Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 52: Nghê Thường bỏ trốn, cầu xin trong làn nước

Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, lúc Thất Thất đang cùng với Đệ Ngũ Chiêu ăn sáng dưới lầu, Vạn Giang Hồng đỡ hông, khập khiễng, tràn đầy u uất nhìn hai người họ, từ từ đi xuống lầu. 

“Anh…. Có ổn không?” Thất Thất chỉ chỉ hông của y.

Vạn Giang Hồng kêu rên một tiếng, rất thản nhiên ngồi vào giữa, tách rời hai người bọn họ, ánh mắt cực kỳ ngây thơ, “Ui ui! Nghê Thường, đau muốn chết! Đau chết được! Nàng xoa xoa cho ta đi.”

“Hừ! Ngươi không ngã chết đúng là ông trời mù mắt rồi.” Đệ Ngũ Chiêu cầm một cái bánh bao hung tợn cắn xé.

“Nghê Thường, nàng nhìn này, còn gì là người nữa.” Vạn Giang Hồng nhân cơ hội tựa đầu lên vai cô, đắc ý khiêu khích Đệ Ngũ Chiêu, “Nghê Thường, tối qua đau đến nỗi cả đêm ta không tài nào ngủ nổi.”

Thất Thất nhìn vào cái bộ mặt vô liêm sỉ của y, nhớ tới một màn nhiệt tình đêm qua, chợt có chút mất tự nhiên, phút chốc quên không gạt cái tay của y đang lén lút vươn tới ôm eo cô.

Đệ Ngũ Chiêu phồng mồm, đặt xuống nửa cái bánh bao đang cắn dở, phủi sạch tay, ôm đầu rồi bắt đầu kêu đau. Nhân cơ hội Thất Thất khẩn trương lo lắng, thuận thế chui vào trong lòng cô, mở miệng cắn mạnh vào hai cái tay kia của Vạn Giang Hồng.

Vạn Giang Hồng bị đau, rụt tay về, bất mãn trừng mắt nhìn thằng bé.

Chớp mắt vài cái, Đệ Ngũ Chiêu vô cùng tự hào, dán chặt mặt vào ngực của cô, làm nũng nói, “Nghê Thường, đầu của em đau quá!”

“Để chị xoa cho em.” Thất Thất đưa tay, nhẹ nhàng ấn đầu của nó, chậm rãi xoa, “Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”

Đệ Ngũ Chiêu quay đầu sang, làm mặt quỷ với Vạn Giang Hồng, ngay lúc y đỏ mắt, tiếp tục dụi, “Dễ chịu lắm, Nghê Thường xoa tiếp cho em đi.”

“Hừ!” Vạn Giang Hồng trợn to hai mắt, đứng dậy, “Nghê Thường, nàng đừng để bị nó lừa, thẳng nhãi này chỉ giả bộ thôi!”

“Nghê Thường, đầu của em đau thật mà.” Đệ Ngũ Chiêu ngẩng đầu, mãnh liệt chớp mắt, đôi mắt to ướt át, ánh mắt cực kỳ vô tội.

Thất Thất dỗ dành vuốt mặt thằng bé, gật đầu nói, “Ừ, chị biết mà, tiểu Chiêu chắc chắn sẽ không nói dối đâu.”

“Nghê Thường, cái thằng nhãi chết tiệt này thật sự đang giả bộ đó!” Vạn Giang Hồng thấy Thất Thất chẳng có chút nghi ngờ nào, không khỏi có chút tức giận, giọng điệu không tránh khỏi nặng nề hơn.

“Này, đừng quên anh là người lớn rồi, đi bắt nạt một đứa bé, có phải bị điên rồi không.” Thất Thất híp mắt, cực kỳ khinh bỉ nhìn chằm chằm vào y.

Nhìn bộ dạng lén lút đắc ý của Đệ Ngũ Chiêu, phút chốc một chậu lửa giận không có chỗ để xả, ngồi phịch xuống, cầm bánh bao dồn sức gặm liên tục.

Giữa lúc Đệ Ngũ Chiêu đang âm thầm hô vang thắng lợi, đột nhiên Vạn Giang Hồng cầm bánh bao mặt lộ vẻ dịu dàng, “Lớp vỏ của cái bánh bao này, mềm non mê người, hương thơm lan tỏa, tựa như cánh môi của Nghê Thường, khiến người ta lưu luyến.”

Thất Thất đỏ mặt, thì thầm nhỏ giọng, “Loại chuyện như vậy còn dám nói ra, đồ không biết xấu hổ.”

Nhìn dáng vẻ âm thầm cắn răng của Đệ Ngũ Chiêu, Vạn Giang Hồng hô vang sảng khoái, tiếp tục cười híp mắt, “Bất luận là hồ ly hay người, nụ hôn đầu của Nghê Thường đều dành cho ta hết, thật sự là vinh hạnh, đây chính là cái gọi là số trời đã định, trời sinh một cặp nhỉ.” Tiếp tục cười khà khà.

Thất Thất chỉ vào, “Chuyện ờm.. hồ ly thì đúng, nhưng mà với người… hình như không phải lắm.”

“Cái gì?!” Vạn Giang Hồng nhất thời đen mặt, một chưởng vỗ lên bàn, tiểu Chiêu cũng đen mặt, chui ra khỏi ngực của cô, đạp một chân lên ghế băng ngồi, hai người trăm miệng một lời, “Nói, là tên gian phu nào?!”

Đối diện với ánh mắt chất vấn giống nhau như đúc của hai người, Thất Thất co rúm, cười gượng hai tiếng, “Ha ha, không phải là em sao, tiểu Chiêu. À, chị quên mất, em đang mất trí nhớ.”

Lời này vừa nói ra, một người đỏ mặt, người người đỏ mắt, Vạn Giang Hồng xách gáy thằng bé kéo về phía hậu viện, “Đi, chúng ta đi quyết đấu.”

“Hừ! Ai sợ ai chứ!” Đệ Ngũ Chiêu tránh thoát khỏi y, sải bước theo y đi ra hậu viện.

Thất Thất cắn bánh bao, im lặng, giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, hét với về phía bóng lưng bọn họ, “Nhớ đánh xong thì quay về dọn dẹp bàn nhé. Còn nữa, diêm dúa, hông của anh khỏi rồi à?”

Vạn Giang Hồng gượng gạo, ôm hông, khập khiễng dắt Đệ Ngũ Chiêu tới hậu viện.

Nhân lúc hai người bọn họ đi hậu viện, Thất Thất lẳng lặng chạy ra ngoài. Từ lúc bị Vạn Giang Hồng dẫn tới cái tiểu viện này, y liền cấm cô đi ra ngoài.

Nhưng cô lại cực kỳ quan tâm tình hình thiên hạ, Âu Dương Ngữ có được cứu không? Còn Cố Cẩn Hi, Đệ Ngũ Uyên nữa, kết quả trận chiến đó như thế nào?

Trong lòng cứ luôn bồn chồn, chẳng vì được ở một nơi an toàn mà có thể vơi bớt. Cô nóng lòng muốn biết rõ, dù chỉ là một cái kết quả.

*

Đợi đến khi Van Giang Hồng và Đệ Ngũ Chiêu thương tích đầy mình trở về tiền sảnh, mới phát hiện người đáng lẽ phải ngồi yên tại chỗ, đã sớm biến mất không tăm hơi.

Sắc mặt Vạn Giang Hồng nhất thời trắng bệch, hô to một tiếng “hỏng bét” rồi xông ra ngoài.

Đệ Ngũ Chiêu nhíu chặt lông mày, đại khái cũng đoán được chuyện gì, kéo tay áo của y, “Ngươi hướng Đông, ta hướng tây.”

Vạn Giang Hồng gật đầu rồi chạy về phía Đông.

*

Lúc này, Thất Thất giấu quyển tiểu thuyết kia ở trong áo, vác một cái bọc, đang đứng ở bờ sông cò kè mặc cả với tên chèo thuyền.

“Chỉ là một con sông hẹp, lại thu những mười tiền đồng, lừa bà à.” Thất Thất nghiến răng.

Tên chèo thuyền chống cây gậy trúc, vẻ mặt không quan tâm, “Hiện giờ binh hoang mã loạn, có thuyền chở ngươi sang sông đã may mắn lắm rồi, mười xu tiền đồng, một cắc cũng không được thiếu.”

“Đừng có cho là chỉ có mình nhà mi chống thuyền, bà chờ thêm một lúc nữa ở đây, không tin ngoài tên lòng dạ độc ác mi ra, sẽ không còn người nào chèo thuyền nữa! Hừ!” Thất Thất bực mình, lúc trước đi quá gấp gáp nên chỉ kịp mang theo một ít  trang sức cầm cố lấy bạc vụn, còn mang theo cả quyển tiểu thuyết này nữa, nào có dư tiền cho tên thương nhân lòng lang dạ sói này.

“Hừ, tùy ngươi.” Tên chèo thuyền ngồi ở trên thuyền, chẳng tỏ vẻ nóng vội gì cả.

Thất Thất bực tức, chuẩn bị đến bên cạnh tìm một chỗ nghỉ ngơi chốc lát, nào ngờ, đột nhiên nghe thấy tiếng Vạn Giang Hồng truyền đến từ đằng xa. Trong lòng cả kinh, vội cúi đầu, nhảy lên trên thuyền.

“Đi mau đi mau lên! Mười tiền đồng, ta đưa.” Lúc này đây Thất Thất chẳng để ý được nhiều thêm, nếu bị Vạn Giang Hồng phát hiện, không chừng sẽ không chạy được nữa.

Chuyện cô cần làm quá mức nguy hiểm, mà cô thì không muốn kéo bọn họ xuống nước thêm lần nào.

“Hư hử, mười lăm tiền đồng, nếu không ta không đi.” Tên chèo thuyền nhìn bộ dạng sốt vó của cô, tăng giá tại chỗ.

“Mi cướp tiền à! Vừa rồi chính miệng mi nói là mười tiền đồng, sao đã tăng giá rồi!” Nếu như Thất Thất không phải đang cần chống thuyền, thật sự muốn đẩy cái tên chèo thuyền lòng dạ hiểm độc này xuống nước.

“Ta thích thế, nhanh đưa tiền, nếu không ta không đi.”

“Được, mi giỏi!” Thất Thất cắn răng nghiến lợi, lấy từ trong bọc quần áo ra mười lăm xu tiền đồng đặt vào cái tay đang xòe ra của gã.

Gã chèo thuyền đếm đếm, nở ra nụ cười thỏa mãn, nhét mười lăm xu tiền đồng vào trong ngực, nâng sào trúc lên liền chống thuyền lướt tới bờ bên kia.

“Nghê Thường!” Lúc cách bờ bên tầm 20 30 mét, chắc hẳn Vạn Giang Hồng đã phát hiện Thất Thất ở trên thuyền, mắt y đỏ ngầu, trong âm thanh điên cuồng mà tuyệt vọng, “Nghê Thường, mau trở về đi, ta không cho phép nàng rời khỏi ta!”

Thất Thất đứng ở đầu thuyền, không dám nhìn mặt y, “Anh về đi, đợi em làm xong chuyện, sẽ trở về tìm anh.”

“Nàng mau quay lại! Có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp được không?” Vạn Giang Hồng cầu xin, hèn mọn như thế, bất lực như thế.

Thất Thất lắc đầu.

“Đã thế, ta sẽ dùng cách của mình để giữ nàng lại.”

Cô còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe ‘tùm’ một tiếng vang lớn, rất đông người xung quanh hô lên, “Nhìn kìa, có người rơi xuống nước rồi!”

Thất Thất ngẩng đầu, nhìn nơi Vạn Giang Hồng vừa đứng đã không thấy người đâu, trong nước sông lăn tăn một vòng gợn sóng. Y cũng không quẫy đạp, mặc cho bản thân chìm dần vào trong lòng sông.

Nếu nàng dám rời đi, thì nhìn ta chết ở trước mặt nàng…

“Mau cứu người!” Thất Thất không hiểu vì sao y lại phải ép buộc cô đến thế, khóc lóc gào thét, nhưng người trên bờ chỉ tò mò rướn cổ, nhìn xem bao giờ người rơi xuống nước mới nổi xác lên.

Mắt thấy thời gian y ở trong nước trôi qua từng giây từng phút, cô cũng không để ý cái gì là tôn nghiêm nữa, giật ống tay áo của người chèo thuyền, quỳ trước mặt gã, “Cầu xin anh cứu anh ấy!”

Gã chèo thuyền vươn tay, xòe ra, “Năm mươi xu tiền đồng.”

“Được, tôi đưa cho ngươi hết, cầu xin anh nhanh chóng cứu anh ấy! Nhanh lên! Nhanh lên mà!” Nước mắt lã chã, hoảng loạn luống cuống.

Gã chèo thuyền thờ ơ liếc qua cô, xong mới cởi áo ngoài, cắm thẳng người xuống, tiến vào trong nước.

Cầu xin người, cầu xin người, cầu xin người, tuyệt đối không được có chuyện!

Chờ đến khi y được cứu lên bờ, người vây xem thở dài thườn thượt, giống như không được nhìn thấy kết quả như trong tưởng tượng, thất vọng tản ra. Thất Thất không hiểu, tại sao chiến tranh trước mắt kia không chỉ xóa bỏ tên họ mà còn cạo mòn lương tâm người ta.

“Đưa tiền.” Gã chèo thuyền vừa lau nước trên người, vừa lạnh lùng mở miệng.

Thất Thất trên mặt còn vương lệ, bạc trong bọc vứt tới hết, “Chẳng lẽ ngoài tiền ra, trong mắt mấy người không còn nhìn thấy được điều gì khác ư?”

Gã chèo thuyền cười mỉa mai, “Quả là quá ngây thơ.” Lắc đầu một cái, nhảy lên thuyền, chèo thuyền rời đi.

Thất Thất không quan tâm tới gã chèo thuyền kia nữa, đưa tay vỗ vỗ mặt Vạn Giang Hồng, nhưng y không có bất kỳ phản ứng nào, cô cuống cuồng cúi đầu nghe tim của y, nhịp tim yếu ớt.

Nhớ lại kỹ thuật hô hấp nhân tạo từng học, chỉ là cô chưa từng có kinh nghiệm, dùng sức ấn ngực của y, gọi tên y không biết bao lần, “Vạn Giang Hồng! Anh tỉnh ngay cho lão nương! Đừng giả chết với tôi! Anh không phải đã nói chỉ cần tôi rời khỏi anh thì anh sẽ chặt đứt chân tôi sao? Chân của tôi còn ở đây, sao anh có thể chết hả? Anh mau tỉnh lại đi…”

Nói xong, không biết vì sao, những hình ảnh xưa cũ kia không ngừng tái hiện trong đầu. Y ngang ngược trên xà nhà, khi cười xấu xa thì khóe môi bên phải sẽ hơi nhếch lên, còn có lúc y liều mình che chở cho cô nữa, tình cảm cô dành cho y, sao có thể cứ thế mà chết được?

Cúi đầu, mô phỏng theo trí nhớ tư thế hô hấp nhân tạo trong sách giáo khoa, áp lên môi của y. Lại nâng đầu lên, đưa tay ấn ngực của y. 

“Chúng ta còn chưa thề non hẹn biển đâu, sao anh có thể cứ vậy mà rời đi chứ?”

“Lão nương còn chưa cầm tay anh chán chê đâu, sao anh dám cứng đầu cứng cổ tự tìm đường chết hả? Tiểu Minh của chúng ta còn chưa sinh! Đồ khốn nhà anh không được chết!”

Tại sao anh ấy vẫn bất tỉnh? Tại sao cô đã cố gắng đến thế vẫn không cách nào khiến y mở mắt ra, tại sao, khi cô tưởng rằng đã làm đúng, nhưng kết quả lại chứng minh cô đã sai, tại sao lại muốn đoạt anh ấy đi?

“Em vẫn còn chưa nói với anh một câu, em thích anh, sao anh cứ vậy mà đi hả?”

‘Lách tách’, nước mắt rơi xuống trên mặt y, rốt cuộc Thất Thất vỡ òa nhào vào ngực y, khóc không thành tiếng, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Em chỉ không muốn làm chàng khó xử, không ngờ rằng lại thành ra như vậy. Thật xin lỗi!”

Đột nhiên, người vốn đang nằm chết, bất chợt ho lên, phun ra một ngụm nước sông, từ từ mở mắt. Nhìn Thất Thất vẫn đang gào khóc ở lồng ngực, cứ như vậy mà nở nụ cười vui mừng.

Vỗ lưng của cô, “Không phải nàng muốn nói với ta là thích ta à? Ta nghe đây, nàng nói đi.”

“Hả?” Thất Thất kinh ngạc, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt một đen một đỏ của y, vô cùng nghiêm túc, không khỏi sửng sốt, “Anh chưa chết?”

“Không tóm được nàng vào trong tay, sao ta có thể chết được.” Vạn Giang Hồng nháy mắt mấy cái, kéo lên khóe môi, “Trước đấy vài ngày Quỷ Thủ có bán một loại thuốc có thể hôn mê dưới nước, chỉ cần ở trong nước, sẽ xuất hiện trạng thái chết giả, nhưng vừa lên trên bờ, ba khắc chung sẽ tỉnh lại.”

“Vậy thì…” Thất Thất đỏ mặt, không dám nhìn y, ánh mắt lay động, “Vậy thì trong lúc chết giả, có thể nghe được âm thanh bên ngoài không?”

“Ha ha…” Vạn Giang Hồng cười bỉ ổi, “Đáng lẽ là không thể, nhưng mà sau khi được ta cải đổi, vừa rồi thử một lần, quả nhiên có thể nghe được hết tất cả. Nên là…”

“Nên là anh đi chết đi!” Thất Thất thẹn quá hóa giận, đứng lên, một cước đá y vào trong nước.

Nào ngờ, trong khoảnh khắc y rơi xuống nước, Vạn Giang Hồng túm được tay của cô, kéo cô cùng rơi xuống.

‘ùm’ một tiếng vang thật lớn, cả hai người cùng rơi xuống nước. 

Cảm thấy nước sông giống như vô số túi nilon bịt kín miệng mũi, hô hấp không nổi, Thất Thất không ngừng giãy giụa, trong đầu lặp lại cảm giác chới với của lần rơi xuống nước trước kia, tay chân giống như đang dắt theo mười mấy cân đá, nhìn bầu trời phía trên, gần đến vậy, mà chẳng thể nào thoát khỏi sự trói buộc của nước.

Vạn Giang Hồng ở trong nước thành thạo điêu luyện, nhìn bộ dạng bất lực của cô, cười đến hài lòng, im lặng mà nói, “Nàng biết khó chịu ư? Nhưng mỗi lần nàng rời khỏi ta, sự khó chịu trong ta còn khổ sở gấp trăm lần hơn thế này, người phụ nữ ác độc như nàng, sao có thể hiểu chứ?”

Nhìn ánh mắt dần dần rời rạc của cô, rốt cuột y thở dài, ôm eo cô, cho cô một chút không khí. Thất Thất giống như chết đuối vớ được cọc, ôm chặt cổ y, hút lấy không khí trong giọng nói của y.

Hiếm khi nào cô chủ động hôn như vậy, Vạn Giang Hồng cũng muốn ở dưới nước lâu lâu một chút, nhưng có vẻ cô coi y như một bịch sữa bò lớn vậy, hút sạch không khí không chừa lại tí nào!? Còn nữa, bóp cổ y có thể ra không khí à? Bà cô nàng có thể bớt sức lại được không? Mưu sát chồng cũng là giết người đó, muốn đi tù hả!

Kéo cô lên lên trên mặt nước, khoảnh khắc nổi lên trên mặt nước, không khí chẳng khác nào bàn tay của vô số thiên sứ, cứu rỗi cái phổi của cô. 

Thất Thất nhìn ánh mắt khẽ cười của Vạn Giang Hồng, sao mà chướng mắt đến thế, Thất Thất không khỏi giận dữ, một tay tát tới, “Anh cảm thấy mấy thứ này hay ho lắm à? Trêu chọc tôi vui vậy hả? Giả chết vui vậy hả? Làm tôi sợ vui như vậy? Để ta chới với như vậy vui lắm à? Tên thối tha chết đi!”

Vạn Giang Hồng vẫn mang nụ cười nhìn không thấu kia, nhìn cô chật vật bò lên bờ, “Ta chỉ muốn níu giữ nàng lại, sự thật chứng minh, rất có hiệu quả, không phải sao?” Nghe thấy vậy, thân thể Thất Thất chợt cứng đờ, y cười khổ một tiếng, “Chặt đứt chân của nầng thì sao? Ta nỡ lòng ư? Nếu nàng thật sự rời đi, nếu nàng không trở lại, cứ để ta vĩnh viễn say ngủ ở đáy con sông này cũng không tệ.”

Thất Thất quay đầu lại nhìn y, lúc này mặt trời hơi cao, ánh mắt trời rọi xuống mặt sông, thật chói mắt, Vạn Giang Hồng chói mắt, nước sông chói mắt, nụ cười của y chói mắt, Thất Thất nhăn mày, tâm tư rối rắm, phiền chết đi được, phiền muốn chết.

“Ta thích nàng, thích đến không thể thích hơn được nữa, nhưng ta ở đâu trong lòng nàng?”

Y hỏi cô như vậy, Thất Thất cũng không tài nào mở miệng trả lời nổi.

Nếu cô nói, cô cũng thích y, thích đến nỗi không thích thêm được nữa, y sẽ tin tưởng sao? Chắc không tin đâu, mặc dù bình thường y luôn tùy tiện phóng túng, giống như chẳng đặt cái gì trong lòng cả, thật ra thì, sự lưỡng lự sợ sệt dưới đáy lòng chưa bao giờ biến mất. Quá khứ của y, cô đã biết từ lâu rồi. Cho nên cô phiền muốn chết, phiền sắp chết rồi, như nào mới phải, mới có thể làm cho y hiểu được, cô thích y đến mức này?

Thất Thất bĩu môi, vươn tay kéo y lên bờ, “Chỉ một chút thôi, tôi chỉ thích anh xíu xịu xiu thôi. Bởi vì chút xíu này, nên tôi không thể nhìn anh chết trước mặt tôi được, nếu không tôi sẽ áy náy đến chết mất.” Còn sẽ đau lòng đến chết… Chết đi sống lại.

“Ha ha… Chút xíu cũng được.” Vạn Giang Hồng cười to, cầm lấy tay cô, thật chặt, “Nàng nhớ nhé, nếu như nàng còn dám rời khỏi ta… ta sẽ chết ngay trước mặt nàng.” Sự nghiêm túc trong ý cười, mang theo vài phần quyết tuyệt, Thất Thất không dám không tin.

Cứ như thế đi, tóm lại là phiền phức luôn đi kèm với rắc rối.

(Tác giả nói về sau sẽ ngược chết mọi người nên chương sau sẽ để ngọt ngào chút )))))))