Tân Thiên Ngọc lắc đầu, cố nặn ra nụ cười: “Uhm, Túc tiên sinh…”
“Không cần khách khí như thế,” Túc Trung nói, “Gọi Túc Trung là được. Người quen thường gọi tôi là ‘anh Trung’.”
Tân Thiên Ngọc ngẩn người, hai từ “anh Trung” lại không thể thốt ra.
Mễ Tuyết Nhi giống như chim khách vui sướng kêu lên: “Anh Trung! Anh Trung!”
“Cô đừng gọi như thế.” Túc Trung nói, trên mặt vẫn là biểu cảm như người máy.
Mễ Tuyết Nhi ngớ ra: “Không phải anh nói người quen có thể gọi anh Trung sao…”
“Tôi với cô không quen.” Túc Trung lạnh nhạt, dường như lại quay về dáng vẻ máy móc vô tình giống hai năm trước.
Nhất thời Tân Thiên Ngọc cảm thấy cảnh tượng này rất phân liệt, Túc Trung chuyển đổi giữa “hình thức AI ngày xưa” và “hình thức nhân loại bình thường”, hơn nữa còn rất trôi chảy, dường như bản thân anh không cảm thấy có gì sai, nhưng người bên ngoài lại không khỏi kinh ngạc.
Túc Trung nói thẳng với phái nữ “Tôi với cô không quen”, tình cảnh bỗng chốc ngượng ngập. Ngay cả kiểu chim khách như Mễ Tuyết Nhi cũng có lúc lặng yên.
Tân Thiên Ngọc ho khan hai tiếng, giảm bớt bầu không khí, nói: “Được rồi, sao hai người đang ăn, lại gọi tôi tới?”
Mễ Tuyết Nhi thổi bay mù mịt, tiếp tục lích chích không ngừng: “À à, là thế này, em tự đề cử phỏng vấn một bài cho Túc tiên sinh! Túc tiên sinh đồng ý! Hơn nữa, có vẻ anh ấy cảm thấy hứng thú với tập đoàn Ngọc Trác, còn nói muốn đầu tư nữa! Em thấy có cơ hội tốt như thế, đương nhiên phải giới thiệu chứ!”
Tân Thiên Ngọc nghe vậy, liền đặc biệt xấu hổ, nhưng cậu xấu hổ trong lòng, ngoài mặt vẫn rất bình thản, trên mặt giữ vững nụ cười thương mại: “Phải không? Thực sự là trùng hợp.”
Cậu cảm thấy tình cảnh khá lúng túng, nhưng cậu cũng không thể trách tội Mễ Tuyết Nhi dẫn cậu tới cảnh lúng túng này. Bởi vì Mễ Tuyết Nhi căn bản không biết tiền căn hậu quả. Trong mắt cô, có một đại lão cực kỳ có tiền bằng lòng đầu tư cho tập đoàn Ngọc Trác đang thua lỗ, đây chẳng phải là chuyện đáng mừng hay sao? Là bạn của Tân Thiên Ngọc, cô nhiệt tình giật dây hợp tác cũng là chuyện đương nhiên.
Tân Thiên Ngọc thản nhiên cười nói: “Là thế sao? Thực sự rất cảm ơn Túc tiên sinh quan tâm, nhưng thực ra trong giai đoạn hiện tại tài chính của tập đoàn chúng tôi vẫn rất khỏe mạnh, hơn nữa phía ban giám đốc cũng không có ý để người ngoài tới đầu tư.”
Mễ Tuyết Nhi nghe thấy cậu nói vậy, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nói ra, chỉ gật đầu mỉm cười.
Túc Trung nghe cậu nói thế, cũng khẽ vuốt cằm.
Với sự hiểu biết về Túc Trung của Tân Thiên Ngọc, nếu anh quyết định đầu tư cho Ngọc Trác, vậy chắc chắn anh đã biết nội tình của Ngọc Trác, cũng biết hiện nay Ngọc Trác đang lỗ nghiêm trọng.
Vì vậy, Tân Thiên Ngọc khá bất ngờ với phản ứng của anh, cậu còn cho rằng, với tính cách thẳng thắn của Túc Trung, anh sẽ trực tiếp vạch trần “Nếu tình trạng tài chính của tập đoàn mấy người được coi là khỏe mạnh, vậy thì trên thế giới chẳng có doanh nghiệp nào lỗ vốn”.
Nhưng, Túc Trung chưa nói gì, cũng không bóc trần Tân Thiên Ngọc, chỉ thản nhiên gật đầu.
Mễ Tuyết Nhi lại cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quặc, nhưng kỳ quặc ở đâu, cô lại không nói được.
Cô bèn nâng cốc, nói: “Cho dù tạm thời không hợp tác cũng đâu có sao, trước tiên làm bạn nhé!”
Túc Trung nghiêm túc gật đầu, hai tay đưa danh thϊế͙p͙ cho Tân Thiên Ngọc.
Cậu vội vàng trao đổi danh thϊế͙p͙ với Túc Trung.
Tân Thiên Ngọc làm bộ không quen Túc Trung, anh cũng rất phối hợp diễn với cậu – đây cũng là một tình huống khiến Tân Thiên Ngọc không hiểu nổi.
Ăn xong một bữa cơm, Tân Thiên Ngọc không nếm được mùi vị gì, nhưng rất ngẩn ngơ: Dường như cậu không còn nhận ra Túc Trung.
Cậu và Túc Trung qua lại nhiều năm, cho rằng mình đã rất hiểu, rất hiểu Túc Trung.
Nhưng hôm nay gặp lại, mỗi một động tác, mỗi một phản ứng của anh đều nằm ngoài dự đoán của cậu, tựa như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Tân Thiên Ngọc chỉ cảm thấy kinh ngạc, sự thân mật trong quá khứ tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, thành cảnh trong mơ của một mình cậu.
Sau khi dùng cơm, Túc Trung nói để anh lái xe đưa họ về. Tân Thiên Ngọc lại nói: “Không cần, tôi có lái xe tới.”
Túc Trung hơi khựng lại, nói: “Được, lần sau gặp.”
Nói xong, Túc Trung bèn đứng ở một bên, tựa như khúc gỗ.
Sau khi Tân Thiên Ngọc và Mễ Tuyết Nhi lên xe, cậu nhìn gương chiếu hậu, vẫn có thể thấy Túc Trung đứng ở ven đường như một khúc gỗ, không biết định làm gì, vẻ mặt như đi vào cõi thần tiên.
Tân Thiên Ngọc bèn nghĩ: Đồ ngốc này lại bắt đầu tính toán số má?
Dáng vẻ khúc gỗ mắc cười, lại khiến trong lòng Tân Thiên Ngọc đột nhiên sinh ra cảm giác thân thuộc.
Tựa như dáng vẻ khúc gỗ của Túc Trung mới là Túc Trung mà cậu biết.
Tân Thiên Ngọc cho xe chạy, trước tiên đưa Mễ Tuyết Nhi về nhà.
Mễ Tuyết Nhi thấy xe lái đi rồi, bèn nói hết nghi hoặc trong bụng: “Sao anh kiên quyết từ chối Túc Trung đầu tư? Anh ngẫm lại xem, mỗi ngày Ngọc Trác đều đang thua lỗ, niêm yết không rõ lành hay dữ, nước xa không cứu được lửa gần, không bằng cứ để Túc Trung đầu tư cho chắc!”
Tân Thiên Ngọc chỉ nói: “Anh ta muốn đầu tư, có ý đồ gì? Còn không phải vì chúng ta sắp niêm yết, anh ta muốn được chia cổ phần? Cô dì chú bác trong ban giám đốc chắc chắn không đồng ý chia cổ phần cho người ngoài.”
Mễ Tuyết Nhi nghe vậy, bèn gật đầu: “Cũng đúng, ban giám đốc của Ngọc Trác đều rất bài ngoại.”
“Đúng vậy.” Tân Thiên Ngọc nghĩ tới điều này cũng hơi đau đầu. Tuy cậu họ Tân, nhưng cũng hiểu được thân thích nắm quyền chưa chắc là chuyện tốt.
Bỏ qua chuyện đầu tư, Mễ Tuyết Nhi lại nháy mắt: “Đĩa măng kia thế nào?”
“Đĩa măng gì?” Tân Thiên Ngọc giả ngu.
“Em thấy hình như anh ấy có ý với anh!” Mễ Tuyết Nhi cười híp mắt nói.
“Nói bậy gì đó?” Trái tim Tân Thiên Ngọc đập thình thịch, nhưng da mặt vẫn ổn định, không bị ửng hồng.
Mễ Tuyết Nhi nói: “Anh ấy lạnh như băng với em, nhưng lại hòa nhã dễ gần với anh, còn không phải là coi trọng anh?”
“Đâu có?” Tân Thiên Ngọc lắc đầu, “Em nghĩ nhiều rồi. Anh ta dễ gần với anh, là bởi thấy giá trị của Ngọc Trác sau khi niêm yết. Không phải anh ta dễ gần với anh, mà là dễ gần với tiền.”
Mễ Tuyết Nhi gật đầu: “Cũng có thể.”
Cô lại thỏa mãn nói: “Hôm nay coi như rất có thu hoạch, anh ấy đã đồng ý cho em phỏng vấn độc quyền! Em là ký giả đầu tiên trong nước được phỏng vấn anh ấy! Trang nhất nắm chắc rồi!”
“Vậy chúc mừng em.” Tân Thiên Ngọc cười.
Mễ Tuyết Nhi vô cùng hưng phấn với việc có thể phỏng vấn độc quyền Túc Trung, đương nhiên cũng nói với Chu Phác. Chu Phác nghe thấy tên Túc Trung, phản ứng rất lớn, lại nghe Mễ Tuyết Nhi nói dẫn theo Tân Thiên Ngọc cùng đi ăn, Chu Phác sợ tới mức suýt thì ngã từ trên ghế xuống.
Chu Phác vội hỏi Mễ Tuyết Nhi tình hình ăn cơm cụ thể, Mễ Tuyết Nhi bèn thuật lại.
Chu Phác càng nghe càng thấy kỳ quái, nhíu mày.
Mễ Tuyết Nhi hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Không, không có gì.” Chu Phác lắc đầu, e ngại Tân Thiên Ngọc và ɖâʍ uy của Tân Mộ, Chu Phác không dám nói cho cô biết quá khứ của Tân Thiên Ngọc và Túc Trung.
Trong khi đó, Tân Thiên Ngọc làm tổng giám đốc của dự án niêm yết, chẳng mấy lại lao vào công việc. Cậu và vị cố vấn đẹp trai gặp mặt cũng nhiều hơn, vì vậy, càng nhìn càng thấy anh chàng này bớt đẹp.
Mà vị cố vấn kia nhìn cậu, cũng thấy thế.
Lần đầu vị cố vấn đẹp trai nhìn thấy Tân Thiên Ngọc, còn cảm thấy Tân công tử trong truyền thuyết này thật đúng là mi thanh mục tú, khí chất bất phàm, hiện tại hắn thấy Tân công tử đúng là Chu Bát Bì* không có nhân tính.
(*) Chu Bát Bì là “ác bá địa chủ” trứ danh dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, là vai nam phản diện trong tác phẩm
Tân Thiên Ngọc tiếp xúc thêm nhiều nhân vật, quyết định để vị cố vấn đẹp trai trở về tiếp tục sửa phương án. Hiện tại vị cố vấn này vừa nghe thấy chuông điện thoại của Tân Thiên Ngọc đã bắt đầu lên cơn đau tim.
Tân Thiên Ngọc vừa nói chuyện điện thoại xong với vị cố vấn này, thư ký bèn gõ cửa tiến vào, nói: “Tổng giám đốc Mộ tìm ngài.”
Tổng giám đốc Mộ, chính là mẹ của Tân Thiên Ngọc, Tân Mộ.
Nếu là mẹ cho gọi, Tân Thiên Ngọc không thể trì hoãn, đặt hết công việc trong tay xuống, đi tới phòng làm việc của Tân Mộ.
Vì dự án của Tân Thiên Ngọc, “nữ hoàng từ nay không tảo triều” Tân Mộ cũng bắt đầu 996, thật lâu không có lâm hạnh tiểu thịt tươi, thực sự thương cảm tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Cũng bởi vậy mà Tân Thiên Ngọc và Tân Mộ tạm thời mẫu từ tử hiếu*.
(*) Mẹ hiền lành thương con, con cái hiếu thuận cha mẹ.
Cậu đẩy cửa vào phòng làm việc, chỉ thấy Tân Mộ đang tập trung tinh thần nhìn màn hình máy tính.
Tân Thiên Ngọc nói: “Mẹ, mẹ đang xem phim A à?”
“Đúng.” Tân Mộ nói, “Vì giúp con làm việc, bà đây đã ba tháng sống mà không có X, bây giờ chẳng lẽ phim A cũng không được xem?”
“…” Tân Thiên Ngọc căn bản không muốn thảo luận với mẹ mình đề tài này, ánh mắt né tránh, nói, “Mẹ tìm con tới hẳn không phải là để thảo luận đề tài này chứ?”
Tân Mộ tắt video trong máy tính, nói: “Nghe nói, Túc Trung tìm con?”
Nghe thấy lời này của Tân Mộ, Tân Thiên Ngọc như bị đánh ngã: “Mẹ nghe ai nói?”
“Chu Phác.” Tân Mộ nói.
Tân Thiên Ngọc thở dài: “Con biết mà…”
“Biết cái gì?” Tân Mộ hỏi.
Tân Thiên Ngọc lắc đầu, nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con đã trưởng thành, hiểu chuyện. Con không đồng ý với anh ấy –”
“Tại sao không?” Tân Mộ nghi ngờ nói, “Không phải cậu ta muốn đầu tư cho Ngọc Trác sao? Tại sao không đồng ý? Con ngại tiền tanh?”
Tân Thiên Ngọc nghẹn họng: “Không phải, không phải… Tiền cũng đâu thể cầm không?”
“Đó là đương nhiên, nhưng có thể đàm phán mà. Tuy nói trên đời không có bữa trưa miễn phí, nhưng có còn hơn không.” Tân Mộ nói, “Hiện tại tập đoàn thiếu nhất chính là tiền mặt, con cũng đâu phải không biết!”
“Vâng, đúng…” Tân Thiên Ngọc gật đầu.
“Hơn nữa, tiền là thứ nhì, quan trọng nhất là sức ảnh hưởng của m-global. Ngọc Trác có m-global ủng hộ, việc niêm yết sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Tân Mộ nói, “Chẳng lẽ vì tình cảm riêng mà con không đồng ý?”
“Con chỉ không muốn mọi chuyện quá phức tạp.” Tân Thiên Ngọc nhàn nhạt nói, “Hơn nữa, không phải mẹ phản đối con và Túc Trung giao du sao?”
“Hiện tại mẹ không phản đối.” Tân Mộ đáp.
“Cái gì?” Tân Thiên Ngọc kinh hãi, nhưng biểu hiện vẫn cố giữ bình tĩnh, “Vậy cũng không được. Con và anh ấy không thích hợp.”
“Không thích hợp thì thôi, cũng đâu bắt hai đứa sống hết đời.” Tân Mộ nói, “Con chỉ cần chơi đùa với cậu ta, vắt kiệt giá trị của cậu ta rồi sút đi, không phải rất tốt sao?”
“Không phải,” Tân Thiên Ngọc lắc đầu, “Con cảm thấy không tốt.”