“Vân Thường công
chúa, bệ hạ có dặn trước, nếu công chúa tới, không cần thông truyền.
Công chúa, xin mời ngài.” Tiểu thái giám cúi đầu, cung kính đẩy cửa Ngự
thư phòng ra.
Thất Thất kinh ngạc, chẳng lẽ Cố Cẩn Hi đã biết trước cô muốn tới tìm anh ấy sao?
Lần này đến đây, đơn giản là vì chuyện của Đệ Ngũ Uyên và Âu Dương Ngữ, tuy rằng Đệ Ngũ Uyên tự luyến bốc mùi lại thêm tính khí thối hỏng, nhưng là một fan chân heo trung thành nhiều năm, cô vẫn muốn lo liệu cho hai
nhân vật chính. Còn tác động này có thể lại chọc giận Manh Manh tác giả
hay không, trước mắt không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô.
Tiến vào Ngự thư phòng, thấy Cố Cẩn Hi đang nằm nhoài trên án kỷ, hai thị nữ đứng bên cầm quạt lông phe phẩy quạt. Thất Thất lặng lẽ đi tới, vẫy lui hai thị nữ kia. Cô cúi đầu, nhìn nhìn hai mắt Cố Cẩn Hi khép lại, lông
mi thật dài hơn run run, đoán hẳn đang nằm mơ thấy cái gì, môi mỏng khai mở như thể muốn nói điều gì.
Con ngươi Thất Thất hơi đảo, cầm
lên bút lông bên cạnh, chấm chấm mực nước, giơ tay tính vẽ bậy lên mặt
hắn. Nhưng vừa chấm trên trán của hắn, còn chưa kịp viết, đã bị một cái
tay nắm chặt lấy cổ tay.
Đột nhiên cả kinh, Thất Thất trợn to hai mắt, đối diện với đôi mắt ngời sáng từ từ mở ra, trong lòng lộp bộp,
nhất thời có dự cảm xấu.
Cố Cẩn Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt dường
như còn có chút rời rạc, nhìn bộ mặt hơi ngạc nhiên của Thất Thất, lại
nhìn cổ tay đang nắm bắt, trong tay cô còn cầm cây bút lông nhỏ xuống
giọt mực, ‘tách’ một tiếng, mực nước rơi lên tấu chương đang mở, lan
thành một đóa mực hoa, chậm rãi nở.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn
tỉnh táo, lạnh lùng nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, cắn răng
nghiến lợi nói, “Ngươi làm gì ở đây?”
“Ha ha…” Thất Thất trực chảy mồ hôi lạnh, thật sự sẽ không phải cái nhân cách thứ hai bạo tàn đó chứ?!
Cố Cẩn Hi đứng lên, liếc cô, lạnh nhạt. Sau đó hướng ra ngoài ngự thư
phòng nói, “Có người ngoài đi vào cũng không biết bẩm báo? Tất cả đi
lĩnh 50 đại bản!”
“Nô tài… tuân chỉ.” Nghe âm thanh bên ngoài run rẩy, Thất Thất càng tăng thêm vài phần sợ hãi. Xem ra hai nhân cách này tách biệt, không hề hay biết đối phương xảy ra những chuyện gì.
“Bệ… Bệ hạ.” Mặc dù Thất Thất sợ, nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng, “Thần muội có chuyện muốn nhờ.”
Cố Cẩn Hi buông lỏng cổ tay cô, chắp tay ra sau, bễ nghễ ngạo mạn, “Quỳ xuống nói.”
Thất Thất âm thầm cắn răng, trước đấy sao không xuống tay nhanh lẹ, vẽ trên mặt anh ta mấy con rùa!
Dù rằng trong lòng kêu gào không muốn, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đầu gối thả lỏng, liền quỳ xuống.
“Phu quân và Âu Dương cô nương tình đầu ý hợp. Kính xin bệ hạ có thể thành toàn.”
Cố Cẩn Hi cười lạnh ba tiếng, “Hửm! Đây chính là lời ngươi muốn nói? Đường đường là một công chúa, lại phải vì một gã nam nhân mà nuốt giận vào
bụng đến mức đó. Nói ra, thật đúng là vứt hết thể diện hoàng gia mà!”
Thất Thất quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không nói một từ.
“Đã không có dung mạo, đến lòng phu quân mình cũng nắm không được, còn để ả hồ ly tinh có cơ hội lợi dụng. Trẫm cảm thấy đáng thương thay cho
ngươi.”
Thất Thất vẫn im lặng như cũ, cúi đầu tiếp tục nghe.
“Ngươi vì bọn họ làm đến mức này, bọn họ có cảm kích ngươi chút nào không? Kết quả, còn không phải may áo cưới cho người ta.”
Cúi đầu, tiếp tục không nói.
“Rốt cuộc ngươi có nghe trẫm đang nói gì không?!”
Cố Cẩn Hi nhìn bộ dạng không giận không oán của cô, đột nhiên có loại cảm
giác vô lực. Đưa tay, nắm lấy cổ cô, “Đừng có nói cái gì mà vì yêu cam
tâm tình nguyện. Hắn, là bị ngươi lừa gạt, cho rằng ngươi tâm địa thiện
lương, trẫm, biết bộ mặt thật của ngươi. Đừng có tỏ vẻ đáng thương trước mặt trẫm.
Cảm thấy bàn tay trên cổ càng lúc càng bóp chặt, bỗng
chốc Thất Thất hô hấp khó khăn, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, “Cầu
xin bệ hạ hạ chỉ, cho phu quân cưới Âu Dương cô nương.”
Đột
nhiên, Cố Cẩn Hi buông lỏng tay, cười như không cười nhìn cô, “Được
thôi, nếu ngươi đã muốn diễn trò với trẫm, trẫm sẽ theo đến cùng.” Dứt
lời, vài bước tới trước án kỷ, cầm bút lông, sột soạt vài nét, liền viết xong thánh chỉ, “Cầm đi, trẫm muốn xem thử, rốt cuộc ngươi muốn diễn
trò gì.”
Hai tay Thất Thất nhận thánh chỉ, không ngừng ho khan, “Khụ khụ… Khụ khụ… Thần muội… cảm ơn bệ hạ.”
“Lui ra, trẫm phát ngán khi nhìn thấy ngươi.” Cố Cẩn Hi ghét bỏ, liếc qua
cô, nhìn cô chậm rãi đứng lên, đột nhiên có chút nhịn không nổi, “Nhanh
nhanh! Cút!”
Thất Thất khẽ run rẩy, ôm thánh chỉ thi lễ một cái liền cuống quít chạy ra ngoài.
Tên này, ở với hắn thêm một lúc nữa, thật sự chết người!
......
Hai mươi ba tháng mười một, thích hợp cưới gả.
Trời còn tinh mơ, Thất Thất đã bị lão mụ tử kéo dậy, nói gì mà trang điểm.
Bạn nói xem, thành thân là Âu Dương Ngữ người ta, liên quan gì tới cô.
Nhưng mà lão mụ tử nói cũng thật hay, tân nhân qua cửa, cô là chính
phòng không thể yếu thế, nhất định phải tươm tất một chút. Thất Thất bất đắc dĩ, mấy cái quy củ đi chết đi!
Nhà của Âu Dương Ngữ đã bị
tịch thu, luôn cư ngụ trong phủ Thừa tướng. Cho nên cỗ kiệu rước dâu
nhận tân nương sau đó vòng quanh Kinh thành một chuyến, rồi mới trở về
phủ Thừa tướng.
Người tới rất nhiều, đa số là có quen biết Thất
Thất, nhưng Thất Thất lại không biết. Nhìn Đệ Ngũ Uyên hạnh phúc dắt Âu
Dương Ngữ tới, Thất Thất cũng chuyển tầm mắt đến bụng của tân nương.
Không biết tiểu bb (baby) nằm ngoài kịch bản tương lai sẽ là dạng gì
đây?
Từng bước lễ thành thân đều tiến hành đâu vào đấy, Thất Thất lấy cớ không thoải mái, liền trong ánh mắt đồng tình của mọi người lui
ra ngoài.
Thật ra thì cô chỉ muốn ngủ bù mà thôi.
Có lẽ
bởi vì nguyên nhân thành thân, trong hậu viện không có ai cả, cô lặng lẽ mừng rơn. Nên trong lương đình gió nhẹ, nhanh chóng thiếp ngủ.
Cố Cẩn Hi vốn định xem trò cười của cô, sáng sớm đã tới phủ Thừa tướng
theo dõi lễ thành thân, tìm kiếm khắp nơi, mới biết được chắc hẳn cô
không muốn nhìn người mình yêu cưới người khác nên đã thương tâm trở về
phòng.
Vừa đi qua lương đình, liền bắt gặp có người đang ngủ.
Tiến đến mới phát hiện, người mà bản thân muốn cười nhạo, lại đang thiu
thiu ngủ, khóe miệng còn rỉ ra thứ chất lỏng óng ánh, có cái gì giống
một thê tử bị thất sủng hả?
Ngồi xổm người xuống, quan sát diện
mạo của cô ở khoảng cách gần, Cố Nghê Thường, quả thật là một quốc sắc
thiên hương. Chỉ là đáng tiếc…
Cố Cẩn Hi lắc đầu, liền thò tay
nắm cái mũi xinh xắn của cô, nhìn cô không vui nhíu mày, phút chốc cảm
thấy hết sức thú vị. Xem ra cô sẽ nhanh chóng tỉnh dậy. Nào ngờ, cô hé
mở miệng nhỏ, vẫn tiếp tục say sưa ngủ.
Như vậy cũng có thể ngủ?
Cố Cẩn Hi hơi nheo mắt lại, thả mũi cô ra, chuyển sang nắm lấy cổ cô, nhìn gương mặt cô từ từ biến đỏ, đôi tay có chút kích động run rẩy. Hắn chỉ
cần vận sức một chút, là có thể bóp chết đứa con hoang này, vậy hắn còn
phiền não gì mà không làm.
Sức lực trên tay dần dần tăng, nghe cô thở có chút khó khăn, lông mi khổ sở run run, nhưng vẫn không hề mở mắt.
Cảm nhận được tính mạng của cô từng chút một cạn kiệt trong chính tay mình, Cố Cẩn Hi hơi cười. Nếu như cô chết rồi, vậy hắn sẽ không còn nhược
điểm nào nữa.
‘Bốp’, đột nhiên gáy nhói đau, hai mắt Cố Cẩn Hi
vừa nhắm, liền té ngã bên cạnh. Trong tay Đệ Ngũ Chiêu bê một tảng đá
đứng sau hắn.
Vứt tảng đá đi, Đệ Ngũ Chiêu nhìn sắc mặt Thất Thất có chút xanh đen, vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, nhất thời luống cuống, ra sức lắc lắc bả vai của cô, nước mắt dâng trào, lần đầu tiên gọi ra tên
cô, “Nghê Thường!!”
“Nghê Thường! Nghê Thường! Ngươi không thể
chết được!” Đệ Ngũ Chiêu ôm cổ cô gào khóc, “Ngươi còn chưa chờ ta lớn
lên, ngươi còn chưa theo ta xông xáo giang hồ, ngươi còn chưa trả đủ kẹo hồ lô cho ta, tại sao có thể cứ vậy mà chết?!”
“Không được! Ta
không cho chị chết! Chị có nghe không! Cố Nghê Thường! Ta không cho chị
chết! Mau mở mắt nhìn ta đi! Không phải chị thích hôn ta nhất sao? Ta
cho chị hôn thỏa thích, muốn hôn chỗ nào cũng được, chỉ cần chị không
chết! Đừng rời bỏ ta!”
“Nghê Thường! Nghê Thường! Mau dậy đi! Ta
còn có rất nhiều lời chưa nói với chị! May dậy đi…” Đệ Ngũ Chiêu chớp
mắt, nước mắt như tràn bờ đê, mỗi lần chớp liền tuôn xuống một hàng.
Phát điên lắc lắc cô, cố gắng để cô tỉnh lại. Mà thực sự, cô tỉnh lại thật.
Mở trừng hai mắt, Thất Thất tức giận hét toáng, “Đừng lắc nữa, chóng mặt quá.”
“A?” Đệ Ngũ Chiêu sửng sốt, đối diện với ánh mắt tò mò của Thất Thất, nhất thời thẹn quá hóa giận.
Một tay đẩy cô ra, “Tiện nhân! Ngươi chưa chết sao lại không lên tiếng!”
Thất Thất uất ức, “Tiểu Chiêu, chị đang ngủ mà.”
“Tóm lại, chính là ngươi không đúng!” Đệ Ngũ Chiêu nhăn nhó xoay người sang chỗ khác, lén lút lau chùi nước mắt trên mặt.
“Há há…” Thất Thất cười xấu xa, “Tiểu Chiêu, chị thấy em khóc nhé.”
“Còn dám nói bậy! Có tin ta ném ngươi vào hồ không!” Đệ Ngũ Chiêu đỏ mặt, nhất quyết không thừa nhận mình khóc.
“Được rồi được rồi! Chị hoa mắt.” Thất Thất phối hợp nói dối, đột nhiên liếc
thấy trên đất còn có một người nằm, lúc này mặt mới đổi sắc.
“Tiểu Chiêu, chẳng lẽ em đánh bất tỉnh cái người đang nằm trên mặt đấy sao?” Thất Thất chỉ chỉ Cố Cẩn Hi đang nằm gục trên đất.
Đệ Ngũ Chiêu gật đầu, “Thì làm sao.”
“Em có biết thân phận của hắn không.”
“Trên vạn người thôi.” Đệ Ngũ Chiêu không sợ hãi chút nào, “Trước có gặp qua.”
Thất Thất không thể không bội phục dũng khí của nó, rõ ràng biết được thân
phận của đối phương, vẫn có thể xuống tay. Đây là nghé con không sợ cọp, tinh thần can đảm tựa thần thánh sao?
Vừa đỡ Cố Cẩn Hi nằm trên đất dời lên ghế, nhìn thấy lông mi hắn run rẩy. Nhất thời cả kinh, không thể nào, đã tỉnh dậy sao?
Cố Cẩn Hi chớp chớp mắt, nhìn Thất Thất gần ngay trước mắt, thân thiết,
tràn ngập ý cười, “Nghê Thường Nghê Thường! Tốt quá, vừa mở mắt đã thấy
em, là anh đang nằm mơ sao?”
Thất Thất âm thầm thở phào, cũng may, là người anh trai dịu dàng kia của cô.
“Anh, anh có nhớ tại sao anh ở đây không?”
Cố Cẩn Hi ngồi dậy, nhìn bên ngoài đình, ánh mắt có chút bay xa, “Anh
không nhớ rõ lắm, hình như đang dùng bữa sáng, đột nhiên buồn ngủ. Đến
lúc tỉnh lại đã thấy Nghê Thường em rồi.”
“Chị dâu!” Tiểu Chiêu
bị phớt lờ đứng bên cạnh, đột nhiên chen ngang, nhào vào trong ngực cô,
làm nũng nhìn cô, “Chị dâu, tiểu Chiêu đói bụng, dẫn tiểu Chiêu đi ăn
chút ít được không?”
Đang diễn cái gì đây trời?
Thất Thất
không còn sức mà châm chọc. Nhìn Đệ Ngũ Chiêu không đổi sắc gỡ bỏ bàn
tay của Cố Cẩn Hi ra, cả người chiếm lấy cô không thả. Cố Cẩn Hi cắn
môi, nhìn bộ dạng hai người thân mật, dường như có chút tủi thân.
“Nghê Thường, hình như anh lại có chút mệt mỏi. Dẫn anh đi nghỉ ngơi được
không?” Cố Cẩn Hi mong chờ nhìn cô, nụ cười trên mặt thanh nhã mà thân
thiết.
Đột nhiên Thất Thất không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiểu Chiêu trong ngực còn lén lút nhéo hông cô, liên mồm gọi ‘chị dâu’
vô cùng thân mật.
“Ôi chao! Quả nhiên mỹ nhân nhi mà ta nhìn trúng là hàng quý giá nha!” Bỗng nhiên từ bên trên truyền đến tiếng khâm phục.
Mọi người ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vạn Giang Hồng một thân màu đỏ treo ngược trên đình, nhàn nhã nhìn mấy người.
Tất nhiên Đệ Ngũ Chiêu nhận ra được kẻ này, ngay lập tức hai mắt bắn ra lửa giận, “Cái đồ gian phu, còn dám xuất hiện trước mặt tiểu gia lần nữa!”
Vạn Giang Hồng không muốn nhiều lời cùng nó, nhẹ nhàng búng một cái liền
nhảy xuống, một tay lôi Đệ Ngũ Chiêu từ trong ngực cô ra, “Nhóc con thật quấy phá!” Nói xong, vác Thất Thất rồi nhảy vọt chạy đi, “Các người
muốn ồn ào gì cứ tiếp tục, ta không quấy rầy các ngươi nữa.”
“Mau thả chị ấy xuống!” Đệ Ngũ Chiêu phẫn nộ, vừa nói vừa đuổi theo.
Để lại một mình Cố Cẩn Hi lo lắng đứng ở xa, nhìn mấy người kia biến mất khỏi tầm mắt, “Nghê Thường…”