Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 49

Edit: Yunchan

Uống xong chén nước này, bụng Trần Tín cũng phồng căng. Văn Đan Khê nhẹ nhàng vỗ về chỗ đau của hắn, hỏi: “Còn đau không?”

Trần Tín lắc đầu: “Ta da dầy thịt béo, bị thương một chút có xá gì.”

Trần Tín thấy nét mặt cô có vẻ mệt mỏi, đau lòng nói: “Hay là nàng ngủ một lát đi.”

Văn Đan Khê gật đầu, hắn tỉnh dậy rồi cô cũng có thể ngủ ngon giấc.

Trần Tín nhìn cô quyến luyến, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu: “Đan Khê, sau này nàng đối xử với ta như hôm nay nữa được không?”

Văn Đan Khê: “…”

Trần Tín muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn khoát khoát tay: “Thôi, nàng đi đi, ngủ một giấc cho ngon.”

Văn Đan Khê mỉm cười, quay lưng đi ra ngoài. Trần Tín nhìn theo bóng dáng cô khuất nhanh ngoài cửa, trong lòng hụt hẫng. Còn bao lâu nữa hai người mới có thể một khắc không rời đây?

Văn Đan Khê sải bước dọc theo con đường nhỏ, dọc đường chẳng chạm phải một ai. Lúc cô đẩy cổng bước vào sân thì thấy Lý Băng Nhạn đang đứng lặng trong sân.

Văn Đan Khê ngẩn ra: “Tỷ tỷ, sao tỷ dậy sớm vậy?”

Lý Băng Nhạn nhìn cô đau lòng: “Muội mệt lả rồi, tỷ vừa đun nước ấm trong tây sương phòng, muội tắm rồi ngủ một giấc đi.” Văn Đan Khê cảm động trong lòng, hóa ra tỷ ấy đang chờ mình. Cô mỉm cười cảm kích: “Tỷ tỷ thật tốt, muội đi ngủ trước đây, lát nữa sẽ nói chuyện với tỷ.”

“Mau đi đi.”

Văn Đan Khê đi rửa mặt rồi tắm vội một cái, sau đó quay về phòng ngã lưng đánh một giấc.

Tới khi tỉnh lại thì trời cũng đã đứng bóng.

Lý thẩm bên ngoài vừa nghe thấy động tĩnh, vội vã xuống bếp bưng một chén canh gà đặt lên bàn trong nhà chính.

Văn Đan Khê vừa ra tới thì Lý thẩm đã cười híp mắt nói: “Cô nương nhanh rửa mặt rồi ăn cơm đi. Món canh già này chính là Tướng quân tự tay làm đấy.”

“Ngài ấy tự làm?” Văn Đan Khê kinh ngạc ra mặt, hắn biết làm cơm sao?

Lý thẩm vội vàng bổ sung: “Phải phải, đích thân ngài ấy giết gà nhổ lông.”


Văn Đan Khê cúi đầu mỉm cười, rửa mặt sạch sẽ rồi bắt đầu ngồi vào bàn húp từng miếng canh gà, vừa húp được hai miếng cô lại hỏi: “Tỷ tỷ với hai đứa nhỏ đâu rồi?”

Lý thẩm vội nói: “Họ ra núi xem náo nhiệt rồi, cô nương ăn mau đi, lát nữa chúng ta cũng đi xem.”

“Náo nhiệt gì thế?”

Lý thẩm vỗ đầu đánh bốp đáp: “Coi trí nhớ của ta này, quên béng mất là cô chưa biết. Cũng là chuyện Trịnh Tử Bằng thôi, sáng nay năm vị đương gia vừa rời giường đã la ó đòi tróc nã Trịnh Tử Bằng. Nhị đương gia không cản được nên đành phải dẫn hơn sáu trăm người theo bọn họ tới đánh núi Hắc Long. Không ngờ chỉ hơn một canh giờ đã đánh hạ được sơn trại, ta đã nói rồi mà, bọn chúng còn chẳng bằng cả chuột, yếu nhớt thế mà còn ngang ngược.”

Văn Đan Khê líu lưỡi: “Có phải nhanh quá rồi không?” Cô nhớ địa thế của núi Hắc Long tuy không hiểm trở như núi Nhạn Minh, nhưng cũng đâu tới nỗi muốn phá là phá.

Lý thẩm cười bí hiểm: “Dĩ nhiên không phải tấn công thẳng vào, nếu không thì đã xới tung cả ngọn núi lên chẳng chừa phòng nào. Là do Nhị tướng quân của chúng ta dùng mưu để người bên trong nội ứng ngoại hợp, tấn công mà không mất tý sức nào. Nhị đương gia còn rao thưởng năm trăm lượng cho ai bắt được Trịnh Tử Bằng, kết quả hai huynh đệ bị quân ta chộp được từ trong chăn, bây giờ đang chịu thẩm trên thao trường.”

Văn Đan Khê lùa nhanh bát canh gà rồi vớ lấy khăn tay lau miệng, nói nhanh: “Đi thôi, chúng ta cũng đi coi thử.”

Lý thẩm đáp vang một tiếng, thế là hai người cùng đi nhanh tới thao trường.

Trên thao trường lúc này đông nghịt đầy người là người, ai nấy đều đang nhón chân nghểnh cổ hóng lên đài.

“Đây, bên này.” Lý thẩm kéo cô đến một tảng đá dưới bóng cây, Lý Băng Nhạn, hai đứa trẻ và những phụ nữ khác trên núi đều đứng ở đó.

Văn Đan Khê lanh tay lẹ chân leo lên, Lý Băng Nhạn nhoẻn miệng cười với cô, Văn Đan Khê đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó mới ngóng mắt nhìn lên đài cao ở giữa đám đông. Lúc này Trần Tín đang ngồi ở chiếc ghế trung tâm, Tần Nguyên và Hồng đại hồ tử thì ngồi ở hai bên.

Ánh mắt Trần Tín sắc bén trừng Trịnh Tử Bằng béo ú hệt như heo và Trịnh Tử Thanh bị trói gô bên dưới. Cả hai mắt của Mặt Thẹo bốc hỏa, phải tay hắn thì đã làm thịt hầm xương hai tên nhãi này ngay tại chỗ rồi.

Trần Tín cất giọng như chuông đồng: “Trịnh Tử Bằng, ta hỏi ngươi, ta quen biết ngươi hai năm, Trần Tín ta và các huynh đệ trên núi có đối xử tệ với ngươi chỗ nào không?”

Trịnh Tử Bằng trắng bệch mặt mũi, toàn thân run cầm cập, run rẩy đáp: “Bẩm Tướng quân, không, không có chỗ nào không phải.”

Trần Tín nện vào bàn đánh rầm, hét lên giận dữ: “Thế tại sao ngươi lại nhân lúc quân ta ra ngoài chinh chiến để tấn công sơn trại?!”

Miệng Trịnh Tử Bằng như bị vải rách chèn cứng, lúng ba lúng búng chẳng nói được câu nào ra hồn.

Lúc này, Tần Nguyên lại dùng chất giọng lạnh tanh to rõ, mở lời: “Trịnh Tử Bằng, ngươi hãy ngẫm lại lương tâm của mình xem, huynh đệ bọn ta đối đãi với ngươi ra sao. Năm Kiến Nguyên thứ ba, núi Hắc Long của ngươi bị thổ phỉ cuốn qua quấy nhiễu, ngươi tới cầu cứu, đại ca ta không chút đắn đo lập tức xuất binh thảo phạt giúp ngươi. Mùa thu năm Kiến Nguyên thứ tư, ngươi cướp của thương nhân người Hồ đụng phải Thát Tử, cũng chính đại ca bọn ta đã cứu ngươi thoát khỏi vòng vây. Nhưng ngươi đã làm gì để báo đáp bọn ta? Ngươi muốn gả muội mình cho đại ca, đại ca không muốn, vốn dĩ đó chỉ là việc cỏn con, chuyện nam nữ ngươi tình ta nguyện là đạo lý muôn đời, vậy mà ngươi lại sinh lòng oán hận. Ở tiền phương quân Phá Lỗ chiến đấu sống mái với quân Thát Tử, ta viết thư cầu cứu các ngươi, nào ngờ đâu, tới tiếp viện chỉ có mỗi trại chủ núi Tây Hoa. Thôi thì cũng mặc, ngơi giúp là vì tình nghĩa, không giúp thì cũng chẳng ai nói được gì, nhưng chẳng tài nào ngờ được ngươi lại giậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng. Hạng bất nhân bất nghĩa, lấy oán trả ơn như ngươi còn để lại có ích gì!”

Tần Nguyên diễn thuyết một tràng hợp tình hợp lý, binh lính dự thính chung quanh càng căm phẫn bừng bừng.


Chung quanh đây thổ phỉ hàng hàng lớp lớp, nhỏ to có đủ, tai mắt rải khắp đó đây. Thế nên quân Phá Lỗ muốn giết Trịnh Tử Bằng thì cũng phải giết cho quang minh chính đại, bằng không, chúng thổ phỉ chẳng hay nội tình sẽ hiểu lầm rằng quân Phá Lỗ đánh giết bằng hữu khắp nơi bất chấp lý do, rồi sinh lòng cảnh giác với bọn họ. Giờ đây Tần Nguyên nói rõ ra tất cả ân oán giữa hai nhà trước mặt đông đảo bàn dân thiên hạ, hiển nhiên cũng có ý giết gà dọa khỉ.

Trịnh Tử Bằng run lên bần bật, nước mắt nước mũi lầm lòa lầm lện, dập đầu cầu xin tới tấp: “Trần đại ca, Tần nhị ca, tiểu đệ bị mỡ heo che hết đầu óc nên không biết phải trái, cầu xin các huynh tha cho đệ một lần, tiểu đệ tình nguyện nhường lại núi Hắc Long, kể từ đây trở đi sẽ làm tùy tùng theo hầu hạ các vị đại ca.”

Mặt Thẹo tức tới nổ mắt, xì một tiếng khinh miệt: “Nhìn bộ dạng khóc sướt mướt không có tiền đồ của ngươi chả khác nào mụ đàn bà.”

Vừa nói tới đàn bà, cặp mắt Trịnh Tử Bằng đột nhiên lóe lên, lê thoăn thoắt đầu gối lên mấy bước, quay đầu về phía Trần Tín và Tần Nguyên đập bình bịch, la lớn: “Bẩm hai vị đại ca, trước đây tiểu đệ chưa từng có ý đồ đối địch với quân Phá Lỗ, mọi nguyên nhân đều do ả độc phụ Chu Lương Cẩn mà ra. Mấy hôm trước ả nhân lúc không có ai đã phái bà mối tới đề tân với Tướng quân thay tiểu muội, Tướng quân lại cự tuyệt ngay tại chỗ. Bà mối trở về còn thêm mắm dặm muối điêu ngoa đủ điều, phụ mẫu của tiểu đệ mất sớm nên hai huynh đệ sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, tiểu muội gây rối đệ cũng hoang mang theo, cộng thêm ả Chu Lương Cẩn cứ om sòm bên tai đệ suốt, nói đệ không phải là nam tử hán đại trượng phu, thê tử bị người ta bắt đi không dám báo thù, muội tử bị người ta nhục mạ cũng chỉ biết nhịn nhục này nọ. Sau đó đệ lại nghe đường ca bảo Lý Vạn của núi Tây Hoa cũng đi đánh Thát Tử… cho nên đệ mới đồng ý, nhân cơ hội này phục kích Lý Vạn… tiểu đệ sai rồi, tiểu đệ không nên mù quáng nghe lời đàn bà, xin đại ca tha cho tiểu đệ lần này.”

Những người ngồi trên thượng vị đều đồng loạt chau mày, ả Chu Lương Cẩn này quá độc!

Thế nhưng Trần Tín lại hừ lạnh một tiếng tức giận nói: “Trịnh Tử Bằng, nếu ngươi là một hảo hán thì đã nhận tội ngay với ta, mọi tội lỗi đều gánh hết về mình. Nói không chừng ta sẽ tốt bụng tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi lại phủi hết trách nhiệm, lúc xảy ra chuyện thì liên lụy bao nhiêu người, giờ còn đổ hết lỗi lầm lên đầu một nữ nhân, hạng như ngươi sống chỉ tổ sỉ nhục nam nhân, người đâu, lôi hai tên này xuống chém!”

Trịnh Tử Bằng sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, đầu dán sát đất, hớt hải biện minh: “Tướng quân, đệ nói thật, tất cả đều do ả Chu Lương Cẩn xúi giục đệ!”

“Chu thị sai thì không bàn cãi, nhưng ngươi là kẻ đứng đầu một trại, lẽ nào không có chút chính kiến nào sao?”

Trịnh Tử Bằng luôn miệng phân bua: “Trần đại ca, nữ nhân thì thầm bên gối, trên đời mấy nam nhân có thể ngăn được? Đại ca cũng là người có thê tử, hẳn phải hiểu rõ nhất mới đúng chứ.”

Trịnh Tử Bằng vừa thốt ra câu này cả thao trường đều ồ lên bàn tán ầm ĩ. Văn Đan Khê ngồi trên tảng đá cũng nghe thấy, cô thầm nguyền rủa tên Trịnh Tử Bằng này trong lòng, không đâu lại lôi cô vào làm gì hả.

Nhìn qua Trần Tín lúc này đã nổi gân xanh tím mặt, hai mắt bốc hỏa, hắn chỉ thẳng vào Trịnh Tử Bằng quát lên phẫn nộ: “Tát miệng tên này ngay cho ta! Thê tử của ngươi là thá gì mà dám so với của ta. Đừng nói nhiều với hắn nữa, lôi xuống chém!”

Trịnh Tử Bằng và Trịnh Tử Thanh vừa nghe đã hoảng tới nỗi tè ra quần, Trịnh Tử Thanh bò lê lên trước, nức nở van xin: “Tướng quân, ta bị hắn sai khiến, xin ngài đừng giết ta!”

Trịnh Tử Bằng nghe thế quát tháo: “Trịnh Tử Thanh, nếu không có ngươi ngồi bên châm ngòi thổi gió thì ta quyết định được sao hả?!”

Trịnh Tử Thanh nạt lại, giọng dè bĩu: “Trách ta châm ngòi thổi gió à? Ngươi làm người đứng đầu một trại mà không có chính kiến thì còn trách ai?!”

“…”

Hai huynh đệ gân cổ cãi cọ tới nỗi mắt long sòng sọc, thật chẳng khác nào chó cắn nhau.

“Còn đứng thộn ra đó làm gì, lôi xuống chém!”

“Vâng!” Hai đao phủ nện bước tới tha hai huynh đệ Trịnh Tử Bằng đi, Mặt Thẹo đích thân chạy theo giám sát. Sau đó Tần Nguyên lại tra hỏi mười mấy tên đầu mục, trừng trị theo tội trạng, những binh lính và lâu la khác thì thu nạp vào trong quân. Theo dõi một thời gian sẽ quyết định giữ lại hay đuổi đi.

Tiếc một nỗi quân sư Trịnh Đồng, Chu Lương Cẩn và Trịnh Mỹ Vân đã trốn mất, quân Phá Lỗ lục soát khắp sơn trại cũng không tìm thấy. Việc này cũng tạm bỏ qua, chẳng qua là, lương thực, binh khí và vàng bạc châu báu trên núi Hắc Long tự nhiên đều thuộc về núi Nhạn Minh. Xưa nay Trịnh Tử Bằng keo kiệt có tiếng, chuyên vơ vét của cải, thế nên núi Hắc Long bé tí mà lại tích được số tài sản còn nhiều hơn cả núi Nhạn Minh. Đó là chưa kể ngựa và binh khí tước được của Thát Tử, thế là rốt cuộc quân Phá Lỗ cũng phất lên trở thành phú ông. Liên tiếp mấy ngày liền, Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử dẫn theo binh lính chuyển hàng về suốt chuyến.

Đợi cho toàn bộ tài sản đều chuyển về rồi, bọn Trần Tín và Tần Nguyên bắt đầu phong thưởng theo công trạng, không chỉ ban thưởng cho các binh sĩ bị thương trong chiến đấu, mà những binh sĩ hy sinh cũng không ngoại lệ, nếu có vợ con hoặc người thân thì trợ cấp cho vợ con hoặc người thân, không còn ai thì chia cho bằng hữu đồng hương. Toàn bộ thi thể cũng chở về an táng trong nghĩa địa phía Tây núi Nhạn Minh. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến binh lính Phá Lỗ đồng lòng quả cảm hơn những sơn trại thổ phỉ khác: Mỗi lần trở về chiến sĩ nào có công đều được thưởng, có lỗi đều bị trừng. Dù cho bị thương tật tàn phế cũng sẽ được quân đội nuôi dưỡng.

Trao thưởng cho các tướng sĩ xong, Trần Tín lại mang một bao lớn ngọc ngà châu báu thượng đẳng tới tặng cho Văn Đan Khê.

Ban đầu Văn Đan Khê từ chối không nhận, vết xe đổ Chu Lương Cẩn còn đó, bây giờ cô càng phải chú ý hơn tới lời nói và hành vi của mình. Nhưng về sau Tần Nguyên và Hồng đại hồ tử lại khuyên cô nên nhận, Văn Đan Khê biết những hán tử này thích người phóng khoáng, từ chối thì cũng phải có chừng mực nên đành phải nhận. Chẳng qua, cô chỉ giữ lại một phần nhỏ, phần lớn còn lại đều chia cho hơn ba mươi binh sĩ ở lại thủ sơn, đặc biệt là nhóm Triệu Lục Cân đã đưa ra biện pháp cứu nguy. Chỗ còn lại thì để bồi bổ thêm bữa ăn cho tất cả binh lính trên núi. Tới khi việc này loan ra thì lại dẫn tới một trận xôn xao.

Binh lính trên núi ai cũng khoe nhà mình có chủ mẫu tốt. Trần Tín nghe mà mát cả ruột, sung sướng còn hơn cả chính bản thân mình được khen nữa.

~ Hết chương 49 ~