Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 21

Edit: Yunchan

“Cô…” Trần Tín câm nín, trong giây lát không biết phải bẻ lại thế nào.

Văn Đan Khê thừa cơ lùi lại mấy bước rời xa nơi nguy hiểm. Trong khi Trần Tín vẫn nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sói, Văn Đan Khê lập tức ngoảnh mặt đi ngẩng đầu nhìn trăng. Thế là hai người lại rơi vào im lặng lần hai.

Văn Đan Khê hắng giọng nói: “Ngài không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây.” Nói rồi cô từ từ cất bước giả vờ muốn bỏ đi.

Trần Tín không dằn được cơn kích động, nhảy nhanh tới trước đuổi theo cô, gấp giọng gọi: “Này, cô đừng đi —-“

Văn Đan Khê làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, tuy nhiên bước chân lại chậm đi đáng kể. Dưới cơn nóng lòng, Trần Tín buột miệng: “Nói cho ta biết, tại sao cô lại từ chối?”

Văn Đan Khê chẳng thèm ngoái đầu lại, lời ít mà ít nhiều: “Muốn cư tang.”

“Ta không tin!”

“Chuyện khác không muốn nói.”

Trần Tín bướng bỉnh thoắt cái đã lên tới nơi, hắn nhảy phắt qua trước mặt cô, giang hai tay ra chặn lại: “Cô nhất định phải nói cho ta biết! Bằng không, ta không cho cô đi —“ Cái bản tính lưu manh lộ hết cả ra ngoài.

Văn Đan Khê đành chịu: “Được rồi, ta nghĩ tính cách hai chúng ta không hợp nhau.”

Mắt Trần Tín chớp lên, nét mặt không đồng tình: “Ta thấy rất hợp.” Đoạn hắn bổ sung thêm một câu: “Tính ta rất tốt, không tin cô cứ hỏi các huynh đệ ta đi.”

Văn Đan Khê khoanh tay lại, nói thật: “Ngài coi đi, vấn đề xuất hiện rồi kìa, chúng ta căn bản không đạt được nhất trí, ta đồng ý còn ngài phản đối. Ta cho là không tốt còn ngài thì nghĩ tốt.”

Trần Tín lại cáu lên, cô nói vậy là ý gì? Hắn hậm hực nói tiếp: “Cô, cô quả nhiên cực gian xảo.”

Văn Đan Khê chẳng thèm nổi nóng, chỉ tiếp tục đề tài vừa rồi: “Ngài nghĩ đúng, ta cho sai, lúc nào chúng ta cũng trái ý nhau. Vậy mà ngài nghĩ hợp thật à?”

Trần Tín bị cô quạt cho một câu hết đỡ nổi, trước đây hắn luôn không ưa cái miệng thích trêu người của Tần Nguyên, nhưng bây giờ hắn lại cực kỳ ao ước mình có được cái mồm lanh lẹ đó. Hắn ấp úng cả buổi mới nặn ra được một câu: “Nam nữ thụ thụ bất thân, hôm đó cô cưỡi chung một ngựa với ta, ta cưới cô là muốn chịu trách nhiệm với cô.”


Văn Đan Khê cười khẽ, thừa cơ hỏi tới: “Vậy ngài cũng làm thế với nữ nhân khác phải không? Ta nghe nói trước đây cũng có chuyện tương tự —-“

Văn Đan Khê còn chưa dứt lời, Trần Tín đã tức tới độ suýt giậm chân, hắn bất giác to tiếng: “Cô nói đi, là ai nói cho cô biết?!”

Lòng Văn Đan Khê phiền muộn, rõ là bị cô lừa thật rồi.

“Ngài không cần quan tâm ai nói với ta, nếu muốn người ta không biết thì trừ phi không làm. Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, tới chuyện thành thật mà ngài còn không làm được, thì sao dám nói là mình tốt tính chứ?”

Văn Đan Khê nói tới nửa câu sau thì cố ý kéo dài giọng, trong đó còn chứa ý chất vấn.

Trần Tín nghe vậy thì cánh tay đang giơ ra bất giác thả xuống, ngực phập phồng không ngớt, hệt như đang đấu tranh tư tưởng. Văn Đan Khê cũng không giục hắn mà chỉ nhẫn nại chờ.

Thật lâu sau đó, Trần Tín đã tự khai: “Ta với cô ta thật sự không có gì, lúc đó Trịnh Tử Bằng mời ta đánh núi Hoàn Hồ với hắn, sau đó hắn nói muốn gả muội tử cho ta làm vợ, nhưng ta không đồng ý. Ai dè sau đó cô ta thừa dịp ta uống say muốn leo lên giường ta, may mà bị ta phát hiện…”

Văn Đan Khê gật đầu cho thấy mình hiểu rồi, sau đó nói bằng giọng đều đều: “Chỉ mình cô ta thôi sao? Còn nữa không?”

“Còn, còn hai năm trước ta cứu nữ nhi của địa chủ… Thấy cô ta đáng thương nên mới cho cô ta ở lại núi ít ngày, sau đó lại để cô ta đi.”

“Ừm, còn nữa không?” Văn Đan Khê hệt như quan tòa chuyên nghiệp, thẩm vấn từng câu một.

Lúc này Trần Tín mới nhận ra sự bất thường. Hắn mím mím môi, không vui nói: “Nào có nhiều như vậy? Chỉ mấy người đó thôi.”

Văn Đan Khê cười nhẹ tạm thời xếp đề tài này lại, cô nghĩ ngợi giây lát rồi ra vẻ thờ ơ hỏi: “Phụ mẫu ở quê nhà không hứa hôn cho ngài sao? Nam tử lớn như ngài chẳng phải đã thành thân hết rồi sao? Ai biết được có phải ngài muốn bỏ thê lấy thiếp không chứ?”

Văn Đan Khê biết cổ nhân cưới sớm, ngoài trường hợp cực kỳ cá biệt ra, nam tử cỡ tuổi họ đều kết hôn hết rồi, không chừng còn có con biết làm việc rồi ấy chứ.

Thế nhưng, điều Văn Đan Khê không ngờ tới chính là ngay khi cô thốt ra câu này, bầu không khí xung quanh bỗng lạnh xuống bất ngờ. Bản năng linh cảm được điều bất thường, cô ngẩng phắt đầu lên thì thấy Trần Tín đang nhìn mình đăm đăm, tuy cô không thấy rõ nét mặt hắn, nhưng vẫn cảm giác rất rõ lệ khí dọa người và lãnh ý dầy đặc phát ra từ người hắn. Căng thẳng như thế một lúc lâu, mới nghe hắn dùng giọng khô khốc lạnh lùng nói: “Ta, không có phụ mẫu, tất nhiên cũng không hứa hôn.”

Văn Đan Khê đang suy xét xem rốt cuộc sai ở đâu, thì bỗng nghe Trần Tín nói bằng giọng châm biếm: “Mặc dù ta không thông minh như Nhị đệ, nhưng cũng chẳng phải hạng thiếu đầu óc thật, vừa rồi là cô muốn bẫy ta?”

Lòng Văn Đan Khê chùng xuống, toan lên tiếng giải thích.


Nhưng chợt thấy hắn vung tay dứt khoát, cắt ngang lời cô: “Ta rõ ý cô rồi, ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.”

Văn Đan Khê đột nhiên thấy hơi hoảng, vội vàng nói: “Chẳng lẽ ta hỏi vấn đề này là sai sao? Một tiểu nữ tử như ta thận trọng một chút cũng sai sao? Ngài vô duyên vô cớ phát hỏa là ý gì?”

Trần Tín nở nụ cười kỳ dị: “Phải, cô không sai. Các người chẳng ai sai hết, người sai là ta đây! Đáng lẽ ta không nên cầu thân cô mới đúng.”

Nói rồi hắn sải bước bỏ đi.

Văn Đan Khê đứng sững ra tại chỗ, chẳng biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà cô cảm thấy trong tiếng cười của hắn có vẻ bi thương.

Lúc ra tới cổng, Trần Tín bỗng nhiên dừng chân lại nói vọng vào mà chẳng buồn ngoái đầu: “Cô đã cứu Tứ đệ ta, ta cứu tỷ muội và hương thân của cô, đồng thời cũng hủy hoại thanh danh của cô, giữa chúng ta tới đây coi như chấm dứt.”

Xem ra, giờ phút này hắn thật lòng muốn vạch rõ ranh giới với cô.

Văn Đan Khê biết nhất định là mình đã chạm vào điều hắn kiêng kỵ, nhưng bây giờ đối phương đã ở trong tình trạng này nên cô không tiện hỏi thêm gì nữa.

Trần Tín nói xong câu đó thì sải bước đi mất hút.

Cả khoảng sân quay lại với sự yên tĩnh.

Một lát sau, bỗng nghe tiếng gầm thét của Trần Tín vang lên ngoài ngõ: “Ai ở đâu, cút hết ra đây cho ta! Hạ hắc tử, theo ta về núi. Những người khác ở lại!!”

Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn và tiếng ngựa hý vang. Tiếng vó ngựa cồm cộp gõ vào đất từ gần tới xa, mãi tới khi mất hút trong bóng đêm sâu.

Đêm dần khuya, đám đông đang hóng mát ở sân đập lúa cũng từ từ tản đi.

Lý Băng Nhạn dắt hai đứa trẻ về nhà, cô đưa chúng về phòng ngủ rồi quay lại ngồi bên Văn Đan Khê, ân cần hỏi han: “Hai người cãi nhau sao?”

Văn Đan Khê vẫn chưa hiểu tại sao Trần Tín lại đột nhiên lên cơn, bèn kể lại chuyện vừa xảy ra một cách chọn lọc, nói xong cô hỏi: “Tỷ nói xem, hắn tới nhà cầu thân muội, muội hỏi thăm xa gần tình hình nhà hắn thì có quá đáng không?”

Lý Băng Nhạn vén tóc mai vướng ở trán giúp cô rồi cười dịu dàng đáp: “Muội à, sao lại ngốc thế, muội có thể tìm người khác để hỏi thăm mà.”

Văn Đan Khê lắc đầu: “Muội hỏi rồi, nhưng họ không biết.”

Lần này Lý Băng Nhạn cũng tò mò hẳn lên: “Ngay cả huynh đệ kết nghĩa của ngài ấy cũng không biết sao?”

Văn Đan Khê gật đầu khẳng định. Tần Nguyên có biết không thì cô chưa dám chắc, nhưng ba người còn lại thì không biết thật.

Lý Băng Nhạn cúi đầu suy tư giây lát, rồi nói với giọng đầy lo lắng: “Có lẽ Trần tướng quân không muốn kể nỗi khổ tâm trong lòng với người khác.”

Văn Đan Khê cười khổ nói: “Thảo nào người ta nói hắn âm tình bất định, thay đổi thất thường, hơi tý là cắn người. Bỏ đi, vậy cũng hay, chúng ta được yên tĩnh.”