Mùng một tháng chạp,
Đại Mạch đổ trận tuyết lớn* đầu tiên. Cây phủ tuyết hoa dát bạc, đội lên chiếc vương miện, bông liễu như tuyết trắng nhẹ bay phất phơ tùy tiện
lấy đất làm giấy, lấy gió làm bút, thanh thoát vẽ nên một bức tranh đồ
sộ khiến lòng người kinh hãi.
(Tuyết lớn: đại tuyết, tên thời tiết, vào khoảng ngày 7 hoặc 8 tháng 12 dương lịch, có tuyết rơi nhiều.)
Thất Thất từ bé lớn lên ở phương Nam, rất hiếm khi gặp qua trận tuyết lớn
dường này, một tay che dù, một tay ôm chặt cổ của Cố Cẩn Hi, hai mắt
hiếu kỳ nhìn đình đài lầu các xung quanh bao phủ trong lớp áo bạc trắng.
Đột nhiên, Cố Cẩn Hi đang ôm cô bật cười, “Nghê Thường, sao em vẫn giống con nít thế hả.”
Thất Thất xoay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn, “Ca ca nói thế là có ý gì?”
Cố Cẩn Hi tiến vào đình, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc đệm được phủ thật dày
lông cáo, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, cười nói, “Từ nhỏ em đã như thế, mỗi lần tuyết rơi, sẽ nhõng nhẽo đòi anh dẫn em ra ngoài ngắm tuyết.”
“Ca ca nè.” Thất Thất gấp dù lại đặt sang bên, nhìn tuyết bay tới tấp ngoài đình, mở miệng nói, “Em ở trong cung cũng được mấy ngày rồi, đã đến lúc nên về.” Ngoảng đầu lại, chờ mong nhìn hắn chăm chú, thấy nụ cười của
hắn hơi cứng lại, tổn thương trong đôi mắt kia không phải cô không nhìn
thấy, nhưng cô không thể mềm lòng. Tuy rằng vị ca ca này tốt thật, nhưng cái nhân cách thứ hai, lại là nhân vật khiến người ta sợ hãi.
“Nghê Thường, em ghét ca ca rồi phải không?” Hắn cúi đầu, nhìn chân phải của
cô, “Chân em bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, cứ thế mà rời đi sao?”
“Em…”
“Đừng nói nữa, nếu không phải đích thân Đệ Ngũ ái khanh tới đón em, anh sẽ không thả em ra đâu.” Cố Cẩn Hi cắt ngang lời cô.
Thất Thất nhất thời có chút phiền não, Đệ Ngũ Uyên bận bịu chăm sóc nữ
chính, nào có thời gian rảnh rỗi để ý tới cô. Xem ra chỉ có tự mình nghĩ cách rời đi thôi.
“Nghê Thường đừng nên giận dỗi, ca ca cũng vì muốn tốt cho em thôi.” Cố Cẩn Hi khép lại áo khoác trên người thay
cô, an ủi vỗ vỗ vai cô, “Nếu lòng hắn ta không có em, em trở về, anh
cũng không yên lòng.”
Thất Thất không nói, trông thấy có người đang chạy vội tới từ rất xa. Đạp trên mặt tuyết lạo xạo vang vọng.
“Bệ hạ, Thừa tướng đại nhân cầu kiến.” Tiểu thái giám quỳ gối xuống lớp tuyết lạnh giá, khúm núm mở miệng.
Cố Cẩn Hi mím môi, cau mày nhìn cô một cái, “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Khởi bẩm Bệ hạ, Thừa tướng đại nhân đang chờ ở Ngự Thư phòng ạ.”
Cố Cẩn Hi gật đầu một cái, “Đi.” Vừa đi được vài bước, đột nhiên xoay đầu
lại, đối diện với ánh mắt tò mò của Thất Thất, cười hơi miễn cưỡng,
“Nghê Thường, ở đây đợi nhé, được không?”
Thất Thất gật đầu, “Ca ca cứ đi đi.”
Thấy cô không hề có ý định giữ lại, hình như hắn còn muốn nói điều gì đó,
nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài, xoay người tiến vào thế giới trắng
tinh.
Thất Thất xòe dù ra, dù màu đỏ rực phản chiếu trong tuyết
chói mắt vô cùng. Cô co chân phải lên, dùng chân trái làm trụ, thận
trọng nhảy từng bước nhỏ trong tuyết.
Bởi vì sau nửa đêm trận
tuyết lớn mới đổ xuống, trên mặt đất chỉ đắp một lớp mỏng. Thất Thất
ngồi xổm xuống, đặt cái ô sang một bên, hai tay, hưng phấn bốc tuyết
trắng. Chất thành một đụn đất nhỏ kỳ lạ, ngay ngắn chất thành chừng mười cái đụn đất nhỏ. Đứng lên, bẻ một nhánh cây. Lại bẻ nhánh cây thành rất nhiều đoạn ngắn, chia ra cắm phía trước đụn đất nhỏ.
Hài lòng
nhìn thành quả của mình, lại đưa tay vẽ một vòng tròn, vun tất cả đụn
đất nhỏ vào bên trong vòng tròn, ngón trỏ di loạn, viết thành hai chữ
lớn: Mộ địa!
Chơi được một lúc, vẫn chưa thấy Cố Cẩn Hi trở lại.
Thất Thất có chút nhàm chán vốc tuyết lên ăn, mân mê trong miệng, tự lẩm bẩm: “Có lẽ rưới chút mứt hoa quả ăn sẽ ngon hơn chăng.”
Tuyết trắng phủ lên đầu dày đặc, cô cũng không để ý chút nào, vẫn tiếp tục nghịch tuyết, chơi hết sức hăng say.
Bất chợt, có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Thất Thất ngoái đầu lại,
liền nhìn thấy người nọ đầu bù tóc rối, tay trái cầm một cành mai đỏ nở
rộ, bên trên chiếc quần dài sắc lam băng được bao bọc bởi một chiếc áo
lông trắng dày, gương mặt nhỏ trắng trẻo bởi vì rét lạnh mà có chút phớt hồng. Một đôi mắt mơ màng mà hiếu kỳ đánh giá xung quanh. Tựa như một
đứa bé thất tha thất thểu đi lòng vòng tại chỗ.
Nhìn trang phục,
chắc hẳn là vị phi tần nào đó trong hậu cung, nhưng nhìn thấy một vài
nếp nhăn trên gương mặt, nếu nói là phi tử của Cố Cẩn Hi lại có chút
không đúng. Bà ấy, rốt cuộc, là ai?
Ngay lúc Thất Thất đang quan
sát bà, đột nhiên bà ta chú ý tới Thất Thất ở trên mặt đất, gương mặt
vui cười chất đầy ngây ngô tức khắc bắt đầu dữ tợn. Vứt đi cành mai đỏ
trong tay, bước nhanh tới, chìa tay định cào mặt của cô.
“Mộ Thập Nhất Nương! Mày vẫn còn sống sao! Xem tao có xé nát cái bản mặt dụ dỗ người của mày không!”
Thất Thất bỗng cả kinh, vội vàng đứng dậy lùi về phía sau. Nhất thời khẩn
trương, cho nên đã quên mất chân phải đang bị thương. Chân phải đặt
xuống, liền ngã nhào trên đất.
Nhìn thấy bà ta chuẩn bị vồ lên
trên người, Thất Thất cuống quít lăn sang bên cạnh, một cước đá vào cổ
chân của bà ta, nhìn bà ta mất thăng ngã úp xuống đất. Nhưng vẻ mặt bà
ta vẫn dữ tợn nhìn cô, hai tay cào về phía Thất Thất.
Thất Thất
lật người lại, liền cưỡi trên lưng bà ta. Một tay nắm lấy gáy của bà,
một tay nắm tóc bà, “Bà, bị điên à! Tôi không trêu chọc gì bà nhé.”
“Mộ Thập Nhất Nương! Đồ hồ ly tinh! Trả con trai lại cho tao! Con ơi! Con
mẹ thật đáng thương! Hu hu…” Nói xong, bà chợt ôm mặt khóc nức lên, “Con ơi, nương thật sự xin lỗi con, hu hu…”
Thất Thất yên lặng, phút
chốc có cảm giác tội lỗi, đưa tay chọc chọc sau lưng bà, “Này, bà nhận
lầm người rồi, tôi không phải là Mộ Thập Nhất Nương.”
Nhưng bà ta chẳng để ý cái gì cả, vẫn ôm mặt khóc nức nở, “Con ơi, con của mẹ…”
Đang định thả bà đứng lên, có hai tiểu nha đầu chạy vội tới, “Thái phi nương nương!”
“Thái phi nương nương, ngài không sao chứ?”
Hai nha đầu mặc áo màu hồng, nhìn Thái phi bị đè trên mặt đất, rối rít quỳ xuống, “Tham kiến công chúa điện hạ!”
“Bà ấy…” Thất Thất chỉ chỉ người phía dưới, sửng sốt hỏi, “Là Thái phi?”
“Khởi bẩm công chúa, chính là Thái phi nương nương. Cầu xin công chúa mau chóng thả Thái phi nương nương.”
Thất Thất ngượng ngùng đứng dậy từ trên người bà. Thái phi kia vẫn cứ ôm mặt, nằm trong tuyết tấm tức khóc đến thương tâm.
Tiểu nha đầu vội vàng đỡ bà đứng dậy, đau lòng phủi vụn tuyết trên người bà, lau lau gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi, “Thái phi nương nương đừng khóc mà, a bảo chưa có chết. Đang ở trong viện chờ ngài đó.”
“Con ta chưa chết sao?” Thái phi mở to đôi mắt vô tội, nắm chặt tay tiểu nha đầu, “Ngươi không gạt ta đấy chứ?”
“Thái phi nương nương, sao nô tỳ dám gạt ngài chứ, chúng ta mau trở về thôi, nếu không a bảo sẽ khóc đó.”
Tiểu nha đầu đỡ bà trở về, trong lúc xoay người, cố ý hành lễ với Thất Thất, nhìn cô áy náy rồi rời đi.
Thái phi vẫn mơ màng cắn ngón trỏ, “A bảo của mẹ vẫn còn, con vẫn ở đó...”
Nhìn bóng lưng họ rời đi, Thất Thất ngã ngồi xuống mặt đất, chợt phát hiện, bản thân giống như bị tác giả dắt mũi.
Chuyện vừa xảy ra với trong truyện hoàn toàn khác nhau. Trong truyện căn bản
không có bà Thái phi bị vứt bỏ này. Trong truyện rõ ràng viết là, Cố
Nghê Thường chỉ có ca ca biến thái Cố Cẩn Hi thôi, làm gì có Thái phi
đột nhiên xuất hiện này?!
Hơn nữa, Mộ Thập Nhất Nương là ai? Tại sao bà Thái phi kia lại cho rằng cô là Mộ Thập Nhất Nương?
Ảo não đá đá cái dù đỏ bên cạnh. Bây giờ cô cần gấp chính là trở về, sau
đó tận tình hỏi thăm mụ tác giả bất lương kia một chút, có thể hèn hạ vô sỉ đổi loạn kịch tình như vậy ư?
Một đôi ủng màu đen lọt vào
mắt, Thất Thất ngẩng đầu, gương mặt của hắn vẫn giá lạnh như cũ. Con
ngươi màu tím mang theo khó hiểu cùng dò xét, “Tính tình điêu ngoa này
vẫn khiến người ta ghét bỏ như trước.”
Thất Thất mở to mắt, có chút không dám tin, “Ơ? Sao anh lại ở đây?”
Đệ Ngũ Uyên hừ lạnh, “Đừng quên ngươi đã gả đến phủ Thừa tướng. Nơi đó mới là chỗ ngươi nên ở.”
“Không phải ca ca tôi đi tìm anh rồi ư?”
Hắn đưa tay, khá là bất đắc dĩ đỡ cái trán, “Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, cũng phải mệt mỏi chứ.”
Thất Thất nổi vạch đen, nói cách khác, ca ca cô lại ngủ thiếp rồi?
“Chúng ta đi thôi.” Đệ Ngũ Uyên cúi đầu, ngược sáng, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Thất Thất không để ý tới cái gì là lễ tiết, nhún một cái liền nhảy lên lưng
hắn, cảm nhận được thân thể của hắn cứng đờ, cô không khách khí chút nào vòng hai tay quanh cổ hắn. Lúc này, cô chẳng quan tâm đến mấy thứ nhân
vật chính phụ nữa, nhanh chóng rời đi là tốt nhất. Nếu nhân cách thứ hai kia xuất hiện, chắc chắn sẽ không thể rời đi dễ dàng.
Đệ Ngũ Uyên hít thật sâu vài hơi, âm thầm nắm chặt quả đấm, trầm giọng nói, “Xuống.”
“Chân của tôi bị thương, không thể đi được.” Thất Thất tựa như khoe khoang,
giơ cao chân phải lên trước mặt hắn, “Anh xem anh xem.”
Đệ Ngũ
Uyên vô cùng bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, nắm đấm tay phải lỏng rồi
chặt, chặt rồi lỏng. Cuối cùng không để ý đến người trên lưng nữa, bước
nhanh về phía cửa cung.
*
Vừa tới cửa cung, liền ném người nào đó trên lưng lên con lừa. Lừa con bất mãn kêu, như thể lên án người trên lưng quá nặng. Bản thân hắn thì lại cưỡi lên ngựa.
Thất Thất vô cùng hưng phấn bám vào lông bờm của nó, “Tiểu Lư! Tiểu Lư! Gặp được chị có vui mừng không!”
Lừa con gấp gáp kêu, móng trước giơ lên, lộc cộc chạy về phía trước.
“Người ta nói đại nạn không chết chắc chắn có phúc mai sau, tiểu Lư, lần trước bị thương nặng như vậy mà không sao cả. Chị muốn ban thưởng cho em, về
sau đi đâu cũng đều cưỡi em hết. Tiểu Lư tiểu Lư, có phải xúc động đến
nói không thành lời không!”
Lúc này lừa con càng thêm nóng vội, căng rộng móng vó chạy đi.
Đệ Ngũ Uyên nhìn Thất Thất hành hạ lừa con đến sắp phát điên, không nhịn
được cảm thấy đặc biệt thú vị, hơi câu câu khóe môi, “Nghê Thường.”
“Hở?” Thất Thất quay sang, ngẩng đầu nhìn Đệ Ngũ Uyên cao hơn mình cỡ
nửa người, có chút buồn bực, “Đại thần có chuyện gì?”
“Chuyện tiểu Ngữ xuất giá, đa tạ.” Đệ Ngũ Uyên nhìn về phía trước không chớp
mắt, cũng không nhìn cô, trên mặt giống như có chút ngượng ngùng.
Thất Thất như thể phát hiện ra một vùng đất mới lạ, tò mò nhìn má có chút
ửng đỏ của hắn, “Hử? Chỉ một tiếng cám ơn thì có ích lợi gì? Không làm
chút gì thiết thực để cám ơn sao?”
Đệ Ngũ Uyên ngây người một
hồi, lúc này mới cúi đầu nhìn Thất Thất vì mình mà chịu bao khổ sở, rút
ra chủy thủ bên hông rồi cắt ra một đoạn áo bào.
“Cứ coi đây là tạ lễ đi.”
Thất Thất nhận lấy mảnh vải rách kia, cực kỳ yên lặng. Bệnh yêu đồ vật là
của Cố Nghê Thường bản gốc, bản Cố Nghê Thường cải tạo của cô lại không
thích mấy thứ đồ vật rách hỏng này.
Nên đưa tay đem mảnh vải rách tới bên mồm của lừa con, “Nào, lấy chơi đi.”
Lừa con ghét bỏ phun phì phì liền vứt mảnh vải rách đi.
Đến con lừa còn chê, nhất định không phải đồ tốt. Thất Thất khinh thường nhìn Đệ Ngũ Uyên, nhỏ giọng nói, “Keo kiệt.”
Đệ Ngũ Uyên đi ở đằng trước tất nhiên không nhìn thấy gì.
Một ngựa một lừa, một trước một sau, đạp tuyết, lộc cộc trở về.
*
Vừa tới đại môn phủ Thừa tướng, Đệ Ngũ Uyên dẫn đầu đi vào. Thất Thất cưỡi
trên lưng lừa, nhìn bảng hiệu trước cửa phủ, âm thầm cảm thán. Nhưng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc từ trên nhà truyền đến nhiếc móc.
“Tiện nhân! Còn ngẩn ngơ cái gì? Mau vào phủ!”
Thất Thất ngẩng đầu, liền thấy tiểu Chiêu lúc lắc chân nhỏ ngồi trên mái hiên, ngạo nghễ nhìn cô. Hai mắt cô chợt vụt sáng.
“Tiểu Chiêu! Mấy ngày nay có nhớ chị không!”
‘Choang’ một tiếng, tiểu Chiêu ném một mảnh ngói xuống, vỡ tan.
“Nhanh vào đi, ta có lời muốn nói với ngươi.” Dứt lời, thằng bé xoay người
liền nhảy vào bên trong nhà, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thất Thất nhảy xuống lưng lừa, để mặc người bên cạnh dắt lừa đi, bản thân thì nhảy lò cò từ cửa lớn nhảy vào.
Chương sau: Âu Dương Ngữ đến “thăm”