Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Chương 2: Ned ở đâu?

“BỊ BỎ KHÔNG?” TÔI LẶP LẠI. “Ned không có trong xe sao?”

“Anh ấy không đời nào bỏ xe như vậy đâu!” George kêu lên.

“Có thể lắm chứ,” Bess phán đoán. “Nancy nói là điện thoại của Ned không mở. Biết đâu nó bị hết pin, anh ấy không thể gọi điện nhờ ai giúp được, thế là đành phải đi bộ trở lại thị trấn, và... rồi... Nhưng lẽ ra giờ này Ned phải ở đây rồi chứ, đúng không Nancy? Vậy anh ấy đâu?”

Bess đã thắc mắc đúng cái câu nãy giờ cứ lởn vởn trong đầu tôi. Ned, anh đang ở đâu?

“Charlie, cậu tìm thấy xe của Ned lúc mấy giờ vậy?” tôi hỏi.

“Khoảng vài giờ trước, hình như thế. Tớ ra ngoài để sửa một chiếc xe khác, nhưng không phải lôi chiếc đó về vì tớ đã sửa ngay tại chỗ rồi. Charlie-chữa-tại-chỗ là tên tớ mà!”

“Dịch vụ ngon lành ghê ta,” tôi nói, cố gượng cười. “Thế cậu có thấy bất cứ gì quanh chiếc xe có thể chỉ ra là Ned đã đi đâu không? Có dấu chân nào không? Hay một dấu vết nào đó do Ned để lại?”

“Nói thật là tớ chả để ý tìm thứ gì như vậy hết, Nancy à,” Charlie nói. “Lúc ấy tớ nghĩ là... như Bess nói ấy... Ned đã đi bộ về thị trấn, và tớ chỉ việc lái chiếc xe về gặp cậu ấy ở đó thôi. Nhưng từ đó tới giờ tớ vẫn chưa gặp Ned.”

“Cậu đã kiểm tra dưới capo xe chưa?” tôi hỏi. “Có thấy thứ gì rõ ràng có thể khiến anh ấy lạc tay lái không? Thắng xe bị sao chẳng hạn? Hoặc là tay lái ấy?”

“Tớ quan sát hết một lượt rồi,” Charlie đáp. “Cả thắng xe lẫn tay lái đều không sao. Giảm sốc vẫn tốt. Không bánh nào bị xẹp. Cậu biết đó... thậm chí cũng không có vết trượt nào trên đường. Chẳng có gì chứng tỏ cậu ấy đã bị lạc tay lái hết. Đến tận nơi mà xem, cậu sẽ thấy chẳng có gì làm cho Ned bị trượt khỏi đường cả. Trông có vẻ như cậu ấy cố tình đâm xe vào đó thì đúng hơn.”

“Được rồi, cám ơn cậu nhé, Charlie,” tôi nói, cố nở một nụ cười biết ơn nhưng chẳng dễ chút nào, rốt cuộc tôi đành chịu thua và quay đi để có thể suy nghĩ trong yên lặng. Làm sao giữ được bình tĩnh cơ chứ, khi có người đến báo là có vẻ như bạn trai mình đã đâm xe xuống một nhánh sông!

“Tao đến gara đây, phải xem qua cái xe của Ned một chút,” tôi nói với Bess và George. “Tụi mày ở lại đây và nhớ lấy cho đủ thông tin về cuộc đua nhé, khi nào xong tao sẽ quay lại ngay.”

Tôi xin Charlie cho quá giang chiếc xe cứu hộ trên đường của cậu ấy để đến gara. Charlie quả thật đã hoàn thành xuất sắc công việc của mình, cái xe của Ned giờ trông còn bảnh hơn cả lần gần nhất tôi nhìn thấy nó nữa. Chẳng có vẻ gì là đã bị tai nạn hết.

Đầu tiên tôi kiểm tra bánh xe để xem có vật gì đáng ngờ bám trên đó không. Chẳng tìm thấy gì, ngoại trừ mấy viên sỏi và vài cành cây - những thứ mà phàm là đã chạy xe thì không thể không bị vướng vào. Trong lúc Charlie trả lời điện thoại trong văn phòng, tôi mò mẫm sau cốp, rồi leo vào trong xe Ned.

Trong này có hai điều khiến tôi ngạc nhiên. Đầu tiên, tôi tìm thấy điện thoại của Ned trong ngăn đựng găng tay. Anh ấy đâu có hay để quên điện thoại, thường thường anh ấy bỏ nó trong túi đeo hoặc mang ở thắt lưng. Tôi đút điện thoại vào ba lô, rồi chui ra ghế sau.

Điều ngạc nhiên thứ hai chính là mớ đồ vật dưới ghế ngồi của Ned. Với những thứ linh tinh đó thì có thể mở hẳn một gian hàng tạp hóa ấy chứ!

Dùng một cây dù tìm được ở băng sau, tôi quơ qua khoảng tối dưới gầm ghế dành cho tài xế. Lập tức, đủ các thứ lạ lùng lăn ra - danh thiếp, thiệp sinh nhật, một đĩa CD, loảng xoảng tiền xu, hai cây bút, một cái huy hiệu bằng đồng nhỏ, một bản đồ in ra từ máy tính, một cái cờ-lê, một cái móc nhựa gãy. Mà đó là mới chỉ quơ có một lượt thôi đấy.

Tôi cho tất cả lên ghế để xem xét kĩ hơn. Mấy thứ giấy tờ cũng bình thường thôi, mấy đồng xu, bút bi, và cái cờ-lê cũng vậy. Tôi nhận ra cái CD, chính tôi đã tặng Ned nhân dịp sinh nhật anh.

Thật ra, thứ duy nhất lạ ở đây là cái huy hiệu bằng đồng. Tôi chưa thấy nó bao giờ. Tôi gói nó vào một tờ khăn giấy và bỏ vào túi. Đến khi chẳng tìm được thêm thứ gì đáng lưu ý dưới ghế sau nữa, tôi vẫy tay chào Charlie và quay lại trung tâm hội nghị.

Trong bãi đậu xe, tôi lôi điện thoại của Ned ra và nghe những tin nhắn trong thoại của anh, nhân danh công việc thám tử, dĩ nhiên rồi. Chỉ có ba tin, hai của bố Ned, và một của tôi.

Bess và George đang đợi ở tiền sảnh trung tâm. “Canh giờ hay ghê!” Bess kêu lên. “Tụi này vừa mới ra tức thì.”

“Ned vẫn chưa tới,” George thêm vào. “Kiểm tra xe của anh ấy có phát hiện được gì không?”

“Cũng có một chút nhưng đợi một lát đã. Tao muốn hỏi thử xem Ned có để lại tin nhắn cho mấy người ở CarboCram không.”

Tôi chạy đi tìm một phụ nữ trong ban tổ chức. Bà giúp tôi hỏi thăm nhiều người nhưng ai cũng nói Ned không hề gọi đến hay để lại tin nhắn cho họ. Vậy nên tôi quay trở lại với hai nhỏ bạn của mình.

“Chẳng có gì hết,” tôi nói với hai đứa. “Ned không gọi đến đây.”

“Thế kể tụi tao nghe mày tìm được gì trong xe của Ned rồi” Geogre nói .

“Điện thoại là một,” tôi kể. “Mà lạ lắm nhé, nó vẫn hoạt động như thường.”

“Vậy giả thuyết của tôi là máy hết pin sai bét rồi,” Bess nói. “Nhưng thế thì sao Ned lại bỏ nó trong xe chứ?”

“Ned không bao giờ làm vậy. Mà xem, tao còn tìm được cái gì nữa đây này,” tôi lấy cái huy hiệu ra và đưa cho bạn mình xem. Cái huy hiệu hình bầu dục, đục lỗ ở một đầu, trên bề mặt có khắc hai hình trông giống hai cái móc, một hướng về bên trái và một về bên phải.

“Trông như kiểu biểu tượng gì ấy nhỉ,” George nói.

“Hình chiêm tinh,” Bess tuyên bố.

“Đúng đó, Bess!” tôi đồng ý. “Chính là Gemini, cung Song Sinh.”

“Có lẽ đây là đồ trang sức,” Bess đoán. “Có thể xỏ một sợi ruy-băng hoặc một sợi dây qua cái lỗ này và đeo như dây chuyền ấy.”

“Cũng có khi là một phần của cái móc chìa khóa cũng nên,” George gợi ý.

“Song Sinh,” tôi lặp lại. Có điều gì đó lấn cấn trong đầu, nhưng tôi không biết chắc đó là gì. Đột nhiên tôi cảm thấy rất bồn chồn, như cần phải hành động ngay, phải làm gì đó ngay lập tức.

“Tao đi tìm Ned đây,” tôi bảo, rồi tiến ra tiền sảnh. “Tụi mình đến chỗ Charlie đã kéo xe Ned lên đi.”

Các bạn tôi không nói gì. Chẳng cần nói gì hết. Cả bọn chỉ vội vã ra bãi đậu và chui vào xe tôi.

Chúng tôi hoàn toàn im lặng trong lúc lái xe đến đường Shady. Sau hơn tám dặm, tôi dừng xe ngay góc có cây sung dâu cổ thụ bên khúc quẹo.

Cái cây này nổi tiếng lắm. Mỗi khi có ai đó viết về những cây cổ thụ lớn nhất tiểu bang, hoặc về những cây đẹp nhất thì cây sung dâu xám trắng này luôn luôn đứng đầu bảng. Nó chẳng những có thân to mà cành cũng lớn, đường kính phải gần một mét, mọc thẳng ra trước khi hướng xiên lên trời. Ba bốn người lớn có thể đứng bá vai nhau trên một cành như thế mà cái cành không hề rung rinh tẹo nào.

“Kia rồi,” George nói, nhảy vọt ra khỏi xe. “Cây sung dâu. Đó là chỗ Ned đã lạc tay lái.”

Mạch thái dương tôi đập mạnh. Bụp, bụp, bụp, bụp. Tôi chụp ba lô, vội vã chạy theo George. Bess bám sát sau lưng tôi.

Những vết lốp xấu xí hằn rõ ngang đường, cắt ngang đám cỏ và cây bụi, rồi kết thúc ở một bụi lau tại rìa nhánh sông cạn. Một bộ vết lốp to hơn hẳn bộ kia, và là vết lốp đôi. Tôi nghĩ bộ vết lốp này là từ bánh xe cứu hộ của Charlie.

“Nancy à, ở đây có rắn không nhỉ?” Bess nhìn bụi cây, thì thào nhỏ rí.

“Nếu có thì cũng bị tiếng tụi mình làm cho sợ quá mà bỏ đi rồi,” George nói trước khi tôi kịp trả lời.

Giọng George nghe có vẻ như đã mất kiên nhẫn với cô em họ rồi. Chuyện này vẫn diễn ra luôn. Cả hai tuy rất thân thiết, nhưng nhiều khi ban đầu chỉ là tẹo teo khác nhau về ý kiến, thế mà rồi có thể leo thang thành một trận cãi vã dữ dội. Bị kẹt giữa hai đứa nó chẳng phải là việc gì thích thú đâu.

Tôi đứng ngay chỗ chiếc xe của Ned đã đậu trước đó, là nơi nó đã ủi rạp một mớ cây cỏ dại. Tôi nhìn quanh vùng cây bụi rộng lớn đã bị chiếc xe san bằng. Trời vẫn còn đủ sáng để thấy các dấu vết trên nền đất bùn gần nhánh sông nhỏ. Khá nhiều, ba dấu giày khác nhau cả thảy.

Tôi bước dọc theo những dấu giày. Đầu tiên chúng lõm trong bùn. Rồi tạo thành những vết đọng lại trên cỏ. Tất cả đều hướng lên phía đường lớn. Chỉ có một dấu giày để lại vết bùn theo hướng dẫn về River Heights.

“Bà làm gì vậy?” Bess hỏi tôi.

“Tôi đang kiểm tra mấy dấu chân này,” tôi đáp. “Trông còn mới lắm - hình như mới có hôm nay thôi.”

“Nhưng Charlie có nói gì đến dấu chân đâu,” George nhắc.

“Thì cậu ấy bảo là không để ý mà,” tôi nhắc lại. “Có lẽ Charlie chỉ tập trung giải quyết phần việc của cậu ấy thôi. Còn bây giờ đến lượt tao tập trung giải quyết phần việc của mình.”

Tôi lần theo một chuỗi các dấu chân từ vị trí cửa xe người lái đến mép nước, và đi ngược về phía con đường. Những dấu chân này kết thúc ở đám bùn cách xe Ned vài mét.

“Đây có thể là dấu giày của Charlie,” tôi vừa chỉ vừa nói với bạn mình. “Nhìn kìa. Charlie đã kiểm tra chỗ này để biết chắc là Ned không bị kẹt trong xe, và có thể là để tìm thử xem còn chìa khóa trong ấy không. Rồi cậu ấy đi bộ về phía đầu xe, có thể là để kiểm tra nước nông sâu thế nào,” tôi vừa lập luận vừa đi dọc theo những dấu giày. “Rồi hình như cậu ấy đi bộ trở lại xe Ned và móc dây kéo vào.”

“Những vết lốp này giống như của xe tải cứu hộ ấy,” George nói.

“Đúng rồi,” tôi tán thành. “Và đây là nơi Charlie đã bắt đầu đi trở lại chỗ xe tải để kéo xe Ned ra khỏi sông.”

“Còn những dấu kia thì sao?” Bess hỏi.

“Chà, có hai bộ dấu giày khác nhau ở đây,” tôi chỉ, “nơi từng là vị trí ngay dưới cửa xe Ned. Như vậy chúng ta có tới ba bộ dấu giày - một trong số đó chắc chắn là của Ned rồi. Một nữa là của Charlie. Vậy còn lại của ai ta?”

Tôi cảm thấy hơi lo. Còn ai nữa đã đứng ở đây, tôi thắc mắc. Người đó có làm gì Ned không? Anh ấy đâu mất rồi?

Ba đứa đi dọc theo các dấu chân. “Chúng dẫn ra lại đường lớn,” Bess nói. “Rồi biến mất.”

“Dù là dấu chân của ai thì người đó hẳn đã vào xe hơi hoặc một loại xe nào khác ở ngay tại điểm này,” tôi nói.

“Nè Nancy, mặt mày trông kỳ cục quá,” George để ý. “Đang nghĩ gì vậy?”

“Tao chỉ thắc mắc,” tôi đáp. “Là tại sao từ chiều tới giờ Ned không xuất hiện ở những nơi lẽ ra anh ấy phải có mặt, mà cũng không gọi cho ai để giải thích chứ? Không giống Ned tí nào. Xe anh ấy thì bị bỏ lại cùng với điện thoại. Có lẽ anh ấy cũng bị kẹt ở đây rồi.”

Tôi nhìn quanh. Vùng đồng quê giờ đã mờ dần trong ánh chạng vạng màu xám nhạt.

“Ned!” tôi hét to. “Ned, anh có ở đây không?”