Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 93: Nam chính hắc hóa [3]

Edit: Kiri

Diệp Tử vẫn trêu đùa hắn như cũ và đương nhiên, cũng chẳng quan tâm hắn có trả lời không. Đi thêm một đoạn nữa thì đến một căn phòng trống trải và có ba lối đi âm u tối đen không biết đi thông đến phương nào.

“Đi bên phải.” Diệp Tử lên tiếng nhắc nhở, cùng lúc với linh đỉnh, không sai một chữ.

Phong Lăng Nhận xoay người nhìn nàng một cái rồi cất bước đi vào lối bên phải.

“Ngươi tin ta thế cơ á?” Diệp Tử lại rất ngạc nhiên: “Thật ra ta lừa ngươi đấy, đi đường này sẽ chết đó, thật.”

Phong Lăng Nhận mặc kệ nàng.

“Mắt không chớp tý nào nên ngươi có cách phán đoán hả? Không đúng mà, lúc trước còn không tin ta, bộ dạng như muốn liều mạng ấy, chẳng lẽ có người nhắc nhở ngươi? Là ai thế?”

Một tia sáng trắng lóe lên, trên tay Phong Lăng Nhận đã có thêm một thanh kiếm tự lúc nào và đang đặt ở cổ nàng: “Chúng ta thẳng thắn với nhau đi, cô nương muốn ta giúp cô làm gì? Nếu cô có mục đích thì mau nói, con người ta chỉ cần có đủ ích lợi thì nhất định sẽ hợp tác, nhưng nếu biết người khác muốn dùng âm mưu quỷ kế để tính kế ta thì nhất định sẽ liều chết phản kháng, không chết không ngừng. Đương nhiên bây giờ ta không đánh lại cô nhưng ai cũng có con bài chưa lật của mình, thỏ nóng nảy còn cắn người chứ, phải không?”

Diệp Tử vươn hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm sang bên cạnh: “Đừng kích động, ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi thật sự tò mò tại sao ta lại kéo ngươi vào à, coi như là công lực ta không đủ nên muốn tìm người giúp đỡ đi.” Nàng nói xong rồi cười: “Đi thôi, ta thề sẽ không trêu đùa ngươi nữa.”

Nàng nhìn hắn cười như không cười rồi bước lên trước.

Phong Lăng Nhận căm giận thu kiếm, cảm thấy sắp bị nàng chọc đến điên rồi nhưng không thể làm gì, chỉ vừa cẩn thận đề phòng vừa đi theo hướng linh đỉnh chỉ. Nhưng chuyện khiến hắn ngạc nhiên là nữ nhân này đã dẫn hắn vượt qua rất nhiều bẫy rập mà Linh đỉnh chỉ, giống như nàng ta đã vào đây vô số lần vậy.

“Ồ.” Hình như Linh đỉnh phát hiện ra điều gì đó nên ngữ khí hơi ngạc nhiên.

“Sao thế?” Hắn lập tức căng thẳng.

“Lạ thật, sao trong cơ thể ngươi lại có linh lực của Xà Tủy thảo?”

“Cái gì?” Phong Lăng Nhận nhíu mày ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang đi đằng trước, nghi hoặc tràn ra: “Trước khi ta tỉnh nữ nhân này đang ở bên cạnh ta, có lẽ là do nàng ta cho ta ăn. Ngươi xác định nàng ta thật sự không có ác ý với ta chứ?”

Linh đỉnh kiểm tra lại một lần: “Phải, ta xác định. Nhưng Xà Tủy thảo này mất trăm năm mới trưởng thành vì nó hấp thu linh khí trời đất, trong bí cảnh đó không thể có gốc thứ hai được.”

Phong Lăng Nhận hơi dừng bước, vẻ mặt lập tức trở nên nguy hiểm: “Ý ngươi là……”

“Xà Tủy thảo này sẽ mất dần linh khí sau khi bị hái, mà trong người ngươi có đầy đủ linh khí của Xà Tủy thảo.” Nó chỉ nói những điều cần biết, tuyệt không nhiều lời.

Hắn chợt lóe lên một ý niệm trong lòng, nhịn không được mở miệng: “Cô nương.”

Diệp Tử quay đầu lại: “Hả?”

“Giờ ta mới phát hiện trong cơ thể tràn đầy linh khí, linh lực thăng tiến một bậc không biết có phải do cô nương……..”

“À, lúc đấy tùy tiện cho ngươi ăn một Linh thảo, không phải thứ gì quý hiếm đâu, ngươi không cần để ý.”

Phong Lăng Nhận nắm chắc kiếm nói: “Vậy không biết cô nương lấy Linh thảo này từ đâu?”

“Cướp của người khác, sao thế, ngươi định bênh vực kẻ yếu à?” Diệp Tử khinh thường nhìn hắn cười, vì thế hắn liền ngậm miệng không nói nữa, ánh mắt hơi tối không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau họ đi đến cuối đường, tường đá âm u lạnh lẽo được khắc rất nhiều văn sức đỏ như máu.

Linh đỉnh: “Đây là văn sức Yêu tộc……..”

Diệp Tử: “Đây là văn sức Yêu tộc, hơn nữa nếu ta không nhầm thì đây là viễn cổ phù văn.”

Linh đỉnh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi chỉ cần lấy…….”

Diệp Tử cũng lên tiếng cùng lúc: “Ngươi chỉ cần lấy máu ngươi nhỏ vào chỗ vòng tròn bắt đầu văn sức kia, nếu ngươi là Yêu tộc thì cửa đá sẽ mở ra còn nếu không phải thì chỉ sợ ngươi ta hôm nay đều phải chết ở đây. Thế nào, có lòng tin với huyết mạch của mình không?”

Linh đỉnh: “……..”

Phong Lăng Nhận cảm thấy hình như mình cảm nhận được tâm tình đè nén của Linh đỉnh nên bật cười.

Diệp Tử nghi hoặc nhìn hắn một cái, hắn thu liễm biểu tình, không nói được một lời cầm kiếm cắt qua tay mình, máu vừa nhỏ vào văn sức trên bức tường đá đã sáng lên, màu đỏ yêu dị bắt đầu chạy từ chỗ đầu tiên đến tận cùng của văn sức, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đến khi ánh sáng tắt dần đi Phong Lăng Nhận mới buông tay che mắt thấy cửa đá trước mặt đã mở ra.

Sau cửa đá là một căn phòng có mấy viên trân châu chiếu sáng, Phong Lăng Nhận vừa bước vào đã thấy bên trong tràn đầy linh khí, hắn hít sâu mấy hơi cảm thấy linh lực trong cơ thể đã dâng lên một ít. Nhưng giờ hắn không có tâm tình để ý điều đó, ánh mắt đã sớm bị ngọc quyết bày trên bàn đá hấp dẫn.

Đợi Linh đỉnh xác nhận không có gì nguy hiểm, hắn bước nhanh lên cầm lấy ngọc quyết, chưa vội dùng thần tức điều tra mà quay lại nhìn Diệp Tử.

“Đây là công pháp Yêu tộc cô nương đã nói?”

Diệp Tử bước lại gần rồi hưng phấn nói: “Đúng rồi, là cái này, giờ ngươi tu luyện đi, hình như phòng này có Tụ Linh trận, ngươi đang là Nguyên sĩ nên có thể tấn đến năm sáu cấp đấy, ta có thể hộ pháp cho ngươi.”

Phong Lăng Nhận nhìn nàng: “Cái này thì không cần, công pháp cô hứa ta đã lấy được rồi, mọi chuyện đã xong, tại hạ còn có chuyện phải làm không biết cô nương……”

Diệp Tử cười khẽ: “Ta biết ngươi vẫn luôn kiêng kị ta nhưng đừng vì thế mà bỏ qua căn phòng đầy linh khí này. Ngươi đã lo lắng thế thì ta đi cũng được, sau này còn gặp lại.”

Lần này nàng nói được làm được, vừa bước ra ngoài khí tức đã biến mất. Sau khi Phong Lăng Nhận chứng thực vài lần với Linh đỉnh xác nhận nàng thật sự đã rời đi, lại mở cơ quan đóng cửa đá lại mới an được tâm.

Sau khi cảm thấy an toàn hắn lại hơi bất ngờ, nữ nhân này cứ thế đi thôi sao. Chẳng lẽ từ đầu chí cuối nàng thật sự chỉ vì tìm cho hắn quyển công pháp này? Hơn nữa, trong căn phòng này bày đầy thiên linh địa bảo nàng lại chỉ tùy ý lật lật mà chẳng lấy gì.

Linh đỉnh cảm nhận được nghi hoặc của hắn: “Có lẽ nàng không nhìn trúng, cấp bậc của nàng ấy thế nào ta cũng không nhìn rõ.”

“Có lẽ thế.” Phong Lăng Nhận áp chế suy nghĩ trong lòng bắt đầu tu luyện.

Một tháng sau.

Một tia linh khí cuối cùng trong phòng tiêu biến trên đỉnh đầu Phong Lăng Nhận, hắn mở mắt ra, trong đáy mắt có linh quang thoáng hiện rồi lập tức biến mất vô tung.

Hắn thăng tới Nguyên sĩ cấp chín chỉ trong một tháng, tuy có Tụ Linh trận trợ giúp nhưng cũng quá nhanh rồi.

“Không cần bất ngờ quá, đây là công pháp cấp thiên đương nhiên bất phàm.”

“Cấp thiên?” Phong Lăng Nhận nhớ lại bộ dáng nữ nhân kia không có tý hứng thú nào liền nhíu mày. Nếu là công pháp bình thường thì cũng thôi, nàng nhìn không vừa mắt thì cũng thôi nhưng đã vạn năm nay cả Yêu tộc và Nhân tộc đều không có tin tức gì về công pháp cấp thiên, chỉ cần xuất hiện sẽ bị tranh đoạt không ngừng……..

Hắn không hề phát hiện ra rằng trong đầu hắn chưa bao giờ thôi nghĩ về Diệp Tử.

Cứ mơ mơ màng màng ra khỏi mật đạo như vậy nhưng chưa đi được nửa canh giờ đã nghe thấy tiếng mũi tên xé gió từ phía sau, hắn lạnh lùng nghiêng người tránh thoát.

“Ai?”

“Rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi rồi.” Một nam nhân bước lên phía trước một đám người, người nọ khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt âm ngoan: “Ta đã đoán được ngươi sẽ vào bí cảnh, quả nhiên, lần này ngươi trốn không thoát đâu.”

“Phong Văn Khang.” Lúc này Phong Lăng Nhận giả vờ oán giận nhưng trong lòng trấn tĩnh vạn phần. Linh đỉnh đã tra xét một phen nói cho hắn biết nơi này có một Tinh Nguyên sư mai phục, mà Phong Văn Khang đã thăng cấp Nguyên sư cấp ba. Lần trước Phong Lăng Nhận được Linh đỉnh trợ giúp, đối phương lại khinh địch nên mới trốn được, còn giờ tuy hắn đã là Nguyên sĩ cấp chín cũng không thể nào đánh lại được hai Nguyên sư.

Ánh mắt hắn nhiễm một tầng huyết sắc, dù lần này có mất nửa mạng cũng nhất định phải trốn thoát, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn giết hết đám người vây công cha mẹ hắn năm xưa trả lại phần huyết hải thâm cừu này.

Nghĩ như vậy, hắn tụ linh lực vào tay rồi đột ngột vung quyền đánh về phía Phong Văn Khang.

Phong Văn Khang cười khinh miệt phóng linh lực đối chiến với hắn, đánh Phong Lăng Nhận lui lại ba bước. Trường kiếm trong tay hắn vung lên chỉ hướng Phong Lăng Nhận.

Phong Lăng Nhận sớm có phòng bị, huy kiếm chặn lại rồi phi thân ra sau.

Ngay tại lúc đấy một mũi tên đột ngột bắn tới từ phía trước, vừa đúng nơi hắn đang đứng.

“Quả nhiên là Yêu tộc, linh lực tăng nhanh như vậy.” Phong Văn Khang càng kiêng kị, động thủ càng không lưu tình.

Dưới cơn mưa bóng kiếm Phong Lăng Nhận ngày càng rơi xuống hạ phong.

“Cẩn thận phía sau.” Linh đỉnh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, ngữ khí vội vàng.

Mũi tên kia lại phóng tới như sao băng, Phong Lăng Nhận cả kinh lại bị Phong Văn Khang kiềm chế không tránh kịp. Mũi tên kia lao thẳng vào lưng hắn.

Phập!

Mũi tên này khí thế sắc bén lại mang đầy linh lực, dù Phong Lăng Nhận đã kịp thi triển một thuật bảo vệ nhưng vẫn bị mũi tên này đánh văng ra sau hơn mười thước đập mạnh vào một vách đá, phun ra một ngụm máu tươi.

Lục phủ ngũ tạng gần như xáo trộn.

Phong Lăng Nhận mở to mắt hốt hoảng đánh một chưởng vào vách đá trước mặt, nương lực này mà bay về sau, ngay sau đó một mũi tên cắm vào chỗ hắn vừa nằm.

Nếu chỉ đơn thuần là hai Nguyên sư thì còn đỡ, nhưng Nguyên sư kia lại ẩn nấp thi thoảng lại bắn một mũi tên rất khó phòng bị. Phải hạ được cung tiễn này bằng không chỉ sợ hôm nay hắn thật sự phải bỏ mạng ở đây.

Linh đỉnh đã tra xét được vị trí của người nọ, Phong Lăng Nhận muốn giải quyết hắn ta trước nhưng còn chưa kịp đứng dậy Phong Văn Khang đã lao tới triền đấu không ngừng, kiếm khí cực kỳ tàn nhẫn. Hắn đã bị thương lại còn phải luôn luôn đề phòng một cung tiễn đánh lén nên càng lúc càng rơi xuống hạ phong, cánh tay phải đã bị cắt một đường chảy đầy máu, linh lực qua miệng vết thương vào người làm hắn đau đến mức sắp không cầm nổi kiếm.

Một tiếng xé gió vang lên, lại có một mũi tên bắn về phía hắn, Phong Lăng Nhận muốn động nhưng đã không còn sức để tránh nó.

Kiếm trong tay Phong Văn Khang càng mãnh liệt, đáy mắt đã dâng lên một mạt vui mừng.

Ngay lúc ấy, mũi tên trong không trung đột nhiên bị gãy làm hai nửa rơi xuống đất. Rồi ngay lập tức, một tiếng hét thảm vang lên kèm theo mùi máu tươi tràn ngập.

Diệp Tử cười khanh khách đứng trên một cành cây nhìn hắn: “Mới một tháng không gặp sao ngươi lại biến mình trở nên chật vật thế này, cung tiễn kia ta đã giải quyết giúp ngươi rồi, thế nào, có muốn ta hỗ trợ không?”