Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 73

Edit: Yunchan

“Nhưng mà…” Trần Tín lại ngập ngừng: “Ta chưa thấy Thát Tử bắt tù binh nam bao giờ, bọn chúng ngoài cướp giật tiền tài ra thì chỉ bắt tù binh nữ, nam nhân đều giết sạch ngay tại chỗ.”

Văn Đan Khê nghiệm lại một chút rồi nói: “Có thể là do sư phụ của chàng võ nghệ cao cường, Thát Tử thấy ông có tài nên mới phá lệ.”

Lý do này nghe rất có lý, võ nghệ của sư phụ hắn tuyệt đối cao cường, một mình ông có thể đối phó với cả đám Thát tử. Trần Tín gật đầu không ngừng, trái tim tĩnh mịch bấy lâu bắt đầu linh hoạt trở lại. Sư phụ có thể còn sống, chỉ mỗi ý nghĩ này thôi đã đủ làm hắn kích động vô cùng.

Văn Đan Khê xoa lồng ngực hắn, dịu dàng an ủi: “Chàng cũng đừng gấp, nếu như sư phụ chàng bị Thát tử bắt làm tù binh thật, thì hẳn là tạm thời ông không gặp nguy hiểm, chúng ta cứ cho người âm thầm dò la tin tức trước, nếu ông thật sự ở đó thì chúng ta lại nghĩ cách để cứu ông.”

Trần Tín gật đầu lần nữa, cúi đầu hôn cô, nói: “Vợ à, nàng là phúc tinh của ta, từ khi ta gặp nàng thì liên tục gặp chuyện tốt, ngày nào cũng cực vui vẻ.”

Văn Đan Khê nhỏ giọng nói tiếp: “Thật sao? Vậy chàng cũng là phúc tinh của ta. Từ lúc gặp chàng chân ta không còn đau, lòng cũng không sợ gì nữa.”

Trần Tín tin thật, mặt cười rộ lên thỏa mãn, đẩy nhanh bước chân hướng về nhà.

Sau khi Trần Tín về đến nhà, chuyện làm đầu tiên chính là tìm nước uống, hắn rót một bát nước lớn đưa tới môi Văn Đan Khê, thấp giọng pha trò: “Uống nhanh đi, bảo đảm nàng khát lắm rồi, hì hì.” Vì hắn cũng sắp chết khát rồi.

Văn Đan Khê liếc hắn tới trắng mắt, nhưng cũng nốc ngay một bụng no, chờ cô uống xong Trần Tín lại rót cho mình một bát. Sau đó Xuân Thảo đi vào hỏi họ đã dùng cơm hay chưa. Hai người mới cơm nước xong lại nghe Tráng Nha vào báo rằng Tần Nguyên tới. Trần Tín vội vàng phất tay gọi y vào.

Văn Đan Khê châm trà đặt lên bàn, vừa khéo Tần Nguyên cũng vừa cất bước vào phòng. Trên mặt y mang theo nụ cười nhàn nhạt, nghiêm trang bước lên thi lễ: “Tiểu đệ ra mắt tẩu tử.”

Văn Đan Khê mỉm cười: “Nhị đệ đừng khách sáo, mau ngồi đi.” Nói rồi cô lặng lẽ rời khỏi, để hai nam nhân lại trò chuyện với nhau.

Ánh mắt của Trần Tín vẫn dính chặt trên người Văn Đan Khê, mãi tới khi cô đóng cửa lại hắn mới thu tầm mắt về, ngoảnh mặt nhìn về phía Tần Nguyên, hỏi với giọng hơi mất tự nhiên: “Nhị đệ, trễ thế này tới tìm ta có chuyện gì không?”

Tần Nguyên cong khóe miệng, nhếch mày nói: “Vốn muốn đến sớm, nhưng mà, nghe người của quý phủ nói đại ca với đại tẩu ra ngoài chưa về.”

Trần Tín hắng giọng, phất tay nói: “Rồi, đệ nói vào chính sự đi.”

Tần Nguyên thu lại nụ cười, lấy một xấp công báo và mật báo từ trong tay áo ra.

Trần Tín nhận quyển trục rồi mở ra đọc qua một lần, trên công báo nói hoàng đế Cảnh Tông đã hạ chiếu cần vương trên toàn quốc, bởi thủ lĩnh phỉ quân ở Trung Châu là Quan Thắng đã dẫn theo hai mươi vạn đại quân của hắn bắt đầu tiến sát kinh thành.

Trần Tín đọc xong thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Nguyên theo thói quen, nhưng Tần Nguyên lại không nói ra ý kiến của mình như mọi lần, mà chỉ thản nhiên thưởng trà, yên lặng chờ Trần Tín lên tiếng.

Trần Tín trầm ngâm một lát, hỏi dò: “Nhị đệ, có phải không giữ được kinh thành hay không?”


Nét mặt Tần Nguyên phức tạp, trào phúng, sầu não rồi lại như có chút hả hê: “Đúng là không giữ được, vị trên cao kia hao hết tâm huyết, giết người vô số, nhưng tới cuối cùng vẫn thành công dã tràng!”

Trần Tín biết phần nào quá khứ của y, cũng rõ tình cảm phức tạp của y đối với triều đình. Thế là hai người bất giác rơi vào trầm mặc.

Tần Nguyên ổn định lại tâm thần, rồi lại trầm giọng nói: “Đại ca, còn một việc nữa, là về huynh và tẩu.”

Trần Tín vừa nghe chuyện liên quan tới Văn Đan Khê cơ thể lập tức cứng lại, khẩn trương hỏi: “Chuyện gì? Đệ nói mau!”

Tần Nguyên đáp chậm rãi: “Lời hôm ấy Lý Thuần Phong nói quả nhiên đã thu hút sự chú ý của người có tâm, Triệu Lục Cân vừa nói cho đệ biết, gần đây có người hỏi thăm chuyện này.”

Trần Tín gấp đến độ vỗ mạnh vào bàn: “Tất cả là do lão đầu kia, nói toàn thứ bậy bạ!”

Tần Nguyên tiếp lời: “Bốn câu đó vế trước không có gì, nhưng mấu chốt chính là câu cuối cùng, “Danh dương làm vương phụ”, trên phố có người nói đứa con trai sau này của đại ca và tẩu tử là người cực quý, cũng có người nói tẩu tử là mệnh đại quý…”

Trần Tín phiền não trong lòng, vốn dĩ lúc đầu hắn chỉ thấy đó là một câu nói đùa, đâu ngờ nó sẽ phiền phức tới mức này.

Tần Nguyên thấy Trần Tín mặt ủ mày chau thì chợt nhận ra có lẽ mình nói quá nghiêm trọng, nên vội bổ sung: “Đại ca cũng đừng lo lắng quá, biết đâu họ chỉ hỏi thăm một chút mà thôi, chứ còn làm được gì nữa? Ngày nay thiên hạ sắp đại loạn, người có lòng đều đi giành giật giang sơn cả, ai còn hơi sức quản việc này chứ?”

Trần Tín gật đầu, ngẫm lại bọn chúng muốn quản hay không quản thì còn phải coi xem đao trong tay hắn có đồng ý hay không đã!

Trần Tín hỏi tiếp: “Nhị đệ, vậy chúng ta phải làm sao?”

Mắt Tần Nguyên lóe lên, không đáp mà chỉ hỏi ngược lại: “Đại ca nói xem bây giờ chúng ta nên làm sao mới phải?”

Trần Tín đáp không suy nghĩ: “Còn làm sao nữa? Ta chẳng có tham vọng nào khác, chúng ta cứ cai quản Dịch Châu thật tốt, để bách tính và các huynh đệ bên trong thành đều sống tốt là được rồi. Còn nữa… “ Nói tới đây Trần Tín dừng lại một lát, trên mặt lộ ra dáng cười si mê: “Tẩu của đệ có thể sống thật tốt là đủ rồi.”

Tần Nguyên nhìn nụ cười trên mặt hắn mà lòng bất giác chùng xuống, hờ hững hỏi: “Đại ca không muốn tiến thêm một bước ư?”

Trần Tín lắc đầu dứt khoát: “Trước đây ta nghĩ thế nào cũng được, nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa, ta không muốn xa tẩu của đệ, thế đạo này loạn lạc như vậy, ta không yên lòng để nàng ở nhà một mình.”

Tần Nguyên nghe xong mắt bỗng tối xuống, y thở ra một hơi thật dài rồi chậm rãi đứng lên, nói với giọng mất hứng: “Được rồi, hôm khác chúng ta bàn lại, trời tối rồi, đại ca cũng nên nghỉ ngơi.”

Theo bản năng Trần Tín cảm thấy được Tần Nguyên không vui, nhưng lại không hiểu rõ nguyên nhân do đâu, hắn quan sát sắc mặt Tần Nguyên một hồi rồi cũng không tìm hiểu thêm nữa. Hai người hàn huyên vài câu rồi cáo từ.

Trần Tín vội vã về phòng, lúc này Văn Đan Khê đang đọc sách dưới ánh nến. Trần Tín vừa trông thấy cô thì bao phiền muộn trong lòng nhất thời đều được quét sạch, hắn mang theo nụ cười trên mặt, rón rén bước tới sau lưng cô ôm chầm lấy, gác cằm lên đầu cô, đọc sách chung với cô.


“Đan Khê, ta biết được một nghìn chữ rồi.”

“À, chàng thật chăm.” Chẳng phải mấy hôm trước hắn bảo biết được tám trăm chữ à? Sao tiến bộ thần tốc thế này?

Trần Tín ngượng ngùng giải thích: “Lúc trước ta vừa đọc sách là buồn ngủ, nhưng gần đây Hạ hắc tử tìm cho ta một đống sách, ta đều đọc hết.”

Chuông cảnh báo trong lòng réo vang, Văn Đan Khê hỏi tới: “Sách gì?”

“Ta chỉ nhớ tên mấy bộ, hình như là “Phi hoa diễm tưởng”, “Tú lâu hận”, “Mộng uyên ương”.”

“Nhị Tín, không được đọc mấy loại sách này, nó dạy người ta làm chuyện xấu.” Văn Đan Khê bất lực khuyên bảo.

“Không sao, ta chỉ làm chuyện xấu với một mình nàng thôi.”

Văn Đan Khê nhủ bụng, ta đích thị là sợ chàng làm chuyện xấu với ta á.

Trần Tín vội giải thích: “Thật sự rất hay, không tin chúng ta cùng đọc.”

Văn Đan Khê lắc đầu hết cách, cô thấy Trần Tín bây giờ giống hệt như nam sinh trung học ngây thơ mới bước vào tuổi mộng mơ, thật là làm cho người ta dở khóc dở cười. Cô đành phải chuyển đề tài: “Nhị đệ lại bàn luận với chàng về tình hình thiên hạ sao?”

Trần Tín nhớ tới lời Tần Nguyên nói thì bất giác rầu rĩ, kể lại toàn bộ màn đối thoại của hai người cho Văn Đan Khê.

Văn Đan Khê suy tư giây lát, về chuyện trước, cô lại thấy không có gì quá to tát. Nếu đây là thời kỳ thái bình thì cô nhất định sẽ lo lắng triều đình hiểu lầm rồi hãm hại. Dù sao vì để giữ gìn quyền lực của mình, đế vương thời phong kiến có thể làm bất cứ chuyện gì, tuyệt đối sẽ tuân thủ nguyên tắc “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót”. Thế nhưng hiện tại, kinh thành đã lâm vào nguy khốn, hoàng thượng còn lòng dạ đâu để bận tâm tới những chuyện này. Mà điều khiến Tần Nguyên không vui, có lẽ là hơi thất vọng với suy nghĩ không có chí tiến thủ của Trần Tín. Có lẽ, dã tâm và tham vọng của y không dừng lại ở đây.

Nghĩ tới điều này, Văn Đan Khê bèn thử dọ lời Trần Tín: “Nhị Tín, chàng có tính toán gì cho tương lai không?”

Trần Tín gãi đầu: “Còn tính gì khác nữa, chỉ cần mỗi ngày ở cạnh nàng, không để nàng bị bắt nạt, không để nàng bị đói lạnh là đủ rồi.”

Văn Đan Khê cười cười, nguyện vọng của người này đúng là quá giản dị.

“Lẽ nào chàng không có ý định khác sao?”

Trần Tín ngẫm nghĩ chốc lát rồi vội vàng đáp: “Có có, đó là có thể tìm được sư phụ, sau đó nàng sinh vài đứa bé, cả nhà chúng ta sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc.”

Nói quanh nói co với đồ ngốc này cũng bằng thừa, cô nóí toạc ra: “Lẽ nào chàng không muốn xưng vương xưng bá sao?”

Trần Tín cau mày suy tư giây lát, cuối cùng lắc đầu kiên định: “Ta không ngu ngốc như những người khác, đánh hạ nhiều nơi như vậy có ích lợi gì đâu? Chẳng phải mình chỉ có thể ở trên một mảnh đất thôi à? Lẽ nào ban đêm còn có thể đổi chỗ ngủ sao? Đoạt nhiều vàng bạc mà cả đời cũng không xài hết được, kết quả đều để lại cho người khác. Bọn họ còn ngu dốt cưới quá nhiều nữ nhân, một vợ còn chưa đủ sao?”

Văn Đan Khê gật đầu, đoạn hỏi dò: “Sao chàng có thể nói họ ngu dốt chứ? Bên cạnh có hàng tá mỹ nhân vờn quanh không tốt à? Bọn họ muốn thương ai thì cứ thương người đó.”

Trần Tín bĩu môi, nói nghiêm trang: “Còn không ngu dốt, tục ngữ nói, một cây củ cải chỉ trồng một hố, đạo lý này ngay cả lão nông làm ruộng còn biết, vậy mà họ lại không biết. Suốt ngày mang theo một cây củ cải tìm nơi đào hầm. Cuối cùng củ cải cũng bị phá hư, hố thì cũng không sâu, còn chẳng bằng chọn một cái hố hợp lòng hợp ý để ra sức đào, vừa thoải mái vừa bớt mệt.”

Văn Đan Khê không khỏi nghẹn họng câm nín.

Trần Tín thấy bộ dạng ngơ ngác như đầu gỗ của Văn Đan Khê thì cho là cô không rõ ý mình, ấp a ấp úng một hồi, đành phải thấp giọng giải thích rõ: “Nàng xem nàng kìa, bảo nàng đọc sách với ta còn không chịu. Đến nỗi lời ta nói nàng cũng không hiểu, Ta nói củ cải chính là cái loại củ cải trên người nam nhân.”

“Ha ha…” Văn Đan Khê thình lình hết kiềm chế nổi nằm ụp ra bàn cười lăn lộn.

Trần Tín bị hù cho giật mình, hắn gãi đầu mờ mịt: Rốt cuộc cô cười gì vậy? Hắn có nói cái gì đáng cười đâu.