Nữ Thần Trở Về

Chương 11

Fan của ba nhà gây chiến oanh oanh liệt liệt, náo nhiệt mấy ngày rồi cũng lặng yên xuống, vừa vặn cũng là lúc đoàn làm phim “Lòng đã yêu em” tổ chức tiệc ăn mừng. Đối với ba người trong cuộc mà nói, việc này không náo loạn lên cũng là chuyện tốt.

Tuy rằng cảnh diễn của Ninh Tây trong bộ phim không nhiều nhưng sau khi chiếu rạp cũng có tiếng vang rất tốt. Vì vậy phía đầu tư và bên đoàn làm phim đều có lòng mời cô tham gia náo nhiệt.

Đã bước chân vào giới giải trí thì việc tham gia các bữa tiệc là chuyện thường ngày. Ninh Tây biết rõ đấy là đoàn làm phim nâng đỡ mình nên không từ chối. Buổi tối hôm ấy cô đưa Trương Thanh Vân cùng đi.

Lúc đến nhà hàng, mọi người còn chưa đến đủ. Cô nhìn qua trong phòng thấy mấy khuôn mặt lạ, chắc hẳn là bên phía nhà đầu tư.

- Ninh Tây đến rồi đấy à?

Đạo diễn thấy cô đến liền cười ha hả, vẫy cô lại:

- Mau đến đây đi.

Ninh Tây vội qua chào hỏi đạo diễn. Đạo diễn thấy Trương Thanh Vân đi theo sau cô liền khẽ gật đầu với anh, rồi quay sang giới thiệu mấy vị đầu tư với Ninh Tây.

Chào hỏi hết một lượt cái gì mà Vương tổng, Lưu tổng, Lý tổng… xong, Ninh Tây không có ý định đến bên cạnh mấy người này. Cô thành thành thật thật quay lại chỗ ngồi của mình ở một góc bên cạnh.

Chỗ bên cạnh đạo diễn và nhà đầu tư không phải ai cũng có thể ngồi vào. Đạo diễn thấy cô dẫn theo người đại diện tới là biết được thái độ của cô rồi, vì vậy cũng không bảo cô đến nói chuyện với nhà đầu tư.

Từ lúc Ninh Tây xuất hiện, Tằng Tuyết ngồi nói chuyện bên cạnh nhà đầu tư vẫn hơi chút khẩn trương, thấy Ninh Tây về lại chỗ ngồi mới vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.

- Vị Ninh Tây tiểu thư này thật xinh đẹp.

Vương tổng cười tủm tỉm nói với Tằng Tuyết:

- Không biết vị đại mỹ nhân này… đã có bạn trai hay chưa?

Tằng Tuyết rót cho Vương tổng một chén trà, dịu dàng đưa tới tay ông rồi nói:

- Cô ấy là người mới của công ty giải trí Cửu Cát. Nghe nói Cửu Cát sẵn sàng dùng tiền để tạo lực nâng cô ấy.

Nghe nói vậy, nụ cười của Vương tổng nhạt đi mấy phần, lắc đầu bảo:

- Vậy thì đáng tiếc!

Lời này vừa ra, Tằng Tuyết cũng không dám nói thêm gì, chỉ cười cười giả vờ nghe không hiểu.

Đạo diễn ngồi gần hai người khẽ nhíu mày, đúng lúc nào thì cửa phòng lại mở ra, nam số hai và Sở Hằng đến. Nam chính vừa xuất hiện, không khí trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt. Người nọ mời người kia, mời nhau qua lại, làm tăng thêm mấy phần không khí tiệc ăn mừng.

Ngay sau đó, diễn viên diễn nữ chính Lương Thiên Nhã cũng đi vào. Dường như cô khá quen thuộc với mấy nhà đầu tư, nói vài ba câu liền khiến ba vị nhà đầu tư thoải mái cười to. Tằng Tuyết ở bên cạnh chẳng thể nói chen vào được câu nào.

Ninh Tây ở một bên thấy vậy, trong lòng không khỏi lúng túng thay cho Tằng Tuyết. Nhưng mà rõ ràng Tằng Tuyết không buông tha việc nịnh nọt nhà đầu tư, vẫn chủ động tiến đến bên cạnh.

Trong giới toàn người tinh minh, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của Tằng Tuyết. Chỉ tiếc là thủ đoạn của cô ta kém xa Lương Thiên Nhã, dùng đủ mọi cách cũng không được như Lương Thiên Nhã.

Rượu qua ba chén*, Ninh Tây thấy không có mấy ai chú ý đến mình liền lấy cớ đi toilet để ra ngoài cho thoáng khí.

Rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, cô hít thở sâu một hơi, đi đến chỗ thông gió ở sân thượng cho tỉnh rượu. Vừa rồi, mặc dù có Trương Thanh Vân đỡ rượu giúp cô nhưng cô cũng phải uống mất mấy chén.

Ở góc cua bên cạnh truyền đến tiếng ói mửa, một lát sau cô thấy được Lương Thiên Nhã vịn tường chậm rãi đi ra.

Lương Thiên Nhã cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Ninh Tây liền thu lại ánh mắt, sau đó cười cười với đối phương. Trong bộ phim này, cô chỉ đối diễn cùng với Sở Hằng nên cũng không quen thuộc với Lương Thiên Nhã.

“Xùy”

Lương Thiên Nhã cười nhạt một tiếng, không ý kiến gì việc Ninh Tây trốn một góc hóng gió, quay đầu lung la lung lay đi về phía phòng ăn.

Ninh Tây bất đắc dĩ thở dài, biết mình cứ trốn tiếp ở đây cũng không tốt lắm, đành phải đi về phòng.

- Ninh Tây tiểu thư, thật là đúng dịp!

Vương tổng từ toilet đi ra liền gặp Ninh Tây ở hành lang, liền cười ha hả đuổi kịp:

- Ninh Tây tiểu thư còn trẻ tuổi mà đã có diễn xuất tốt như vậy, thật khiến cho người khác khâm phục.

- Vương tổng khen sai rồi! Trình độ diễn xuất của tôi còn chưa thuần thục, còn kém so với chị Lương và chị Tằng!

Ninh Tây cười cười, sau đó cực kỳ tự nhiên tách ra một khoảng cách với Vương tổng.

- Diễn xuất không thành thục có thể tập luyện nhiều a!

Vương tổng cười như một người lớn tuổi hiền hậu:

- Gần đây tôi chuẩn bị đầu tư một bộ phim. Nếu như tiểu thư Ninh Tây cảm thấy hứng thú thì chúng ta hẹn lấy một ngày để trò chuyện, chọn lấy một nhân vật thích hợp với em. Em cảm thấy thế nào?

Ninh Tây đang định mở miệng từ chối thì cửa phòng đối diện đột nhiên mở, một người nam nhân trẻ tuổi bước ra. Vương tổng vừa thấy người này liền treo lên vẻ mặt tươi cười nhiệt tình, lao tới chào hỏi:

- Tưởng tiên sinh! Thật không ngờ có thể gặp được ngài ở đây!

- Vương tiên sinh?

Tưởng Thành do dự một chút mới nhận ra được người đàn ông trung tuổi trước mặt mình là ai. Ánh mắt anh ta đảo qua Vương tổng và Ninh Tây.

- Xem ra tôi đi ra không đúng lúc rồi.

- Đúng lúc, đúng lúc!

Vương tổng cười bồi:

- Có thể gặp được Tưởng tiên sinh là may mắn của tôi đây.

- Thành tử, cậu còn đứng ở cửa ra vào làm gì?

Trong phòng có người thấy Tưởng Thành đứng ở cửa không nhúc nhích liền trêu đùa:

- Ở bên ngoài có hổ hay có gì à?

- Cậu nằm mơ hả?

Tưởng Thành quay đầu lại nói với đám bạn ở trong phòng:

- Hổ thì không có, ngược lại có một người đẹp đây!

- Người đẹp thế nào mà khiến Tưởng đại thiếu gia của chúng ta nhìn ngây người thế?

Có người bạn nghển cổ nhìn ra ngoài cửa, một lúc sau mới quay lại nói với những người khác

- Đúng là một đại mỹ nhân. Hình như là diễn vai phụ của một bộ phim mới chiếu. Mấy hôm trước còn có người nói với ta rằng trông cô ấy giống mối tình đầu của mình… Tên là gì ấy nhỉ?

- Ta biết ngươi nói ai rồi. Có phải là cái cô nghệ sĩ tên Ninh Tây không?

Thường Thời Quy vẫn ngồi một góc không nói gì đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài. Đám người ngồi đấy không hiểu vì sao anh làm thế, quay mặt nhìn nhau nhưng không tiện mở miệng hỏi gì.

Ninh Tây cũng nghe được loáng thoáng mấy câu trò chuyện ở trong phòng. Cô khẽ ho một tiếng che giấu sự lúng túng, chỉ là cảm thấy không thích vị Tưởng tiên sinh đang đứng trước mặt này một chút nào.

Người trong cuộc vẫn đang ở đây mà vẫn bàn tán không e ngại gì. Nói cho cùng là đám người này coi thường cô, càng không nói đến hai chữ tôn trọng.

- Thường tiên sinh!

Ninh Tây nghe thấy tiếng của Vương tổng ở bên cạnh vang lên, mang theo vài phần hưng phấn lẫn kính sợ, ngay cả giọng nói cũng run rẩy theo.

Ninh Tây ngẩng đầu lên, thấy một bóng người quen thuộc.

- Ninh tiểu thư!

Ánh mắt của Thường Thời Quy nhìn về phía Ninh Tây, giọng điệu bình thản:

- Chào cô!

- Thường tiên sinh, ngài khỏe!

Ninh Tây lễ phép cười với anh. Thảo nào người trong phòng này coi thường nghệ sĩ nhỏ như cô, hóa ra đều là đám người bình thường được tâng bốc, cung kính.

Vương tổng đứng bên cạnh cười bồi, trong lòng thì sóng to gió lớn. Ninh Tây là ai, có thân phận gì, tại sao lại quen biết nhân vật lớn như thế này?

Tưởng Thành nhíu mày, tựa vào cạnh cửa, cười như không cười nhìn về phía Vương tổng và Ninh Tây, im lặng không nói gì. Thường Thời Quy đi qua cậu ta, đến phía trước Ninh Tây, liếc mắt nhìn gian phòng náo nhiệt ở đối diện. Bên trong phòng, mấy nhân viên chủ sang* của đoàn làm phim Lòng đã yêu em đang rót rượu cho nhau. Ở góc tường còn có người đang nôn ọe. Trong phòng mờ mịt chướng khí, hoàn cảnh cực kỳ kém.

Vương tổng xấu hổ cười cười, thân thể di chuyển sang bên, ý đồ che khuất căn phòng ồn ào ở sau lưng.

Thấy động tác của hắn, Tưởng Thành nhếch miệng cười, đang định mở miệng nói gì đó nhưng thấy bóng lưng của Thường Thời Quy lại đem những lời khinh miệt nuốt vào.

- Nếu như Vương tổng không ngại, mời vào uống một chén với chúng tôi.

Thường Thời Quy khẽ gật đầu với Vương tổng, sau đó lại nhìn về phía Ninh Tây:

- Ninh tiểu thư cũng nể mặt vào ngồi chút.

Lúc này Vương tổng liên tục gật đầu, vẻ mặt tươi cười không che lấp nổi.

Ninh Tây liếc nhìn Tưởng Thành dựa ở cửa, mỉm cười lùi về sau một bước:

- Cảm ơn lời mời của Thường tổng, nhưng mà thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi. Để dịp khác có cơ hội chúng ta ngồi ăn với nhau sau.

Nói xong, cô cười áy náy với Thường Thời Quy rồi quay người trở về phòng của đoàn làm phim. Bởi vì bữa tiệc cũng sắp tàn cho nên sau khi chào hỏi mọi người xong, cô gọi Trương Thanh Vân ra về. Đến lúc ra cửa, cô thấy Thường Thời Quy vẫn đang đứng ở hành lang. Bóng người mạnh mẽ rắn rỏi giống như một pho tượng hoàn mỹ, không hề cử động.

Nghe tiếng bước chân, Thường Thời Quy ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm giống như là giếng xưa không chút gợn sóng, khiến Ninh Tây nhìn không ra cảm xúc của anh. Thường Thời Quy bỗng nói ra mấy chữ.

- Đi cẩn thận!

- Ninh Tây cười cười, cả khuôn mặt sinh động hẳn lên

- Chúc ngài chơi vui vẻ!

Nói xong, cô giơ tay khẽ vẫy Thường Thời Quy, sau đó không lưu luyến gì nữa mà dứt khoát rời đi luôn.

Đợi đến khi không nhìn thấy Ninh Tây và Trương Thanh Vân nữa, Tưởng Thành mới cười nhạo:

- Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này dùng rất thành thạo đấy!

Thường Thời Quy quay đầy nhìn, nhìn tới mức Tưởng Thành cảm thấy chột dạ.

- Các ngươi chơi, ta về!

Thường Thời Quy lôi kéo nút thắt cà vạt, quay người đi xa.

- Thường ca…

Tưởng Thành muốn cản anh lại nhưng không dám thật sự thò tay ra tóm người, đành trơ mắt nhìn Thường Thời Quy rời đi.

Vương tổng nhìn chằm chằm bóng lưng của Thường Thời Quy, rồi lại quay ra nhìn vẻ mặt khó chịu Tưởng Thành, im lặng rụt cổ rồi lủi về phòng.

Mặc dù ông muốn nịnh nọt những người trong tầng lớp này, nhưng muốn cũng phải xem thời cơ.

- Thành tử, Thường ca đâu?

Mấy người trong phòng thấy chỉ có mình Tưởng Thành đi vào, đều cảm thấy nghi hoặc?

- Về rồi!

- Chúng ta vất vả lắm mới gọi được người đến, ngươi làm gì để người đi mất rồi?

Tưởng Thành cởi áo khoác ném lên ghế, kéo tay áo sơ mi lên khủy tay, tức giận bảo:

- Vị đại gia đấy muốn đi, ai dám ngăn cản?

Mấy người ngồi đấy nghe vậy đều im luôn không nói được gì. Một lúc lâu sau mới có người nhỏ giọng bảo:

- Vừa rồi Bạch Lộ nhắn tin rằng cô ấy sắp tới rồi.

Cả bàn lại một lần nữa im lặng.

Ninh Tây đi ra bên ngoài nhà hàng, bị gió lạnh thổi phát run. Cô đón lấy áo khoác của Trương Thanh Vân quàng lên người. Đột nhiên có một chiếc xe màu đỏ phi vèo qua, gió thổi mạnh làm váy cô bay phần phật.

- Xe đẹp thật!

Cô nhìn theo chiếc xe thể thao màu đỏ kia, trong mắt tràn đầy thưởng thức.

Xe dừng lại cách đó không xa, một mỹ nhân từ trên xe bước xuống, cô khẽ than:

- Xe đẹp, người đẹp hơn. Đây mới gọi là xe xịn cho người đẹp.