Vụ Mang Mang cúi đầu liếc nhìn bản thân, tối nay cô mặc váy ngắn màu đỏ cao trên đầu gối, lúc xoay người kiểu gì váy cũng bị tung lên, thêm vào đó cô lại không mặc quần đùi đen ở trong, thật đúng là đau khổ.
Lộ Lâm thì mặc quần, trông quá ra dáng một chàng "công".
Vụ Mang Mang cảm thấy nếu bản thân mà bị cong thì cũng không muốn làm "thụ".
Có điều bách hợp* thì cũng không phân rõ đâu là công đâu là thụ.
*Bách hợp là tình yêu nữ với nữ. Công và thụ là hai khái niệm chỉ tình yêu nam với nam.
Tình huống hiện giờ đúng là không trâu bắt chó đi cày*, không muốn cũng vẫn phải tham gia.
*Chỉ tình huống ngoài khả năng, bất đắc dĩ.
Vụ Mang Mang đành phải dứng dậy. Nhạc latin tiết tấu nhanh, sôi động mạnh mẽ, khiến mọi người đều bất chợt phấn khích, ngay cả Đỗ Nghi Quân và Lộ Thanh Thanh cũng lắc lư theo nhạc.
Lộ Lâm thấy Vụ Mang Mang hơi ngại ngùng thì bèn chủ động dẫn trước.
Vụ Mang Mang xấu hổ không biết làm thế nào, nhưng nhảy được vài bước, cô liền phát hiện ra Lộ Lâm là bạn nhảy rất tốt, cô ta cực kỳ để ý phối hợp với các động tác chân của cô.
Càng nhảy, cảm giác quen thuộc càng ùa về.
Vụ Mang Mang cố gắng kiễng chân để giày cao gót không chẳng may đâm mạnh xuống mặt cỏ, khéo léo đưa tay chặn lại làn váy bay bay theo từng chuyển động.
Sau cùng một điệu nhảy latin nhiệt tình như lửa lại biến thành điệu nhảy đầy e thẹn bẽn lẽn.
Ninh Tranh nhìn Vụ Mang Mang sóng bước uốn éo với Lộ Lâm mà bất chợt biến thành người đàn ông đầu tiên ở đây phải khép chặt chân lại.
Nghe bảo trong mắt đàn ông, những cô gái mặc váy đỏ là quyến rũ nhất. Màu đỏ tượng trưng cho sự nồng nhiệt tràn trề, lôi cuốn ánh mắt người khác nhất.
Vụ Mang Mang mặc chiếc váy rủ nhẹ, lúc chuyển động chiếc váy lấp lánh ánh sáng tựa hồ như một viên kim cương màu đỏ, vừa toát vẻ lộng lẫy vừa ẩn vẻ dè dặt, giống hệt như lớp thịt mọng nước bên trong loại hoa quả vỏ đỏ.
"Cậu có thể vừa nhảy vừa giữ váy cơ à, trông lả lơi quá đấy." Vụ Mang Mang còn chưa ngồi vào chỗ, Lộ Thanh Thanh liền cất giọng bỡn cợt: "Tiểu yêu tinh muốn quyến rũ ai?" Lộ Thanh Thanh véo nhẹ vào eo Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang còn đang thở hồng hộc, bị Lộ Thanh Thanh véo cho một cái liền đau tới nỗi rên lên một tiếng đầy yêu kiều, giống hệt như tiếng nũng nịu lúc ân ái trên giường.
Vụ Mang Mang mau chóng chặn lại cái tay của Lộ Thanh Thanh, bảo: "Nói linh tinh, tại hôm nay tớ không mặc quần con bên trong nên mới sợ bị lộ hàng thôi."
Dù cô đã hạ nhỏ giọng xuống thì những người ngồi gần đó vẫn nghe thấy, chẳng hạn như cái gã Tương Bảo Lương bỗng chợt ngẩng phắt đầu lên giương ánh mắt dò xét.
Dưới bầu trời đầy sao, một câu nói tùy ý thốt ra có thể khiến người nghe bất thần liên tưởng sâu xa.
Hoặc cũng có thể dẫn đến tai bay vạ gió.
Trong khi đó Lộ Tùy, người ngồi ngay bên cạnh Tương Bảo Lương thì giống như không hề nghe thấy, hoặc giả có khi là nghe vào tai trái, ra luôn tai phải.
Vụ Mang Mang ngồi xuống hẳn hoi rồi, Lộ Thanh Thanh liền ghé sát lại lẩm bẩm: "Hình như Tương Bảo Lương có ý với cậu hay sao ấy, tớ thấy anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, lúc cậu nhảy anh ta chưa từng dời mắt đi đâu khác."
Vụ Mang Mang nói: "Luật sư là kẻ tinh tường nhất việc trả thù và chiếm lấy tài sản, kết hôn với họ không cẩn thận lại trắng tay."
Lộ Thanh Thanh gật đầu tán đồng: "Phải rồi. Đánh không thắng được, mắng cũng mắng không lại, đúng là dạng không thể ở chung."
Vụ Mang Mang nhìn lướt qua cái bụng của Tương Bảo Lương, từ tốn thốt: "Chắc là tớ đánh thắng được hắn ta đấy."
Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng bật cười khe khẽ, Vụ Mang Mang tò mò tìm kiếm, bụng nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi hay không. Lộ Tùy cất giọng cười có vẻ quá trùng hợp, có điều chỗ ngồi của anh ta cũng không gần cô lắm, Vụ Mang Mang không cho rằng Lộ Tùy lại nghe thấy câu nói đó.
Vậy thì anh ta bật cười vì cớ gì?
Đưa mắt nhìn sang, bên cạnh chỉ có gã Tương Bảo Lương, hai người này cơ hồ cũng không phải những người hài hước gì cho cam.
Lộ Tùy lia mắt tới, Vụ Mang Mang cũng nhìn thẳng lại, rồi mau chóng dời mắt, tim đập thình thịch, ánh mắt Lộ Tùy quá sắc bén.
Trong khi đó, Tương Bảo Lương đứng lên đi tới chỗ Vụ Mang Mang, khom người làm động tác mời: "Vụ tiểu thư, không biết có thể mời cô nhảy một khúc không?"
Buổi đêm đẹp tuyệt thế này mà từ chối thì có vẻ không phù hợp lắm, Vụ Mang Mang mỉm cười đứng dậy, đặt tay vào lòng bàn tay Tương Bảo Lương.
"Lần đầu gặp gỡ, chắc tôi để lại ấn tượng rất xấu cho Vụ tiểu thư đúng không?"
Tương Bảo Lương đặt hờ tay lên lưng Vụ Mang Mang, cô bất thần tăng thêm mấy phần hảo cảm.
"Gọi tôi Mang Mang là được." Vụ Mang Mang cười bảo: "Lần đầu gặp gỡ Tương đại luật sư khí thế bức người khiến tôi sợ hãi, nhưng mà ấn tượng thì không tồi."
Bà Liễu từng dạy Vụ Mang Mang rằng, ngàn vạn lần không được đắc tội với đại luật sư, ai biết một ngày nào đó cô lại cần nhờ vả tới họ chứ?
Tương Bảo Lương thuận miệng gọi "Mang Mang" rồi nói: "Bất luận thế nào thì tôi vẫn muốn vãn hồi lại hình tượng của mình trong lòng em, tôi không biết em lại là người đáng yêu thế đấy. Lần sau nếu có việc cần giúp, tôi có thể giảm giá 5%."
5%?! Vụ Mang Mang sáng bừng mắt, đối với Tương đại luật sư cho dù là có lương tâm đi chăng nữa thì vẫn coi như là đại phá giá.
Vụ Mang Mang tức thì nhoẻn cười tươi rói, mặt mày sáng bừng, tươi tắn tựa hồ ánh trăng lưỡi liềm giăng trên bầu trời: "Vô cùng cảm ơn anh, nhưng tôi mong rằng vĩnh viễn không phải nhờ cậy tới anh."
Tương Bảo Lương bật cười.
Hai người tán gẫu vui vẻ, đến tận lúc điệu nhạc chấm dứt vẫn chưa thoả mãn.
"Chẳng phải cậu bảo không có hứng thú với luật sư à?" Lộ Thanh Thanh bất mãn cất giọng hỏi: "Cậu nhìn cái bụng hắn ta kìa, dù vào từ đằng trước hay đằng sau, dù chỗ đấy có dài tận 18cm nhưng bị vướng cái bụng đó thì e rằng sẽ tắc giữa chừng đấy."
Vụ Mang Mang tuy luôn ra vẻ lõi đời, nhưng bản chất vẫn là thục nữ, đành đáp lại rằng: "Cậu có thực tế quá không đấy?"
Lộ Thanh Thanh không hề che giấu bản sắc phong lưu của chính mình: "Cậu không sợ hắn ta khiến cậu không thở nổi à?"
Tuy hiện giờ trời đã tối, nhưng Vụ Mang Mang không quen thảo luận chuyện giường chiếu ở chỗ nào khác ngoài trên mạng, cô bèn lái chủ đề sang hướng khác.
Bức ảnh mà cô đăng lên weibo tầm chiều đang được mọi người mổ xẻ kỹ lưỡng.
Con ngựa trắng thuần trong ảnh bị người ta đoán xuôi đoán ngược, có người thần thông quảng đại tới mức từ con ngựa mà suy đoán ra chủ nhân của nó.
Trong thành phố này, số người có thể mua, có thể nuôi dưỡng và thích nuôi dưỡng loại ngựa này không hề nhiều.
Thân phận "bạch phú mỹ" của Vụ Mang Mang càng được công nhận.
Có mấy cô nàng đáng ghét hay cho rằng Vụ Mang Mang toàn mua hàng giả liền nhảy vào chê bôi cô tẩy trắng lông ngựa.
Lộ Thanh Thanh dẩu môi trêu Vụ Mang Mang là kẻ "tâm cơ", nhưng lại bắt đầu ra sức bảo vệ cô trên mạng.
Cuối cùng thì buổi tiệc tối cũng kết thúc, nhóm đàn ông chuyển sang khu quầy bar, nhóm phụ nữ cũng có thể tùy ý lựa chọn các cách thức giải trí khác nhau, nhưng đa số người đều lựa chọn tới khu quầy bar.
Vụ Mang Mang mệt rã cả người, bèn lên tầng nghỉ ngơi.
Lộ Thanh Thanh bất mãn giữ chặt lấy Vụ Mang Mang: "Ngủ sớm thế? Không thấy bọn họ..." Lộ Thanh Thanh chỉ về phía khu quầy bar: "Bọn họ đều có hứng thú với cậu đấy, cậu..."
Mấy người đàn ông này nhìn trông cũng khá được, lại có gia thế giàu sang, Vụ Mang Mang hiểu ý của Lộ Thanh Thanh, nhưng cô thực sự có chút lười nhác: "Cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu."
"Cậu sao vậy?" Lộ Thanh Thanh đánh nhẹ Vụ Mang Mang, cất giọng trách móc: "Đừng có được thể lại làm kiêu."
Thật sự không phải cô đang cố tình làm cao.
Phụ nữ được đàn ông yêu mến theo đuổi đương nhiên là việc đáng để kiêu ngạo, nhưng nếu bị quá nhiều đàn ông theo đuổi thì lại không phải là việc hay ho gì.
Đàn ông là loại động vật cực kỳ thực tế, trước khi theo đuổi một ai đó, bọn họ chắc chắn sẽ cân nhắc nặng nhẹ thiệt hơn.
Nếu quá khó theo đuổi thì cô gái ấy phải thuộc cấp bậc nữ thần, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể trêu đùa được. Bọn họ sẽ không chủ động tiến tới mà chỉ thầm giữ thiện cảm ở trong lòng.
Còn đối với những loại con gái dễ dàng tới tay, hoặc là chỉ cố gắng một chút là giành được thì bọn họ mới cố tình bỏ phí tâm tư để theo đuổi.
Vụ Mang Mang hiểu rõ sự khác biệt này. Đối với đám người Ninh Tranh, Thẩm Đình, thậm chí cả Tương Bảo Lương thì cô chắc hẳn là loại gái ham hư vinh, vẫy tay một cái là lăng xăng chạy đến để người ta ỡm ở được ngay.
Yêu mến thật sự không phải là như vậy.
Chẳng hạn như Vụ Mang Mang dễ dàng nhận ra, chỉ trong một buổi tối, Tương Bảo Lương đã liếc nhìn Thẩm Viện Tử không dưới mười lần, có điều hắn ta không dám theo đuổi cô ấy.
Đám đàn ông trưởng thành này đôi lúc đúng là chẳng khác gì con vật cả.
Vụ Mang Mang bất thần hoài niệm mối tình đầu thời đại học, chàng trai ấy vừa nhìn thấy cô một cái liền mặt đỏ tưng bừng, nếu bệnh của cô không doạ anh ta chạy mất dép thì thật là tốt.
Giờ hồi tưởng lại, khi ấy đúng là vẫn còn đầy ngây thơ.
Ngủ sớm thì dậy sớm, tối qua Vụ Mang Mang mặc kệ sự bất mãn của Lộ Thanh Thanh, kiên quyết không chịu vì mấy gã đàn ông mà hy sinh sắc đẹp.
Lúc này giọt sương vẫn vương trên cành lá xanh, phía chân trời mới le lói vài tia nắng mặt trời. Vụ Mang Mang bước tới sàn bể bơi lót gỗ ở tầng một, dự định trải thảm ra để tập yoga.
Đúng lúc Vụ Mang Mang đang trải thảm, trong khi vô tình ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy một người đứng trên ban công tầng ba làm động tác lao vút xuống bể bơi.
Vụ Mang Mang không ngờ lại có người cũng dậy sớm giống mình.
Có điều thời gian tập thể dục buổi sáng không tiện quấy rầy lẫn nhau, vậy nên Vụ Mang Mang thu lại ánh mắt, ngồi xuống tập luyện.
Nửa tiếng sau, Vụ Mang Mang đổi chân, chuẩn bị chuyển sang tư thế chào mặt trời, bỗng nhìn thấy bóng người đi lên từ dưới nước.
Nhận ra đó là người có sở thích kỳ dị yêu thích cái rốn của mình, Vụ Mang Mang bèn làm bộ cung kính.
Rốn của cô hình tròn, nhưng rốn của Lộ Tùy lại hẹp dài khép kín, Vụ Mang Mang thầm nhủ, quả nhiên là anh ta không có nên mới thích rốn của mình.
Làn da của Lộ Tùy không trắng trẻo, nhưng cũng không rám nắng, mà giống màu lúa mì tự nhiên.
Phía trên chiếc rốn là vòng eo gợi cảm và cơ bụng sáu múi rắn chắc, phía dưới thì là những đường cong mà bao người thèm khát.
Dáng người đẹp quá!
Vụ Mang Mang nghĩ bụng, anh ta đã từng này tuổi rồi, chắc hẳn phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực mới có thể duy trì dáng người như thế.
Cứ nhòm mãi vào vùng hông của đàn ông thì có vẻ quá mức ám chỉ, Vụ Mang Mang bèn ngẩng phắt đầu lên, bỗng chạm phải ánh mắt của Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang lịch sự gật đầu tỏ ý chào hỏi, hình như từ sau khi cô tới đây, bọn họ vẫn chưa nói với nhau câu nào, Lộ Tùy cơ hồ vẫn đối xử với cô chỉ như người qua đường.
Chuyện trên đảo lần trước rõ ràng là anh ta lên cơn động kinh trước mà.
Lộ Tùy hờ hững đáp lại, sau đó cầm lấy khăn mặt trên tay vịn ghế lên lau tóc.
Vụ Mang Mang rất muốn đánh mắt sang chỗ khác, nhưng đàn bà vốn sùng bái kẻ mạnh, cũng giống như đàn ông thích sự dịu dàng, có cơ hội liền phải nhìn thêm tí nữa.