh ấy vẫn cố liên lạc với mình?


Nhưng một bên khác lại nghĩ: Anh ấy là đồ ngốc sao? Không biết đổi sang số khác gọi?
Tân Thiên Ngọc kìm nén nghi vấn trong lòng, cũng không nói gì.
Cậu luôn gắng sức tránh đề cập những gì liên quan tới chuyện chia tay năm đó.


Bởi vì m-global muốn hợp tác với Ngọc Trác, Tân Thiên Ngọc và Túc Trung có giao lưu trong công việc.
Tân Thiên Ngọc còn tới phòng làm việc của m-global ở Manhattan một chuyến.
Cậu vừa tới tòa nhà, trợ lý của Thomas xuống đón liền. Tân Thiên Ngọc hỏi đùa anh ta: “Anh ở đây? Sao không thấy Lý Lỵ Tư?”


Sắc mặt Thomas khẽ đổi, nói: “Cô ta ở châu Á.”
Tân Thiên Ngọc nói: “Năm ngoái Túc Trung được điều tới châu Á, cô ta bèn cùng đi châu Á. Lần này Túc Trung được gọi về Mỹ, sao cô ta không cùng trở về?”


Thomas trả lời: “Chuyện này tôi không rõ lắm. Chuyện thuyên chuyển công tác của cô ta không liên quan tới sếp tôi.”
“Phải không?” Tân Thiên Ngọc nghiêng mặt hỏi.
Thomas vội vàng gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên. Cô ta cũng không phải thành viên trong đội của Túc tiên sinh.”


Kỳ thực, trước đêm Tân Thiên Ngọc và Túc Trung chia tay năm đó, Lý Lỵ Tư dùng thủ đoạn trà xanh, nói thẳng cô ta và Túc Trung là chị em bạn dì, không có ý khác. Cô ta hành động “quang minh lỗi lạc”, biên tướng* Thomas cũng bị lừa. Lúc đó quả thực Thomas cảm thấy Lý Lỵ Tư trong sạch. Nhưng mấy năm trôi qua, Thomas cũng cảm thấy có vấn đề. Cũng đâu phải kẻ ngốc, một thời gian sau là có thể nhận ra.


(*) Tướng soái phòng thủ biên cương.
Chỉ là, dường như Túc Trung không có phản ứng gì, mà Lý Lỵ Tư cũng không định chọc thủng cửa sổ giấy, Thomas bèn giả ngu tới cùng.
Hiện tại Túc Trung đang dốc sức theo đuổi Tân Thiên Ngọc, dĩ nhiên Thomas bắt đầu làm kẻ khôn ngoan.


Thomas nói: “Kỳ thực mấy năm nay, Lý Lỵ Tư vẫn luôn muốn tiếp cận sếp, nhưng sếp không để ý tới cô ta. Kỳ thực, sếp là kiểu người có năng lực làm việc rất mạnh, nhưng chỉ biết giao tiếp với số liệu, không biết giao tiếp với con người. Người khác nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ nghe hiểu ba phần. Cho nên luôn có chỗ không chu toàn…”


Tân Thiên Ngọc lắc đầu, nói: “Anh đừng nói với tôi mấy chuyện này. Đều đã qua rồi.”
Thomas lại thở dài, nói: “Nào có dễ dàng như thế? Cậu xem, sếp tôi vẫn chưa qua được.”
Tân Thiên Ngọc không tiếp lời.


Thomas chua xót nói: “Có lẽ cậu không biết, sau khi cậu đi, sếp gặp vấn đề, vẫn tiến hành can thiệp tâm lý, đến bây giờ vẫn chưa ngừng lại.” Nói xong, Thomas còn vô cùng khoa trương lau nước mắt nhưng do không có nước mắt nên anh ta đành xoa khóe mắt.


Tân Thiên Ngọc nghe thấy bốn từ “can thiệp tâm lý”, lập tức nghiêm túc: “Phải không? Anh ấy có vấn đề tâm lý?”


“Tôi cũng không rõ.” Thomas lộ ra dáng vẻ buồn rầu, “Nhưng tôi vẫn luôn phụ trách giúp hắn hẹn trước, cho nên biết hắn đang nhờ thầy cố vấn tâm lý giúp đỡ. Những chuyện khác, tôi không rõ lắm. Nhưng tôi có thể cảm nhận được, chuyện này có liên quan tới cậu.”


Tân Thiên Ngọc rơi vào trầm tư, bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng những chuyện xảy ra một năm nay.
Cậu và Túc Trung đã gặp lại được khoảng một năm, trong một năm này, quả thực Túc Trung có vẻ mong manh hơn trước rất nhiều, thậm chí thường xuyên khiến Tân Thiên Ngọc sinh ra cảm giác đau lòng.


Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới khả năng Túc Trung gặp vấn đề tâm lý.
Nhưng, hiện tại Thomas nhắc tới, cậu như bị một đòn cảnh cáo, tỉnh táo lại.
Trong trạng thái làm việc, Túc Trung thoạt nhìn không khác gì bình thường.


Nhưng, Tân Thiên Ngọc có thể cảm nhận được sự ngầm thay đổi của anh trong cuộc sống thường ngày.
Túc Trung có thể nhạy cảm hơn khi cảm xúc của cậu thay đổi, nhưng đổi lại, anh cũng dễ bị tổn thương hơn.


Trước kia Túc Trung sẽ không để lộ dáng vẻ chán nản, mất mát hoặc luống cuống, nhưng bây giờ dáng vẻ bị tổn thương lại liên tiếp xuất hiện trước mặt Tân Thiên Ngọc.
Hai năm đó… rốt cuộc đã xảy ra những gì?


Tân Thiên Ngọc ngồi đối diện với Túc Trung, không nhịn được đành hỏi: “Nghe nói anh đang tiếp nhận trị liệu tâm lý, đúng không?”
Túc Trung hơi kinh ngạc: “Nghe ai nói?”
Tân Thiên Ngọc ngây người, nhưng vẫn không hề có cảm giác tội lỗi mà bán rẻ đồng đội: “Trợ lý của anh nói.”


“Cậu ta?”
Tân Thiên Ngọc cũng sợ Túc Trung nóng giận sa thải Thomas, bèn bao che nói: “Anh ta bảo em lưu ý trạng thái tâm lý của anh. Cũng là xuất phát từ hảo tâm.”
“Ừ.” Túc Trung khẽ đáp, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.


Tân Thiên Ngọc lại nói: “Nghe nói sau khi em đi anh mới gặp bác sĩ? Vì em mà anh phải gặp bác sĩ?”
“Đúng.” Túc Trung vẫn là dáng vẻ trung thực.
Tân Thiên Ngọc căng thẳng trong lòng, theo bản năng cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi.”
“Em không cần xin lỗi. Em không làm gì sai cả.” Túc Trung nói.


“Nhưng xét cho cùng, cũng vì em…”


“Anh hẳn nên cảm ơn em.” Túc Trung nói, “Anh tiếp thu can thiệp, là để điều trị vấn đề của hội chứng sợ xã hội. Trước khi quen em vấn đề này cũng đã tồn tại rồi. Nhưng anh vẫn không nhìn thẳng vào nó. Là em khiến anh quyết định đối mặt với nó, rồi mới tiến hành can thiệp.”


Tân Thiên Ngọc bình tĩnh nhìn anh: “Cho nên, anh đi điều trị hội chứng sợ xã hội?”
“Đúng.” Túc Trung trả lời, “Em không cần cảm thấy bứt rứt, bởi chuyện này không phải do em gây ra. Đây là vấn đề anh vẫn luôn có.”


Nghe thấy Túc Trung nói vậy, không thể phủ nhận cảm giác áy náy trong lòng cậu đúng là tan biến không ít.
Nhưng, chân mày cậu vẫn nhíu chặt: “Tại sao trước kia anh không tiến hành can thiệp?”


“Có lẽ là…” Túc Trung cân nhắc trong giây lát, rồi mới tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung, “Ngại khó.”
“Ngại khó?” Tân Thiên Ngọc nghe thấy hai từ này trong miệng Túc Trung, cảm thấy rất bất ngờ.


“Đúng vậy, ngại khó.” Túc Trung gật đầu, “Đời anh học cái gì cũng rất dễ dàng, chưa bao giờ gặp thất bại trên con đường học vấn – ngoại trừ phương diện xã giao. EQ của anh quá thấp, học tập xã giao đối với anh quá vất vả. Đến bây giờ anh vẫn thấy rất khó khăn, rõ ràng trong mắt người khác là chuyện rất tự nhiên, nhưng anh không làm được. Đôi khi, anh cũng nghi ngờ anh không phải là nhân loại bình thường…” Lời này càng nói càng khiến người ta đau buồn.


Lại một lần nữa, Tân Thiên Ngọc chứng kiến vết rạn nhỏ bé trên mặt băng cứng rắn trong đôi mắt Túc Trung.
Cậu bắt đầu tự hỏi: Yêu cầu Túc Trung đạt trình độ xã giao của người bình thường, có phải quá khắc nghiệt hay không?


Túc Trung nói tiếp: “Nhưng anh sẽ cố gắng.” Nói xong, Túc Trung hơi đau khổ nhìn cậu: “Em đừng ghét bỏ anh. Anh có thể làm được tốt hơn.”
Tân Thiên Ngọc lập tức nghẹn ngào: “Em không ghét bỏ anh.” Bản thân cậu cũng nhận ra giọng mình dịu dàng hơn nhiều.
Nghe thấy Tân Thiên Ngọc nói thế, Túc Trung thở phào.


Cậu rầu rĩ một hồi, mới hỏi anh: “Anh biết Lý Lỵ Tư theo anh tới chi nhánh công ty ở châu Á không?”
Túc Trung nói: “Cô ta có nói với anh.”
“Anh cảm thấy thế nào?” Tân Thiên Ngọc hỏi.
Túc Trung nói: “Anh cảm thấy cô ta rất kỳ quái.”


“…” Tân Thiên Ngọc bất đắc dĩ cười, nói, “Anh biết Lý Lỵ Tư thầm mến anh, hơn nữa cô ta có ý thù địch với em không?”
Túc Trung lấy làm kinh hãi: “Anh không biết.”
Tân Thiên Ngọc thở dài, cậu không thể nói rõ mình phiền muộn hay là bất đắc dĩ.


Túc Trung lại cảm thấy chuyện này rất gây bất an, hỏi cậu: “Chuyện từ khi nào?”
Tân Thiên Ngọc đáp: “Từ lần đầu tiên em và cô ta gặp nhau.”
Túc Trung khϊế͙p͙ sợ: “Lâu như vậy? Sao em không nói cho anh biết?”


Tân Thiên Ngọc yên lặng, lát sau nói: “Bởi vì em luôn cảm thấy, em không nói anh cũng nên biết…”
Túc Trung càng nghi hoặc: “Em không nói làm sao anh biết?”


Tân Thiên Ngọc cười tự giễu: “Suy nghĩ của kẻ đang yêu – em không nói anh cũng không biết? Là vì anh chưa bao giờ có ý định hiểu em? Nếu như anh thực sự lưu ý, sao lại không biết?” Nói xong, Tân Thiên Ngọc nhún vai, thoát khỏi tâm lý đó quay đầu nhìn lại, phát hiện mình cũng đủ ngây thơ.


Túc Trung ngơ ngác vì những câu hỏi vặn liên tiếp này.
Anh buồn bực nói: “Quả thực anh không đủ hiểu em, cũng không biết em thích cái gì…”
Tân Thiên Ngọc lắc đầu: “Bỏ đi, nói cái này cũng không có ý nghĩa.”
“Nhưng anh cảm thấy em cũng không hiểu anh.” Túc Trung bỗng nhiên nói.


“Huh?” Tân Thiên Ngọc ngây người.
“Em biết anh thích gì nhất không?” Túc Trung đột nhiên nói.
“Xây dựng mô hình? Phân tích?…” Tân Thiên Ngọc nhíu mày, “Toán học?”
“Không phải,” Túc Trung nghiêm túc đáp, “Anh thích nhất là em.”


“…” Ý thức của Tân Thiên Ngọc như có dòng điện xẹt qua, run rẩy.
“Em xem, em không biết, chẳng lẽ vì em không thèm để ý tới anh, không thích anh nên mới không hiểu anh sao?” Túc Trung lại bắt đầu nghiêm túc nói về logic, “Không phải, chỉ là vì anh chưa nói mà thôi. Em đồng ý không?”


Tân Thiên Ngọc bị câu “thích nhất là em” làm chóng mặt, thế là gật đầu.
Túc Trung cũng hài lòng gật đầu: “Cho nên, sau này anh sẽ nói thêm cho em những gì anh nghĩ. Hy vọng em cũng nói thêm cho anh biết em thích cái gì, không thích cái gì.”
Trái tim Tân Thiên Ngọc hơi dao động.


Túc Trung lại nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói: “Được rồi, đã tới giờ hẹn trước, anh phải đi gặp một khách hàng, không còn chuyện gì thì em về trước nhé.”
Trong chớp mắt, sự dao động của Tân Thiên Ngọc tan thành mây khói: “Ồ, được.”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc xoay người rời đi.


Túc Trung tiếp khách xong, xong xuôi công việc, định xử lý chút việc tư. Cuối cùng anh đã nhận ra Tân Thiên Ngọc không thích Lý Lỵ Tư, Túc Trung liền nghĩ, sau này mình phụ trách nghiệp vụ của Ngọc Trác, đoán chừng sẽ thường phải tới châu Á. Lý Lỵ Tư ở bên đó, Tân Thiên Ngọc mà biết sẽ mất hứng.


Vì thế, Túc Trung đi thẳng vào phòng làm việc của sếp lớn để thương lượng: “Tôi muốn điều chuyển Lý Lỵ Tư HRD* tổng công ty đang ở chi nhánh châu Á – Thái Bình Dương đi nơi khác.”
(*) HRD (Human Resource Director​): Giám đốc Phát triển nguồn nhân lực.


“Đi nơi khác?” Sếp lớn hỏi, “Điều đi đâu?”
Túc Trung nói: “Đâu cũng được, miễn là chỗ nào có tôi thì không thể có Lý Lỵ Tư.”
“Tôi hiểu ý cậu.” Sếp lớn gật đầu.
Túc Trung bèn rời đi.


Sếp lớn lập tức gọi trợ lý tới, nói: “Sa thải Lý Lỵ Tư HRD tổng công ty đang ở chi nhánh châu Á – Thái Bình Dương.”
Trợ lý xác nhận gật đầu, lập tức đi làm việc, chỉ là âm thầm thấy thảm cho Lý Lỵ Tư.


Tương lai của Lý Lỵ Tư rất đáng lo. Một nhân viên văn phòng hơn ba mươi tuổi bị sai thải, muốn đi xin việc, áp lực lớn vô cùng.
Thất nghiệp là đả kích rất lớn đối với tầng lớp trung lưu Mỹ như Lý Lỵ Tư.
Bảo hiểm chữa bệnh không có, còn phải tiếp tục trả nợ mua nhà.


Một lần nữa vào nghề trở nên vô cùng gian nan, nhất là cô ta đã quen cuộc sống làm việc văn phòng rất ít tăng ca lại có thể cầm lương mấy trăm ngàn một năm. Căn bản cô ta không thể tưởng tượng nổi mình thất nghiệp thì sẽ ra sao. Hiện tại kinh tế không ổn định, tỷ lệ thất nghiệp tăng cao, cô ta xem tin tức “Tầng lớp trung lưu thất nghiệp, ngày xưa lương trăm ngàn một năm bây giờ chạy Mercedes-Benz đi nhận cứu trợ”, nhưng xưa nay cũng chỉ thương cảm rẻ rúng cảm thán “Quá đáng thương”, trong lòng vẫn thảnh thơi không thèm để tâm, cảm thấy hết thảy cách xa mình.


Hiện tại cô ta mới biết, mình sắp trở thành một thành viên trong đội quân thất nghiệp, trong chớp mắt tâm trạng sợ hãi như thủy triều dâng lên nhấn chìm cô ta.


Đối với những chuyện này, Túc Trung cũng không hay biết. Anh vẫn đi làm như bình thường, buổi trưa thì đi ăn ở quán cà phê quen, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Lỵ Tư tiều tụy đi về phía mình.


Đôi mắt Lý Lỵ Tư rưng rưng nói: “Em không biết em đắc tội anh ở đâu? Không phải chúng ta là bạn sao? Tại sao anh muốn công ty đuổi việc em? Có gì hiểu lầm mà không thể nói?”
Túc Trung hơi kinh ngạc: “Tôi không bảo công ty đuổi việc cô. Tôi chỉ nói không muốn làm việc với cô.”


Lý Lỵ Tư nuốt nước miếng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Anh nói thế, có khác gì nói anh muốn sa thải em?”
Lý Lỵ Tư cười gượng, nói: “Anh thật là… Có phải anh không biết một câu nói tùy tiện của mình cũng có thể dồn người khác vào chỗ chết không đại nhân vật?”


“Đương nhiên tôi biết.” Túc Trung đáp lại rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên.
Lý Lỵ Tư nghẹn họng, trong mắt chợt đầy nước mắt: “Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao anh không muốn làm việc với em? Chúng ta không phải là bạn sao?”
“Không phải.” Túc Trung vẫn lạnh nhạt, “Tiểu Ngọc biết sẽ mất hứng.”


Trong chớp mắt Lý Lỵ Tư đã hiểu rõ, trái tim đau nhức như bị xé rách: “Cậu ta ghen? Em… em thật sự vô tội, anh nghĩ thử xem, em biết rõ anh là gay, sao có thể…”


“Tôi không muốn nghĩ, cũng không hiểu.” Túc Trung tự nhận không am hiểu phân tích mấy thứ này, “Tiểu Ngọc nói cô thế nào, thì cô là thế đó.”
Trái tim Lý Lỵ Tư đau đớn: “Anh không lo em bị oan?”
“Tôi không lo.” Túc Trung nói, vẻ mặt thờ ơ trước sau như một.


Dường nhiên bây giờ Lý Lỵ Tư mới ý thức được, Túc Trung là một người vô cùng lạnh lùng, thiếu hụt khả năng đồng cảm.


Cũng không biết là trời sinh, hay là ảnh hưởng sau này, tình cảm của Túc Trung chẳng những không dư thừa, còn rất khô kiệt. Tình cảm mà trái tim anh có thể sinh ra có lẽ chỉ bằng một ly nước. Cho dù anh vẩy chỗ này một ít, chỗ kia một ít, thì cũng vô cùng ít ỏi, trong chớp mắt sẽ bị gió hong khô.


Nhưng, ai mà ngờ được, Túc Trung sẽ đưa toàn bộ ly nước tràn đầy này cho Tân Thiên Ngọc.
Nếu đưa ly nước này cho Tân Thiên Ngọc, vậy thì dĩ nhiên tất cả mọi người bên ngoài không có một giọt nào.


Túc Trung đối xử với Lý Lỵ Tư không chút tình cảm, thi thoảng có thể biểu hiện thân thiết hơn một chút, cũng chỉ là xã giao phải phép mà thôi.
Trong chớp mắt, sắc mặt Lý Lỵ Tư xám trắng như bị mất máu.


Cô ta chưa từng có giây phút nào chật vật như thế, cô ta cảm thấy mình vừa đáng thương vừa nực cười.


Cô ta sử dụng nhiều tâm tư và tâm kế như vậy, cho rằng mình đã rất gần trái tim Túc Trung, cho rằng trong lòng anh, cô ta đã không còn là một đồng nghiệp bình thường. Nhưng, hiện thực khắc nghiệt lại cho cô ta một cái tát.


Có lẽ, Lý Lỵ Tư nên tỉnh táo từ lâu, khi Túc Trung khó xơi cô ta nên bứt ra. Nhưng tình cảm bỏ vào khiến cô ta càng ngày càng mất lý trí, bỏ vào càng nhiều, càng không nỡ từ bỏ. Cho dù đôi khi cũng có người theo đuổi, nhưng chỉ cần cô ta nhìn Túc Trung thì sẽ cảm thấy người theo đuổi không đáng để vào mắt. Bởi vì Túc Trung quá ưu tú, Lý Lỵ Tư nhìn anh gần trong gang tấc, luôn cảm thấy gần quan được ban lộc, đương nhiên không nhìn trúng người bên ngoài.


Cho tới giờ phút này, cô ta mới thấm thía hiểu được, cái gọi là “gần quan được ban lộc”, kỳ thực chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.