Nữ Thần Diễn Xuất

Chương 47

Trực giác đầu tiên của Vụ Mang Mang là Hummer đã đến tay cô rồi.

Cô thẩm nghĩ Lộ Tùy đúng là lợi hại, mới hai ngày mà, nghe nói loại xe này thường không có hàng ngày, phải đặt trước, nhưng người có tiền tự có cách, Vụ Mang Mang rất tự tin về Lộ Tùy.

Lúc tan sở, Lộ Tùy đến đón cô, rõ ràng không về nhà mà đi về phía ngoại ô ở hướng khác, có vẻ là nơi để xe.

Lộ Tùy đưa Vụ Mang Mang đến một nơi vô cùng rộng rãi, ở giữa còn có một hòn núi nhỏ, bên trên phủ một lớp vải bọc bằng nhựa màu xanh da trời nên Vụ Mang Mang không rõ hòn núi nhỏ đó là thứ gì, cố nghĩ mãi cũng chẳng ra.

Nếu là máy bay, du thuyền thì hơi nhỏ, nhưng tuyệt ý không có xe nào to như thế cả.

Rốt cuộc là thứ gì mà có thể tích lớn như vậy?

Vụ Mang Mang cố gắng kiềm chế sự tò mò sắp bùng nổ, tim đập thinh thịch, bị Lộ Tùy kéo đến trước đống "quà" đó.

Lộ Tùy vừa dừng lại thì có hai người đứng hai bên trái phải mở tấm vải nhựa phủ lên đống quà đó ra, để lộ thứ bên trong!

Một chiếc xe tải mới toanh có tải trọng mười tấn!

Ha ha, trò đùa này buốn cười thât!

Nhưng Vụ Mang Mang không cười nổi.

"Có đủ cao to chưa?" Lộ Tùy hỏi Vụ Mang Mang "Lên ngồi thử xem, tầm nhìn rất tốt, tuyệt đối không ai có thể che chắn tầm nhìn của em được, so với hình tượng của em cũng cách biệt rõ rệt, người ta nhìn thây nữ tài xếnày sẽ "wow" một tiêng." Hiếm hoi lắm Lộ Tùy mới nói được một đoạn dài như vậy.

"Trò đùa này không buổn cười tí nào đâu", Vụ Mang Mang bĩu môi.

Lộ Tùy kéo tay Vụ Mang Mang bắt cô xòe tay ra, đặt chìa khóa xe tải vào lòng bàn tay cô, "Màu sắc anh đặc biệt chọn cho em, rất tôn dáng em. Có cần đến đứng cạnh chiếc xe, pose một cái không, anh chụp hình cho."

Vụ Mang Mang kiên định lắc đầu.

"Không phù họp yêu cầu của em hả?" Lộ Tùy tỏ ra tủi thân. "Cái em cần là Hummer cơ", Vụ Mang Mang biết chắc chắn là Lộ Tùy đang chọc ghẹo cô.

"Hummer so với chiếc này tuyệt đối là thua thảm bại, cho dù về mặt an toàn hay cách biệt độ cao, nó bỏ xa Hummer cả một con đường, không thì em cho chúng đâm nhau thử xem." Lộ Tùy nói.

"Đừng đùa nữa mà, chơi em có vui không?" Vụ Mang Mang sau khi thất vọng cực độ thì sắp khóc tới nơi, cô thực sự mong mỏi có một chiếc xe mà.

"Thử đi, không chừng đi hóng gió một vòng em sẽ thích đấy", Lộ Tùy bảo.

Vụ Mang Mang lườm anh, "Bằng lái xe của em là C, không lái được chiếc này." Cái đồ não tàn này! Câu sau đó tất nhiên không dám nói.

Nhưng cô có thứ độc hơn, "Sao anh không tặng em cần cẩu luôn đi? Tẩm nhìn lại cao, còn không sợ tắc đường, nhấc em thẳng từ điểm A đến điểm B." 

"Để ngày này năm sau nhé", Lộ Tùy gật gù.

"Lộ Tuy!" Vụ Mang Mang giậm chân, giọng điệu nổi giận, giọng điệu nổi giận nũng nịu đó cũng chỉ có phụ nữ đang yêu mới phát ra được.

Cũng chỉ có đàn ông đang yêu mới nghe xong mà không nổi da gà.

"Được thôi, ngày hôm nay tổ chức hoạt động, mua một tặng một, cảm ơn khách hàng VIP, lúc anh mua chiếc xe tải này, họ còn tặng cho anh một chiếc nữa." Lộ Tùy lấy ra một chùm chìa khóa khác.

Vụ Mang Mang mới nhìn chìa khóa xe đã biết ngay là Ferrari, cũng không mong Lộ Tùy có thể tặng cô SUV.

Thiết kế cao cấp màu đỏ như lửa, lúc lái đi đoán chừng có thể khiến người ta liên tưởng đến bánh xe phong hỏa của thái tử Na Tra.

Từ bên ngoài cho tới nội thất bên trong đều vô cùng tinh tế, chỉ trong mấy ngày tuyệt đối không thể có được.

"Anh đã đặt xe này từ lâu rồi?" Vụ Mang Mang hỏi Lộ Tùy.

Anh gật đầu, "Nhưng vẫn phải đi cửa sau, chen ngang một chút."


Vụ Mang Mang vừa ngổi vào trong xe đã cảm thấy thấp hơn hẳn người ta một bậc, cảm giác bức bối cực kỳ.

Xe đua mấy triệu tệ tuy oai thật, nhưng lúc lái thật lòng chả sảng khoái tí gì cả.

Vốn còn tưởng ngày này có thể bắt tay hành hạ “cẩu”(*), kết quả là sự thực chứng minh cô đã quá ngây thơ, hoàn toàn bị Lộ Tùy ngược đãi.

(*) Trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện nay, những người độc thân được gọi vui là "đơn thân cẩu”, có nghĩa là chó độc thân. (ND)

"Lái cái này chi bằng lái xe tải còn hơn", Vụ Mang Mang thầm nghĩ nhưng miệng thì hỏi: "Sau này lỡ chúng ta chia tay thì chiếc xe này trả lại anh hả?"

Lộ Tùy đáp: "Tùy em xử lý."

Gương mặt Vụ Mang Mang rốt cuộc đã nở nụ cười, tuy không thích xe nhưng đổi sang tiền thì không ai không thích cả.

Nhưng thù này không báo không phải quân tử, Vụ Mang Mang đảo mắt, lái xe đua ra khu trung tâm náo nhiệt rồi nói với Lộ Tùy: "Em muốn đổi kiểu tóc mói, có lẽ sẽ hơi lâu, anh có thề về trước không, lát nữa lại đến đón em?"

Tất nhiên Lộ Tùy chỉ có thể đồng ý.

Phụ nữ làm tóc đúng là lâu kinh khủng, cho dù có lòng muốn ở lại thì thực sự cũng quá lãng phí mấy tiếng đổng hồ đó.

Tiệm làm tóc mà Vụ Mang Mang quen làm cũng thuận theo trào lưu, tổ chức hoạt động trong ngày này, nhà thiết kế nổi tiếng cắt gội sấy chỉ cần 1111 tệ, nghe nói anh ta từng làm tóc cho cô gái họ Thư(*), mà ngôi sao Hàn Quốc đến thành phố này nếu không có stylist theo cùng cũng sẽ chọn anh ta.

(*) Ý chỉ diễn viên nổi tiếng Thư Kỳ. (ND)

1111, thật sự có thể xem là giảm giá đến thổ huyết.

"Tóc cô đẹp như thế, rất hợp để tóc dài, cô có chắc muốn cắt không?" Paul vẻ mặt nuối tiếc, hỏi lại Vụ Mang Mang lần nữa.

"Vâng."

* * *

"Tóc em sắp xong rồi, anh đến đón em đi", Vụ Mang Mang gọi điện cho Lộ Tùy.

Trong điện thoại hình như có tiếng đánh mạt chược, trò chơi nhạt nhẽo của những ông già vô vị.

“Anh đang đánh mạt chược hả?” Vụ Mang Mang hỏi.

“Ừ. Anh bảo tài xế đến đón em được không?” Lộ Tùy hỏi.

“Anh vì đánh mạt chược mà ngay cả bạn gái cũng không cần hả?” Vụ Mang Mang bất mãn. “Hơn nữa ngồi lâu dễ làm cơ bụng anh biến thành bụng bia đó.”

Vụ Mang Mang nghĩ cô sẽ chê bai Lộ Tùy.

Lúc phụ nữ đeo bám sẽ khiến người ta đau đầu muốn vỡ, Lộ Tùy day day trán.

"Em không chịu đâu, em muốn anh tới đón em, em còn chuẩn bị cho anh niềm vui bât ngờ đây. Em muốn anh là người đầu tiên nhìn thấy tóc mới của em", Vụ Mang Mang sắp khóc trong điện thoại.

Lọ Tùy bất đắc dĩ đứng lên, "Các cậu tìm người khác thay tôi đi."

Vụ Mang Mang ngắm mình trong gương, cười toe toét đưa tay lên làm dấu chữ "V".

Trong điện thoại vẳng ra tiếng xuýt xoa, đặc biệt là giọng Ninh Tranh lớn nhất, "Lộ Tùy, không phải cậu đấy chứ?"

“Cậu làm người không có phúc hậu gì hết, Lộ Tùy, lúc trước đánh mạt chược bạn gái tôi nổi điên vói tôi, cậu đã đối xử với tôi thế nào?" Tưởng Bảo Lương cũng lên tiếng.

Lộ Tùy cầm áo khoác lên đi ra ngoài, vẫy tay mà đầu không quay lại.


"Haizzz, ba thiếu một, đợi cậu đây", Ninh Tranh đúng lên nói với theo.

"Lô Tùy lần này là thật đó hả?" Tưởng Bảo Lương xuýt xoa, "Lại ngã trong tay cô nhóc khùng điên Vụ Mang Mang?” Không thể tin được!     

"Cô nhóc con Vụ Mang Mang á, không thể nào!" Ninh Tranh không chịu tin, chính anh ta cũng không hiểu nổi vẻ ganh tỵ chê nho chua trong giọng điệu của mình.

Thẩm Đình không bình luận, "Có đánh nữa không?"

"Ba người có gì mà đánh, đợi Lộ Tùy vậy." Ninh Tranh đẩy bài ra, đứng lên, ra ban công châm thuốc hút.

"Sao cậu lại bắt đầu hút thuốc rồi?" Thẩm Đình hỏi.

Ninh Tranh trầm tư không đáp.

"Vẫn chưa có tinh thần lại à?" Thẩm Đình lại hỏi.

"Cậu bị ép hôn thử xem", có lẽ Ninh Tranh bị Thẩm Viện Tử ép ghê quá, ngay cả Thẩm Đình mà anh ta cũng dám trút giận.

"Nếu cậu không thích Viện Tử thật thì cũng đừng làm chậm trễ người ta. Không nỡ bỏ chút tài sản đó của nhà họ Ninh hả?" Thẩm Đình hỏi.

Ninh Tranh rít mạnh một hơi, "Tôi không lấy thế chẳng lẽ để cho cái đứa ất ơ kia?"

Nói trắng ra là Ninh Tranh không cam tâm.

Người phụ nữ kia hại chết mẹ anh ta, con trai riêng đường hoàng bước vào nhà, làm sao anh ta nhịn được.

"Thế thì đừng để lại gì cho nhà họ Ninh", Thẩm Đình nói. Ninh Tranh ngước lên nhìn, Thẩm Đình khoát tay, "Lộ Tùy nói đấy, cậu cứ suy nghĩ đi."

"Cậu không lo cho Thẩm Viện Tử à?" Ninh Tranh hỏi. "Chính vì tôi lo cho nó nên mới nhúng tay vào vũng nước đục này, cậu làm thế là hại mình hại người." Thẩm Đình nói.

Ninh Tranh chẳng nói gì, chỉ đấm vào vai Thẩm Đình một cái.

* * * 

Lúc Lộ Tùy đến tiệm làm tóc, quét mắt nhìn ba vòng cũng không thấy bóng dáng Vụ Mang Mang đâu. 

Đột nhiên Vụ Mang Mang từ sau lưng vỗ anh một cái. 

"Dượng ơi", Vụ Mang Mang gọi to một tiếng rõ ràng, sau đó nhanh chóng hôn chụt lên má Lộ Tùy một cái, rồi thân mật khoác tay anh, "Đi thôi, chẳng phải dượng đợi lâu lắm rồi sao?"

Mọi người trong tiệm đều nhìn một lượt về đôi cháu gái và dượng không rõ thân phận này.

Ông dượng có ngoại hình quá bắt mắt, nhan sắc phá kỷ lục, áo khoác nhung màu xám mặc trên người làm cho khí chất và khí thế tăng bừng bừng.

Chỉ là cô cháu gái thì quá non nớt, để kiểu tóc ngắn với mái kiểu học sinh, còn mặc đổng phục cấp ba, như thế cũng ra tay được sao?

“Đẹp không dượng ơi?" Vụ Mang Mang rời Lộ Tùy hai bước, nhón gót lên quay hai vòng.

Kiểu tóc này giảm bớt tuổi của cô đến bảy, tám tuổi, bước vào quán bar và sòng bạc chắc chắn sẽ bị người ta hỏi chứng minh nhân dân.

Đổng phục cấp ba trên người là do dì giúp việc trong nhà mang tới, là kiểu váy ngắn mà Vụ Mang Mang đã mặc hồi học cấp ba.

Áo sơ mi trắng, váy xếp ly màu đỏ đậm, cà vạt màu xanh đậm, giày đế bằng màu đen, bên dưới là đôi tất kiểu học sinh Nhật Bản dài cách đầu gối một tấc.

Hồi đó Vụ Mang Mang là nữ thần trường cấp ba, đương nhiên là người dẫn đầu cắt váy ngắn trên đẩu gối, nên bộ đồng phục này vừa trong sáng lại vừa mang chút cám dỗ của cô gái gian xảo.

Vụ Mang Mang xoay xong lại ôm chặt tay Lộ Tùy, "Đi thôi dượng, đừng vội, cô đã bay đi London không về, cả buổi tối nay cháu đều thuộc về dượng." Vụ Mang Mang lại ép người vào cánh tay Lộ Tùy.

Mọi người xung quanh cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Lộ Tùy nhắm mắt, cô bạn gái này của anh đúng là chỉ có vai diễn cô không nghĩ ra, chứ không có gì là cô không diễn được. Trên đường về, Lộ Tùy không mở miệng nói câu nào.

Vụ Mang Mang lại không ngừng thổi tóc mái của mình, "Bác sĩ Ngô kiến nghị sau này em hãy diễn những vai tích cực hơn, em nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lúc cấp ba là tích cực nhất. Em còn mua một hộp bút chì, từ nay về sau sẽ học hành thật chăm chỉ, day day up."

Vụ Mang Mang lắc lắc cây bút chì trong tay.

Giữa đường Thẩm Đình gọi điện hỏi Lộ Tùy có về không. Vụ Mang Mang chồm đến cạnh Lộ Tùy, nói: "Dám cược dám thua, hôm nay đến lượt anh trả nợ rồi, hôm nay là ngày hành hạ cẩu mà."

Ngày độc thân mà không diễn cảnh tình cảm thì phí của trời quá!

Lộ Tùy nhìn cách ăn mặc của Vụ Mang Mang, đưa cô ra ngoài cho dù không nói gì, người ta cũng sẽ xem anh là kẻ biến thái. "Không về nữa, hôm khác hẹn lại", Lộ Tùy cúp máy.

Vụ Mang Mang theo sau lưng anh, chà xát tay, đi vào nhà. "Anh đợi em, em đi lấy máy ảnh, em nghĩ chỗ sofa bên phòng nghỉ kia dễ chụp hơn." Vụ Mang Mang nói.

Lộ Tùy đáp, "Cô của em nói hôm nay sân bay kiểm tra, máy bay không cất cánh nên phải về."

Sau đó đóng cửa lại trước mặt Vụ Mang Mang, suýt thì làm gãy sống mũi cao của cô.