Nữ Vương Không Trêu Nổi

Chương 1

Mở đầu

Mười giờ tối.

Tại một văn phòng ở tòa cao ốc thuộc tập đoàn Đường Triêu nằm ngay trung tâm thành phố Đài Bắc. Đường Tương Mạt vừa kết thúc cuộc hội nghị chat qua webcam với người của Bách Hóa Đường Á phía Miami.

Cô mệt mỏi xoa nhẹ cần cổ đau nhức, mái tóc dài uốn xoăn xõa qua vai, theo động tác của cô bồng bềnh như tơ lụa. Cô lưu lại tất cả thông tin rồi tắt máy vi tính để chuẩn bị về. Nhưng khi kéo ngăn kéo ra, mắt nhìn thấy phong thư uy hiếp nằm trong đó, cô không khỏi hừ một tiếng, "Không đủ đầu óc!"

Đó là một phong thư uy hiếp chính xác trăm phầm trăm, nội dung được in ra từ máy in, lời lẽ thể hiện rõ sự ác ý. Không phải lần đầu tiên cô nhận được những lá thư như thế này, cũng lường trước được đây không phải lần cuối cùng. Đường Triêu hoạt động đã nhiều năm, hệ thống phát triển kinh doanh của các chi nhánh rải khắp nơi, đầu tư tài chánh, ngành dệt may, những thiết bị y tế. Trong đó, ngành công nghiệp vận chuyển trước đây là do cha cô phụ trách, liên kết với thế giới ngầm, quanh năm bị lũ lưu manh giả danh trí thức kềm kẹp.

Chỉ mới hơn một năm trước, cô đánh liều một phen, cố ý tiếp cận với nhóm hắc đạo kia, đại nghĩa diệt thân tìm ra được chứng cớ phạm pháp qua lại giữa cha và bọn họ. Cũng chính vì vậy, cô chưa có ngày nào được sống yên ổn ở đất nước Đài Loan này.

Đường Tương Mạt đóng ngăn kéo lại, bước ra khỏi phòng làm việc, đi thang máy riêng xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm.

"Bách Hóa Đường Á là công ty tổng hợp vô cùng nổi tiếng trong giới người Hoa ở Miami – Hoa Kỳ. Được thành lập để cung cấp hàng hóa cho Hoa kiều định cư ở nước ngoài. Đó là sự nghiệp kinh doanh riêng của cô, cũng gặt hái được thành công đáng kể. Hôm nay Đường Triêu cố ý chen chân vào lĩnh vực bán lẻ của công ty tổng hợp, sắp sửa còn mở rộng quy mô trung tâm thương mại ở Đài Bắc với tên gọi là ‘Bách Hóa Đường Nhân’. Cô đến Đài Loan phụ trách giám sát, trong thời gian này tạm thời ở lại đây hơn ba tháng, nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì ở còn chưa được một tuần mà cô đã bắt đầu thấy nhớ ánh nắng mặt trời cùng với thời tiết ở Miami rồi.

"Aizz, muốn tìm thời gian đi biển một chuyến quá...." Cô lẩm nhẩm than, sắp chịu hết nổi cái không khí ngột ngạt bức bối của Đài Bắc này rồi.

Năm nay cô ba mươi mốt tuổi, tuy được gắn mác là tổng giám đốc của "Đường Á" cùng với người thừa kế có danh vọng nhất nhà họ Đường, nhưng cách ăn mặc của cô xưa nay cũng không vì vậy mà theo xu hướng bảo thủ. Đường Tương Mạt để tóc uốn oăn gợi cảm, ngoại hình xinh đẹp, cô là con lai Trung - Anh, ngũ quan sáng láng sắc sảo, dưới lớp âu phục cắt may khéo léo ôm sát người là dáng người cân đối đúng tiêu chuẩn hình chữ S, dưới gấu váy là đôi chân chắc khỏe do thường xuyên tham gia đủ loại hoạt động mạo hiểm như leo núi, lướt sóng ngoài biển…

Chân tay cô thuộc dạng mảnh mai, nhưng được sở hữu làn da mượt mà tinh tế, căng tràn nhựa sống. Thực tế thì, khi còn ở Mỹ sở thích số một của cô chính là leo núi và đi biển, ở Miami cô có một chiếc du thuyền tư nhân. Đài Loan rất nhỏ, cộng thêm vẻ ngoài và thân phận của cô rất dễ gây sự chú ý, không cách nào tự do hoạt động, nhiều nhất chỉ có thể xả stress ở những phòng tập Gym như lồng chim cá chậu kia mà thôi.

Nhân tiện nhắc đến, gần đây cô lại có thêm hứng thú với môn quyền anh, bởi vì cô thật sự rất muốn nện một đấm thật mạnh lên mặt mấy lão già dông dài trong ban hội đồng quản trị.

Đường Tương Mạt nghĩ đến mà ngán ngẩm, vừa bước ra khỏi thang máy, vừa bật cười khanh khách.

Cô mở khóa xe bằng điều khiển từ xa, đang chuẩn bị mở cửa thì cũng trong lúc đó cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Ngay từ nhỏ cô đã có được linh cảm khác người, nhưng không rõ ràng, hầu hết chỉ tập trung vào mỗi cái ‘giác quan thứ sáu’ mà mọi người thường nói. Loại trực giác không thể giải thích rõ đó đã giúp cô tránh khỏi tai kiếp rất nhiều lần. Ngay lúc này, song song với động tác mở cửa xe, trán Đường Tương Mạt cũng tuôn đầy mồ hôi, như có mối nguy hiểm đang rình rập, để rồi hóa thành quái thú đáng sợ chực chờ nuốt chửng cô vào bụng....

"Shit!" Tích cực nạp năng lượng, cô dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu bỏ chạy.

Sau tiếng "Oành" vang dội, khoảnh khắc cô vừa xoay người bỏ chạy thì chiếc xe cũng đồng thời nổ tung, sức lực bắn phá khủng khiếp, ngọn lửa như lòng bàn tay khổng lồ vô hình cuốn ngã cô. Đường Tương Mạt như thú nhồi bông bị hất tung văng thật xa, toàn thân đau đớn khôn xiết, có ảo giác toàn bộ xương cốt như tan rã chỉ trong nháy mắt.

Damnit! Fuckingbastard! Asshole! Trong lòng tức giận tuôn ra một tràng câu chửi tục bằng tiếng Anh, môi thì đau đến không mở ra được, đầu bị va đập mạnh khiến tinh thần cô rệu rã. Mẹ nó, thằng chó đánh bom, có giỏi thì lúc này hãy đến nả cho cô thêm một phát súng nữa đi! (câu Eng: Mẹ nó! Khốn kiếp! Đồ rác rưởi!)

Đường Tương Mạt dùng hết hơi sức cho tay thò vào trong túi áo, ấn phím gọi tắt trên điện thoại di động. Nó sẽ phát tín hiệu cho công ty bảo vệ hợp tác với cô biết cô đang gặp nguy hiểm, cũng khởi động GPS định vị địa điểm nơi cô đang ở. Não bộ cô ong ong âm vang, lỗ tai trong khoảng thời gian ngắn bị tiếng nổ lớn làm cho ù đi, cô cũng không còn hơi sức để cử động nữa. Híc, Thần Phật phù hộ, cô bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt rồi, như vậy cũng tốt....

Trước khi mất đi ý thức, ý nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Đường Tương Mạt đó chính là....

Mẹ kiếp! Con Jagaur này là chiếc xe mà cô thích nhất kể từ khi về Đài Loan cho tới nay!

***************

Thời tiết ở ‘Khu Vườn Đào’ thật mát mẻ trong lành.

Trời xanh mây trắng, nắng ấm chan hòa. Hoắc Vu Phi vừa xuống máy bay, người và hành lý cùng nhau đi tới ‘Khu Vườn Đào’ vợ chồng em họ sinh sống. Cũng chẳng quan tâm người ta có chào đón mình hay không, cứ mặc nhiên nương nhờ ở đậu tự phục vụ lấy mình, đặc biệt trở thành một cái ‘bóng đèn’ to đùng.

"Aaaaaa, chán chết đi được..."

Anh như ông già nằm sải lai trên ghế ở tầng lầu cao ngút phơi nắng. Khuôn mặt với từng đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan đâu ra đó đẹp trai không tỳ vết. Trên đôi môi dày rộng luôn treo nụ cười bâng quơ nhưng rất quyến rũ. Anh có mái tóc đen bóng để dài chấm vai, xõa phía sau ót, dưới lớp áo sơ mi Hawai sặc sỡ không chút phẩm vị là một thân hình cường tráng vạm vỡ. Nhìn đến từ xa, cực kỳ giống như mấy ông chú đi mót ve chai để sống.

"Nếu chán vậy sao không lăn xuống phụ em một tay?"

Một người đàn ông có ngoại hình na ná với anh bước lên tầng thượng, nói chuyện với sắc mặt không mấy tốt. Hoắc Vu Phi thấy bộ mặt hậm hực khó chịu của cậu em trai họ, còn cười đểu nói: "Chút ‘công phu mèo quào’ của anh đây sao dám không biết xấu hổ mà múa rìu qua mắt một cao thủ võ lâm như chú mày được? Nếu đám bạn nhỏ kia nghe rồi về phàn nàn ‘ông chú này lừa tình quá’ sẽ không hay đâu."

"Xì!" Hoắc Khắc Cần hừ mũi, rít một hơi thuốc, anh họ này của hắn chắc còn ghi hận vụ đấu võ hôm qua rồi. Võ mèo quào ư? "Như anh mà võ mèo quào thì trên đời này chắc cũng không còn tồn tại cái câu ‘hiểm họa nhân gian’ nữa rồi."

Hoắc Vu Phi cười hắc hắc, không phủ nhận lời nhạo báng của cậu em họ. Hai anh em họ đều xuất thân là lính đặc cần (*). Một người thì đền đáp công ơn cho đất nước Trung Hoa, còn một người là lính Mỹ. Sau khi xuất ngũ đều về làm việc cho công ty an ninh của cậu Hoắc Vu Phi. Lúc trước nhận nhiệm vụ làm vệ sĩ riêng cho Đường Tả Lâm cháu gái của Đường Nguyên Khánh thuộc “Tập đoàn Đường Triêu”. (* Đội an ninh công cộng, cơ quan mật vụ, đề cập đến những dịch vụ đặc biệt, chẳng hạn như chống khủng bố, bảo trì sự ổn định, cùng một số binh lính và cảnh sát có nhiệm vụ bí mật trong lữ đoàn.)


Hơn một năm trước, Hoắc Khắc Cần và Đường Tả Lâm yêu nhau, vừa đến ngày hẹn đã không chờ đợi được, vợ chồng son liền đi đăng ký kết hôn, chuyển đến ‘Khu Vườn Đào’, mua lại căn biệt thự ba tầng nằm riêng biệt này. Lầu một bị Đường Tả Lâm dùng để mở cửa hàng ăn uống, Hoắc Khắc Cần chiếm đống tầng hai làm phòng tập võ dạy cho mấy bạn nhỏ ở vùng lân cận, thỉnh thoảng còn đầu tư kinh doanh chút chút.

Về phần Hoắc Vu Phi thì vẫn còn cô đơn chiếc bóng, cuộc sống cũng chẳng có mục tiêu gì lớn, nên đành phải tiếp tục bán mạng cho "Bảo An Kình Thiên". Đầu tuần trước anh vừa mới kết thúc một vụ, nhớ đến liền lầu bầu oán trách, “Ha, nhiệm vụ lần này nhàm chán muốn chết, ở Maldives suốt ngày chỉ đi dạo lòng vòng với phú bà đó, có thể giao cho tôi vụ nào thú vị hơn một chút để làm hay không hả?"

Nhớ đến ba tháng khổ sở như chốn địa ngục đó, Hoắc Vu Phi lập tức lạnh cả sống lưng, "Cái bà phú bà đó đúng là ‘vua khó chịu’, xem vệ sĩ như ‘nô lệ’ sai khiến đã đành đi, mỗi lần ra ngoài còn làm cho phô trương rầm rộ, cứ như kiểu muốn công bố với mọi người rằng ‘van xin các người hãy mau đến làm thịt tôi đi’ vậy đó..."

Hoắc Khắc Cần lạnh lùng liếc nhìn người anh họ còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn này của mình. Nhớ lại ba tháng trước, ông tướng này còn mặt mày vênh váo tự đắc nói: "Tôi muốn đến Maldives ngao du với phú bà một chuyến! Ha ha, đừng có ai hâm mộ tôi đó nhé!" Thở dài thườn thượt. Người này, tuy già đầu nhưng tính nết lại y như trẻ con, tâm tính bất thường, thay đổi soành soạch, nhưng yêu ghét rõ ràng, việc không thích sẽ không bao giờ làm, còn chuyện bản thân đã muốn làm thì ông trời có sập xuống cũng không cản được.

Vào năm mười sáu tuổi Hoắc Vu Phi theo mẹ gá nghĩa với một người Mỹ, nhập quốc tịch Mỹ. Ngoài dự đoán của mọi người, anh không nói không rằng chạy đi đăng ký làm lính Mỹ, làm lính Mỹ cũng được đi, lại còn vì cảm thấy có hứng thú, nên tình nguyện đi ghi danh sát hạch để gia nhập quân đội hải quân Seal. Sau khi gia nhập quân đội, vượt qua hai tuần trắc nghiệm nghiêm khắc cùng hơn mười năm huấn luyện gian khổ, cuối cùng vào năm ba mươi tuổi đã lấy ly do “Cảm thấy quá xuất sắc, có tiếp tục thêm nữa cũng không còn ý nghĩa” để xuất ngũ.

Bởi vì tính chất công việc khác nhau nên khi xuất ngũ cuộc sống người này thoải mái tự do đến mức khiến người khác ghanh tỵ, chỉ muốn bóp chết anh mà thôi.... Hoắc Khắc Cần dụi tắt điếu thuốc trong tay. Người anh họ này của hắn phải nói là ai xui xẻo lắm mới vớ phải, nếu không nể tình là anh em họ, hơn nữa còn cùng vào sinh ra tử ở "Kình Thiên", thì có lẽ hắn đã sớm đạp ông anh họ này rớt từ tầng lầu này xuống dưới rồi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, hai người từng trải qua huấn luyện đặc biệt, dù cho có ném xuống từ lầu cao mười mấy tầng cũng chưa hẳn sẽ chết, huống chi chỉ có ba tầng cỏn con này.

"Ai ai, chán quá aaaa...." Người nào đó tiếp tục ở trên ghế lăn lộn, hoàn toàn không biết trong đầu em trai họ mình nãy giờ đang đem anh ra mổ xẻ không biết bao nhiêu lần.

Trực thuộc quân đội hải quân chuyên tập kích bất ngờ với hỏa lực lớn, bản thân Hoắc Vu Phi thích chơi súng hơn môn vật lộn. Sự đẳng cấp là không cần tốn sức mà vẫn đạt hiệu quả cao chứ không phải tranh đấu quần quật với nhau – đây chính là quan niệm mà bản thân anh đã theo đuổi trong nhiều năm. Tương tự, cái gì cũng vậy, vui chơi lâu ngày thì sẽ sinh chán không còn thấy thú vị nữa, trong quân đội lại còn tranh giành giai cấp đủ loại, càng ngày càng mất đi ý nghĩa vốn có ban đầu, ai có ngờ, cuộc sống bây giờ nhìn vào không gò bó nhưng cũng chẳng vui sướng gì.

Aizz, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn anh sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử vì buồn chán mà chết mất....

Ngay lúc này, hai người đàn ông đều nghe thấy tiếng động, cả hai cùng giật mình liếc mắt nhìn nhau, Hoắc Vu Phi từ trên ghế ngồi bật dậy, quả nhiên nhìn thấy em dâu họ từ bên ngoài tung cửa hớt hải chạy tới, vừa thở hồng hộc vừa nói, "Không, không hay rồi...."

"Có chuyện gì vậy?" Hoắc Khắc Cần bước lên dìu vợ, thấy Đường Tả Lâm vừa lo lắng vừa hoảng sợ run giọng nói, "Tối hôm qua, chị Tương Mạt bị tai nạn trong vụ nổ bom, chị ấy vừa tỉnh lại, giờ em…em phải đến bệnh viện xem chị ấy thế nào...."

Hai người cả kinh, Hoắc Khắc Cần yêu thương ôm vai vợ an ủi.

Trước kia cô cũng từng gặp tai nạn như thế, Đường Tương Mạt chính là chị họ của cô, tình cảm hai người cũng rất thân. Đường Tả Lâm hay tin sợ hãi và lo lắng như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Những trường hợp thế này, chắc chắn sẽ không thể vắng mặt Hoắc Vu Phi.

"Được! Để anh đi lấy xe, đảm bảo một giây kế tiếp sẽ đưa hai đứa đến Đài Bắc còn nhanh hơn cả đáp trực thăng luôn!"

Lần này, Hoắc Khắc Cần và Đường Tả Lâm liếc mắc nhìn nhau, cả hai không kiềm được mà rùng mình một cái. Không...không phải chứ....

*

Tâm trạng hiện giờ của Đường Tương Mạt rất tệ.

Cũng đúng thôi, nếu đổi lại bất cứ người nào bị ép nằm mãi trên giường bệnh với cánh tay bó bột, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng chi chít vết thương bị phỏng, đầu bị va đập chấn thương thậm chí còn có chút biến dạng, mặt mày bơ phờ hốc hác....tin chắc rằng sẽ không ai thấy dễ chịu khi mình rơi vào hoàn cảnh như thế.

"Cô chủ à, dì Vương này chỉ mới về hưu không lâu, mà cô đã biến mình ra hình thù này rồi sao?"

Bộ cháu muốn vậy sao chứ? Đường Tương Mạt bất mãn lầm bầm, "Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi."

Dì Vương tầm độ năm mươi tuổi, là người đã chăm sóc cô tử nhỏ đến lớn, ngay cả thời gian cô sang Mỹ học rồi ở lại bang Florida đầu tư kinh doanh, dì ấy cũng không rời cô nửa bước, phụ trách sinh hoạt hằng ngày của cô. Dù cho cô có làm mưa làm gió ở bên ngoài thế nào, người người ca tụng ra sao, chỉ cần về đến nhà, thân phận của cô sẽ lập tức từ Nữ Vương xuống cấp thành cô công chúa bé bổng ngay.

Đường Tương Mạt không biết kiêng nể bất kỳ ai, duy chỉ có dì Vương là cô răm rắp nghe theo. Cho nên cô không dám nói cho dì ấy biết chuyện lúc mình ở Đài Loan chỉ cần rục rịch một chút là sẽ nhận được thư uy hiếp thế nào.

Dì Vương không hiểu rõ sự việc, cộng thêm nhà họ Đường cố ý phong tỏa tin tức, nên chỉ cho rằng Đường Tương Mạt không may gặp phải tai nạn giao thông. Dì ấy vừa cằn nhằn cô không cẩn thận, không chú ý gì hết, đi đường nên nhìn trước ngó sau dùm, vừa bưng canh bổ lên đút cho cô tiểu thư mà mình đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn, vừa thở dài nói, "Dì cứ nghĩ ở Miami đã quá phức tạp rồi, Đài Loan sẽ an toàn hơn, ai ngờ...."

Đường Tương Mạt cười khan một tiếng. Cô nghĩ, cái này không liên quan đến địa phương, mà ‘nguyên nhân’ chính là do người tạo ra.

Gặp phải chuyện lớn như thế, cô lại ngại phiền hà nên cũng không báo cảnh sát xử lý. Cảnh sát đã lấy đi thư nặc danh uy hiếp cô về để phân tích, về sơ bộ đã có bước xác định có lẽ do những phần tử trong giới hắc đạo mà ngày trước cô đã chọc phải gây ra.

Trên thư thể hiện rõ sự hận thù, mặc dù đã qua xử lý photocopy, nhưng vẫn khiến cho người đó giờ luôn nhạy cảm như cô vô cùng không thoải mái.

Vừa tỉnh không lâu đã bận bịu xử lý việc ở công ty, còn tường trình với phía cảnh sát, giờ nghe thêm dì Vương lãi nhãi lằn nhằn, cô thấy mệt như sắp sửa ngất đi. Nhưng ngay lúc này nghe nói em họ Đường Tả Lâm đến thăm mình, không thể không xốc lại tinh thần, kết quả vừa nhìn thấy sắc mặt đối phương còn kém hơn cả mình thì bị hù dọa một phen, "Tả Lâm? Em sao thế?"

"Em...Em không sao...." Cô bước đi mà cứ ngỡ mình đang bay bổng trên mây, mặt tái nhợt như thấy quỷ. Bình thường đi xe từ ‘Khu Vườn Đào’ đến Đài Bắc phải mất tầm bốn đến năm mươi phút đi đường, bây giờ bị rút ngắn lại chỉ còn hai mươi phút, tốc độ quá khủng khiếp đó khiến ruột gan cô như bị đảo lộn, nhưng vì quá lo lắng cho người chị này, nên suốt dọc đường không mở miệng ngăn cản, kết quả vừa xuống xe liền nôn thốc nôn tháo không còn biết trời đất chung quanh, "Chị, chị không sao chứ?"

"Xem ra người có sao không là em mới đúng đó." Đường Tương Mạt cười hỏi, “Chồng em đâu?”


"Đi mua đồ rồi." Một đường không kịp thở chạy tới đây, cái gì hoa quả quà cáp để đi thăm người bệnh cũng chẳng kịp mang. Đường Tả Lâm thì sốt ruột muốn nhanh nhanh đích thân đến để xác nhận tình hình của bà chị mình, nên đến nơi trước mới là quan trọng, "Chuyện này.... Là sao vậy?" Cô chỉ vào cánh tay phải bó bột kín mít của chị họ hỏi.

Đường Tương Mạt trầm mặc một hồi, quyết định kể rõ đầu đuôi sự việc. Trước đây Đường Tả Lâm mới là người được chỉ định thừa kế "Tập đoàn Đường Triêu", hiện giờ đã rút lui khỏi nhà họ Đường, cùng một nửa kia của mình kinh doanh mở nhà hàng ăn uống ở ‘Khu Vườn Đào’, hưởng thụ cuộc sống an nhàn hạnh phúc.

Nhưng nói gì đi nữa thì dù sao Đường Tả Lâm vẫn là con cháu của nhà họ Đường, huống chi chồng cô ấy cũng không phải nhân vật đơn giản, nếu thật sự muốn biết chuyện gì xảy ra với Đường Tương Mạt, có lẽ tùy ý phất tay cũng có thể điều tra được.

Vì vậy Đường Tương Mạt thở dài, không giấu giếm chuyện gì, kể hết cho Đường Tả Lâm nghe. Đường Tả Lâm nghe xong cảm thấy tình huống còn nguy hiểm và tàn khốc hơn mình nghĩ nữa, “Chị, chuyện này không phải chuyện giỡn chơi được đâu, chị cần phải mời một người theo bảo vệ mới được."

"Chị có hợp đồng với công ty bảo vệ rồi."

Đường Tả Lâm lắc đầu, "Chị biết ý em không phải vậy mà."

"Được thôi, nếu như chồng em chịu tái xuất giang hồ đi hãy nói." Đường Tương Mạt ranh mãnh cười, hài lòng khi thấy Đường Tả Lâm đỏ mặt, không kiềm được véo véo gò má ửng hồng của cô, “Chị có đủ khả năng tự bảo vệ mình, nếu vậy mà cũng không đối phó được, có thêm nhiều người cũng chưa chắc đã giúp được gì."

Hoài Bích Kỳ Tội (*), một đứa trẻ ở nhà họ Đường ngay từ nhỏ đã được dạy đủ loại võ thuật để phòng thân. Bản thân Đường Tương Mạt riêng về kỹ thuật bắn súng càng khỏi phải nói. Thật sự thì, cô không thể nào chịu được cuộc sống mất tự do suốt 24 tiếng đồng hồ cứ bị ai đó kè kè theo bên giám sát, càng không muốn kéo thêm người khác làm đệm lưng, nếu như phải đến mức đó, cô thà chịu chết còn hơn.

[*Thành ngữ dùng chỉ những người tài hoa – giàu có nổi tiếng – hoặc có nhan sắc hơn người thì sẽ mang đến tai họa cho mình – quá thông minh cũng sẽ tự chuốc họa vào thân.]

Nếu lòng chị ấy đã quyết, Đường Tả Lâm cũng không thể làm gì được. Người chị họ tuy nhìn có vẻ hời hợt bất cần này nhưng luôn có chủ kiến của riêng mình, có thể nói dù cho núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt nhưng sắc mặc vẫn không hề thay đổi. Hay nói đúng hơn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Hai người đàn ông ở bên ngoài phòng VIP xuyên qua cách cửa khép một nửa nghe được phần sau đoạn đối thoại. Hoắc Vu Phi nhíu mày hỏi, "Người ta chỉ định chú mày kìa, chuyến này chú phải xuống núi rồi?"

Hoắc Khắc Cần trừng mắt nhìn anh, đời này hắn đã quyết định chỉ bảo hộ một người, nhưng Đường Tương Mạt trước kia đã từng giúp hai vợ chồng rất nhiều, có ơn tất báo, hơn nữa cô ấy còn rất thân với Đường Tả Lâm, vì vậy không thể phủi tay mặc kệ được. Hắn liếc nhìn anh họ của mình, lần đầu tiên cảm thấy ông anh này cũng có khi hữu dụng đến vậy, "Nơi này chẳng phải đã có sẵn người rảnh rỗi là anh rồi sao?"

Hoắc Vu Phi giả vờ thở hắt ra một hơi dài, mặt mày buồn bã khổ sở, "Vấn đề là người ta nói không cần anh của chú mày!"

Nghe trong phòng bệnh im lìm không có người nói chuyện nữa, Hoắc Khắc Cần mới giơ tay lên gõ cửa.

Sau khi nghe tiếng "Mời vào", hai người đẩy cửa đi vào ra vẻ như vừa mới đến. Hoắc Vu Phi giương mắt nhìn chung quanh, là phòng VIP nhưng trang trí khá đơn giản, ưu điểm là rộng rãi sáng sủa, thoải mái, trên mặt bàn kê sát cửa sổ còn đặt một chiếc máy tính xách tay. Ôi trời, đã vô bênh viện nằm mà còn mang theo thứ này?

Trong lòng anh thấy hơi ngạc nhiên, lúc này mới dời tầm mắt chuyển sang chủ nhân của phòng bệnh....Tiếng tăm của Đường Tương Mạt ở nhà họ Đường không phải lần đầu anh nghe nói, chỉ là chưa có duyên gặp mặt cô bao giờ. Nói thật, khi nhìn thấy cô, đầu tiên trong đầu anh hiện lên ý nghĩ chính là: "Cô ta thảm thật", tay phải bó bột, trên mặt dán đầy băng keo cá nhân, đầu thì quấn băng vải, còn sưng vù một cục to đùng, cánh tay trái chằng chịt vết thương đến khỏi phải nói.

Dù cho có đẹp tới mức nào đi nữa, nhưng bị thương tới nỗi này thì cũng không thể khiến cho người ta có mưu đồ bất chính được. Tuy nhiên, điều khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn chính là....Cô đã bèo nhèo ra vậy mà còn không chịu mời một vệ sĩ bảo vệ mình? Nhớ đến sự kiên định quả quyết cự tuyệt của cô khi nãy, Hoắc Vu Phi thật không biết nên nói cô đủ dũng cảm hay là ngu ngốc nữa.

"À, đây là Hoắc Vu Phi, anh họ của Khắc Cần, trước kia là vệ sị của em." Lúc này Đường Tả Lâm mới sực nhớ Đường Tương Mạt không biết người anh họ này nên vội vàng giới thiệu.

Đến lúc này ánh mắt của hai người mới chính thức đối diện nhau, Đường Tương Mạt khá là ngạc nhiên, đường đường là thanh niên trai tráng, mà lại chịu bị ràng buộc bởi mấy cô búp bê Trung Quốc?

Hoắc Vu Phi có thân hình cao ráo khỏe mạnh, ngoại hình điển trai, dáng dấp cũng hao hao Hoắc Khắc Cần. Chỉ có đôi mắt hơi khác. Tròng mắt anh ta có màu xám sẫm, mày đã rậm mà còn xếch lên khiến anh ta ngoài cái vẻ đẹp trai còn có gì đó rất sinh động, chứ không phải kiểu lạnh nhạt như Hoắc Khắc Cần. Trên môi lúc nào cũng nhếch nhếch như mang theo ý cười khiến người ta nhìn thấy cũng vui lây. Có điều, từ sâu trong ánh mắt toát lên nét sắc sảo nhạy bén, cho thấy người này bản chất không phải là kiểu người dễ gần gũi thân cận như vẻ ngoài của anh ta.

Cô nhếch nhếch môi, trực giác nói cho cô biết...Cô không thích loại đàn ông cứ hay vờ ra vẻ này.

Nếu như đang trong cuộc giao dịch làm ăn, khi trở về cô sẽ bảo thư ký đánh dấu một trăm ngôi sao đằng sau tên anh ta. Những ngôi đó đại biểu cho sự cảnh giác của cô đối với một người, hoặc cũng có thể nói là người không thuộc cùng đẳng cấp.

"Chào anh." Vì vậy nên cô chỉ chào hỏi cho có, giọng điệu cũng chẳng mấy thân thiện.

Hoắc Vu Phi sững sờ, không nhịn được sờ sờ mặt mình, sao vậy kìa? Tuy không dám nói mình hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu, nhưng thái độ của Đường Tương Mạt giống như nhìn thấy thứ gì ghê tởm lắm, hận không thể tránh thật xa. Kỳ lạ thật, anh không nhớ mình đã đụng chạm cô ấy khi nào nữa?

Anh chưng hửng không hiểu gì, nhưng vì hiếu kỳ nên không kiềm được nhìn cô thêm một lúc. Đường Tương Mạt là người rất xuất sắc trong số những người mang chữ lót "Tương" ở Đường gia. Cô không ỷ vào thân thế, một thân một mình đi đây đi đó, còn tạo ra được bề dày thành tích. Nhưng Đường Tương Quang cha cô lại là nhân vật gây sóng gió ở nhà họ Đường, quanh năm suốt tháng đều vì chuyện quyền thừa kế mà cùng Đường Nguyên Khánh chú mình, hiện đang là người đứng đầu Đường gia, hai bên đấu đá gay gắt còn hơn nước với lửa.

Nhưng Đường Tương Mạt không bận tâm chuyện đó, cô vẫn sống một mình ở Miami, một năm trước mới quay về Đài Loan một chuyến, mục đích chỉ để ngăn cản hành vi giao dịch làm ăn với thế giới ngầm càng lún càng sâu của cha. Người phụ nữ có diện mạo xinh xắn, dáng người gợi cảm, nhìn ở phương diện nào cũng thuộc dạng chỉ dành cho đàn ông cưng như trứng, hứng như hoa. Nhưng cô lại ở Miami cái nơi vàng thao lẫn lộn tự mình gầy dựng một mảnh trời riêng, thậm chí còn không tiếc xả thân lao vào hoàn cảnh nguy hiểm, đắc tội với thế giới ngầm ở Đài Loan.

Hôm nay xe bị người ta cài bom, thiếu chút nữa đã hồn lìa khỏi xác, thế nhưng cô vẫn tỉnh bơ như không, một chút sợ hãi cũng không có, kiên quyết không cần vệ sĩ, chẳng biết sự bản lĩnh tự tin của cô từ đâu mà có....

Rất có phong cách.

Hoắc Vu Phi nhếch môi, bỗng nhiên chen vào một câu, "Cô cần nên có vệ sĩ."

Mọi người có mặt trong phòng bệnh đều ngơ ngác, Đường Tả Lâm và Hoắc Khắc Cần liếc mắt nhìn nhau, quyết định giữ yên lặng, để xem Hoắc Vu Phi tính xuất chiêu gì.

Đường Tương Mạt giật mình, thầm nghĩ: Anh tưởng mình là ai chứ? Nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười thật xinh đẹp, đáng tiếc bởi vì vết thương bên má nên trong cứ đơ đơ, "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng chuyện của tôi, tôi biết phải làm sao." Ngụ ý chính là, chuyện của tôi không tới phiên anh xen vào.

Hoắc Vu Phi không ngốc, đương nhiên nghe hiểu được, nhưng anh không để ý đến sự xa cách của cô, tự mình kéo ghế qua, dạng chân ngồi ngược lại với mặt trước thành ghế, lặp lại lời vừa nói, "Cô cần nên có vệ sĩ."

Khóe môi Đường Tương Mạt giật giật đến đau buốt. Gã này là vẹt sao? "Tôi có thể tự bảo vệ mình."

"Ồ, kết quả của việc biết tự bảo vệ mình chính là cái thân tàn ma dại này đây đó hả?" Hoắc Vu Phi nói năng không chút khách sáo, vạch trần sự thật ngay trước mắt.

Đường Tương Mạt vẫn không phản ứng, "Ít ra thì tôi vẫn còn sống, nếu đổi lại người khác có thể sớm đã bị nổ thành một đống bầy nhầy rồi."

"Cô đã thành công hủy bỏ ý định tối nay ăn mì Ý sốt thịt băm của tôi rồi đấy." Hoắc Vu Phi chắp tay như cầu xin "Ông trời phù hộ" nói: "Mời một vệ sĩ, có lẽ tứ chi cô sẽ còn nguyên vẹn."

"Sau đó đi tế bái người khác?" Đường Tương Mạt cười giễu cợt, "năng lực" của cô chỉ những khi nào cô thật sự bị nguy hiểm đến tính mạng mới có thể cảm ứng được, nếu hôm nay vệ sĩ theo bảo vệ mở cửa xe cho cô, cô chắc chắn sẽ không chạy kịp, kết quả cả hai đều bị nổ cho banh xác, nắm tay cùng nhau lên Thiên Đường rồi.

Nhưng cô không muốn giải thích những chuyện này với Hoắc Vu Phi, cả hai không thân cũng chẳng quen biết, huống chi có nên tin vào gã đàn ông này không vẫn còn là một vấn đề. Cho dù cô ngoại lệ tin đi nữa cũng rất phiền phức. Bởi vì cô biết, cô có thể mặc kệ bản thân mình thế nào, nhưng nếu có thêm một người thì sự việc lại khác.

Cuộc nói chuyện của hai người càng lúc càng nồng mùi thuốc súng. Đường Tả Lâm lo lắng liếc nhìn Hoắc Vu Phi, chỉ thấy anh cười cười như thể ngầm tuyên bố “cứ giao cho tôi”. Cô vốn cũng rất muốn chị họ suy nghĩ lại, bây giờ có người chịu làm vệ sĩ cho chị ấy, nay thấy tình hình này, đương nhiên cô còn vui mừng không kịp nữa là. Ngay tức khắc lôi kéo Hoắc Khắc Cần đi ra khỏi phòng bệnh, "Hai người có chuyện gì cứ từ từ nói, tụi em ra ngoài một lúc."

"Này! Tả Lâm!"