Editor: Jingcao
Diệp Trăn Trăn có nằm mơ cũng không ngờ mình lại gặp quả táo nhỏ ở chỗ này, à không, là bác sĩ Quý. Anh mặc một bộ vest màu xám tro đang nói chuyện điện thoại ở một vị trí không mấy bắt mắt trước cổng trường.
Bùi Thúy Thúy nhìn theo cánh tay Diệp Trăn Trăn chỉ, thật muốn lưu manh huýt một tiếng sáo: "Mẹ nó dáng dấp thật là đẹp mắt!"
Diệp Trăn Trăn thâm dĩ vi nhiên gật đầu (Thâm dĩ vi nhiên 深以为然的chính mình cũng sâu sắc cho rằng như vậy), nhìn rất nhiều sinh viên nữ đang không ngừng đi ngang qua cổng trường là có thể nhận ra được.
Bùi Thúy Thúy dùng khuỷu tay đụng nhẹ eo nhỏ của Diệp Trăn Trăn, hai con mắt như kẻ trộm phát sáng: "Cậu quen biết quả táo nhỏ này?"
"Ừ, anh ấy là bác sĩ chủ trị của tôi."
"Bác sĩ chủ trị?" Bùi Thúy Thúy bừng tỉnh, "Thảo nào lâu như vậy cậu mới xuất viện."
Diệp Trăn Trăn không để ý tới cô ấy, bác sĩ Quý bên kia dường như sắp nghe xong điện thoại. Bùi Thúy Thúy kéo tay Diệp Trăn Trăn tiếp tục hỏi thăm: "Anh ấy làm việc ở bệnh viện nào?"
Diệp Trăn Trăn rốt cuộc cũng quay đầu nhìn cô một cái: "Đừng nghĩ nữa, anh ấy không chữa được não tàn."
Bùi Thúy Thúy: "..."
Cho tới bây giờ cô cũng không biết biến chứng của bệnh mất trí nhớ lại là độc miệng.
Trong lúc cô đang xuất thần thì Diệp Trăn Trăn đã đi tới chỗ Quý Triết Ngạn. Quý Triết Ngạn vừa mới cúp điện thoại, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đứng ở phía đối diện, không ý thức được ngơ ngẩn.
"Bác sĩ Quý, sao anh lại ở đây?" Diệp Trăn Trăn dưới ánh mắt tò mò của quần chúng cười tủm tỉm đến trước mặt Quý Triết Ngạn. Bùi Thúy Thúy theo sát phía sau tận dụng thời cơ nói: "Chào bác sĩ Quý, em là Bùi Thúy Thúy."
Chờ cô nói xong câu đó mới nhớ ra, mẹ nó cô đã ba ngày không gội đầu!
May là Quý Triết Ngạn cũng không chú ý tới tóc của cô, anh lễ độ gật đầu chào Bùi Thúy Thúy, liền nhìn về phía Diệp Trăn Trăn: "Tôi có một tọa đàm ở bên cạnh, vừa mới kết thúc."
Bùi Thúy Thúy nheo mắt, hóa ra lần trước giảng viên nói có một tọa đàm là cái này?! Tại sao cô không nghe được chủ giảng có bộ dáng đẹp trai như vậy a! Nếu không sinh viên sẽ rất háo hức đăng ký tham gia, ít nhất cô nhất định sẽ tham gia!
Dĩ nhiên Diệp Trăn Trăn không có nghe nói tới tọa đàm này, cho nên hiện tại cũng không mất mác giống như Bùi Thúy Thúy, cô mỉm cười với Quý Triết Ngạn, hỏi anh: "Bác sĩ Quý lát nữa anh có bận gì không? Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị ăn trưa, nếu như không có việc gì thì cùng đi chứ, tôi mời khách."
"Không, để mình mời!" Từ nhỏ đến lớn Bùi Thúy Thúy chưa bao giờ tích cực chủ động vung tay mời khách như vậy, "Bác sĩ Quý, xin anh nhất định phải để cho em trả tiền, nếu em không được trả tiền thì sẽ bệnh chết!"
Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng, giơ tay đem đầu đầy dầu của Bùi Thúy Thúy đẩy ra: "Bác sĩ Quý, trước kia não cô ấy bị tổn thương, anh không cần phải để ý đâu."
Quý Triết Ngạn gật đầu tỏ mình đã hiểu: "Không có gì, tôi có quen một bác sĩ khoa não, ở phương diện này rất uy tín, có cơ hội sẽ giới thiệu cho bạn của cô làm quen."
Bùi Thúy Thúy: "..."
Có thể đừng thảo luận về bộ não của cô một cách nghiêm túc như vậy không? Nếu không cô sẽ thật sự cho rằng đầu óc mình có vấn đề!
Cô oán hận nhìn hai người đang đi song song ở phía trước.
Quý Triết Ngạn thấy sắc mặt hôm nay của Diệp Trăn Trăn so với ngày tái khám khá hơn nhiều, hỏi thăm: "Cô đi học vào lúc nào vậy?"
"Hôm nay vừa đi, không nghĩ tới lại gặp được anh, thật sự là quá tốt." Khóe miệng Diệp Trăn Trăn không kìm lòng được nâng lên, tựa như trộm ăn được mật đường. Quý Triết Ngạn có chút không được tự nhiên ừ một tiếng, Diệp Trăn Trăn lại hỏi: "Bác sĩ Quý, hôm nay tọa đàm như thế nào?"
Quý Triết Ngạn ngẫm nghĩ nói: "Tôi vốn cho rằng kiểu trường như Kinh tế - tài chính thì sinh viên nam sẽ tương đối nhiều, không nghĩ tới thế nhưng có nhiều sinh viên nữ như vậy."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Bùi Thúy Thúy: "..."
Đại khái ba phần năm nữ sinh toàn trường trong buổi sáng hôm nay đều tập trung ở giảng đường lầu 8 rồi.
Xung quanh khu vực trường học phần lớn là các quán ăn vặt, giá cũng tương đối bình dân, nhưng Diệp Trăn Trăn không thể để bác sĩ Quý một thân tây trang cùng các cô ở ven đường ăn vặt được―― hơn nữa phỏng chừng bác sĩ Quý cũng sẽ không ăn những loại này. Giờ phút này giá trị của Bùi Thúy Thúy liền được thể hiện ra, tuy rằng cô rất ít khi tự mình xuống lầu mua cơm, nhưng nơi nào có đồ ăn ngon thì so với người bị mất trí nhớ như Diệp Trăn Trăn cô tuyệt đối rõ ràng.
Cuối cùng ba người tới một tiệm thịt nướng cách trường không xa, tiệm thịt nướng này là tiệm ngon nhất khu đại học, nội thất bên trong trang trí cũng không tệ, quét dọn cũng vô cùng sạch sẽ, khuyết điểm duy nhất chính là giá khá cao.
Bởi vì các loại đặc thù này, tiệm thịt nướng trở thành nơi đứng đầu của các cuộc hẹn gặp giữa nam sinh và nữ thần của họ, cho nên vào thời điểm ba người bước vào, thấy hầu như đều là từng đôi từng đôi tình nhân――đương nhiên còn có một bộ phận đang trên đường cố gắng.
Trong tiệm cũng không có nhiều người, một số sinh viên nếu không phải vì trang X cũng sẽ không chọn nơi này để ăn cơm, dưới lầu bảy đồng một phần cơm chiên bọn họ còn không thèm liếc mắc tới.
(Trang X = trang B/ 装B (zhuāng B) – Nghèo nhưng tỏ ra giàu có, thích thể hiện.
Từ 装 (Zhuāng) nghĩa là TRANG trong Quân Trang, Hành Trang, tức là quần áo. Nhưng ở đây dùng với nghĩa động từ là: Lấp đầy, che dấu và có cả nghĩa KINH TỞM. Chữ B đồng âm với chữ 必 (bī) – TẤT – có nghĩa là bắt buộc và đồng âm với chữ 屄 (bī) có nghĩa là âm hộ. Từ này bắt nguồn từ miền Bắc, đặc biệt hay được dùng ở Bắc Kinh. Ở miền Nam, đặc biệt ở Phúc kiến thì từ này được dùng với nghĩa là có thể chịu được. Nguồn: Kiến thức tiếng trung)
Bùi Thúy Thúy chọn một vị trí mà mình thích liền trực tiếp ngồi xuống, Diệp Trăn Trăn ngẫm nghĩ vẫn là lựa chọn cùng cô ấy ngồi chung, bác sĩ Quý một mình ngồi đối diện bọn cô. Thịt nướng không phải là kiểu tự phục vụ, nhân viên phục vụ rất nhanh đã đem thực đơn tới, Bùi Thúy Thúy cũng không cần nhìn đã trực tiếp gọi ba phần thịt ba chỉ. Diệp Trăn Trăn cười ha ha với cô ấy một cái đem thực đơn đưa cho Quý Triết Ngạn.
Quý Triết Ngạn kỳ thực rất hiếm khi ăn cơm ở bên ngoài, thứ nhất là bởi vì không hợp vệ sinh, thứ hai là đồ ăn ở ngoài phần lớn đều không tốt cho sức khỏe, nói tới thịt nướng anh có thể lập tức nói ra vài thứ không tốt cho cơ thể.
Nhưng mà dường như những cô gái nhỏ này đều thích ăn những thứ này. Anh lật xem thực đơn trong tay, gọi vài món ăn thanh đạm. Bùi Thúy Thúy thấy anh gọi toàn là đồ chay liền vội vàng gọi một đống thịt, Diệp Trăn Trăn đành phải buông tha quyền lợi gọi món ăn.
Bùi Thúy Thúy người này tuy rằng là trạch nhưng tay nghề nướng thịt cũng không tồi, vì vậy cả một bàn thịt đều là cô ấy phụ trách nướng, sau khi nướng xong đều chia đều trong chén mỗi người.
Một phần thịt nướng mới vừa mới chia xong thì tiếng chuông vui vẻ của quả táo nhỏ lại vang lên. Diệp Trăn Trăn ho một tiếng thiếu chút nữa đã bị miếng thịt ba chỉ làm sặc. Bùi Thúy Thúy lau lau miệng, không kiên nhẫn lấy điện thoại di động ra, còn chưa kịp nói chuyện người bên kia điện thoại đã vội vàng mở miệng: "Thúy Thúy tại sao em lại không trả lời điện thoại của anh?"
"Em cùng bạn học ra ngoài ăn cơm, rốt cuộc anh có chuyện gì vậy?" Bùi Thúy Thúy một bên hỏi, một bên còn không quên quét dầu cho miếng thịt.
"Ăn cơm? A, anh thấy em rồi!"
Điện thoại đột nhiên bị cúp, Bùi Thúy Thúy lầm bầm một tiếng đem điện thoại cất vào túi. Diệp Trăn Trăn nuốt xuống miếng thịt nhìn cô hỏi: "Lại là anh cậu à?"
"Ừ." Bùi Thúy Thúy gật đầu.
"Anh ấy có phải có việc gấp cần tìm cậu không?"
Bùi Thúy Thúy cười nhạo một tiếng: "Anh ấy có thể có chuyện gì được? Một ngày không quấy rầy mình anh ấy liền không thoải mái."
Cô vừa mới nói xong, một nam sinh tóc húi cua từ bên ngoài vọt vào: "Thúy Thúy, em nói bạn học là hắn ta?!"
Tay anh ta bất thiên bất ỷ chỉ vào Quý Triết Ngạn, thật giống như nhận được đả kích rất lớn. (bất thiên bất ỷ: không nghiêng lệch, không thiên vị, công minh, đứng giữa...)
Diệp Trăn Trăn trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn Bùi Thúy Thúy: "Đây là... bạn trai cậu?"
Bùi Thúy Thúy liếc mắt: "Anh mình."
Diệp Trăn Trăn cười ha ha, tất cả anh trai muội khống kiếp trước đều là thiên thần gãy cánh. Nam sinh dường như lúc này mới thấy Diệp Trăn Trăn, đầu tiên là ngẩn người, sau đó có chút kích động nói: "Diệp, Diệp Trăn Trăn, em xuất, xuất viện rồi?" (muội khống cũng giống như thanh khống, tay khống,... là yêu thích em gái, cuồng em gái.)
Diệp Trăn Trăn cười gật đầu, vẫn là một cái thiên sứ nói lắp.
Bùi Thúy Thúy cười gian hai tiếng, ghé vào bên tai Diệp Trăn Trăn nói: "À đúng rồi, trước đó quên nói với cậu, anh trai mình vẫn luôn thầm mến cậu."j
Diệp Trăn Trăn: "..."
Có lẽ là do căng thẳng, mặt nam sinh có chút đỏ lên: "Em, em cơ thể em như thế nào rồi?"
"Hồi phục rất tốt, đây là bác sĩ chủ trị của tôi." Cô chỉ Quý Triết Ngạn ngồi đối diện.
Nam sinh một lần nữa nhìn về phía Quý Triết Ngạn, ánh mắt so với vừa rồi thay đổi một trời một vực: "Anh, anh là bác sĩ?"
Quý Triết Ngạn gật đầu.
Ánh mắt nam sinh sáng lên, thiếu chút nữa đã nhào lên: "Bác sĩ, từ nhỏ tôi chỉ sợ tối, có thể cứu được không?"
Bùi Thúy Thúy: "..."
Hiện tại cô rất muốn một cước đem anh ta đá về nhà.
Quý Triết Ngạn nhìn anh không nói chuyện, nam sinh lại bổ sung thêm: "Thật ra thì nói ra cụ thể cũng không phải là sợ tối, mà là sợ nhìn thấy ánh trăng, mỗi lần tôi nhìn thấy ánh trăng đều cảm thấy chính mình sẽ biến thân."
...
Lần này không chỉ có Bùi Thúy Thúy, ngay cả Diệp Trăn Trăn cũng trầm mặc. Cô cảm thấy anh ta cùng Tần Không nhất định có thể trở thành bạn bè, không, là bạn cùng phòng bệnh.
Chỉ có một người Quý Triết Ngạn bộ dáng vẫn bình tĩnh tự nhiên như thường: "Tôi có đề nghị là, đọc thêm nhiều sách."
Nam sinh: "..."
Bùi Thúy Thúy không đành lòng ở tại chỗ này, cô thô bạo ăn một miếng thịt ba chỉ liền kéo anh cô rời đi. Nhất thời trên bàn cơm chỉ còn lại hai người Diệp Trăn Trăn và Quý Triết Ngạn, Diệp Trăn Trăn nhìn đồ ăn còn thừa lại, có chút mất tự nhiên hỏi: "Bác sĩ Quý, có phải anh không thích ăn thịt nướng đúng không?"
Quý Triết Ngạn sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không có, chỉ là không thường ăn, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không tệ."
"Ồ." Diệp Trăn Trăn ồ một tiếng, tiếp tục công việc vẫn chưa hoàn thành của Bùi Thúy Thúy. Cảm xúc cô không hiểu sao có chút sa sút, Quý Triết Ngạn nhìn cô một cái, nói: "Lần sau tới nhà tôi ăn cơm đi, tôi làm đồ ăn tuy không thể đảm bảo hương vị có ngon hay không, nhưng ít ra có thể chắc chắn dinh dưỡng và vệ sinh."
Diệp Trăn Trăn vẫn còn đang quét cánh gà đột ngột ngừng lại, hai mắt to không chớp nhìn chằm chằm Quý Triết Ngạn. Bản thân Quý Triết Ngạn cũng có chút xấu hổ, anh chưa từng mời qua người khác phái tới nhà, bây giờ thấy phản ứng của Diệp Trăn Trăn như vậy lại cảm thấy mình có lẽ quá đường đột: "Nếu như cô không muốn..."
"Tôi nguyện ý tôi nguyện ý! Tôi vô cùng nguyện ý!" Những lời này gần như là thét lên, trong tiệm đột nhiên yên tĩnh một cách kỳ lạ trong chốc lát, sau đó bùng nổ tiếng vỗ tay ầm ĩ, thậm chí còn kèm theo thanh âm la ó.j
...
Đợi chút! Có phải bọn họ hiểu lầm cái gì không!
Mặt Diệp Trăn Trăn nhất thời đỏ ửng, cô gọi phục vụ nhanh chóng thanh toán tiền, liền lôi kéo Quý Triết Ngạn đi ra ngoài.
"Ngại quá bác sĩ Quý." Diệp Trăn Trăn tràn ngập xin lỗi nhìn Quý Triết Ngạn, một bữa cơm tốt đẹp biến thành chạy trối chết, bác sĩ Quý nhất định còn chưa ăn no.
Quý Triết Ngạn không để ý lắc đầu một cái: "Không có việc gì, lần sau tôi mời cô ăn cơm."
"Được." Ở trong nhà bác sĩ Quý, còn là bác sĩ Quý nấu cơm, Diệp Trăn Trăn không thể mong đợi hơn. Quý Triết Ngạn cười cười, ánh mắt Diệp Trăn Trăn đột nhiên trừng thật lớn, vừa rồi bác sĩ Quý cười sao! Là nở nụ cười sao!
Không để thời gian cho Diệp Trăn Trăn khiếp sợ, xe Quý Triết Ngạn đã gần ngay trước mắt. Anh mở cửa xe, lại xoay người nói với Diệp Trăn Trăn: "Buổi sáng ngày mai khi đến tái khám thuận tiện làm một cái kiểm tra sức khỏe toàn thân, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi."
"Được." Diệp Trăn Trăn gật đầu, chú Ngô cũng lái xe tới. Hai người chia ra lên xe, liền rời đi hai hướng khác nhau. Diệp Trăn Trăn vẫn còn đang hồi phục lại tâm tình kích động, di động liền không dấu hiệu vang lên.
Là Tôn Thiến.
"Mợ, có chuyện gì?"
"Trăn Trăn à, luật sư Tiễn phụ trách di chúc kế thừa đã từ nước ngoài trở về."