Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 10

Edit: Yunchan

Sau đó, Trần Tín cũng dẫn theo đội ngũ vào thôn. Các thôn dân dắt díu già trẻ, quỳ sụp xuống đất tạ ơn. Lúc này, những binh lính đi mai phục bọn mã phỉ cũng chạy tới. Hai đứa trẻ và bầy gia súc chạy tán loạn vào rừng cũng được tìm lại. Các thôn dân mừng rỡ vô cùng, đội ơn không ngớt. Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn cũng kích động ôm ghì lấy Tuyết Tùng và Tuyết Trinh hôn tới tấp.

Giầy và áo quần của hai đứa trẻ đã bị bụi gai đâm rách tước, trên mặt và trên người đều đầy rẫy vết thương. Văn Đan Khê vội vã dắt hai đứa về nhà thay quần áo, bốn người vừa vào tới cổng sân thì đã nhìn thấy cảnh ngổn ngang xơ xác của căn nhà, đồ đạc bên trong bị xới tung lên bừa bãi, áo quần và dược liệu bị ném la liệt đầy đất. May mà trong nhà chẳng có gì đáng giá, bạc và lương thực đều được Văn Đan Khê giấu hết trong hầm, ngoài giỏ bánh bao và nửa túi gạo trong bếp ra thì chẳng mất mát gì nữa.

Những thôn dân khác đều thiệt hại về của cải, nhưng may là không ai thiệt mạng. Văn Đan Khê nhặt nhạnh dược liệu, để Lý Băng Nhạn bôi thuốc cho những người bị thương, những thứ khác để sau hẵn bàn. Bây giờ phải thết đãi ân nhân cứu mạng một bữa đã.

Hồ lý chính nghe tin cũng dẫn theo một tốp người tới tạ ơn cứu mạng của quân Phá Lỗ. Hồ lý chính tươi cười nịnh nọt cúi đầu khom lưng nói chuyện với Trần Tín, trong khi Trần Tín thì vẫn thờ ơ dù nghe cũng chẳng buồn đáp lời.

“Tướng quân, mời ngài dời gót tới nhà tiểu nhân nghỉ ngơi chốc lát.”

“Không cần, tướng quân của bọn ta ngồi nghỉ tại chỗ một lát là được rồi.” Hạ hắc tử đáp hộ Trần Tín.

“Tướng quân, việc này…” Hồ lý chính vò đầu bứt tai, phút chốc không tìm ra được từ nào thích hợp.

Văn Đan Khê bước tới đỡ lời: “Lý thúc, thúc không cần bận lòng. Trần tướng quân luôn ăn chung ngủ chung với các tướng sĩ, ta thấy cứ tận dụng luôn mấy cái bếp lớn trước cửa nhà ta làm vài món đơn giản là được rồi.”

Hồ lý chính cười gượng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Văn Đan Khê thì thầm kinh ngạc với lá gan của cô nương này. Cô đã nói thế thì tất nhiên ông mong còn không được, bèn đáp ngay: “Được được, cứ làm vậy đi. Ta sẽ bảo các hương thân mang thức ăn tới.”

Ông ta vừa dứt câu thì Trần Tín bỗng chau mày, Hạ hắc tử vội tiếp lời: “Hồ lý chính, không cần đâu, quân quy của bọn ta là không được chiếm lợi của dân chúng, các người cũng đang gặp khó khăn. Lương khô bọn ta mang theo sẽ tới ngay thôi.”

Hồ Lý chính nghe được câu này thì trên mặt nở ra ý cười từ tận đáy lòng, thầm thở phào một hơi. Độ này đang vào thời kỳ giáp hạt, các thôn dân không bị đói đã là may lắm rồi, giờ còn phải chịu đựng thêm nạn cướp của mã phỉ, trong nhà đâu còn dư thóc gạo để lấy ra nữa chứ.

Nghĩ rồi Hồ lý chính hăm hở dẫn theo một toán người tới các nhà dân trong thôn để mượn bàn ghế và chén đũa. Bẵng qua một lát, chợt nghe toán lính cao giọng reo lên: “A ha, về rồi về rồi!”

Mọi người đồng loạt ngó lên, quả nhiên tốp quân Phá Lỗ khác đã về tới thôn, lần này thật sự là trở về trong thắng lợi. Trên lưng ngựa và trên lưng các binh sĩ thồ đầy đồ đạc và của nả.

Hóa ra, trước khi tới đây bọn mã phỉ đã lên kế hoạch rõ ràng, chúng chia thành mười mấy tốp nhỏ, tỏa ra các thôn để cướp nữ nhân và của cải, đồ cướp được sẽ giấu tạm trong một sơn động ở Đại Thanh sơn, phái binh trông coi. Đợi cho các đội cướp bóc xong thì hợp binh lại, chở về sào huyệt rồi chia chát theo công trạng. Mà trinh sát của quân Phá Lỗ đã biết được tin này từ sớm, chỉ sửa soạn để lấy đen ăn đen. Suy cho cùng tuy quân Phá Lỗ có phiên hiệu nhưng không có binh lương, dĩ nhiên chỉ có cách này để duy trì sinh kế. Trần Tín ra ngoài cũng để điều tra việc này, đúng lúc đụng phải Văn Đan Khê giữa đường.

Quân Phá Lỗ phục kích bọn cướp ở Đại Thanh sơn và Tiểu Thanh sơn thành công rồi, ngay lập tức phát lộ phí đi đường cho những nữ nhân bị bắt, sau đó thả đi, còn những món mà bọn cướp vơ vét được thì cuỗm hết về.

Đồ đạc đã được chở về xong xuôi, Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn bèn nhanh chóng tiếp tay với các phụ nữ trong thôn nấu cơm. Các binh lính thì làm giúp mấy cái bếp to, nấu cơm cũng chia thành hai tốp, Văn Đan Khê và mấy người phụ nữ có tay nghề nấu nướng hơi cao sẽ phụ trách mở bếp nhỏ nấu riêng cho các huynh đệ Trần Tín, những người còn lại thì lo phần thức ăn của binh lính.

Bấy này Trần Tín đang ngồi bên dưới gốc cây to trước cổng sân Văn gia, nhắm mắt dưỡng thần. Hạ hắc tử và Tần Nguyên ngồi bên.

Tần Nguyên đảo mắt quan sát nhà cửa của Văn gia, lẩm bẩm: “Sao bờ tường này lại lở dở thế?”

Hạ hắc tử tiếp lời: “Chắc là mới xây được phân nửa thì mã phỉ tới.”

Trần Tín vung tay lên ra lệnh: “Đi đi, bảo người xây tiếp.”

Hạ hắc tử “Vâng” một tiếng rồi phủi mông bước lên phân công các binh sĩ làm việc.


Tần Nguyên nheo nheo mắt đánh giá Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn đang bận bịu ở cách đó không xa, mở miệng khen: “Văn cô nương này, không những có y thuật cao minh và tài nấu nướng cũng điêu luyện, gặp chuyện thì bình tĩnh tỉnh táo, thật là hơn hẳn những nữ tử bình thường.”

Hàng mi rậm của Trần Tín hơi giần giật, nhưng không tiếp lời.

Tần Nguyên vẫn chẳng thấy xấu hổ, sờ sờ cái cằm nhẵn thín nói tiếp: “Thế đạo ngày nay càng lúc càng rối loạn, nhưng ngẫm lại bọn thổ phỉ ở vùng Dịch Châu này vẫn đỡ hơn những vùng khác ở chỗ không đuổi tận giết tuyệt. Lúc đệ trở về đi ngang qua Bình Châu và Thanh Châu, đã gặp những thôn làng chịu nạn cướp thảm thiết đến độ không nỡ nhìn. Nam tử và hài tử đều giết sạch, nữ nhân thì chà đạp ngay tại chỗ, chỉ cần phản kháng một chút sẽ bị hành hạ đến chết…”

Mí mắt Trần Tín hé ra một khe hẹp, hừ lạnh: “Nếu rơi vào tay quân Phá Lỗ thì tùng xẻo tên đầu sỏ.”

Tần Nguyên vốn muốn tung gạch nhử ngọc, nói tiếp: “Đại ca, đệ thấy chúng ta cứ tiếp tục thế này không phải là cách, lòng nhị đệ ta rất lo lắng.”

Trần Tín đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Tần Nguyên một lát rồi hỏi: “Nhị đệ có ý gì? Chẳng lẽ trong lòng đệ có ý định trung quân báo quốc, muốn bảo các huynh đệ ra quy phục triều đình sao?”

Tần Nguyên cười khổ một cái rồi tự giễu: “Đâu phải đại ca không biết quá khứ của đệ, nếu sau chuyện ấy mà đệ còn muốn trung với hạng vua như vậy, thì đệ thật đúng là đồ óc heo.”

“Vậy đệ nói xem, chúng ta nên làm sao?”

Tần Nguyên mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại lắc đầu: “Đệ còn chưa nghĩ thông, hôm nay chỉ muốn dọ ý đại ca mà thôi.”

Trong khi Tần Nguyên và Trần Tín ngồi nghỉ ngơi dưới táng cây thì Văn Đan Khê làm việc tất bật bên bếp lớn. Vì phải chuẩn bị rất nhiều món ăn nên cô chỉ huy đội phụ nữ cắt, rửa và sơ chế thịt, còn mình thì lo phần nấu. Tuy vậy cũng đủ làm cho cô mệt tới ngất ngư.

Lần này quân Phá Lỗ mang tới rất nhiều thịt, thịt heo dê bò thậm chí cả thịt khô, đủ các loại lương thực. Văn Đan Khê không có thì giờ làm thật tỉ mỉ, mà chỉ nấu mấy món đơn giản với số lượng nhiều, như một nồi cá dưa chua to đùng, canh cay gân bò trộn máu vịt, một chậu ếch cay siêu lớn và đương nhiên không thể thiếu lòng lợn bung hành với thịt kho tàu. Cô để ý thấy, Trần Tín và huynh đệ hắn khá thích ăn mấy món này.

Nguyên liệu vừa cho vào nồi mùi thơm đã tỏa ra khắp nơi, cả bầu trời thôn đều sực nức mùi thịt, nếu không phải Trần Tín có tiếng dã man đang ngồi ở đằng kia, thì mấy con quỷ nhỏ tham ăn đã bu lại đây kín mít rồi.

Ban đầu Tần Nguyên và Trần Tín còn nói chuyện tử tế nghiêm trang, nhưng càng nói thì ánh mắt hai người càng dịch dần về hướng Văn Đan Khê.

“Hắt xì, xông chết người rồi.” Tần Nguyên hỉnh mũi hít hít, lầu bầu: “Văn cô nương dùng gia vị gì thế không biết, khác xa mùi mấy món đệ ăn trước giờ.”

Trần Tín hừ mũi một tiếng, chân mày hơi chau lại như đang suy nghĩ việc gì nan giải…

Văn Đan Khê đang quần quật luôn tay thì Lý Băng Nhạn bỗng huých huých cô, nói: “Muội nhìn kìa, mấy người họ đang xây tường giúp chúng ta kìa.”

Văn Đan Khê ngoái đầu lại. Đúng thế thật! Vì có nhiều người nên tường viện xây lên rất nhanh, giờ đây đã cao tầm đầu người. Văn Đan Khê nhìn lướt qua Trần Tín thật nhanh, cảm thấy người này tuy lỗ mãng nhưng cũng biết suy nghĩ tỉ mỉ, có tình có nghĩa. Cô cũng không còn trách chuyện hắn gây khó dễ lúc đầu nữa, dù sao giao tình giữa cô với hắn cũng chẳng có gì sâu đậm. Người ta cứu người là vì ý tốt, không cứu thì cô cũng chẳng nói được gì.

Ngẫm nghĩ một lát cô dự định nấu thêm mấy món: Móng heo dầm tương, đầu heo quay, gan heo ướp rượu, sườn lợn rán tỏi, thịt Đông Pha, thịt luộc giã tỏi vân vân, món nào làm được thì làm tất. Vì gia vị thiếu thốn nên Văn Đan Khê không thể làm gì hơn là dùng nguyên liệu thay thế. Mặc dù mùi vị không chính tông bằng hiện đại, nhưng so ra vẫn đặc biệt hơn những món khác.

Mấy món chính vừa ra lò, Mặt Thẹo luôn lẩn quẩn ở gần đó đã hết nhịn nổi từ đời nào, chai mặt sáp lại gần: “Văn cô nương, cái chậu này nặng lắm, để ta bê cho.”

Những người khác đã lanh trí bày sẵn một chiếc bàn to tướng ngay dưới táng cây Trần Tín ngồi.

Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử bưng món ăn lên phụ mọi người, Văn Đan Khê cũng bê một chậu nhỏ theo sau.


Hồng đại hồ tử nhìn Văn Đan Khê rồi nhoẻn miệng cười: “Muội vất vả rồi.”

Văn Đan Khê chùi mồ hôi trên trán, cười đáp: “Không vất vả, các huynh ăn nhanh đi.”

Màn này bị Trần Tín bắt gặp, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn.

Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử chẳng chú ý tới việc này, nhưng Tần Nguyên thì trái lại, y chau mày, trong mắt ánh lên ý cười.

Lúc Văn Đan Khê bưng thức ăn lên lần nữa, rốt cuộc Trần Tín cũng nặn được một câu: “Đừng làm nữa, bấy nhiêu là đủ rồi.”

Văn Đan Khê đặt cái nồi nhỏ trước mặt hắn, đáp: “Thật ra cũng không định làm thêm, đây là món cuối cùng.”

Trần Tín: “…”

Văn Đan Khê bảo người mang bánh màn thầu và điểm tâm lên, sau đó thoải mái nói: “Các vị cứ dùng thong thả, nếu không đủ thì cứ nói với ta một tiếng.” Nói rồi bỏ đi nhẹ tênh, tới ăn cơm chung với những phụ nữ khác.

Những lính Phá Lỗ còn lại thì chẳng được tốt số như vậy, bọn họ chỉ ăn những món bình thường mà những phụ nữ khác làm. Tuy mùi vị cơm canh ngon hơn trong quân doanh một quãng xa tít mù, nhưng rõ ràng vẫn thua xa đẳng cấp của bàn Tướng quân. Không ít người trong bọn họ còn thỉnh thoảng hít hít mũi, không cho ăn thì ngửi thôi không được à?

Đại bộ phận họ là những người thô kệch, căn bản chẳng thèm quan tâm tới cái nguyên tắc cứng nhắc lúc ăn không nói, thế nên ai nấy đều vừa ăn uống vừa cười nói sang sảng. Các thôn dân tới phụ cũng chia nhau ăn cơm, bởi thiếu bàn nên mọi người bèn quây quần thành một vòng tròn rồi ngồi bệt xuống ngay tại chỗ, ăn uống ngon lành. Trong phút chốc, cả cái sân phơi nhà Văn gia nhốn nháo hệt như cái chợ.

Bàn Trần Tín cũng chẳng ngoại lệ. Lúc này Mặt Thẹo đang thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm chiến trường anh dũng phá địch của bản thân.

“Lại kể tới lão đại của núi Nhị Long, mới đầu thì kiêu căng bô bô cái mồm, tán phét mình là anh hùng đệ nhất lục lâm gì đó… Kết quả, ông đây vừa bước lên, chỉ trong năm hiệp đã tẩn cho hắn kêu cha gọi mẹ, són hết ra quần…”

Trần Tín vẫn câm như hến, Tần Nguyên thì thỉnh thoảng tán cho Mặt Thẹo mấy câu: “Lão Ngũ tài quá! Tiếp đi tiếp đi!”

“Thì thế, Quách Hoàng Hà đệ ngoài chịu phục các vị ca ca ra thì chả còn ai xứng…” Mặt Thẹo vừa lùa cơm vừa huyên thuyên luôn mồm.

Hồng đại hồ tử nhìn nước bọt của hắn văng ra tung tóe, bèn len lén đẩy cái mâm nhỏ vào trong, để đỡ phải hứng trận mưa nước bọt của hắn.

Mặt Thẹo vô tình đảo mắt qua. Cừ thật! Mâm đồ ăn lúc nãy còn đầy ụ mà giờ đã hết veo phân nửa. Hắn liếc mắt nhòm thử, phát hiện trừ mình ra ai trên bàn cũng đang vùi đầu ăn hết tốc lực, ngay cả Tần Nguyên nhã nhặn nhất ở đây cũng không ngoại lệ, công phu cướp đồ ăn càng lúc càng điệu nghệ. Hắn chẳng thèm khoe mẽ nữa, ăn thần tốc mới là chính sự.

Sau khi cơm nước no nê rồi, Mặt Thẹo hả hê xoa xoa cái bụng tròn vo với vẻ đầy thỏa mãn, miệng thì cảm thán: “Đồ ăn ngon quá xá, chỉ tiếc là không được ăn thường xuyên. Đem hai nhà ra so thì cơm trên núi chúng ta chẳng khác nào cám heo.”

Hắn vừa nói dứt câu đã bị Trần Tín trừng cho một cái.

Mặt Thẹo tự biết mình lỡ mồm, vội vàng nịnh nọt đánh trống lảng: “Đại ca, huynh làm lão đại nên phải suy nghĩ cho huynh đệ phải không?”

Có lẽ do ăn no nên tâm tình Trần Tín hiện giờ cũng không tệ, hỏi chậm rãi: “Đệ nói thử ý kiến xem?”

Ánh mắt Mặt Thẹo phóng tới một hướng cách đó không xa, nơi những người phụ nữ đang tụ tập, cười phởn nói: “Đại ca cưới một tẩu tử cho chúng ta không phải là xong rồi sao. Trên núi có một nữ chủ nhân thì thể nào cũng thay đổi tới chóng mặt.”

Hắn vừa nói ra câu này, mọi người lập tức thay đổi sắc mặt.

Trên mặt Tần Nguyên như cười như không, điệu bộ hệt như muốn xem tấu hài. Sắc mặt Hồng đại hồ tử hơi sầm xuống, cúi đầu im lặng.

Trần Tín nhìn phản ứng của mọi người, đặc biệt là khi thấy sắc mặt của Hồng đại hồ tử, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác không vui.

Hắn chậm rãi nói: “Cưới cũng được, nhưng đáng tiếc chưa chọn được người thích hợp.”

Mặt Thẹo chen vào ngay: “Sao không có chứ, Văn…”

Ai dè hắn còn chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng quát của Hồng đại hồ tử cắt ngang: “Ngũ đệ, đệ lại uống quá chén rồi đúng không?! Không được lấy thanh danh của cô nương nhà người ta ra đùa giỡn!”

Mặt Thẹo há miệng, chợt thấy hơi ảo não, hắn lại không nghĩ tới chuyện này! Hắn không giỏi thanh minh, nên chẳng biết làm gì hơn là đành ngậm chặt cái miệng lại.

Ánh mắt Trần Tín lóe lên, giọng trở nên rét căm: “Từ bao giờ mà Tam đệ lại biến thành người tuân thủ quy củ như thế vậy?”