TIM TÔI ĐẬP LOẠN LÊN khi nghe giọng nói đầy hốt hoảng của Bess. “Gì thế? Chuyện gì vậy Bess? Kể tôi nghe xem nào! Có ai bị thương hả?”
“Ấy không, không, không phải thế!” Bess trả lời, giọng có chút ngượng ngùng. “Xin lỗi đã làm bà lo nhé, Nancy. Là mẹ vừa mới nhờ tôi trông Maggie mấy tiếng - con bé tội nghiệp bị nhiễm vi-rút dạ dày - vậy nên chắc tôi không sang giúp bà chọn quần áo và chuẩn bị cho buổi tiệc được rồi.”
Tim tôi dần đập bình thường trở lại. Đối với Bess thì chẳng có gì cấp thiết bằng thời trang cả. “Tôi tự xoay xở được mà,” tôi nói với Bess, “Tôi sẽ cố không để bà phải xấu hổ đâu.”
Bess cười khúc khích. “Xin lỗi lần nữa vì đã làm bà sợ mất hồn nhé,” nó nói. “Thế từ đây đến tối bà định làm gì?”
Tôi kể vắn tắt cho Bess nghe những suy luận của mình về vụ của Simone. “Vậy nên tôi sẽ ra ngoài hỏi thăm vài người hàng xóm xem sao,” tôi nói tiếp, “để coi liệu có ai biết thêm chút gì nữa về quả trứng bị mất không, và nhân tiện tìm manh mối về lai lịch của kẻ phá hoại vườn bí luôn.”
Bess và tôi bàn luận thêm vài phút nữa thì mẹ nó gọi và nó phải đi ngay.
Tôi gác máy, không khỏi thấy nhẹ cả người vì Bess không thể đến tư vấn thời trang được, nhờ vậy mà tôi có thêm thời gian cho cuộc điều tra của mình.
Suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó, tôi đã ghé qua nửa tá nhà hàng xóm trên đường Bluff. Tôi nghe hết chuyện sạn thận của ông Carr; xem mấy cuốn phim gia đình nhà Newberg đã quay trong chuyến du lịch gần đây họ đến Las Vegas; ngỏ lời ca ngợi tấm thảm mới trải dài từ đầu tường này đến đầu tưởng kia của nhà Winter. Nhưng không may là chẳng thêm được tin gì hữu ích cho những vụ án của mình cả, trừ cái tin vừa có thêm mấy khoảnh bí nữa bị phá trong mấy ngày qua. Trở về nhà, tắm rửa chuẩn bị đi tiệc, trong đầu tôi vẫn miên man suy nghĩ.
Tại sao lại có người cứ nhất định muốn phá bí ngòi thôi chứ? Vừa chỉnh vòi nước, tôi vừa tự hỏi mình. Tại sao không phải là cà chua, đậu hay hành mà cứ phải là bí ngòi?
Tôi liên tưởng đến vụ án kia. Tại sao kẻ đột nhập vào nhà Simone chỉ lấy đi quả trứng Faberge? Tôi biết, đó có thể là đồ vật giá trị nhất trong nhà, nhưng vẫn còn nhiều món khác đáng lấy cơ mà. Một tên trộm dù là chuyên nghiệp hay nghiệp dư, hay được kẻ khác trả tiền để lấy cắp đi chăng nữa, cũng sẽ không bỏ qua những món đồ còn lại. Ngay cả nếu đến chỉ vì quả trứng thôi thì anh ta, hay cô ta, cũng vẫn có thể đút nhanh mấy cái vòng xuyến vào túi, vơ vội mấy bức tranh sơn dầu nhỏ, hay mấy món trang trí nho nhỏ khác kia mà.
Tôi thoáng nghĩ đến giả thuyết về kẻ sưu tầm tác phẩm nghệ thuật cuồng tín một lần nữa, nhưng vẫn thấy chẳng có gì hợp lí hơn lần đầu là mấy.
Chợt nhận ra mình vẫn đang đứng như một người đãng trí dưới vòi sen, thế là tôi tắt nước, tự an ủi rằng dù sao mình cũng còn nhớ gội đầu. Tôi bước ra khỏi phòng tắm, lau khô người, khoác áo choàng tắm và xỏ đôi dép xù màu hồng vào chân.
Rồi tôi thơ thẩn bước vào phòng ngủ được dán tưởng với hai màu vàng - trắng thật vui mắt của mình, đầu óc vẫn lang thang nghĩ về vụ quả trứng bị đánh cắp một cách bí ẩn. Càng lúc tôi càng thêm chắc chắn đây không phải một vụ bình thường. Càng nghĩ, tôi càng khẳng định kẻ lấy món đồ gia truyền này phải là người trong nhà, chứ bất kỳ giả thuyết nào khác cũng đều vin vào quá nhiều sự tình cờ.
Mà ngay cả nếu có đi theo hướng này đi nữa thì vẫn còn hai câu hỏi bỏ ngỏ: Người nào trong nhà đã lấy quả trứng? Và tại sao?
Tôi biết mình có thể tìm ra đáp án cho cả hai câu hỏi này tại buổi tiệc tối sẽ diễn ra trong một tiếng nữa. Nhưng chuẩn bị thêm một chút thì càng tốt chứ sao. Tôi ngồi vào bàn, mở máy vi tính lên, đã đến lúc làm một cuộc nghiên cứu nho nhỏ.
Năm mươi phút sau tôi đã tìm được tất cả những điều cần biết về quả trứng Faberge. Tôi đọc thấy rằng Alexander Đệ Tam, người sau này trở thành Nga hoàng, đã đặt làm quả trứng đầu tiên làm quà Phục sinh cho vợ mình - Maria, hoàng hậu nước Nga; và con trai ông ta là Nga hoàng Nicholas Đệ Nhị đã kế tục truyền thống của cha, mỗi năm đều tặng cho mẹ và vợ mình một quả trứng. Nhà kim hoàn lừng danh Peter Carl Faberge đã làm việc cật lực, vượt qua kỷ lục của chính mình từ mùa này sang mùa khác, dùng kỹ thuật tráng men màu để tạo ra những quả trứng đẹp đẽ, cầu kỳ, độc nhất vô nhị, bằng vàng, bạc, đá quý và đá nửa quý. Cuộc Cách mạng Nga và kết cục bi thảm của hoàng tộc Romanov đã kết thúc truyền thống về những quả trứng mãi mãi. Năm mươi sáu quả trứng Faberge đã được làm ra, nhưng đến nay chỉ còn rải rác đây đó khoảng bốn mươi bốn quả.
Khi đang tham khảo một trang web có hình chụp mấy quả trứng của Nga hoàng, tôi tình cờ nhìn xuống đồng hồ ở góc phải màn hình vì tính. Tôi chợt nhận ra Ned sẽ đến đón mình chỉ trong mười phút nữa.
“Chết thật!” tôi lập tức tắt máy vì tính.
Tự dưng tôi thấy mình chẳng khác nào một con quỷ Tasmanian tóc vàng dâu đang chạy loạn khắp phòng. Tôi xáo tung tủ áo cho tới lúc tìm thấy một bộ áo váy mà Bess đã giúp tôi chọn trong lần đi mua sắm gần đây nhất. Cái váy hơi chật, nhưng nhìn cũng được, hơn nữa tôi cũng không muốn phải bới tung tủ áo thêm lần nữa để tìm một bộ nào khác.
Rồi tôi chạy nhanh trở vào phòng tắm. Mái tóc dài ngang vai của tôi đã gần khô, chỉ cần mất vài phút với máy sấy và cây lược là trông đã dễ nhìn hơn. Tôi mới vừa đánh nhẹ một chút phấn mắt thì đã nghe có tiếng xe dừng bên ngoài nhà. Tôi cố chạy nhanh đến bên cửa sổ trong chiếc váy bó sát, suýt nữa thì vấp ngã, và nhìn thấy xe Ned đang đỗ vào sát bên đường.
Ned leo ra khỏi xe, còn tôi nhoài người qua khung cửa sổ, la lên, “Đợi chút nhé, em xuống ngay!”
Ned nhìn lên và ra hiệu cho biết là anh đã nghe rồi. Một lần nữa, tôi muốn thay chiếc váy khác, nhưng lại thôi vì mất thời gian quá. Thay vì vậy, tôi sẽ tự bắt mình phải đi đứng thật dè dặt. Xong, tôi vơ vội cái ví, chạy nhanh xuống nhà.
Ned đứng đợi tôi trên vỉa hè. “Xong, em sẵn sàng rồi đây,” vừa thở hổn hển tôi vừa nói. Giờ đã quen dần với chiếc váy bó và thẳng đơ đó nên tôi có thể chạy nhanh hơn một chút về phía Ned. “Đi nào. Anh muốn đi bộ hay đi xe?”
Ned nhìn xuống chân tôi. Thoạt tiên, tôi tưởng anh ấy ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trong bộ váy này. Tôi không thể nhớ nỗi lần cuối cùng mình mặc váy là khi nào, và có lẽ anh cũng thế. Thế nhưng, anh chỉ xuống chân tôi, “Nếu em định mang thứ này thì anh nghĩ ta nên đi xe sẽ tốt hơn.”
“Gì cơ?” tôi nhìn xuống chân mình. Trời ạ, tôi vẫn đang mang đôi dép lông xù màu hồng dùng trong phòng ngủ!
“Ối,” tôi kêu lên vô cùng bối rối trong khi Ned lại cười, “Đợi em, em đi đổi đôi khác nhau.”
“Ồ, anh không biết nữa,” Ned nói trong khi cố nén cười. “Biết đâu em sẽ lăng-xê một mốt thời trang mới với đôi dép này thì sao! Mốt ‘trong cơn mê’.”
“Nghe vui ghê nhỉ,” tôi đẩy Ned một cái. “Anh đừng có kể cho Bess nghe chuyện này đấy, nghe chưa!”
Vài phút sau, trong khi tôi loay hoay mang giày thì Ned đậu xe dọc theo lề đường phía trước nhà Simone. Vừa lúc đó, xe của Bess cũng đang chạy về phía hai đứa. Chúng tôi chờ Bess và George đậu xe rồi cùng bước vào cửa chính.
Simone ra mở cửa, chị mặc một chiếc sơmi lụa và cười rất tươi. “Xin chào!” chị kêu lên, dường như rất vui khi thấy chúng tôi. “Nancy, George, Bess, rất vui được gặp lại các em. Và đây chắc hẳn là bạn trai của Nancy rồi, đúng không nào!” chị cười với Ned.
“Ned Nickerson,” Ned tự giới thiệu và đưa tay ra bắt, “Cảm ơn chị đã mời em.”
Simone bắt tay Ned, trả lời thật hòa nhã, “Cám ơn em đã đến. Chị tên là Simone Valinkofsky. Bạn của Nancy cũng là bạn của chị mà. Chắc Nancy đã kể em nghe về chuyện không may chị mới gặp chiều qua rồi, phải không? Em ấy đã an ủi chị rất nhiều.”
Tôi đã định sẽ đợi một lúc nữa mới hỏi đến vụ trộm, nhưng vì Simone chủ động nhắc đến nó nên tôi cho rằng bây giờ mình vào thẳng vấn đề cũng chẳng sao, “Chị có tin tức gì về quả trứng không?” tôi hỏi Simone.
“Tiếc là chẳng có gì hết,” chị mỉm cười buồn bã. “Cảnh sát nói họ đang tìm, nhưng cũng khuyến cáo rằng chị đừng nên mong đợi phép màu xảy ra. Chị vẫn hy vọng... A, nhưng sao chị lại để các em đứng ở ngưỡng cửa thế này chứ! Vào đi, vào đi các em, cánh con trai đang đợi trong nhà đấy.”
Pierre và ba người bạn đang ở trong phòng khách, chỗ này đã được trang hoàng thành một nơi lý tưởng cho buổi tiệc với những ngọn nến lung linh, cùng những dĩa thức ăn ngon lành. Máy hát đang phát một bản nhạc Pháp, và ngay trước lò sưởi, Thèo đang nghịch ngợm nhảy một điệu trông giống vũ điệu hula của các cô gái Hawaii. René và Pierre vừa ăn khoai tây chiên vừa xem Thèo nhảy và cười rất sảng khoái. Duy chỉ có Jacques dường như không vui. Cậu ngồi trên một chiếc ghế bành da trong góc phòng, đăm đăm nhìn vào khoảng không một cách ủ rũ. Một ly xô-đa trên chiếc bàn ngay bên cạnh, hình như vẫn còn y nguyên.
Vừa thấy chúng tôi bước vào, cả bốn anh chàng, kể cả Jacques, đều vội vàng đến chào. Simone giới thiệu Ned và họ chào anh một cách lịch sự, nhưng thấy rõ là họ thích chào đón Bess hơn nhiều. Tôi cũng phải công nhận tối nay Bess thật lộng lẫy. Con bé mặc bộ váy màu xanh nhạt làm tôn lên những đường cong tuyệt mỹ, cùng làn da bóng mịn như kem. Bess nhanh chóng trở thành nhân vật trung tâm được một đám những kẻ hâm mộ vây quanh.
Trong khi Ned chuyện gẫu với Simone, khen ngợi bài trí của căn nhà, George và tôi đi lấy một ly xô-đa. “Simone trông khá vui vẻ nhỉ, chẳng giống một người mới vừa bị trộm viếng chút nào,” George hạ thấp giọng nhận xét.
Tôi gật đầu đồng tình. “Không hiểu có phải Simone cố tỏ ra như vậy vì là chủ nhà hay không?” tôi nói. “Chị ấy không muốn đưa ra vẻ mặt âu sầu làm bọn mình mất vui.”
George nhún vai. “Có thể, nhưng biết đâu Simone chẳng buồn chút nào thật vì biết chắc sẽ được nhận một khoản bảo hiểm đáng kể. Khoản tiền đó sẽ rất có ích trong việc chi trả phí chuyển nhà đấy.”
“Cũng có thể lắm,” tôi vừa trả lời vừa vốc một nắm quả hạch trong cái chén mạ bạc. “Nhưng bọn mình vẫn chưa biết quả trứng có được bảo hiểm không mà. Để tao thử tìm hiểu xem sao.”
Tôi quay lại, đi về phía Simone và Ned, suýt chút nữa lại vấp ngã vì chiếc váy bó chặt. Ned nhìn thấy, và tôi dám chắc là anh đang cố giấu một nụ cười. Nếu Simone cũng thấy thì chị sẽ giả vờ như không biết.
“Chị hy vọng em cảm thấy vui trong buổi tiệc tối nay, Nancy,” chị nói với tôi một cách chân thành, sau khi Ned cáo lui đi tìm chút gì uống. “Chị nói thật lòng đấy, cô bé ạ, em thực sự đã an ủi chị rất nhiều sau khi xảy ra vụ trộm ngày hôm qua.”
“Cảm ơn chị, nhưng chẳng có gì đâu mà,” tôi cam đoan với Simone. “Nếu được, em muốn hỏi chị thêm vài điều nữa.*
“Không sao, em cứ hỏi đi,” Simone lập tức trả lời. “Có lẽ em là niềm hy vọng duy nhất của chị trong việc tìm lại món đồ gia truyền yêu dấu đó. Chứ cảnh sát thì đã cho rằng sẽ chẳng bao giờ tìm được nó nữa đâu, ‘biến mất không vết tích rồi’ họ nói thế đấy.”
Tôi bước sang một bên, đặt ly xô-đa xuống một chiếc bàn nhỏ. Không phải tôi không uống nữa, chỉ là tôi muốn chuẩn bị tư thế một chút để quan sát xem Simone có thay đổi sắc mặt không khi nghe câu hỏi tiếp theo.
“Em biết quả trứng gia truyền đó là thứ không gì thay thế được, nhưng em tự hỏi: với một món đồ giá trị như vậy, không biết chị có mua bảo hiểm đặc biệt gì cho nó hay không?”
Simone chỉ có vẻ ngạc nhiên khi nghe câu này, ngoài ra chẳng có biểu hiện gì khác. “Thật hay là em đã hỏi,” chị nói. “Dĩ nhiên quả trứng đã được mua bảo hiểm ở Pháp. Thế nhưng ngay trước khi chị rời khỏi đó thì bảo hiểm cũng hết hạn. Chị đã định sẽ mua bảo hiểm của một công ty Mỹ ở đây cho nó. Thật ra, chị đã hẹn với một chuyên gia thẩm định vào trưa thứ hai này rồi đấy chứ.” Chị nhún vai, vẻ mặt thật buồn khổ, “Nhưng bây giờ có lẽ phải hủy cuộc hẹn đó thôi.”
Tôi vỗ nhẹ lên tay Simone. “Em xin lỗi đã nhắc đến chuyện này. Em không có ý làm chị buồn đâu.”
“Đừng có ngốc thế, Nancy.” Chị mỉm cười cứng cỏi. “Em có làm chị buồn đâu. Bọn trộm làm đấy chứ.”
Ngay lúc đó Pierre chạy đến, nói là muốn nhờ Simone giúp gì đó trong bếp, tôi cũng đi tìm món bánh bí rán vừa nhìn thấy trên cái bàn gần đó. Chắc là bánh đặt ở tiệm Susie Lin đây mà. Thật thế, miếng bánh bí tôi vừa thử có vị ngon y chang những món khác ở tiệm chị Susie.
Sao lại có người muốn phá hoại những quả bí ngòi có thể làm ra món ngon như thế này chứ? Tôi tự hỏi, tâm trí lại miên man nghĩ đến vụ phá hoại bí trong khi kín đáo liếm nốt mấy vụn bánh dính trên tay.
Nhìn quanh phòng, tôi thấy một trong những anh chàng Pháp, René, đã mời được Bess ra nhảy cùng. Họ đã dọn một chỗ trống gần lò sưởi và cả hai đang vừa cười rũ rượi, vừa nhún nhảy một điệu gì đó chẳng ăn nhập với bài hát đang phát. Pierre vừa từ trong bếp đi ra, đang tán gẫu với Ned và George, trong khi Thèo xem xét chồng đĩa CD gần máy hát.
Được rồi, vì ai nấy đều đang bận rộn nên mình sẽ nói chuyện với Jacques trước vậy, tôi nghĩ thầm. Chỉ có một vấn đề - Jacques đâu mất rồi?
Tôi tìm quanh nhưng chẳng thấy anh chàng cao gầy ấy đâu cả. Tôi nhún vai, quyết định chọn Thèo thay thế.
“Chào,” tôi nói. “Bạn thích chuyến đến chơi River Heights này chứ?”
Thèo nhìn tôi. Ở khoảng cách gần như vậy, tôi không thể nào không nhận thấy đôi mắt nâu của cậu rất thông minh. “Rất thích, Mademoiselle Nancy,” cậu trả lời bằng cái giọng đậm chất Pháp. “Đây là một thị trấn rất xinh đẹp, con người rất dễ thương. Tất cả đều dễ thương, trừ kẻ đã lấy cắp quả trứng dễ thương của chị Simone yêu dấu.”
“Ừ, đúng là tệ thật đấy,” tôi nói, giữ cho giọng mình càng tự nhiên càng tốt, “một quả trứng gia truyền đẹp đẽ thế cơ mà - thật khó tưởng tượng ra ai lại có thể đi đánh cắp một món đồ như vậy.”
“Cũng không khó lắm đâu,” Thèo trả lời kèm theo một cái nhún vai. “Đó là một món đồ nghệ thuật rất có giá trị, một thứ khiến nhiều người thèm muốn có được. Ngay từ hồi còn ở Paris, tôi đã luôn tự hỏi tại sao chị Simone không canh giữ nó cần thận hơn.”
“Nhiều người vẫn nghĩ nhà của mình là an toàn nhất, mà thật ra đâu phải thế,” tôi nhận xét. “Và bọn tội phạm đã lợi dụng ngay điều ấy.”
“Quá đúng,” Thèo nói. “À, mình nói về chủ đề không vui này thế là đủ rồi đấy.” Đặt chồng CD qua một bên, cậu bật dậy và chia tay ra với tôi. “Nancy khả ái, bạn vui lòng cho tôi vinh dự được khiêu vũ cùng bạn chứ? Chỉ một điệu thôi, chắc là bạn trai của bạn sẽ không phiền lòng đâu, đúng không?”
Tôi hơi đỏ mặt. Tôi không hẳn là một thiếu nữ chẳng bao giờ được ai mời nhảy tại các buổi tiệc, nhưng tôi cũng không quen được một chàng trai Pháp đẹp trai, quyến rũ cứ khen ngợi tới tấp như thế này. “Có lẽ anh ấy sẽ không phiền lòng đâu,” tôi đồng ý và cầm tay Thèo.
Cả hai nhập bọn với René và Bess trên cái “sàn nhảy” bé tí, và ngay sau đó, Pierre và George cũng ra chơi. Thèo nhảy giỏi cực kỳ, và cậu đã đổi từ nhạc Pháp sang một trong những đĩa CD yêu thích của tôi. Ned đứng xem vài phút, chỉ nhịp chân theo điệu nhạc và mỉm cười. Khi nhạc chuyển sang bài khác, anh bước ra và vỗ nhẹ vào vai Thèo.
“Xin lỗi, tôi có thể cắt ngang không?” anh nói.
Thèo cúi mình, vờ như vô cùng thất vọng. “A, mình đã biết rằng khoảnh khắc kỳ diệu sẽ không kéo dài mà,” cậu nói, rồi đặt tay tôi vào tay Ned.
Tôi cười khúc khích, cảm thấy rõ ràng mình đang được ngưỡng mộ. Nhưng khi Ned và tôi khiêu vũ cùng nhau thì đầu óc tôi lại quay về với những vụ án. Phải nhớ rằng buổi tiệc này không phải chỉ để vui chơi. Tôi còn có việc phải làm.
Khi chị Simone ra khỏi bếp với một khay bánh nướng nóng hổi mới ra lò, các cặp khiêu vũ giải tán và cùng ào đến nếm thử những miếng bánh thơm ngon. Trong lúc thổi nguội bánh, tôi nhận ra mình đang đứng gần lò sưởi với cháu trai chị Simone.
Tôi để ý thấy cậu ta đang nhìn vào cái hộp kính trống rỗng từng đựng quả trứng Faberge. Nắp hộp đã được đóng lại, trông nó chẳng khác gì tối hôm trước cả.
“Không biết cảnh sát có tiến triển gì trong vụ trộm nhà bạn chưa nhỉ?” tôi hỏi như thế vừa bất chợt nghĩ ra chuyện này vậy.
Pierre liếc nhìn tôi. “Tôi không hồi hộp theo dõi lắm đâu,” cậu ta nói. “Cảnh sát đã đến đây và có vẻ rất bi quan. Tôi không nghĩ họ có hy vọng gì tìm lại được quả trứng đó.”
“Tôi chỉ tiếc vụ trộm đã phá hỏng bầu không khí vui vẻ xung quanh việc chị Simone dọn tới đây,” tôi nói. “Và thật không may nó lại xảy ra ngay sau khi nhóm của bạn tới thị trấn này. Quả là một sự trùng hợp kỳ cục, nhỉ?”
Pierre cau mày. “Bạn muốn ám chỉ gì hả, Nancy?” cậu ta đột nhiên cao giọng đầy tức giận. Ngay lúc đó, bản nhạc trên máy kết thúc, và những lời Pierre nói vang lên rành rọt trong không gian yên lặng đột ngột. “Có phải bạn có ý buộc tội bạn tôi, đúng không? Nói cho cùng, chính bạn và bạn của bạn đây mới là những người duy nhất ở River Heights này biết về quả trứng đó. Thử hỏi có điều gì ngăn chúng tôi nghĩ rằng chính một trong số các bạn đã lấy quả trứng không?”