Nữ Thần Diễn Xuất

Chương 15: Con trai ngoan của mẹ

Đương nhiên ban đầu Vụ Mang Mang cũng không biết người thuê cô là thần thánh phương nào, dù sao thì cô cũng chỉ là người làm công ăn lương nhỏ bé.

Tiến sỹ Tiêu mới là nhân vật được người ta coi trọng hơn cả. Tiến sỹ Tiêu thực ra chính là cậu của Vụ Mang Mang.

Tiêu Sâm là em trai cùng mẹ khác cha với bà Liễu, so với bà Liễu thì ông Tiêu quả thực cổ hủ hơn khá nhiều, vì thế mới chọn công việc khảo cổ này.

Vụ Mang Mang lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy trắng. Viện phó Tiêu là người cố chấp, thường bận rộn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, một năm chắc chỉ có tầm 50 ngày có mặt ở viện.

Còn Vụ Mang Mang thông thường một năm đi làm cũng chỉ đóng bộ quần dài được có 50 ngày.

Vụ Mang Mang mặc vào một chiếc váy trắng cộc tay cổ chữ V, chỉ có mỗi bông hoa thêu là hoạ tiết duy nhất, khiến cô trông dịu dàng, nền nã.

Cổ áo hơi rộng, nhưng cùng lắm chỉ để lộ ra xương quai xanh mà thôi, chứ còn lâu mới nhìn thấy ngực.

Có điều đã mặc đến thế rồi mà Vụ Mang Mang vẫn nhạy cảm phát hiện ra lông mày ông cậu mình cau tít lại.

Vụ Mang Mang thầm nhủ, may mà ông cậu này có con trai, chứ nếu mà là con gái thì chắc sẽ phải học tam tòng tứ đức từ thuở vỡ lòng, nếu dám để lộ cánh tay cho người khác nhìn thấy thì chắc phải tự rạch vài nhát.

"Tiến sỹ Tiêu." Vụ Mang Mang chủ động bắt chuyện. Ông cậu này của cô lúc làm việc không thích nhập nhằng chuyện quan hệ, việc phải "đi cửa sau" đưa cô vào viện coi như đã tiêu phí gần hết mối quan hệ thân tình cả đời rồi.

Tiêu Sâm gật đầu nói: "Đi thôi."

Vụ Mang Mang dợm bước, nhưng liền thấy Tiêu Sâm cất giọng nhẫn nại: "Cháu đeo khăn vào đi."

Vụ Mang Mang lập tức lấy một chiếc khăn hoạ tiết độc đáo trị giá mấy trăm tệ ra khỏi túi xách, cô đã sớm chuẩn bị rồi.

"Màu sắc rực rỡ quá thì phải?" Tiêu Sâm lại phàn nàn.

"Vậy cháu không đeo nữa nhé?" Vụ Mang Mang ngoan ngoãn hỏi.

"Cứ đeo vào đi." Tiêu Sâm đành áp dụng chiến thuật mắt không thấy thì tâm không phiền, im lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Khách hàng đưa xe Bentley tới đón, chứng tỏ người này rất giàu có, hơn nữa còn có thể mời được cả Tiêu Sâm tới sửa chữa đồ cổ thì chắc hẳn thứ đồ đó rất xa xỉ. Vụ Mang Mang yên tâm thoải mái hưởng thụ.

Nhưng từ xe Bentley chuyển sang trực thăng xa hoa bay qua biển, Vụ Mang Mang bất thần phải đánh giá lại khách hàng lần này.

Hòn đảo nhỏ không cách đất liền quá xa, từ xa nhìn lại cây cối um tùm, tới gần càng thấy xanh tươi rậm rạp.

Trong rừng thấp thoáng một căn biệt thự xây theo phong cách tinh giản hiện đại chỉ với gỗ và thủy tinh.

Vụ Mang Mang cứ có cảm giác quen thuộc đối với căn nhà này, mãi lâu sau cô mới phát hiện ra rằng, hoá ra đây chính là căn nhà mơ ước mà cô đã từng gặp trong mộng biết bao nhiêu lần. Tuy rằng hình dáng hơi khác nhau, nhưng cảm giác thì giống y hệt.

Lộ Lâm bước tới đón, cất tiếng bảo: "Căn nhà này là thiết kế của một kiến trúc sư từng đoạt giải Pritzker* đấy." Giải thưởng kiến trúc Pritzker là giải thưởng vô cùng danh giá, chẳng khác gì Oscar của giới kiến trúc, Vụ Mang Mang vừa nghe vậy liền tỏ ra ngưỡng mộ.

*Giải thưởng kiến trúc Pritzker là giải thưởng thường niên của quỹ Hyatt để vinh danh một kiến trúc sư còn sống với những đóng góp của họ. Giải thưởng này được Jay A. Pritzker lập ra từ năm 1979 và được điều hành bởi dòng họ Pritzker. Đây là giải thưởng cao quý nhất trên thế giới về kiến trúc. Giải thưởng được xem như giải Nobel của kiến trúc. (Theo wikipedia)

"Trước đây khi còn làm việc ở cơ quan Nhà nước, anh ta thường phải thiết kế theo những mẫu cố định, máy móc khô cứng, dù có nhiều ý kiến sáng tạo nhưng không có tiền theo đuổi. Chính Lộ Tùy là người tinh mắt đã mời anh ta về làm việc, sau này còn giúp anh ta mở văn phòng riêng nữa." Lộ Lâm nhắc tới Lộ Tùy liền tỏ ra tự hào.

Vụ Mang Mang chỉ có thể nhoẻn cười.

Hệ thống nhiệt độ và hệ thống chiếu sáng của căn nhà được thiết kế dựa theo phương thức tự động điều khiển, Lộ Lâm đưa cho Tiêu Sâm và Vụ Mang Mang hai chiếc ghim cài áo, bọn họ mới coi như được phép thông qua. Nếu không có chiếc trâm này, người tới gần biệt thự sẽ bị coi là kẻ xâm nhập trái phép, lãnh đủ điện giật và bị máy móc tấn công.

Trong nhà không có người giúp việc, "người" pha trà rót nước chính là một người máy ngoại hình tương tự C-3Po trong "Chiến tranh giữa các vì sao", quản gia thì là người máy R2-D2, phụ trách quét dọn vệ sinh thì là người máy nhỏ xinh trông giống Wall-E trong "Wall-E".

Vụ Mang Mang bất chợt hoài nghi bản thân mình đã xuyên không tới tương lai.

Lộ Lâm tiếp tục giới thiệu: "Buổi trưa hai người nhất định phải ăn thử mì mà Tiểu Diện làm đấy." Tiểu Diện chắc cũng là một người máy nốt, hình như là sản phẩm được làm trong nước, cũng chỉ có đất nước ta mới có thể làm ra được một người máy chuyên nấu mì mà thôi.

Lắm người máy vây quanh như vậy, thật đúng là phong cách của người có tiền.

Vụ Mang Mang không nhịn nổi bèn nhẹ giọng hỏi: "Đám người máy này có phải do Nhật Bản sản xuất không?"

Nhật Bản là một quốc gia thần kỳ, ngành công nghiệp sản xuất người máy của họ vô cùng phát triển, chuyên dùng để hỗ trợ nhiều mặt của cuộc sống. Thậm chí cho dù anh không cần cưới vợ cũng có thể hưởng thụ việc vui nhất đời người.

Lộ Lâm bật cười, cô bé này thật thú vị, đôi môi căng bóng đỏ au, xinh đẹp tự nhiên, không cần bôi son đắt tiền mà đôi môi vẫn đẹp như thế. Mắt Lộ Lâm bỗng loé lên, cười bảo: "Đúng vậy, nhưng bọn họ vẫn chưa phát minh ra được người máy biết biểu lộ cảm xúc đâu."

Trở về chủ đề chính, Lộ Lâm cất giọng giải thích: "Thật xin lỗi vì phải làm phiền tới tiến sỹ Tiêu và Vụ tiểu thư. Em trai tôi mới là chủ nhân chính thức của căn biệt thự này. Hôm trước tôi lỡ tay đánh rơi chiếc bình hoa mà cậu ấy thích nhất, căn nhà này lại có hệ thống camera bảo vệ 24/24, dù là một mảnh vỡ nhỏ của bình hoa tôi cũng không mang ra ngoài được, vậy nên đành phải nhờ hai vị tới đây sửa chữa giúp."

Lộ Lâm thẳng thắn bày tỏ nguyên do sự việc, rồi lại tiếp: "Những thứ tiến sỹ Tiêu cần tôi đã mang tới, phòng ốc cũng bố trí ổn thoả rồi, mời hai vị đi theo tôi."

Lúc ngang qua hành lang, nhìn thấy một bức tranh, Tiêu Sâm và Vụ Mang Mang đều phải dừng lại, Vụ Mang Mang sững người hỏi: "Bức Phù loan noãn thúy đồ này chẳng lẽ lại là bút tích thực của Cừu Anh* ư."

*Cừu Anh là một họa sỹ nổi tiếng thời Minh.

Lộ Lâm cười đáp: "Tất cả những bức họa trang trí trong nhà đều là bút tích thật cả."

Cừ thật, bức tranh này cô nhớ trước đây từng có người mua về với giá trên trời, rõ ràng không phải là Lộ Tùy, vậy mà hiện giờ lại về tay anh ta, thật không biết phải mất bao nhiêu tiền nữa đây.

Vụ Mang Mang càng đi càng thấy nhiều bức tranh, bức phú giá trị cao ngất, hơn nữa đây còn chưa phải tất cả, vẫn còn nhiều bảo vật Lộ Tùy cất trong một căn phòng bảo vệ khác, bao giờ thích thì mới lấy ra treo.

Vào phòng, Vụ Mang Mang nhìn bộ ấm trà chính phẩm trước mặt, chỉ sợ không cẩn thận làm vỡ chén của người ta thì cô đền không nổi, bèn cười nói: "Tôi không khát nước."

Nếu thành tâm đãi khách thì đáng lẽ không nên dùng những thứ đồ đắt tiền như thế chứ? Dùng bát vàng, cốc bạc thông thường là được rồi.

Vụ Mang Mang liếc mắt nhìn Lộ Lâm, cô ta muốn dụ dỗ mình chắc? Để mình cứ phải trơ mắt ra nhìn đống đồ bảo vật này, thực đúng là ngứa ngáy hết cả người.

Sau khi Lộ Lâm đi khỏi, Vụ Mang Mang và Tiêu Sâm lập tức bắt tay vào việc, Tiêu Sâm chỉ huy, Vụ Mang Mang làm theo. Công việc này quả thật rất cần đến những ngón tay mảnh khảnh khéo léo của Vụ Mang Mang, nhưng quả thực không thể nào gắn lại những mảnh vỡ này vào chiếc bình một cách hoàn hảo như ban đầu được.

Thôi thì coi như là cố gắng hết sức thôi.

Lộ Lâm vô cùng khẩn trương, bởi Lộ Tùy sẽ nhanh chóng quay về thành phố, cô ta phải sửa được chiếc bình trước khi cậu em về.

Tuy Lộ Tùy thích chiếc bình hoa này, còn lấy ra trưng bày trong nhà, nhưng cũng không phải lúc nào cũng ôm vào trong ngực mà quan sát tỉ mỉ được, vậy nên chỉ cần làm sao cho chiếc bình trông giống hình dáng ban đầu là ổn.

Lộ Lâm đôi lúc sẽ đảo qua xem Vụ Mang Mang chăm chú làm việc, có người từng nói phụ nữ khi nghiêm túc làm việc thì sẽ rất đẹp, đến giờ Lộ Lâm mới thấy quả đúng như vậy.

Cô ta không khỏi lại nhớ tới đôi môi đỏ mọng đẹp đến kinh người của Vụ Mang Mang.

Trong lúc Lộ Lâm dấy lên suy nghĩ bất thường, Vụ Mang Mang và Tiêu Sâm chuyên chú làm việc suốt ngày suốt đêm, đến khi chỉ còn một ít việc nữa là hoàn thành, Tiêu Sâm dặn dò Vụ Mang Mang xong liền rời đi. Dù sao thì ông ấy cũng là người siêu bận rộn, có rất nhiều việc không thể vắng mặt được.

Có điều con người không phải làm bằng sắt, không thể không ngủ được.

Vụ Mang Mang sợ làm việc lúc quá mệt mỏi lại lỡ tay sơ suất, bèn dứt khoát đánh một giấc no say trước khi hoàn tất công việc.

Ngủ một mạch tới tận buổi chiều, Vụ Mang Mang mơ mơ màng màng, không biết mấy giờ, không biết đây là đâu, đi dép lê, mặc áo ngủ lơ mơ xuống tầng, định uống cốc nước cho tỉnh táo.

Đúng lúc đó Lộ Lâm cũng vừa ra khỏi phòng, cô ta cũng đang mặc đồ ngủ, đứng ngay sau lưng Vụ Mang Mang, từ dưới lầu nhìn lên trông như thể Lộ Lâm đang ôm Vụ Mang Mang vào lòng từ phía sau vậy.

Vậy nên từ góc nhìn của Lộ Tùy, hai người trước mặt quần áo lộn xộn, tóc tai xơ rối, trên mặt vương vẻ ngái ngủ, trông rất giống như đi từ cùng một phòng ra.

Thật ra thì chuyện bạn gái thân thiết ngủ cùng giường, trò chuyện xuyên đêm cũng không phải là chuyện khác lạ gì.


Nhưng vấn đề là một trong số họ thích phụ nữ, bởi vậy càng khiến người ta dấy lên suy nghĩ linh tinh.

Hơn nữa, đôi mắt của Vụ Mang Mang thâm đen, quầng mắt rõ rệt, trông giống như bị thiếu ngủ, mà tại sao cô gái ấy lại thiếu ngủ nhỉ?

Thêm vào đó Vụ Mang Mang còn là mỹ nhân sở hữu đôi chân vừa thon vừa dài.

Làn da nhẵn mịn không nhìn thấy lỗ chân lông, chân vừa dài vừa thẳng, đẹp không tả xiết.

Nghĩ tới các cô bạn gái trước đây của Lộ Lâm đều mặc váy ngắn, chân siêu dài, hiển nhiên là Vụ Mang Mang rất phù hợp với những tiêu chí này.

Lúc Vụ Mang Mang nhìn thấy Lộ Tùy, cô chợt trố mắt lên, khẽ kêu một tiếng, đang định lủi ngay về phòng thì liền bị Lộ Lâm ôm chầm lấy, thầm thì bên tai: "Đừng để lộ."

Vụ Mang Mang bấy giờ mới nhớ tới công việc, nhất thời hồi tưởng lại mục đích của Lộ Lâm.

Thật đúng là nghiệp chướng mà, tại sao cô đang làm công việc đứng đắn mà hiện giờ lại trông giống như chẳng hề đứng đắn tí nào thế này?

Lộ Lâm giả vờ bình tĩnh, hỏi Lộ Tùy đang đứng dưới tầng: "Sao em về sớm thế?"

"Muốn thì về chứ sao." Lộ Tùy đáp ngắn gọn.

Lộ Lâm hôn nhẹ lên má Vụ Mang Mang một cái, tiện thể sờ soạng bờ mông yêu kiều của Vụ Mang Mang, nói: "Em về phòng chờ tôi trước nhé."

Đáng lẽ lúc này Vụ Mang Mang nên tận lực phối hợp diễn xuất với Lộ Lâm, có điều niềm yêu thích với diễn trò của Vụ Mang Mang bỗng chốc bay sạch, cô không hề muốn đóng vai đồng tính, hơn nữa lại bị Lộ Lâm chòng ghẹo thế này.

Nhưng mà Lộ Lâm lại là bà chủ giàu có trực tiếp trả tiền cho cô, cô cũng không thể phản bội lại cô ta, đành phải trở về phòng thay quần áo.

Dưới tầng, Lộ Tùy và Lộ Lâm ngồi xuống nói chuyện.

"Chị lại gây ra chuyện gì rồi?" Lộ Tùy lạnh lùng đưa mắt nhìn đại mỹ nhân Lộ Lâm.

"Ấy, có gì đâu, Mang Mang thích phong cảnh ở đây, em lại không có nhà nên chị mới đưa cô ấy tới chơi vài ngày." Lộ Lâm nói dối không chớp mắt.

"Lúc chị chạm vào cô ta, vẻ mặt cô ta cứng đờ ra như thế thì có thể có quan hệ gì với chị chứ?" Lộ Tùy mỉa mai nói.

Có cần phải ăn nói cay nghiệt thế không? Lộ Lâm tức tối lườm nguýt.

"Nói đi, chị làm vỡ cái gì rồi?" Lộ Tùy hỏi lại.

Bây giờ tới lượt Lộ Lâm học theo thói quen của Vụ Mang Mang, che miệng lại nhỏ nhẹ nói: "Làm sao em biết?"

"Nghề nghiệp của Vụ tiểu thư." Lộ Tùy gợi ý.

Lộ Lâm ồ lên, đồng thời bấy giờ mới nhớ ra Lộ Tùy từng đâm đơn kiện Vụ Mang Mang, chắc hẳn lúc ấy đã điều tra rõ ràng tất tần tật mọi chuyện liên quan đến mười tám đời của Vụ Mang Mang rồi ấy chứ.

Lộ Lâm không thể không thành thật, nhoẻn cười quyến rũ: "Lộ Tùy, tha cho chị nhé?"

Lộ Tùy day trán: "Sau này đừng có đưa bạn gái tới biệt thự của em chơi đùa nữa."

Sau đó, Lộ Lâm bị hai người máy cao to lực lưỡng xách ra khỏi biệt thự, còn bị tước đi đặc quyền tự do ra vào nữa.

Vụ Mang Mang thay quần áo xong, suy nghĩ về tình hình ban nãy kỹ càng rồi mới xuống tầng.

Chuyện này làm sao có thể trách cô được, bây giờ trong mắt Lộ Tùy, ấn tượng về cô có lẽ là càng ngày càng tệ cho mà xem. Cô không chỉ làm tiểu tam, mà còn thích đàn bà nữa, cuộc sống cá nhân quả là muôn màu muôn vẻ ghê.

Không thấy Lộ Lâm đâu, Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía mình thì không nhịn được tò mò, cất tiếng hỏi: "Lộ tiểu thư đâu rồi?"

Lộ Tùy thản nhiên đáp: "Chị ta đi rồi, cô cứ tiếp tục công việc đi, tôi sẽ không quấy rầy."

Vụ Mang Mang nhanh nhảu đáp "ừ", sau đó trốn vào phòng làm việc.

Đến giờ cơm tối, Vụ Mang Mang mới đi từ phòng làm việc ra ngoài cho thoáng khí, nào ngờ lúc đi tới ban công chợt nhìn thấy Lộ Tùy đang ngồi đó.

Cạnh tràng kỷ là một chiếc hộp màu đỏ pha trắng, từ trong chiếc hộp, một quả cầu chợt phồng lên, biến thành hình người máy tròn trĩnh, mập mạp.

Người máy đặt nhẹ chiếc máy đo cảm ứng vào bên tai Lộ Tùy, hỏi: "Chủ nhân, người sốt rồi."

Vụ Mang Mang vô cùng hưng phấn, kích động, thành kính, lao tới quỳ xuống trước mặt người máy, bật thốt: "Mi là Baymax? Đúng là Baymax đấy hả?"

Là người máy bơm hơi biết chữa bệnh của "Big Hero 6" đấy ư?

Baymax quét ánh mắt qua Vụ Mang Mang.

Vụ Mang Mang bắt lấy ngón tay của Baymax đặt lên ngực mình, hỏi: "Mi có cảm nhận được hơi thở dồn dập, nhịp tim đập mãnh liệt, bàn tay đổ mồ hôi, bụng sôi sùng sục không, đây là chứng bệnh gì thế?"

Vụ Mang Mang thầm nhủ, ngôi nhà này đúng thật là ngôi nhà trong mơ của cô mà, thứ gì cũng có thế này.

Giây lát sau Baymax cất giọng đều đều vô cảm của người máy lên: "Đây là biểu hiện của bệnh thần kinh."

Oái, như thế mà cũng chẩn đoán chính xác được à?

Vụ Mang Mang ngẩng đầu nhìn lên Lộ Tùy đang ngồi trên ghế, tay anh ta đang cầm bảng điều khiển từ xa, Vụ Mang Mang tinh mắt nhìn thấy dòng chữ "bệnh thần kinh" hiển thị trên màn hình, hoá ra là Lộ Tùy nhập vào mệnh lệnh để nó nói như vậy.

"Lộ tiên sinh." Vụ Mang Mang cung kính cất giọng chào hỏi.

Baymax thu nhỏ trở lại vào trong chiếc hộp đỏ.

Lộ Tùy nói: "Bản thiết kế này vẫn chưa được hoàn thiện, chỉ để làm vui thôi."

Vụ Mang Mang thấy gò má Lộ Tùy ửng hồng, bèn hỏi: "Anh ốm à?"

Lộ Tùy đáp "ừ", tỏ ý không muốn bị làm phiền.

Vụ Mang Mang ngoan ngoãn nói: "Vậy tôi không quấy rầy anh nữa. Chiếc bình đã sửa xong rồi, anh có muốn tới xem không?"

"Lát nữa tôi sẽ tới xem." Lộ Tùy đáp.

Vụ Mang Mang lẳng lặng chuồn ra ngoài, cô bỗng dưng không muốn ăn cơm nữa. Dạo này phải kiêm nhiều việc, ít tập luyện, người có vẻ nặng thêm vài cân. Để duy trì vóc dáng, cô bèn bỏ luôn bữa tối.

Biệt thự nằm giữa núi rừng, không có thứ gì để tiêu khiển. Để tiêu hao bớt tinh lực dư thừa, Vụ Mang Mang bèn đặt cái thảm yoga xuống ban công tầng hai, giữa sao trời dày đặc, bắt đầu tập luyện cho cơ thể mềm dẻo.

Vụ Mang Mang dù gì cũng được coi là cao thủ yoga, cô có thể thực hiện khá nhiều động tác khó.

Ví dụ như động tác hình con ếch.

Hai tay chống xuống đất, hai chân nâng lên cao, khuỷu tay dựng thẳng, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn vào lực ở hai bàn tay, đây chẳng phải chính là động tác mô phỏng con ếch hay sao.

Vụ Mang Mang vừa tập vừa kêu "ộp ộp" để giải toả sự nhức mỏi.

Yoga đúng là kiểu vận động tự hành hạ bản thân mà.


Bấy giờ, phía dưới truyền tới tiếng cười rất khẽ, thế nhưng nhanh chóng biến mất giữa tiếng côn trùng kêu và tiếng "ộp ộp" của Vụ Mang Mang.

Theo động tác của Vụ Mang Mang, chiếc áo bị kéo cao lên, lộ ra vùng bụng phẳng lì với tia sáng ánh lên từ cái khuyên rốn khảm kim cương.

Nếu bây giờ mà thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, không một tiếng động thì có khi còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ấy chứ.

Yoga làm cho cơ thể người ta trở nên tuyệt đẹp, dẻo dai bền bỉ, giữa ban đêm tĩnh lặng còn có thể khiến người ta chợt nảy sinh suy nghĩ bâng quơ về thân thể người khác.

Một tiếng sau, Vụ Mang Mang gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, đứng dậy, vặn lưng vài cái, gập lại chiếc thảm, rồi đi thay quần áo, xuống tầng tìm Lộ Tùy, hy vọng anh ta đã xem xét xong chiếc bình, ân chuẩn cho cô ngày mai được rời đảo.

Vụ Mang Mang tìm thấy Lộ Tùy ở ban công tầng một, nhịn không nổi liền hảo tâm nhắc nhở: "Lộ tiên sinh, anh đang ốm, không nên hứng gió lâu."

Những câu này đơn giản là xuất phát từ lương tâm của một người bình thường, hoặc có thể coi là những lời xã giao khách sáo chứ không hề có ý đồ khác.

Lộ Tùy liếc nhìn Vụ Mang Mang, gật đầu đứng lên.

"Đỡ tôi một chút."

Giọng nói của Lộ Tùy hơi khàn, Vụ Mang Mang nhìn đôi gò má của anh ta rực đỏ, ngay cả bàn tay cũng nóng bừng, có lẽ là bị cảm nên giọng nói mới khàn thế này.

Lộ Tùy hiện thời khó mà đứng thẳng nổi, Vụ Mang Mang đành phải đỡ anh ta vào thang máy xuống tầng. Tầng dưới cùng đương nhiên không phải ngập trong nước biển mà là một dãy hành lang bằng thủy tinh ngăn cách nước biển xanh thẳm bao quanh bên ngoài, trong suốt tới nỗi nhìn thấy cả đáy biển sâu thẳm đẹp đẽ.

Nếu là Vụ Mang Mang khi còn nhỏ thì chắc sẽ kinh ngạc và vui mừng tới nỗi tưởng đây là công viên hải dương học cơ.

Lộ Tùy phát sốt tới nỗi mơ mơ màng màng, Vụ Mang Mang đặt anh ta xuống giường, không tìm thấy hộp thuốc đâu, bèn cầm lấy chiếc nhiệt kế mà cô tìm được ở chỗ người máy C-3PO lên.

Vụ Mang Mang đặt nhiệt kế tới gần lỗ tai Lộ Tùy, sốt tận 39 độ, nếu nặng hơn thì có khi biến thành đứa ngu luôn mất.

Tiếp đó Vụ Mang Mang may mắn tìm được thuốc hạ sốt, bèn đưa một cốc nước giúp anh ta uống thuốc.

Mới vừa buông cốc xuống, đột nhiên bàn tay bị Lộ Tùy giữ chặt, sau đó anh ta kéo cô ngả xuống giường. Vụ Mang Mang còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Lộ Tùy nằm đè lên.

"Bụng cô lạnh thế." Lộ Tùy nói.

Vụ Mang Mang cố sức đẩy Lộ Tùy ra, thấy đôi mắt anh ta sáng bừng, không giống như bị sốt tới mức hồ đồ, trong lòng không khỏi thầm run sợ, ngoài miệng vẫn nhẹ giọng nói: "Đó là bởi phụ nữ vốn thiên về âm tính."

Lộ Tùy lẩm bẩm từ "âm tính", sau đó cúi người xuống vén áo phông của Vụ Mang Mang lên.

Vụ Mang Mang bắt được ngón tay anh ta, thầm nghĩ đã ốm thế này rồi còn muốn làm chuyện linh tinh, ngồi dậy ngay cho tôi được không hả?

"Cho tôi!" Lộ Tùy nói.

Cho anh cái ***. Vụ Mang Mang nổi giận, nhưng cô cũng không cất giọng mắng chửi. Bây giờ mà gào lên thì chỉ tổ đánh rắn động cỏ mà thôi, cô lẳng lặng giơ chân lên, định bụng đá thẳng vào chỗ nhạy cảm của đàn ông.

Nhưng ngay sau đó, đôi chân của Vụ Mang Mang liền bị ép chặt xuống, cô ra sức giãy dụa, tiếp đến đôi tay liền bị Lộ Tùy vắt ngược lên trên đầu.

Thể lực của đàn ông bẩm sinh đã hơn phụ nữ, hơn nữa Vụ Mang Mang biết Lộ Tùy là người chăm chỉ rèn luyện sức khoẻ, bắp chân anh ta rắn rỏi săn chắc, cô cố mãi mà anh ta không hề suy chuyển.

"Đừng phản kháng." Giọng nói của Lộ Tùy tuy trầm khàn, nhưng lời nói thì mang đầy ý ra lệnh đanh gọn.

Anh định biến tôi thành "Đông Quách tiên sinh*" đấy hử?

*Đông Quách tiên sinh và sói: Là một điển tích nói về một vị thư sinh tên Đông Quách, là người khá cổ hủ. Có hôm ông đang đi đường thì gặp phải một con sói cầu xin ông cứu thoát khỏi tay thợ săn, ông nổi lòng thương cảm, đồng ý cho nó vào trong túi mang theo. Sau khi thoát được, con sói vong ân phụ nghĩa định ăn thịt Đông Quách, đúng lúc đó có người thợ săn đi qua biết chuyện bèn lừa con sói vào lại túi, sau đó lấy rìu chém chết.

Điển tích này dùng để ám chỉ những người vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn hoặc những người hồ đồ, không phân biệt rõ đúng sai.

Chuyện đã tới nước này, Vụ Mang Mang thầm mắng đầu óc mình đúng là bị ngâm nước rồi, biết thế này còn lâu mới ra tay cứu giúp một con sói đang phát sốt như thế.

Vụ Mang Mang cố gắng nói giọng điềm tĩnh: "Lộ tiên sinh, anh bị sốt đến hồ đồ rồi, hãm hiếp là tội rất nghiêm trọng đấy."

Vụ Mang Mang tức thì tưởng tượng tới những việc cần làm sau này, đầu tiên là cô phải báo án, tiếp đó là xét nghiệm vết thương, rồi ra toà dưới cái nhìn của đông đảo mọi người, có khi lại bị luật sư biện hộ của đối phương nói cho không biết trả lời thế nào, sau cùng bị khép vào tội cố ý quyến rũ ông chú Lộ Tùy thì vừa.

"Lộ tiên sinh, anh bình tĩnh lại đi, anh muốn tìm kiểu đàn bà nào mà chẳng được? Mau buông tôi ra, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra." Vụ Mang Mang càng cầu xin thì có khi càng làm đối phương phấn khích hơn ấy chứ.

Tuyệt vọng quá đi mất.

Vụ Mang Mang thầm nhủ, đáng lẽ hiện giờ cô phải ra vẻ khuê nữ chân chính, kịch liệt phản kháng, cào xé cho đối phương rớm máu toàn thân, sau đó bị người ta tát cho mấy phát đến nỗi sao bay đầy đầu, chân thì vẫn bị ép phải dạng ra.

Nhưng bây giờ mà phản kháng kịch liệt thì tuyệt đối không phải là hành vi sáng suốt.

Chẳng qua là càng làm cho đối phương hừng hực lửa tình mà thôi.

Vụ Mang Mang ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, nhớ tới ai đó từng nói, nếu không phản kháng được thì cứ yên tâm mà hưởng thụ đi.

Tuy rằng trong cái xã hội ưa chuộng việc xem mặt này, có người từng bảo bị đàn ông đẹp trai, giàu có cưỡng ép thì đấy không hẳn gọi là cưỡng ép, hơn nữa trong mấy quyển truyện ngôn tình, sau cùng thì nữ chính cũng toàn yêu mấy cái thằng cha như thế đấy thôi.

Nhưng bây giờ Vụ Mang Mang thực sự chỉ hận không thể một đao chém chết cái gã đang nằm trên người mình.

Song sự thô bạo và đau đớn như trong tưởng tượng không hề xộc tới.

Vùng rốn như thể đang bị một con chó con liếm mút, cái khuyên rốn đính kim cương cũng bị anh ta chạm vào, dính dấp ướt át.

Anh ta cứ liếm từng vòng một.

Tựa hồ như đang mút một loại sữa mẹ mới mẻ nào đó.

Không biết qua bao lâu, Lộ Tùy vẫn không làm gì thêm, chỉ quấn lấy cái rốn của cô.

Chỗ đó tuy rằng là nơi thông với bụng mẹ, nhưng trong vòng một tuần từ khi sinh ra, chỗ đó đương nhiên đã liền lại rồi còn gì?

Vụ Mang Mang không dám cử động, cô càng lúc càng thấy sợ, có phải mình đã gặp phải một gã tội phạm siêu biến thái rồi hay không.

Anh ta thích cái rốn của cô như thế, liệu có phải sẽ tự dưng mổ bụng cô, móc ruột ra không?

Vụ Mang Mang càng nghĩ càng run rẩy.

Sau cùng, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

Cái bụng vẫn bị thứ nặng nề đè vào.

Đây là tình huống gì thế này?

Vụ Mang Mang hơi nhích người dậy, hỏi: "Lộ tiên sinh?"

"Đừng làm ồn." Lộ Tùy cuộn tròn lên bụng Vụ Mang Mang, tiếp tục nhắm mắt mê man.

Vụ Mang Mang không thở nổi, đầu anh ta thực sự rất nặng.

Vụ Mang Mang nhẹ nhàng đẩy nhẹ anh ta ra.

Lộ Tùy cau mày nói: "Tôi bị ốm, cô rất lạnh."

Anh ta coi cô là túi chườm lạnh hình người sao?

Trần nhà lắp thủy tinh trong suốt, thỉnh thoảng có con cá bơi qua, hiếu kỳ nhòm vào.

Vụ Mang Mang đau hết cả bụng, chỉ mong Lộ Tùy nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Vậy nên cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc anh ta: "Cục cưng ngoan, mau ngủ đi, ngủ đi con."

"Cục cưng ngoan, mau ngủ đi, ngủ đi rồi mẹ cho ăn bánh mì."

...

Tuy rằng Vụ Mang Mang hát lung tung, nhưng giọng nói ngọt ngào mềm mại nghiễm nhiên khiến những nếp nhăn trên trán Lộ Tùy dần giãn ra.

"Lộ tiên sinh?"

Không có tiếng đáp lại.

Vụ Mang Mang lại cất tiếng gọi: "Con trai ngoan?"

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Đúng là đã ngủ say.

Bàn tay Vụ Mang Mang vô thức vuốt nhẹ lên đầu Lộ Tùy, may mà cơ thể Vụ Mang Mang khéo léo mềm dẻo nên mới đẩy được cái đầu của Lộ Tùy ra khỏi bụng mình.

Vụ Mang Mang ngồi bên giường, nhăn nhó xoa cái bụng tê rần.

Bực bội không chỗ trút, Vụ Mang Mang không nhịn nổi, bèn ghé sát vào mặt Lộ Tùy, nói: "Con trai ngoan, cục cưng ngoan, con trai đáng yêu của ta.

"Moa~" Vụ Mang Mang bắn một nụ hôn gió về phía bờ môi Lộ Tùy.

Sau đó vỗ nhẹ vào gương mặt anh ta, bảo: "Đúng là con trai ngoan của ta."

Trong không gian im ắng, vô số con mắt camera ghi lại rõ ràng cảnh tượng này.