Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 14

Edit: Yunchan

Mặt Thẹo lanh miệng hỏi: “Là gì thế? Nói lẹ lên!”

Hạ hắc tử cười hì hì ra vẻ thần bí: “Lát nữa cho ngươi biết sau, giờ mau tưới hết vườn rau này cho xong đi, ta ngửi thấy mùi thức ăn rồi, ta cần ăn cơm.”

Mới nhắc tới ăn thì hướng chú ý của Mặt Thẹo đã dời đi ngay tắp lự. Hắn cầm lòng không đặng hỉnh mũi hít hít, lèm bèm: “Rõ thơm.”

Hai người đang mải nói chuyện thì bỗng thấy Tuyết Tùng đừng thập thò bên ngoài cổng tre, lí nhí gọi: “Hai vị thúc thúc, ăn cơm đi.”

“Được được, tới ngay đây.” Mặt Thẹo toét miệng cười thân thương, Hạ hắc tử sợ hắn hù trẻ con nên nhanh chân chắn trước mặt hắn, cười chất phát với Tuyết Tùng.

Tuyết Tùng ngây ra một lát rồi cũng trả lại cho Hạ hắc tử cái mặt cười, sau đó co chân ngắn chạy đi bịch bịch.

Hai người vừa vào nhà chính thì Văn Đan Khê đã tươi cười gọi: “Lại làm việc rồi, lần nào tới cũng không nhàn rỗi hết, cả hai mau rửa tay rồi dùng cơm thôi.”

Hai người cười ngốc, rửa tay rồi ngồi vào bàn. Lần này Văn Đan Khê không chia bàn ăn với họ nữa, vài người gộp thành một bàn bắt đầu dùng bữa trưa. Món chính là đầu thịt heo còn dư hôm qua, Văn Đan Khê dùng muối ướp để tránh hỏng, sau đó bỏ thêm các loại gia vị như cây hồi, thảo quả, thù du, gừng và vỏ quế, nấu ra một nồi thịt kho ngũ vị. Vả lại còn có tai heo trộn lá tỏi, bao tử heo chua cay với vài thứ rau xanh, mặc dù món ăn không đa dạng như hôm qua, nhưng cũng khá đặc sắc. Hai người vẫn ăn hùng hục tới đã ghiền như thường lệ.

Văn Đan Khê vừa ăn vừa hỏi chuyện họ: “Bệnh tình của lão Tứ bình phục tới đâu rồi?”

Trong miệng Mặt Thẹo thồn đầy đồ ăn, đáp lúng búng: “Sắp khỏi hẳn rồi, mấy hôm nữa huynh ấy sẽ đích thân tới đây tạ ơn Văn đại phu.”

Văn Đan Khê hấp tấp nói: “Không cần tới cảm ơn đâu, bảo huynh ấy dưỡng thương thật tốt là được rồi.”

“Ừ.”

“Vậy để đại ca tới tạ ơn thay huynh ấy đi.”

Mặt Văn Đan Khê hơi đen lại, gấp gáp nói: “Không cần không cần.”

Hai người ăn cơm trưa xong còn bận đi làm chuyện khác, nên đành vội vã từ biệt.

Nói tới thôn dân thôn Thanh Khê sau khi nhận lương thực thì nhà nào nhà nấy đều bừng bừng phấn khởi, càng cảm thấy hợp tác với quân Phá Lỗ là chuyện đúng đắn nhường nào. Lúc thôn dân thấy Mặt Thẹo và Hạ hắc tử thì trên mặt ai cũng toát lên vẻ tôn kính. Thậm chí mấy bé trai lớn gan một tý còn dám sáp lại trò chuyện. Trước đây hai người chưa bao giờ được nhận loại đãi ngộ này, từ đầu tới chân đều tản mát ra loại khí thế chưa bao giờ có. Dù trước kia họ là thổ phỉ thì sao, chẳng phải bây giờ cũng có người kính trọng à!

Buổi tối lúc Hồ lý chính trở về, rất đông thôn dân không cần chào hỏi đã tự động nhao nhao lên kể lại chuyện ban sáng.

Hồ lý chính cũng phấn chấn vô cùng, sợi râu dê cứ vểnh vểnh lên, ông cười vang: “Hôm nay ta cũng báo cho mọi người một tin mừng. Thôn Khê Đầu, thôn Hạ Hà, thôn Thượng Hà, cả thôn Nam Khê và mười hai thôn khác cũng sẵn lòng gia nhập quân Phá Lỗ cùng chúng ta, còn chuyện lập dân đoàn bảo vệ thôn thì mấy ngày nữa sẽ từ từ thương lượng.”

Có người lên tiếng hỏi: “Chu gia thôn, Vương gia thôn và Đông Khê thôn thì sao?”

Hồ lý chính nghe vậy thì ánh mắt thoáng buồn bã, nét mặt ra chiều khó khăn, ngập ngừng một lát mới lên tiếng: “Việc này, họ bảo là trong thôn họ đã có tráng đinh bảo vệ, không muốn lệ thuộc vào cướp và Trần tướng quân, chúng ta cũng không tiện gò ép đúng không?”

Văn Đan Khê sửng sốt, hình như Chu gia thôn chính là nguyên quán của Chu Lương Tuấn. Cơ mà, thế cũng tốt, cô chẳng muốn đụng mặt người nhà đó chút nào, nghe nói mẹ của Chu Lương Tuấn cũng chẳng phải là người hiền lành gì cho cam.


Các thôn dân bàn tán ầm ĩ, có người nói: “Chu gia thôn và Vương gia thôn đều là thôn lớn, hơn nữa trong thôn người ta toàn là người có địa vị, đương nhiên không chịu theo chúng ta là phải rồi.”

Có người chen vào: “Kệ xác nó, mình sống tốt là được rồi.”

“Đúng đúng.”

“A, thế này thì tốt rồi, lúc nhóm Lý chính về đúng lúc gặp phải nhóm của đại ca của ta, Tam gia gia và Tứ thúc công đi cùng đều giận dữ hết sức, nghe đâu họ bị Chu gia thôn và Vương gia thôn chọc tức.”

“Hả —- kể nhanh lên, chuyện gì xảy ra!”

“Còn chuyện gì nữa chứ, là bị bọn người kia xỉa xói.”

“Đáng ghét thật!”

“Không muốn thì nói không muốn, làm gì lại xỉa xói chúng ta, đầu năm nay ai cũng khó sống.”



“Bộp bộp” vài tiếng, Hồ lý chính vỗ tay, mọi người biết là ông muốn nói chuyện nên tiếng ồn dần lắng xuống, Hồ lý chính chờ mọi người im lặng hết mới lên tiếng: “Ai bị thương thì hãy dưỡng thương thật tốt, chờ các vị lành lặn khỏe mạnh rồi chúng ta sẽ tranh thủ thời gian lập dân đoàn, sau đó sẽ thu hoạch lúa ngay. Ta nghe nói năm nay phủ Trung Châu và Sơn Tây đều có có thiên tai, mã phỉ ở những địa phương đó không thể nào không dời địa bàn, còn quân Thát tử nói không chừng cũng sẽ nhúng chân vào đây. Mọi người hãy cảnh giác hơn, bất luận là già trẻ nam nữ, nếu phát hiện ra điều gì bất thường thì phải nhanh chóng tới tìm ta, Lý tam gia hay Tiền thúc công đều được cả. Thợ rèn trong thôn cũng đang tất bật làm một chiếc chuông lớn để cảnh báo…”

Hồ lý chính bàn giao hàng đống công việc, nhưng các thôn dân đều lắng nghe chăm chú.

Sau khi Mặt Thẹo và Hạ hắc tử làm xong việc thì trở về núi, lập tức đi báo tin cho Trần Tín và Tần Nguyên như thường lệ.

“Chuyện làm sao rồi?” Tần Nguyên nhác thấy hai người vào thì cười hỏi.

Vừa nhắc tới việc này, Mặt Thẹo nhất thời xúc động, không chờ nổi nữa lập tức thêm mắn dặm muối kể lại tình hình ban sáng: “Chà chà, đại ca với nhị ca không biết tình cảnh lúc đó cảm động thế nào đâu, vừa nghe nói phát lương các hương thân đã xúc động tới rơi nước mắt, mấy người họ vừa nhìn thấy bọn đệ là niềm nở nhiệt tình hết cỡ… Còn mấy cô nương tiểu tức phụ thì cứ liếc mắt với bọn đệ suốt… Coi mòi chuyện quân Phá Lỗ chúng ta cưới được vợ không còn bao xa nữa đâu…”

Trần Tín ngồi bên nghe xong, chỉ “Ừm” một tiếng, sau đó lại hờ hững hỏi: “Chỉ có những chuyện này thôi sao?”

Dù sao Hạ hắc tử cũng cẩn thận tỉ mỉ hơn Mặt Thẹo chút đỉnh, vội vã hắng giọng rồi bước lên bổ sung thêm: “Còn nữa, người chúng ta đưa tới Văn đại phu đã nhận rồi, cô ấy hết sức hài lòng.”

Tuy nét mặt Trần Tín chẳng thay đổi gì, nhưng rõ ràng hứng thú đã tăng lên đôi chút.

Mặt Thẹo cũng bồi thêm mấy câu, Trần Tín nghe mà chân mày bất giác cau lại một chút: Cô ta lại cho họ ăn, còn ăn chung một bàn!

Tần Nguyên nheo nheo đôi mắt hẹp dài, thỉnh thoảng lông mày lại giật lên một cái, trong mắt hiện lên ý cười lộ liễu, sau đó y hắng giọng, làm bộ dạy dỗ: “Hai đệ không coi quân quy ra gì sao? Chẳng phải đã dặn các đệ không được chiếm lợi của dân chúng sao?”

Mặt Thẹo đau khổ ra mặt, ấm ức lèo nhèo: “Văn đại phu có phải dân chúng đâu, hơn nữa người ta thật tình mời, từ chối thì không tốt.” Vả lại chẳng phải lần trước mấy huynh cũng đi à? Sao đến phiên bọn đệ thì không được.

Lúc đầu Hạ hắc tử cũng hơi hoang mang, nhưng vừa động não một tý bèn vỡ lẽ, may mà hắn đã giấu riêng ít đồ. Nghĩ tới đây, hắn nhanh trí giả vờ ngạc nhiên như sực nhớ ra điều gì: “A, tướng quân, thuộc hạ quên béng mất một việc. Thật ra Văn đại phu còn nhờ thuộc hạ mang ít thức ăn về cho tướng quân. Để ở đây.”


“Sao?” Trần Tín lia mắt tới thật nhanh, nhưng ngay lập tức hắn lại thấy mình phản ứng quá đà, bèn máy móc nghiêng đầu qua, làm ra vẻ không màng để tâm, nói: “Ừm, cứ đặt ở chỗ kia đi.”

Hạ hắc tử mang trên mặt ý cười thật thà, lấy vật cất trong áo ra rồi giở từng lớp lá, hóa ra trong đó là hai cái bánh bao kẹp thịt. Nước thịt kẹp trong bánh bao trắng tinh chảy ra ngoài bóng loáng. Mặt Thẹo vừa nhìn thấy đã không nhịn nổi nuốt ực nước miếng, hắn ngó qua Hạ hắc tử bằng ánh mắt sặc mùi nghi hoặc, rành rành cả hai người cùng đi ra một lúc, sao hắn lại không biết chuyện này?

Sắc mặt Trần Tín đã dịu lại đáng kể, hắn phất tay nói: “Hai người cực khổ rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Hạ hắc tử đáp ngay một tiếng vang dội, gần như là lui xuống với tốc độ thần tốc. Mặt Thẹo cũng bám đuôi. Mới ra tới cửa phòng, Mặt Thẹo đã kéo Hạ hắc tử lại bất mãn hỏi: “Nè, hắc tử, chuyện gì đây?”

Hạ hắc tử hết đường chối đành phải ăn ngay nói thật: “À, lúc ăn xong ta đi múc nước giùm Văn đại phu, đúng lúc thấy trong rổ có mấy cái bánh bao kẹp thịt. Bé trai kia nói cho ta biết, đó là đồ cô cô để dành cho tụi nó ăn.”

“Nên ngươi chôm hai cái à?”

Hạ hắc tử liếc xéo hắn: “Ta là loại đó à? Ta dùng một cây đoản kiếm để đổi, ta còn đồng ý lần sau sẽ đem cho nó một chiếc cung nhỏ.”

Mặt Thẹo trợn mắt há mồm. Tên này gian manh thật, còn lừa cả nhóc con nhà người ta.

Hạ hắc tử cũng cảm thấy mình làm thế không được đường hoàng lắm, bèn đánh lạc hướng bằng cách ho khan, vội nói lảng: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, nào nào, chúng ta bàn tiếp chuyện sáng nay đi.”

Mặt Thẹo cũng lấy lại tinh thần, tiếp lời: “Ừ, bàn tiếp đi, ngươi có cách gì hay ho?”

Nói tới đây trên mặt Hạ hắc tử hiện ra vẻ đắc ý: “Ngươi biết mà, ta là người có học vấn nhất trong quân doanh nếu trừ quân sư ra…”

Mặt Thẹo nghe hắn nhắc lại câu này thì thầm sỉ vả trong lòng, lên tiếng giục: “Nói lẹ đi. Bớt dài dòng.”

Hạ hắc tử ghé tai qua nói thầm, xì xà xì xồ một hồi.

Mặt Thẹo nghe xong thì vỗ đùi đánh đét, khen tấm tắc: “Hay hay, cách này hay. Ngươi viết nhanh đi.”

Thế là hai người lục tung cả phòng lên tìm cả buổi trời, rốt cuộc mới tìm ra một cây bút trụi lông với nửa miếng giấy nhăn nheo. Hạ hắc tử sợ phí giấy nên tập trước trên bàn mấy lần, sau đó mới dám hạ bút.

Viết xong xuôi hắn còn bắt chước các Tú tài đầy chữ nghĩa, nhẹ nhàng dùng miệng thổi phù phù, rồi trải lên bàn cho khô mới cẩn thận thu lại. Định bụng ngày mai sẽ gửi đi.

Trưa hôm sau, khéo thay Tần Nguyên đồng ý lời mời của Hồ lý chính, xuống núi gặp Lý chính của những thôn khác, thương lượng thêm chuyện họ gia nhập quân Phá Lỗ. Hai người họ cũng được phái theo tháp tùng.

Thừa dịp Tần Nguyên bận thương lượng với các lý chính đại diện cho thôn dân, hai người len lén chuồn đi, tới Văn gia.

Văn Đan Khê vừa thấy họ tới thì khá bất ngờ, vội cười chào hỏi hai người, sau đó để cho Lý thẩm châm trà. Hai người liếc nhau, cuối cùng Hạ hắc tử vẫn là người ra mặt: “Khụ khụ, Văn đại phu, tướng quân của bọn ta có hơi khó chịu mấy ngày nay.”

“Hả? Triệu chứng thế nào.” Văn Đan Khê hơi khó hiểu, chẳng phải hôm kia hắn còn tốt chán sao, ăn còn nhiều hơn so với người ta.

“Ăn không ngon, ngủ không yên.”

Lòng Văn Đan Khê  càng khó hiểu tợn, lẽ nào bị khó tiêu.

“Đây là đơn thuốc.” Hạ hắc tử dâng tờ giấy lên bằng hai tay.

“Đã khai đơn rồi sao?” Văn Đan Khê nhận lấy, cô tưởng do quân y viết. Ai ngờ vừa ngó vào, chỉ thấy trên nửa mảnh giấy nhăn nhúm là hai chữ to tướng cứng nhắc: Tâm bệnh.

Văn Đan Khê nhìn hồi lâu, ngẩng đầu quan sát hai người giây lát, cả hai đều lù lù cái vẻ giấu đầu lòi đuôi, người nào người nấy đều làm ra vẻ “Ta chả biết gì hết”.

Văn Đan Khê thầm nghĩ, các người giả vờ giả vịt à.

Thế rồi cô hỏi giọng bình thản: “Đơn thuốc này ai khai?”

Hạ hắc tử giành nói trước: “Đương nhiên là tướng quân tự khai. Khụ khụ, cô nhìn thử đi, nét chữ này chính là của ngài ấy.”

Văn Đan Khê nhìn lại lần nữa, ừ, chữ này vừa cứng vừa kỳ, quả thật nhìn rất giống hắn.