Nữ Thần Diễn Xuất

Chương 93

Type: um-um

Tên mới đương nhiên là hay rồi, nhưng là theo họ của ai nhỉ?

Lộ Tùy liếc Vụ Mang Mang rồi mặc kệ cô.

Còn Vụ Mang Mang lúc này đang được hoan nghênh nồng nhiệt.

"Wow, Lộ gia cuối cùng đã lên, tôi đợi cậu lâu lắm rồi." "Lộ gia, nhanh, chiến trường đang đợi cậu, xử xong trong nửa tiếng, vợ tôi sắp sinh rồi."

"Lộ gia..."

Vụ Mang Mang nghe hai từ "Lộ gia" thì sắp bay lên trời, làm sao cô lại có thể có được chữ "gia" này nhi?

Được hoan nghênh như thế khiến Vụ Mang Mang lập tức thoát game, sau đó nhét máy tính bảng vào tay Lộ Tùy, "Lộ gia, họa anh gây ra thì anh chịu đi, em mà đánh nhau thì chỉ nằm làm xác chết thôi."

Lộ Tùy đẩy ra, nói gọn: "Anh có lợi hại mấy thì dùng máy tính bảng cũng không thể nào đại sát tứ phương được."

"Ồ ồ", máy tính bảng đúng là bất lợi, dù sao cũng phải có chuột máy tính thì mới thao tác được.

Vụ Mang Mang cất máy tính bảng đi, nhìn Lộ Tùy vẻ thâm tình sâu sắc: "Anh có từng đọc qua tiểu thuyết XX chưa? Nam chính trong đó chính là đại thần trong game, đẹp trai cực kỳ nếu anh nghiêm túc chơi game thì chắc chắn cũng là đại thần đó. Rất rất nhiều người muốn bắn pháo hoa cho anh đó."

Trong game là thế giới giang hồ tôn trọng kẻ mạnh, cho dù bạn là kẻ lắm tiền mà nếu thao tác quá lùn thì mọi người chỉ xem bạn là "anh heo mập", không được tôn trọng.

Mà nếu bạn thao tác như thần thì cho dù trong hiện thực nghèo xơ nghèo xác chỉ có thể gặm bánh bao, thì vẫn có thể hưởng thụ địa vị siêu cao trong giang hồ.

Thế nên thế giới nhiệt huyết trong game ngay cả Lộ Tùy cũng không ngoại lệ, anh tự sướng mà đáp lời Vụ Mang Mang, "Anh không nghiêm túc chơi thì cũng là đại thần."

"Em cảm thấy em sắp say mê anh đến ngất xỉu rồi", Vụ Mang Mang khoa trương khen ngợi.

Lộ Tùy bất lực lắc đầu, thật không thể hiểu tâm lý những cô gái trẻ, nói thật là đối với Lộ Tùy, người đàn ông mê đắm game online không đáng tin cậy, trừ phi nghề nghiệp anh ta liên quan đến điện tử, game các loại.

Nhưng lại cứ có những cô gái đặc biệt say mê những người đó.

Lộ Tùy lúc vừa bắt đầu làm nhiệm vụ giúp Vụ Mang Mang không hề biết chơi, tuy đã nghiên cứu mọi chiến lược Bành Trạch tổng hợp một lúc lâu nhưng dù sao game cũng là thao tác mang tính thực chiến.

Thế nên Lộ tiên sinh còn biết sử dụng một phần mềm khác, đó chính là voice chat xx.

Tuy chỉ lên một lần vào lần đầu đánh nhau, nhưng thân phận đàn ông của tài khoản loli tên Lộ Mang Mang này là không thể nghi ngờ.

Thế là Lộ tiên sinh lần đầu tiên trong đời bị rất nhiều người gọi là “nhân yêu(*)”

(*) Nam chơi tài khoản nữ. (ND)

Sau đó theo con đường Lộ tiên sinh trở thành “thần”, anh đã thu hoạch được không ít những cô em dễ thương muốn “bán thân" cho anh.

Đương nhiên những cuộc gặp gỡ đó đều bị Lộ Tùy bỏ qua, không cần thiết kể cho Vụ Mang Mang nghe.

"Sưu tập mấy thứ trang bị đó cho em chắc là anh tốn nhiều thời gian lắm hả?" Vụ Mang Mang lại hỏi Lộ Tùy.

Đối với Lộ tiên sinh, chút tiền đó đương nhiên anh không để tâm, nhưng thời gian lãng phí cho nó thì đúng là quá lớn.

Mà tình hình thực tế lại không hề ngọt ngào như Vụ Mang Mang từng nghĩ.

Bỏ tiền ra mua trang bị đương nhiên không thành vấn đề, Lộ Tùy vẫn biết tật xấu thích khoe khoang của Vụ Mang Mang.

Nhưng nếu bỏ ra phần lớn thời gian để sưu tập các trang phục bản giới hạn trong dịp lễ và nhuộm đủ màu sắc thì Lộ Tùy thực sự không có nhiều thời gian đến vậy.

Tuy anh không có nhiều thời gian, song vẫn có rất nhiều cô em thành thật và rất nhiệt tình muốn giúp anh.

Chẳng hạn bộ váy cưới cô dâu bản giới hạn Thất Tịch là do một cô em đáng yêu khi nhin thấy có người bán dấu giá trên mạng đã bảo riêng cho Lộ Tùy biết.

Để báo đáp, Lộ Tùy tặng cô gái đó một bộ đá nhuộm màu vô cùng đắt giá, sau đó bảo với cô ta: Tôi là chồng của Mang Mang, cô ấy đi công tác nên tôi giúp cô ấy chơi vài ngày.

Vốn tưởng cô gái kia sẽ biến mất, nào ngờ cô gái đó không chỉ không biến mất, ngược lại còn nói với vẻ vô cùng cảm động: Anh đối xử với vợ thật tốt.

Chuyện sau đó thì đơn giản rôi, bộ trang phục trên người Lộ Mang Mang cơ bản là do cô gái đáng yêu kia ra sưu tập cho.

Đương nhiên những tình tiết đó Lộ Tùy bỏ qua luôn không nhắc đến, sau đó xoa đầu Vụ Mang Mang, nói rằng "Tuy rất tốn thời gian nhưng em vui là được."

Vụ Mang Mang cảm động muốn khóc, cô hạnh phúc đến nỗi sắp bay lên trời.

Gặp nhau lúc nào cũng ngắn ngủi, biệt ly lại đáng ghét nhất trên đời.

Lộ Tùy đưa Vụ Mang Mang đến cổng thôn Hoàng Thổ thì quay về, thực sự điều kiện ở đó không cho phép cả đoàn người của anh ở lại.


Vụ Mang Mang kéo tay Lộ Tùy: "Là em gọi điện cho lão Peter, nhờ ông ấy giúp giữ thư lại, anh về đừng trách ông ấy. Ông ấy cũng là không chịu nổi em lằng nhằng nên mới đồng ý. Em chỉ muốn làm anh bất ngờ thôi."

"Kiểu bất ngờ này cứ bớt đi thì hơn." Lộ Tùy bảo.

Đối với người đang yêu, mất tin tức của cô lúc nào cũng khiến anh không kìm được nghĩ đến chiều hướng xấu nhất, cảm giác đó thật tồi tệ.

"Khi nào kết thúc công việc thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón em." Lộ Tùy nói một câu, dập tắt ngay ý định cho anh thêm bất ngờ lần nữa của Vụ Mang Mang.

* * *

Vụ Mang Mang trở về thành phố vào đầu tháng Mười, lúc Lộ Tùy đi đón cô đã ngắm nghía từ trên xuống dưới một lượt, sau đó anh nói: "Đây là bạn gái anh, hay là mẹ của bạn gái anh đây?"

Vụ Mang Mang lúc đó đã hóa đá, tuy cô đoán Lộ Tùy kìm nén tức giận lâu như thế chắc chắn sẽ bộc phát, cô đã chuẩn bị sẵn sẽ lấy thân báo đáp rồi, nhưng không ngờ rằng anh lại đả kích cô như vậy.

Thật quá sức chịu đựng mà!

Nếu là trước đây thì chắc chắn Vụ Mang Mang sẽ diễn vai mẹ vợ Lộ Tùy rồi, nhưng bây giờ cô chỉ nhảy lên người anh, hai chân quặp lấy eo anh, ôm mặt anh bắt đầu gặm: "Chê em phải không, chê em phải không?"

Lộ Tùy vội ôm chặt Vụ Mang Mang, sợ cô ngã xuống mông sẽ nở hoa.

Lâu ngày gặp lại, củi khô bùng cháy, ngay cả Lộ Tùy cũng thản nhiên diễn cảnh ân ái trước mặt người khác.

Lúc lên xe, Vụ Mang Mang móc tấm gương nhỏ ra chỉnh lại dung nhan, thực ra cũng chẳng có gì để chỉnh, rất lâu rồi cô không dám soi gương nữa, lúc này bất đắc dĩ phải dũng cảm đối mặt với hiện thực, băn khoăn xem làm sao để cứu vãn làn da của mình.

Vụ Mang Mang nhìn mình trong gương vẻ soi mói và chê bai, quay sang nói với Lộ Tùy: "Lộ tiên sinh à, khẩu vị của anh nặng thật, nhìn gương mặt này mà cũng hôn được."

Lộ Tùy ho khan mấy tiếng: "Mấy hôm nay mắt hơi bị mờ."

Về đến thành phố thì đã là chiều hôm sau, Vụ Mang Mang sung sướng ngâm mình trong bồn sữa, lúc này cô mới cảm thấy đã quay về với thế giới văn minh.

Lúc Lộ Tùy đẩy cứa bước vào thì Vụ Mang Mang đang bận rộn thoa kem toàn thân, tay chân cũng chẳng tha, còn bên tiệm spa thì cô đã hẹn ngày mai sẽ tới đó.

Ngoài ra tóc tai cũng cần chăm sóc một thời gian dài

Cái gi mà bẩm sinh xinh đẹp, đó chỉ là nói dối, không chăm sóc thì sớm muộn gì ba mươi tuổi cũng nhìn giống năm mươi tuổi thôi.

Vụ Mang Mang vừa thoa kem dưỡng da, vừa tính toán sắp xếp thời gian của mình, bỗng nghe Lộ Tuy nói buổi sẽ cùng ra ngoài thì cô chưa hoàn hồn kịp, "Hả? Em cũng phải đi sao? Nhưng em..” Đen thế này, thực sự không muốn đi đâu cả!!!

"Bọn Ninh Tranh đều muốn tụ tập, còn có Lộ Lâm nữa. Hai tháng nay em không ở đây, bọn họ đều tưởng chúng ta lại chia tay nhau rồi." Lộ Tùy tỏ ra bất mãn, ngồi xuống cạnh Vụ Mang Mang, "Chuyện này giải thích một lần còn ổn, giải thích thêm mấy lần mọi người sẽ hiểu lầm."

Vụ Mang Mang bĩu môi, xem ra không đi không được rồi.

Lúc xinh đẹp trắng trẻo thì mặc gi cũng đẹp, nhưng da đen rồi thì phối với màu nào là vấn đề cực kỳ to lớn, Vụ Mang Mang lục lọi tìm kiếm trong tủ áo hồi lâu mới miễn cưỡng mặc chiếc váy màu xanh lam vào người.

Lộ Lâm mới nhìn thấy Vụ Mang Mang đã nói ngay: "Đen rồi, gầy rồi."

"Đen một chút càng gợi cảm", Ninh Tranh từ sau lưng Vụ Mang Mang bước tới.

Vụ Mang Mang quay sang thì nhìn thấy nụ cười đặc trưng của Ninh Tranh.

"Lâu quá không gặp, anh còn tưởng em lại đá Lộ Tùy nữa rồi." Ninh Tranh nói.

Vụ Mang Mang nhìn vẻ tiếc nuối không thèm che giấu trên gương mặt Ninh Tranh thì hiểu ra nguyên nhân tại sao Lộ Tùy cứ nằng nặc đòi dẫn cô theo.

Đang nói chuyện thì Thẩm Đình và vợ chồng Tưởng Bảo Lương cũng tới.

Vương Viện và Tưởng Bảo Lưong tuy chưa tổ chức tiệc cưới nhưng trên pháp luật thì đã xong xuôi hết rồi.

Vụ Mang Mang hàn huyên với họ mấy câu.

"Nghe nói cô theo đoàn khảo cổ à? Thẩm Đình hỏi. "Vâng", Vụ Mang Mang gật đầu, đưa tay lên gạt lọn tóc xòa xuống ra sau tai.

Ánh mắt Thẩm Đình nhìn cô hơi kỳ quặc, trực giác về mặt này của phụ nữ lúc nào cũng đặc biệt nhạy cảm, thế nhưng anh ta chưa từng nói gì, chuyện ghê gớm nhất từng làm chẳng qua là cùng cô ăn một bữa canh tê cay ở đại học A mà thôi.

"Chắc vất vả lắm?" Thẩm Đình lại hỏi.

"Cũng tạm", Vụ Mang Mang đáp.

"Cô và Lộ Tùy thế nào rồi?"

"Rất tốt."

“Định khi nào mời bọn tôi uống rượu mừng đây?" Thẩm Đình lại hỏi.

Hừm... vấn đề này đã làm khổ Vụ Mang Mang rồi.


Cũng may Ninh Tranh đã giải vây cho cô, "Lộ Lâm gọi em sang kia kìa."

Vụ Mang Mang gật đầu xin lỗi Thẩm Đình rồi quay lưng bỏ đi.

Ninh Tranh nói khẽ với Thẩm Đình: "Đừng hỏi cô ấy nữa, lần trước Lộ Tùy bảo là cậu ta và Mang Mang vẫn chưa có ý định kết hôn."

Thẩm Đình cụp mắt, không nói gì.

Ninh Tranh cùng lặng thinh.

Con người lúc nào cũng thích suy đoán người khác, mà những người thông minh thì lại càng tự cho mình là đúng.

Nhà họ Lộ, gia nghiệp cực lớn, Lộ Gia Nam lại không thích Vụ Mang Mang, Lộ Tùy đúng là có thể chọn cách chỉ giữ quan hệ yêu đương với Vụ Mang Mang, chuyện này đối với người trong giới của họ quá là bình thường.

Hôn nhân không phải chuyện của riêng hai người.

Vụ Mang Mang không biết rằng có người đang lo Iắng chuyện hôn nhân thay cô.

Bây giờ điều duy nhất khiến cô lo âu chính là làm sao dưỡng cho da trắng trở lại.

Cũng may Vụ Mang Mang bẩm sinh đã trắng trẻo, ở trong nhà dưỡng khoảng một tháng lại hồi phục tiêu chuẩn đại mỹ nữ, nhưng tính cô không chịu được rảnh rỗi, chạy đi chạy về giữa nhà và đại học A không biết mệt mỏi.

"Dạo này em bận gì vậy?" Lộ Tùy nhíu mày nhìn Vụ Mang Mang vừa vào nhà, cô nàng này đã ba ngày không thấy bóng dáng đâu rồi.

Vụ Mang Mang không hề sợ Lộ Tùy nhăn mày, nụ cười trên gương mặt càng rạng rỡ, hai tay cô giấu sau lung, nói với Lộ Tùy: "Em có thứ này cho anh xem."

Lộ Tùy nhướn mày, Vụ Mang Mang giống như một đứa trẻ mong được khen ngợi, đưa một chiếc lọ hoa giả cổ đời Thanh ra cho Lộ Tùy xem.

Lộ Tùy tuy không hiểu chuyện giám định cổ vật, nhưng cũng có thể nhận ra đây là sản phẩm hiện đại, không đáng giá.

"Em theo học nghệ nhân, tự tay nung đó. Anh bảo sinh nhật cô, em tặng cái này thì sao? Có phải là rất có lòng không?" Vụ Mang Mang nói.

"Em biết sinh nhật của cô à?" Lộ Tùy có vẻ sửng sốt.

Vụ Mang Mang đặt lọ hoa xuống, lại gần ôm cánh tay Lộ Tùy: "Đương nhiên là biết rồi, em điều tra mà. Nói đi bây giờ có phải anh cảm thấy đặc biệt vui sướng, đặc biệt ấm lòng, đặc biệt cảm động, đặc biệt...“

“Đặc biệt muốn ăn thịt em." Lộ Tùy áp vào môi Vụ Mang Mang, nói khẽ.

Sinh nhật Lộ Gia Nam vào giữa tháng Mười một, vì không chẵn năm nên chỉ mời họ hàng và mấy người bạn thân nhât.

Vụ Mang Mang khoác tay Lộ Tùy bước vào nhà Lộ Gia Nam, lòng thấp thỏm lo âu, đây là lần đầu tiên cô chính thức đến thăm Lộ Gia Nam sau khi làm lành với Lộ Tùy mà.

Trì hoãn bấy lâu mới đến, Vụ Mang Mang càng nghĩ càng thấy lo.

Lúc Lộ Gia Nam nhìn thấy Vụ Mang Mang vẫn tỏ ra thân thiết như xưa, khiến cô thở phào nhẹ nhõm, thật là nghĩ nhiều rồi, người như Lộ Gia Nam chưa từng làm ai mất mặt bao giờ mà.

"Lọ hoa cháu tặng cô rất thích, nghe Lộ Tùy nói là tự cháu nung à?" Lộ Gia Nam hỏi Vụ Mang Mang.

"Vâng." Vụ Mang Mang đáp.

Lộ Gia Nam bảo: "Có thời gian thì cùng Lộ Tùy đến đây ăn cơm nhé."

Vụ Mang Mang gật đầu, trong lòng cô bỗng nhớ đến một câu nói từng đọc trên mạng.

Nói rằng nếu con trai trong nhà mạnh mẽ thì sẽ không xuất hiện mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu, Lộ Gia Nam tuy không tính là mẹ chồng của Vụ Mang Mang nhưng nếu không có Lộ Tùy thì cô cảm thấy làm cháu dâu thôi cũng e là rất khó nhằn rồi.

Nghĩ đến đó, Vụ Mang Mang không nhịn được đưa mắt nhìn Lộ Tùy.

Lộ Tùy lúc này đang hàn huyên cùng em gái của chú – tức là Trần Minh Thụ, chồng của Lộ Gia Nam - và người chồng quốc tịch Pháp của bà.     

Vụ Mang Mang nhẹ nhàng đến cạnh Lộ Tùy, nghe anh đang nói bằng tiếng Pháp với Batiste, cô lắng nghe vài câu, cũng may là mấy tháng nay chăm chỉ học tập, cô có thể xen vào được mấy câu.

Lần này ngay cả Lộ Tùy cũng nhìn cô, ban đầu tuy Vụ Mang Mang theo cô giáo tiếng Pháp học một thời gian nhưng do thái độ học tập của cô mà thành quả không cần nói cũng biết.

"Em học thêm tiếng Pháp bao giờ thế?" Lộ Tùy hỏi bên tai Vụ Mang Mang.

Vụ Mang Mang ngẫm nghĩ, sau đó nghiêng đầu nói: "Lúc đầu anh nói định đưa em đi du lịch đến trang trại rượu ờ Pháp, em đã bắt đầu học rồi."

Ánh mắt Lộ Tùy nói với Vụ Mang Mang rằng: Tin em mới là quỷ!

* * *

Buổi tối, Vụ Mang Mang nằm trên giường sau khi bị Lộ Tùy túm chân, thi hành hình phạt "cù bàn chân" mới khai ra: "Được rồi, chính là sau cái lần vợ chồng Merovingian tới, em đã muốn là lần sau nhất định sẽ cùng anh tiếp đãi họ, không thể cứ không nói được một câu tiếng Pháp nào, đúng không?" Vụ Mang Mang thì thầm bên tai Lộ Tùy.

Tuy Lộ Tùy đã thay cô chặn hết mọi cuộc tiếp khách, tiệc tùng mà cô không thích, nhưng con người đều làm bằng da bằng thịt Vụ Mang Mang cũng muốn làm chút chuyện gì đó cho Lộ Tùy.

“Sao em lại có thời gian học tiếng Pháp?" Lộ Tùy tỏ ra hoài nghi.

"Thời gian đều do mình rút ra thôi, em phát hiện ra rồi, càng bận rộn thì càng có hứng thú. Lúc đến thôn Hoàng Thổ em mang theo giáo trình học tiếng Pháp, cả bộ đĩa nghe nữa, buổi tối nhớ anh không ngủ được thì học một chút." Vụ Mang Mang nói, tuy cô nói nhẹ nhàng nhưng có thể biết được nỗi vất vả trong đó.

Trong tình huống mà chính Vụ Mang Mang cũng không biết trạng thái cuộc sống hiện tại của cô so với năm ngoái hẹn hò với Lộ Tùy thực ra đã khác biệt rất nhiều.

Hoặc sau này có một ngày cô bất chợt quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện ra sự thực này.

Cô bây giờ vẫn cùng Lộ Tùy xuất hiện trong các buổi tiệc tùng sau đó còn phải học thêm tiếng Pháp, tiếng Nhật và cả những thứ tiếng khác, mỗi ngày bận rộn đến phát điên, ngay cả game cũng ít chơi, nhưng sự phản cảm và đối nghịch trong cô ban đầu đã biến mất hoàn toàn.

Đúng là sự thay đổi không thể hiểu được, cùng một trạng thái sinh hoạt, chỉ là tâm thái thay đổi thì mọi thứ sẽ khác hẳn.

Thời gian nhanh chóng trôi đến tháng Mười hai, trong tháng này có một ngày lễ vô cùng trọng đại, và cả bữa tiệc Giáng Sinh ở Lộ Viên.

Vẫn chưa đến đêm Bình An và lễ Giáng Sinh mà khắp đường phố đã toát lên không khí lễ hội.

Vụ Mang Mang gần đầy lo thực nghiệm để viết luận văn ở đại học A, bỏ rơi Lộ Tùy nhiều ngày rồi, thấy sắp đèn Noël, cô liền bay về thành phố, cũng không về nhà anh mà đến thẳng Lộ Thị muốn cho Lộ Tùy thấy "Mỹ nữ Noel" hạ trần sớm.

Vụ Mang Mang ra khỏi thang máy, thần kinh vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, cô cứ nhớ đến chiếc váy siêu ngắn màu đỏ của bà già Noel trong túi là đã thấy vô cùng thích thú, phối cùng nó còn có một chiếc nón chóp nhọn màu đỏ rất đáng yêu, Vụ Mang Mang có thể chắc chắn là Lộ tiên sinh nhất định sẽ cực kỳ "hưng phấn".

Như thế anh có thể tha thứ cho sự vắng mặt một tuần nay của cô.

Vụ Mang Mang đi qua cây Noel cực lớn ở giữa hoa viên trung ương của Lộ Thị, đang định lên lầu thì nghe có người gọi "Mang Mang", cô theo phản xạ quay đầu lại thì nhìn thấy người đó.

Trình Việt.