Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 73: Nhóc con mau vào bát [10]

Edit: Kiri

“A Thừa, thành tích cuộc thi lần trước thế nào?”

“Lại thế lại thế rồi.” Cậu lầm bầm rồi ném di động cho Diệp Tử, trong đó có bảng thành tích cuộc thi vừa rồi.

Gần đây không biết Diệp Tử trúng gió hay sao mà đột nhiên bắt đầu quan tâm đến chuyện học tập của cậu. Cô vẫn hỏi thành tích nhưng không trách mắng cậu như trước kia mà lại cười nhạo cậu một cách trắng trợn.

“Diệp Thừa, cậu nói xem tại sao cậu lại ngốc thế này.” Sau khi cô tìm thấy tên cậu trên bảng xếp hạng thì lập tức trở nên kiêu ngạo khinh miệt: “Cậu có chắc là mình đỗ được đại học không, đừng kích động, cậu không muốn thi cũng không cần thi, chị biết. Nhưng cậu có nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì không? Là cậu nói, chị không phải người nhà họ Diệp cũng không có quan hệ huyết thống gì với cậu nên đương nhiên chị sẽ không nuôi cậu, cũng sẽ không mua nhà cưới vợ cho cậu. Aizz, chỉ nghĩ thôi đã thấy lo lắng rồi, cậu nhìn cậu đi, đã xấu lại còn không có đầu óc, tài năng cũng không có, trên đời này có cô gái nào sẽ để ý đến cậu chứ. »

Diệp Thừa đang chơi nghe thế liền quay lại liếc cô xem thường: “Chị có bạn trai trước đi rồi hẵng nói tôi.” Rồi cúi mặt tự thì thào: “Câu kia đã nói từ bao giờ rồi cơ chứ, tôi đã quên rồi mà chị còn nhớ rõ như thế, đúng là ghi thù.”

Diệp Tử cười cười không nói gì.

Sau đó Diệp Thừa nhanh chóng phát hiện ra mình mất mặt. Cậu ngẩn người đứng ở góc tường, hai mắt trợn tròn nhìn cảnh trước mắt.

Diệp Tử đang ôm một bó hoa hồng, hơi hơi cúi đầu im lặng đứng trước mặt một người đàn ông, còn lộ ra ý ngượng ngùng.

Người đàn ông kia cao khoảng 1m85, cúi đầu dịu dàng nhìn Diệp Tử, miệng cười nhẹ nhàng. Anh ta cầm một hộp quà nắm lấy tay Diệp Tử gãi gãi nhẹ vào lòng tay rồi mới đặt hộp quà vào tay cô.

Diệp Tử cũng không tránh, chỉ mỉm cười nói mấy câu với anh ta rồi đứng tại chỗ nhìn người ta đi về.

Sau một khoảng thời gian ngạc nhiên, không biết tại sao Diệp Thừa lại trở nên phẫn nộ rồi lại thấy khủng hoảng đến cùng cực. Cậu thấy mình như bị phản bội, sao Diệp Tử lại đi cùng người khác? Cô sẽ thích người khác, kết hôn cùng người đó rồi rời khỏi mình, chỉ nghĩ đến điều này thôi cậu đã thấy cả người lạnh như băng rồi sau đó lại hừng hực lửa, làm cậu có suy nghĩ muốn lao ra ngoài.

Nhưng…. nhưng….. cậu có tư cách gì chứ? Dù sao bọn họ…… cũng không có quan hệ gì.

Bố mẹ cậu giúp đỡ Diệp Tử đến khi cô tốt nghiệp trung học, từ năm mười tám tuổi, dù vẫn ở nhà cậu nhưng học phí và sinh hoạt phí cô đều tự kiếm. Tiền nhuận bút, làm thêm và học bổng cũng đủ để cô sống qua ngày. Sau đó khi bọn họ cãi nhau, cậu trợn mắt hỏi cô lấy tư cách gì quản cậu, cô liền cười lạnh trả lời: “Tiền bố mẹ nuôi tôi tôi sẽ trả cậu gấp đôi, trước khi cậu mười tám tuổi, dù cậu có muốn hay không thì tôi vẫn sẽ quản cậu. Dù cậu chán ghét tôi thì cũng hãy nhịn đến khi tốt nghiệp trung học, đến lúc đó cậu muốn thi đại học hay muốn chơi bời lêu lổng cùng đám người kia thì tôi đều không quan tâm.”

Rõ ràng trí nhớ của cậu không tốt nhưng giờ phút này cậu lại nhớ rõ từng chữ một.

Cho nên gần đây đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy là vì cô đã quyết định sẽ rời đi, nên trước khi rời đi không thèm so đo với cậu sao.

……..

Diệp Tử phát hiện ra mấy hôm nay Diệp Thừa rất không bình thường. Bộ dáng buồn bã ỉu xìu giống như cây không được tưới nước. Cô xác định Diệp Thừa đã thấy cảnh cô cố ý muốn cho cậu xem nhưng trong tưởng tượng của cô thì phản ứng không như thế này. Nhìn cậu bây giờ giống như một con cún con biết mình sẽ bị vứt bỏ nên không có sức ra vẻ ôn hòa, cũng lười chơi đùa với chủ nhân, dù sao chủ nhân cũng bỏ rơi tôi, cứ thế đi.

Thật là vô dụng tới cực điểm. Hay là bản thân tự tin quá rồi, có khi người ta chỉ lo mình có người khác rồi sẽ không nấu cơm cho ăn nữa.

Dù Diệp Tử chút lo lắng nhưng vẫn tiến hành kế hoạch như cũ, thi thoảng sẽ để lại tờ giấy nhắn nói ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp. Cũng dần dần mang vài đồ trang sức mới như khuyên tai, dây chuyền.

“A Thừa, chắc tối mai chị sẽ không về nên sợ không nấu cơm cho cậu được, cậu ra ngoài ăn nhé.”

Diệp Thừa phản ứng cực kỳ mạnh: “Tại sao, rõ ràng là chị bảo tôi về nhà ăn cơm tối. Nếu đã vậy, trước đây chị đua xe bất kể mạng với tôi làm gì?”

Diệp Tử hoang mang trợn tròn mắt: “Có hẹn với người khác nên không về một hôm thôi mà, cậu không cần xúc động như thế chứ.” Cô cười muốn vỗ vai cậu lại bị Diệp Thừa nghiêng người tránh.

“Rốt cuộc là cậu làm sao thế, mấy hôm nay cứ không bình thường.”

Diệp Thừa mím chặt môi, một câu cũng không nói.

“Vậy chị gọi đồ ăn cho cậu nhé, nhất định sẽ mang đến khi cậu vừa về nhà, được không?” Cô hạ giọng như dỗ trẻ con.

Diệp Thừa càng khó chịu, cứ như là bữa cơm cuối trước khi chặt đầu vậy, nếu đã sớm muốn rời đi thì đừng đối xử tốt với cậu như vậy: “Một hôm thôi, thế sau này thì sao? Hứa hẹn của chị có hiệu lực đến bao giờ, có thể giữ cả đời không? Hay chỉ được mấy tháng ngắn ngủi?”

Diệp Tử không cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cậu muốn tìm một người nấu cơm cho cậu cả đời thì cũng không nên là chị, cậu có thể thuê một bảo mẫu nếu đủ tiền, hoặc cũng có thể tìm một người con gái yêu mình, dù thế nào thì cũng không liên quan đến chị.”

“Không liên quan đến chị? Chị nói không liên quan đến chị?” Diệp Thừa đập bàn đứng lên.

Diệp Tử hơi hơi ngẩng đầu, cười khinh miệt: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến chị, không phải cậu thường xuyên nói như vậy sao?”

“Đó là trước kia, con mẹ nó chị có thể đừng nhắc đến chuyện ngày xưa không.”

“Lời hứa về ăn cơm tối cũng là trước kia.” Diệp Tử nhìn thẳng vào mắt cậu, khí thế cương quyết.

“Chị!” Diệp Thừa cực kỳ tức giận, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ cô rồi duỗi tay ra: “Dù sao chị cũng có nhiều dây chuyền rồi, trả đồ của tôi đây.”

Sau khi Diệp Thừa đưa cho cô đóa hoa sen kia, dù cô nói không thích nhưng hôm sau vẫn đeo nó, không chỉ thế còn đeo rất nhiều ngày, đến tận lúc người đàn ông kia tặng cho cô món quà đó. Trang sức trên cổ cô cũng đổi thành vòng cổ kim cương quý báu.

Diệp Tử khẽ hừ một tiếng: “Cậu nói là đồ bỏ đi cơ mà, nếu chị không thích nữa chị sẽ tự ném.”

“Diệp Tử!” Diệp Thừa gầm lên giận dữ.

Diệp Tử khinh thường nhíu mày chờ xem cậu có thể nói ra câu nào có lực sát thương không, dù sao lúc tức giận thì sức chiến đấu cũng tăng vọt.

“Chị……” Diệp Thừa nghẹn hồi lâu mới phun ra được mấy chữ: “Đồ đáng ghét nhà chị.” Rồi đập bàn đứng dậy chạy lên tầng.

Diệp Tử ngồi ở bàn ăn nhìn theo bật cười. Phải thế chú, đây mới là phản ứng cô mong đợi. Nhưng câu cuối cùng không mặn không nhạt kia quả thật làm cô bất ngờ.

“Ồ, không phải là Diệp Thừa sao, sao tự nhiên lại rảnh thế này.” Lý Sinh đi đến ngồi cạnh Diệp Thừa tự tiện đổi đồ uống của cậu thành rượu trái cây: “Trẻ con đừng uống rượu.”

Trước khi anh ta đến Diệp Thừa cũng đã uống vài ly, giờ đã ngà ngà say hai má ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ, cậu lại ngửa đầu uống cạn ly rượu trước mặt, uống vội quá lại sặc.

“Sao thế, không phải là thất tình chứ.” Lý Sinh vỗ nhẹ vào lưng để thuận khí giúp cậu: “Đúng rồi, vết thương của chị cậu thế nào rồi, chẳng phải cô ấy nói rảnh sẽ đến uống rượu à vậy mà chẳng thấy người đâu.”

Nhắc tới Diệp Tử là Diệp Thừa nổi máu: “Chị ta không phải chị em đâu! Chỉ là một người xa lạ ở nhờ nhà em thôi, người xa lạ, anh hiểu không?” Không đợi Lý Sinh trả lời cậu đã tự phản bác: “Hừ, người xa lạ, người xa lạ gì mà còn biết rõ sở thích của tôi hơn cả mẹ.”

Lý Sinh biết cậu say rồi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không quản cậu, tự rót rượu uống.

Diệp Thừa im lặng một lúc lâu uống thêm ba ly rượu nữa rồi mới đột nhiên mở miệng, vẻ mặt hơi bất lực: “Anh nói xem, có cách nào để một người phụ nữ ở bên mình cả đời không?”

“Đơn giản, lấy cô ấy làm vợ là được.”

Lý Sinh cũng chỉ thuận miệng nói như vậy ai ngờ cậu vỗ bàn đứng dậy, hùng hổ nói: “Đúng! Cưới, mẹ nó, em sẽ cưới, rõ ràng là người của em, sao có thể để người khác cướp đi.”

Lý Sinh kinh nghi nhìn cậu: “Cậu thất tình thật đấy à? Vừa nãy còn đang nói đến chị cậu giờ lại thành bạn gái, đúng là trẻ con mà.”

“Anh mới là trẻ con, nghe không hiểu tiếng người à, em đã bảo đấy không phải chị em, em còn muốn lấy chị ấy đấy, sao mà là chị được.”

Ly rượu trên tay Lý Sinh vỡ nát, anh ta trợn tròn mắt nhìn Diệp Thừa.

Không —— phải —— chứ ——

Cảm giác như mình đã biết một bí mật không nên biết, sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ.