Nữ Vương Không Trêu Nổi

Chương 11

Cuộc sống luôn đầy rẫy những thử thách. Hai người vừa mới thả lỏng chưa được bao lâu. Tưởng rằng đã thoát được đoàn xe đang điên cuồng truy đuổi
phía sau, lập tức lại có một đoàn khác đuổi theo, độ bám dai chẳng khác
nào Tiểu Cường - quốc bảo của Đài Loan .

Hoắc Vu Phi dậm chân, "Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn chúng có gắn thiết bị định vị trên xe chắc?"

Làm sao gắn lên được... Đường Tương Mạt đang định sửa lưng anh. Cô vừa hồi
phục từ trong hoảng sợ lúc nãy, suy nghĩ cũng tỉnh táo hơn, trong đầu
chợt lóe lên, cô mắng lớn, "Mẹ kiếp! Con chó đẻ đấy! @¥#%@%¥...."

"Em... em làm gì...." Nghe cô tuôn một tràng những lời tiếng anh thô tục, phát âm vô cùng chuẩn, Hoắc Vu Phi khẽ phát run. Ông trời ơi, cái này còn
khiến anh sợ hơn cả súng máy.

Cô không thừa lời giải thích, nếu
như những gì cô đoán là đúng thì dù cho bọn cô có làm nổ tung mấy trăm
chiếc xe cũng không xoay chuyển được tình hình, "Chả trách anh ta chịu
đồng ý để một mình Phí Đức Nam đi theo em.... Không, vốn dĩ anh ta đã
định như thế rồi..." Mục đích của anh ta chính là kiểm tra sự trung
thành của Phí Đức Nam rốt cuộc là giành cho người nào.

"Trước
tiên chúng ta phải tìm một chỗ kín đã. Tên khốn Hugo đã gắn thiết bị
định vị lên người em, không hủy thứ đó đi, chúng ta có chạy đi đâu cũng
không thoát được."

Hoắc Vu Phi nghe vậy liền biến sắc, ngay sau đó phản ứng lại, "Tới chỗ này đi!" Anh chỉ vào một điểm màu xanh trên bản đồ.

Hai người lần nữa rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Đường Tương Mạt vô cùng bình tĩnh, bàn tay cầm lái không hề run. Con người ta một khi đã
vượt qua cảnh giới, sẽ không còn sợ chuyện sống chết nữa, cô chính là
như vậy.

Dọc đường quanh co khúc khuỷu, may mắn là bản đồ của
Hoắc Vu Phi chỉ đường rất chi tiết, mà cô cũng không phải dân mù đường,
nếu không mục đích của hai người tám phần là thiên đường. Một lần nữa
bọn họ lại thành công bỏ rơi đoàn xe truy đuổi phía sau, tình hình trước mắt phải giành giật từng phút từng giây.

Đường Tương Mạt dựa vào chỉ thị của Hoắc Vu Phi lái xe đến cánh rừng nhiệt đới nổi tiếng ở Tháp Bath. Để xe lại, hai người cùng đi vào rừng rậm, anh giải thích cho cô, "Chúng ta sẽ đi xuyên qua rừng, đến gần biên giới với Guatemala có một
thôn nhỏ, chúng ta có thể tìm một chiếc xe nào đó để đi vào thành phố... Em... em đang làm gì vậy?"

"Tìm thiết bị định vị." Đường Tương
Mạt liếc anh, đứng trong lùm cây rậm rạp cởi quần áo ra, cũng may khí
hậu nơi này khá oi bức nên không hề cảm thấy lạnh, "Trước khi đi ra
ngoài em đã kiểm tra quần áo rồi, cũng không có ai chạm vào em...." Cô
cúi đầu nhìn xuống người mình, ngay sau đó ngẩng đầu lên, lúc này mới
chú ý tới biểu hiện khác thường của Hoắc Vu Phi, "Anh... sao mặt anh lại đỏ như vậy?"

Là tại ai chứ! Lồng ngực Hoắc Vu Phi lên xuống phập phồng, trong lòng chấn động, vừa rồi phải nhanh chóng chạy trốn cũng
không làm anh căng thẳng như lúc này. Đây đương nhiên không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy thân thể trần truồng của phụ nữ! Chỉ là anh có tật
xấu, gặp phải những người đặc biệt mới phát tác, mấy lần trước thiếu
chút nữa anh đã ‘thất thủ’ rồi, anh còn tưởng rằng mình tốt hơn rồi chứ, ai ngờ...

Hôm nay thấy cô không chút ngại ngùng để lộ da thịt
mình, chỉ mặc mỗi đồ lót, cả khuôn mặt anh liền đỏ bừng giống như bị lửa đốt, cổ họng khô rát, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mà cô gái khiến anh
trở nên như thế này lại dùng ánh mặt như nhìn người có bệnh nhìn anh.

"Em biết em rất đẹp, nhưng anh cũng đừng chỉ đứng đó nhìn như vậy chứ, mau tới giúp em đi!"

"Em rất đẹp.... Không đúng, không phải. Đúng, chờ một chút! Giúp em cái gì cơ?" Anh như hét lên.

Phụ nữ phương Đông và phương Tây không giống nhau, họ vốn không phải người
ưa thích vận động, cho nên bắp thịt nhìn rất mềm mại, giống như kẹo
đường, không căng đầy, nhưng rất mịn màng. Đường Tương Mạt lại có được
cả hai ưu điểm ấy. Da dẻ cô rất đẹp, bóng loáng như tơ lụa, vân da khỏe
khoắn, bắp tay nhô lên, thậm chí còn hơn cả những người đàn ông yếu ớt.

Cô ở Mỹ nhiều năm, cộng thêm với tính cách cởi mở, vậy nên để lộ thân thể
với cô không phải chuyện gì quá xấu hổ. Mỗi bộ phận trên người cô đều
như được ông trời ưu ái, cô nên tự hào, không cần che giấu.... Dĩ nhiên, không có nghĩa cô là người thích khoe ra, chỉ là đến lúc thật sự cần
phải cởi đồ ra, cô cũng không quá dè dặt.

Thế mà nét mặt của Hoắc Vu Phi giống như lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể trần truồng của phụ nữ
vậy. Cô nhếch lên lông mày, cảm thấy hứng thú, cong môi lên, không nhịn
được mà trêu chọc anh.


"Em nói... anh tới sờ em." Cô khom người, đôi mắt mở to, xinh đẹp vô cùng, hơi thở thơm như hoa lan.

"Sờ sờ sờ sờ sờ...." Anh lùi lại một bước, lưỡi như bị cứng lại, rồi lại
như phát điên, rống lớn, "Sờ cái đầu em ý! Bây giờ là lúc nào...."

Đường Tương Mạt ‘xì’ một tiếng xem thường, "Là lúc này mới cần phải sờ! Em
không vòng tay ra phía sau lưng được! Anh tới sờ xem phía sau có bị gắn
thiết bị định vị không...."

Mẹ nó! Hoá ra là như vậy hả? Sắc mặt Hoắc Vu Phi hết đỏ lại trắng, hít sâu một hơi, "Em... em mau quay lại đi...."

Đường Tương Mạt dở khóc dở cười. Người này sao thế? Trước kia không phải mồm mép tép nhảy lắm sao? "Dạ dạ, Hoắc Thánh Nhân."

Cô xoay người lại, vén mái tóc quăn lúc này đang bị rối bù lên, để lộ ra
tấm lưng trắng mịn, "Anh kiểm tra xem có vết thương mới nào không, sao
em lại không hề thấy đau...." Cô chợt dừng lại, nhớ tới chuyện gì đó,
kéo cao tóc lên, "Ở đây! Anh xem xem có phải ở chỗ cổ không, chả trách
lúc ngủ dậy em lại thấy cổ đau, còn tưởng rằng bị bọn họ đánh mạnh quá
nên bị ứ máu...."

Hoắc Vu Phi đưa tay lên sờ, quả nhiên cảm thấy da nổi lên một cục khác thường, “Cái này...." Chân mày anh nhíu lại.

Đồ vật kia bị chôn dưới lớp da của cô. Đường Tương Mạt hít sâu, xem như đã hạ quyết tâm, "Moi ra." Cô nói, ưỡn thẳng sống lưng, "Đau dài không
bằng đau ngắn. Em rất sợ đau, tốt nhất là anh nhanh tay nhanh chân một
chút."

Hoắc Vu Phi sững sờ, cũng xác định trước mắt chỉ có cách này, nhưng anh không ngờ cô lại có thể dứt khoát nói ra như vậy.

Đôi mắt xám thẫm của anh nhìn cô, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp,
thay nhau chiếu lên người cô, rọi vào mắt anh. Đúng vậy, cô luôn luôn
quả quyết, đến lúc cần thiết ngay cả bản thân cũng có thể hi sinh, giống như một năm trước, vì để ngăn cản hành động điên rồ của cha mình mà
không ngại gây thù chuốc oán với xã hội đen Đài Loan.

Cô là người có tinh thần của một quân nhân, không dễ dàng chịu thất bại, nhưng cũng không che giấu sự yếu ớt của mình. Cô không phải là không sợ chết, cô
quý trọng sinh mạng mình, vì thế liều mạng đánh đến hơi thở cuối cùng,
dù cho đối thủ là lính đặc chủng. Nhưng nếu thật sự không cách nào đánh
lại được, anh nghĩ, cô cũng mỉm cười mà nhắm mắt....

Những người có thể nói ra câu coi thường cái chết, trên thực tế là người chưa từng trải qua thời khắc đối mặt với tử vong.

So với chết, sống sót như thế nào lại càng khó hơn. Ngày trước, lúc ở trên chiến trường, Hoắc Vu Phi anh đã chân thực thể nghiệm. Đời này anh đã
làm rất nhiều chuyện oanh liệt, đủ để khiến người ta ca tụng. Nhưng chưa từng có chuyện nào khiến anh cảm thấy đúng đắn như chuyện này. Anh vì
cô mà tới Mexico, đắc tội với trùm buôn thuốc phiện ở Nam Mĩ, nhưng anh
không hối hận, bởi vì cô là nữ thần của anh, nữ vương của anh...

Anh chưa từng ngờ đến rằng lời anh thuận miệng nói ra mà nay lại thành sự
thật, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày mình yêu say đắm cô
gái này, tình cảm sục sôi như virus ăn mòn trái tim anh vậy. Cứng quá dễ đổ, cô nên mạnh thì mạnh, nên yếu sẽ yếu khiến cho anh ngạc nhiên.
Trong hai tháng ở bên bảo vệ cô, anh không tự chủ được mà để ý đến cô,
giống như chỉ sợ bỏ qua một cử động dù chỉ nhỏ nhất của cô. Anh đã sớm
bị mê hoặc rồi, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.

"Kiên nhẫn một chút." Anh thở dài, ôm cô vào ngực, lấy một con dao găm từ trong túi đeo ngang hông ra.

Giọng nói của anh rất trầm khiến người khác vô cùng an tâm. Cằm Đường Tương
Mạt tựa lên vai anh, cả người bởi vì cơn đau sắp ập đến mà phát run,
nhưng vẫn kiên định gật đầu.

Lưỡi dao sắc bén cắt qua da, cô đau
đến kêu lên một tiếng, nước mắt rỉ ra. Cô thật sự rất sợ đau! Cô đang
thầm chửi rủa tên khốn nào cài thứ đồ chết tiệt kia vào người mình, lại
nghe thấy Hoắc Vu Phi nói: "Cắn vào vai anh."

Cô không khách sáo, há mồm cắn mạnh, kết quả vì bả vai anh quá cứng, khiến cả hàm răng của cô đều đau, "Anh đánh ngất em đi...."

Lúc nãy anh vừa cho rằng cô là con sư tử cái, bây giờ cô lại biến thành con thỏ nhỏ rồi. Hoắc Vu Phi đau lòng, nhưng lúc này chỉ một chút do dự sẽ
khiến cô đau lâu hơn. Anh nhanh chóng rạch một hình chữ thập trên da cô, máu tươi rỉ ra, chạy dọc xuống sống lưng gợi cảm, nổi bật trên nền da
trắng nõn khiến người ta khiếp sợ.

Hai hàng lông mày của anh nhíu chặt, rất nhanh sau đó liền moi ra một con chip nhỏ bằng móng tay. Rất
may phía trước mặt có một con sống, anh đi tới thấm ướt khăn lau vết máu cho cô. Trong chiếc túi nhỏ đeo ngang hông có sẵn hộp cấp cứu, Hoắc Vu
Phi bôi thuốc cho cô, nhìn hai hàng lông mày của cô xoắn lại, không khỏi lên tiếng an ủi: "Ngoan, em quên nó đi là sẽ hết đau liền. Em xem, đau
bay đi, bay đi…"


"Đừng có dùng cái giọng dụ dỗ trẻ con ấy!" Hai
mắt Đường Tương Mạt đỏ lên, lườm anh. Đây đích thực là giận chó đánh
mèo! Từ trước đến nay cô biết tiến biết lùi, hôm nay lại ở trước mặt anh mà hoàn toàn mất khống chế, chỉ dựa vào bản năng.

Thẳng thắn mà
nói, so với trần truồng trước mặt anh, chuyện này còn khiến cô mất tự
nhiên hơn. Hoắc Vu Phi lại cười ấm áp, ánh mắt rất bao dung, giống như
đang muốn nói, anh không để tâm, dù em thế nào anh đều tiếp nhận....

"Đi thôi." Anh trải rộng chiếc khăn trên tay ra, khiến nó lơ lửng trên mặt
nước, sẽ đặt con chip vừa lấy được kia lên trên, để mặc nó trôi theo
dòng nước. Chẳng biết lúc nào nó sẽ chìm, nhưng kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.

Đường Tương Mạt mặc quần áo xong xuôi, hai người đi sâu
vào rừng rậm. Trong rừng rất ẩm ướt, cành lá tươi tốt, tay Hoắc Vu Phi
cầm la bàn xác định phương vị, vuốt ve một thân cây, nhận ra ký hiệu
mình đã để lại liền ngồi xổm xuống, đào đất lên. Đường Tương Mạt thấy
anh đào một cái túi nilon từ dưới đất lên, bên trong là một chiếc balô
đựng đủ loại đồ vật, còn có mấy khẩu súng.

"Beretta 93R, hỏa lực hơi mạnh một chút, nhưng chắc em dùng được."

Đường Tương Mạt nhận lấy khẩu súng màu đen anh đưa cho, trên chuôi nắm trơn
có ký hiệu của công ty Italy Beretta. Băng đạn được thiết kế loại xếp
hai hàng, cầm hơi nặng, ước chừng khoảng 1 kg, hơi rít, nhưng không đến
nổi không kéo cò được.

Hoắc Vu Phi cười cười, "Đáng tiếc không mua được Python, cầm khẩu đó mới thấy oách."

"Sao anh không mua Desert Eagle ấy?" Đường Tương Mạt dở khóc dở cười, nếu so về cấp độ, súng lục sản xuất từ Israel mới đúng là dòng chính của điện
ảnh và trò chơi, đáng tiếc tính hiệu quả thấp, lại nặng, trên thực tế
không mấy người cầm nó ra chiến trường.

Hai người nghiên cứu bản
đồ một lát, tuyến đường này là Hoắc Vu Phi dùng đến trong trường hợp tệ
nhất. Do sợ bị tìm ra tung tích, anh liền tắt tất cả đồ dùng công nghệ
cao.

Trong rừng nhiệt đới nguy cơ trùng trùng, ai biết được sẽ
gặp phải cái gì. Nếu không phải không còn lựa chọn nào khác, anh cũng
không muốn mang theo Đường Tương Mạt mạo hiểm, nhưng người của trùm buôn thuốc phiện truy đuổi phía sau, con đường trước mắt thật sự cũng chẳng
là gì nữa cả.

Sắp trưa, mặt trời đã lên trên cao, ánh nắng mặt
trời chiếu xuống bị tầng tầng lớp lớp tán cây ngăn lại, khiến phía dưới
mặt đất vô cùng u ám. Trừ lúc mới bắt đầu đi vào rừng, vì muốn đi xa
khỏi chỗ đậu xe. Bọn họ đi khá nhanh, nhưng bây giờ bước chân dần chậm
lại.

Dù sao đường phải đi cũng xa như đường chạy marathon, không
có gì để xác định phương hướng, huống chi còn phải chú ý dưới chân có
thể dẫm chỗ nào , không được dẫm chỗ nào cũng đủ khiến hai người hao tổn sức lực.

Vì để giữ thể lực, trên đường đi bọn họ không nói với
nhau nhiều, điều này khiến cho Đường Tương Mạt có nhiều thời gian để
quan sát người đàn ông trước mắt. Ngày trước đều là anh đi phía sau cô,
hôm nay anh lại đi trước, cảm giác này vô cùng mới mẻ. Lúc anh không
cười khiến cho người ta có cảm giác anh rất lạnh lùng, nghiêm nghị, đôi
mắt màu xám thẫm nhìn chằm chằm phía trước, sau lưng lại như có mắt
thần, chỉ cần hô hấp của cô có chút bất thường sẽ lập tức xoay người lại nhìn cô.

Điều này khiến trong lòng Đường Tương Mạt rất ấm, dịu dàng cười, "Em không sao."

Anh ho một tiếng, mặt như đỏ lên, "Mệt thì nói cho anh biết."

"Em không mệt." Thấy vẻ mặt anh như có chút không tin, Đường Tương Mạt
cười, "Em nói thật đấy, đừng xem thường em chứ. Ngày trước ở Mỹ em
thường leo núi, chèo thuyền, cả trượt tuyết nữa, em vô cùng tự tin vào
sức lực của mình."

"Em còn quên nói em là hạng nhất đua xe. Dáng vẻ lúc em lái xe lúc nãy có thể đi lái xe taxi được rồi đấy."

Mặt Đường Tương Mạt nóng lên, "Bình thường em rất chú ý đến luật giao thông."

Bọn họ cứ như vậy thỉnh thoảng nói một, hai câu, tiếp tục đi tới trước. Ánh nắng dần ít hơn, Hoắc Vu Phi cảm thấy đi được khá xa rồi, liền tìm một
nơi bằng phẳng, lấy nước suối từ trong balo ra đưa cho cô uống, "Uống từ từ thôi. Ngậm nước ở trong miệng một lát, đừng một hơi nuốt cả vào."

Hai người ngồi xuống một tảng đá, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng chim hót
vang vọng, cảm giác như bọn họ đã hoàn toàn thoát khỏi đám người đuổi
theo rồi. Cổ Đường Tương Mạt có chút đau, nghĩ tới khuôn mặt của Hugo
liền cảm thấy không thoải mái. Cô hỏi Hoắc Vu Phi, "Sao anh lại biết em ở đây?"

Khóe môi Hoắc Vu Phi giật giật. Đơn giản hóa quá trình tìm kiếm cô, bao gồm cả tâm trạng lo lắng, sợ hãi, kể lại, "Em không biết
bạn trai cũ của mình buôn bán thuốc phiện sao?"

Đường Tương Mạt
trố mắt, "Sao em biết được! Lúc đó anh ta không nói cho em biết... Về
sau, lúc bị bắt tới đây, em cũng lờ mờ đoán ra." Trên thực tế, những
người giàu có quyền thế ở khu vực Trung Nam Mỹ này thường không tách rời với hai chữ ‘thuốc phiện’. Với lại những người trong dinh thự kia đều
được vũ trang đầy đủ, có thể nhận ra được bọn họ không phải người lương
thiện gì, "Anh ta muốn lấy lại chiếc nhẫn mà ngày trước Hugo đã tặng cho em. Thật là, em đâu phải là người keo kiệt gì, vậy mà lại vì chuyện này mà ngàn dặm xa xôi bắt cóc em, đúng là ăn no rửng mỡ...."

"Hả?" Hiểu ra ngụ ý trong lời cô nói, Hoắc Vu Phi kinh ngạc nhíu mày, "Em biết anh ta không phải Hugo?"

"Đúng vậy, em...." Em cảm thấy... Đường Tương Mạt đột nhiên ngập ngừng, do dự không biết có nên nói ra không? Nhưng nhìn vào đôi mắt màu xám thẫm
kia, bình tĩnh, chuyên chú. Cô nghĩ, có cái gì không thể nói chứ? Anh vì cô mà tới tận Mexico xa xôi này, thậm chí còn đối đầu mới đám người
buôn ma túy giết người không chớp mắt kia, cô không muốn nói dối anh
nữa.