Gió tháng mười một đã có chút se lạnh, mở cửa sổ sẽ nhìn thấy cảnh vật héo tàn trước sân,
Thất Thất mông lung nhìn trời, bưng chặt lô sưởi trong tay. Khắp nơi khô tàn, ngày đông, hình như đã tới rồi…
Bất tri bất giác, cô đã
sống trong thế giới truyện hơn nửa năm rồi. Bình bình đạm đạm, không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Từ sau ngày hôm đó, số lần gặp được tiểu Chiêu
giảm đi rất nhiều, mỗi lần tới Chiêu Hòa viện, luôn được báo rằng thằng
bé đi luyện võ. Đặt lại ba xâu kẹo hồ lô trong phòng nó rồi buồn bã trở
về Vân Thường cư.
Tên diêm dúa Vạn Giang Hồng bất cứ lúc nào bất
cứ nơi đâu đều xuất hiện, không hiểu sao y có nhiều thời gian rảnh rỗi
đến vậy, nếu nhớ không lầm, hình như y là Tam hoàng tử của nước láng
giềng Đại Yến, trên còn có hai huynh trưởng, dưới có một tiểu đệ nhỏ
nhất, theo lý thuyết, liên quan tới tranh đoạt vị trí thái tử, cực kỳ
tàn bạo, chắc hẳn lão hoàng đế không bao lâu nữa sẽ băng hà, nhưng tại
sao tên Vạn Giang Hồng này vẫn rong chơi lêu lổng bên Đại Mạch? Chẳng lẽ không lo lắng bị lão hoàng đế coi khinh chút nào ư? Sau đó bị mấy huynh đệ diệt trừ?
(Đến đoạn tiểu Hồng là tam hoàng tử thấy có chút giật mình.)
Y vừa xuất hiện liền biết cách khiến cô bực tức, có lẽ bởi vì lời cảnh
báo của Nhan Lạc, y không làm ra bất cứ hành động nào thật sự gây tổn
thương cô. Nhắc tới Nhan Lạc, Thất Thất có chút ảo não, tuy nghe nói anh ấy đã thành thân, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ anh. Không trải qua nỗ lực, dễ dàng từ bỏ, chưa bao giờ là tác phong của cô. Nghe nói Nhan Lạc và Vạn Giang Hồng ở cùng nhau ở Nguyệt Nguyệt Hồng, nên mỗi ngày đều tới gặp một chút, nhưng nhìn anh mặc dù luôn bày ra vẻ mặt cực kỳ dịu dàng với cô, nhưng sự xa lánh từ tận sâu trong
lòng thường xuyên khiến cô có chút chán nản.
Thất Thất khép lại
cửa sổ, sầu não về bên giường ngồi. Gần đây liên lạc với tác giả cũng ít đi rất nhiều. Hệ thống vẫn kiêu ngạo như cũ, không khen nó là mỹ nữ, nó sẽ không để ý đến ngươi. Năm ngày trước, đột nhiên tác giả bảo cô đẩy
Đệ Ngũ Chiêu vào trong ao. Yêu cầu dã man như vậy, tất nhiên cô làm bộ
không thấy.
Sau đó, ngày thứ hai, bất chợt nhìn thấy trong phần
tác giả có lời muốn nói xuất hiện một câu như sau: dựa trời dựa đất
không bằng dựa vào chính mình.
Phía dưới có độc giả trả lời cũng
rất tuyệt diệu: “Cầu thu cầu bình, không bằng cầu cập nhật. Hoành phi*,
tác giả là đồ ngu ngốc.” Đánh giá hai trên mười, Thất Thất đoán, người
đọc này không phải bạn bè chí cốt thì chính là anti fan.
(Hoành phi
(bức hoành): nguyên nghĩa là tấm bảng nằm ngang vốn là bức thư họa
(tranh chữ), được treo giữa gian nhà, chính diện. Ở đây độc giả muốn
nhấn mạnh câu “tác giả là đồ ngu ngốc (tác giả sỏa ngốc)” in chữ lớn
đóng lên giữa nhà =)))))
Lôi quyển tiểu thuyết từ trong ngăn kép kia ra, muốn xem thử tác giả có đển lại tin nhắn cá nhân gì hay không,
vừa khéo, quả thật có một tin nhắn.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
‘đây là trừng phạt nho nhỏ vì tội cưng không chịu nghe lời, đừng trách.’
Hả? Đây là ý gì?
Đúng lúc này, đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến, không
kịp đặt quyển truyện vào lại ngăn kép, nhét vội vào trong chăn, cố làm
vẻ trấn định ngồi ngay ngắn bên giường. Nhìn Đệ Ngũ Uyên phá cửa lao
vào.
Bên trong sắc trắng trên mặt hắn hiện lên màu đen, đôi mắt tím khóa chặt trên người Thất Thất, lửa giận bừng bừng.
Thất Thất cười nịnh, “Sao đại thần rảnh rỗi tới chỗ tôi vậy? Ha ha, quả thật được sủng ái như…”
‘Chát’ một tiếng thanh thúy vang lên, cắt đứt lời cô chưa kịp nói hết.
Thất Thất ngã nhào trên đất, lô sưởi trượt ra khỏi tay, vỡ nát, văng tung
tóe. Cô che lại má trái đau đớn, khó hiểu nhìn Đệ Ngũ Uyên. Hắn nổi điên cái gì chứ?
“Mấy ngày nay, ta còn tưởng ngươi cải tà quy chính
rồi, không ngờ vẫn ác độc như vậy!” Đệ Ngũ Uyên lạnh lùng nhìn cô chằm
chặp, dường như vì tức giận mà gương mặt có chút dữ tợn.
“Gì hả?” Thất Thất vô cùng oan ức, “Ta làm cái gì sai chứ?”
Đệ Ngũ Uyên không để ý tới cô, chuyên chú nói, “Tiểu Ngữ coi ngươi là tỷ
muội, không ngờ, ngươi lại độc địa như vậy!” Cười lạnh, “Chớ làm bộ mặt
đáng thương, tại đây sẽ không có ai thông cảm cho ngươi đâu!”
“Người đâu!” Đệ Ngũ Uyên hướng ra ngoài cửa hét lớn, lập tức hai thị vệ đeo
đao bên hông đi vào, “Giải ả đến từ đường cho ta, không có dặn dò của
ta, không ai được thả ả ra ngoài!”
Nhìn Thất Thất bị áp giải, Đệ
Ngũ Uyên cười khẩy, một tay bắt lấy cằm Thất Thất, “Nếu tiểu Ngữ xảy ra
việc không hay, ta không quan tâm ngươi có là công chúa hay không, ta sẽ chôn ngươi theo!” Dứt lời, hất mạnh ra, lấy ra một mảnh khăn gấm từ
trong tay áo, lau chùi cái tay vừa đụng vào Thất Thất, ghét bỏ vứt xuống đất, hừ nói: “Bẩn tưởi.”
Lại một lần nữa bị ném vào từ đường
không lời giải thích, mà dường như lần này có chút nghiêm trọng, nhìn
thị vệ vây trùng điệp bên ngoài từ đường, cô xoa xoa má trái bị tát đau, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Rốt cuộc tiểu Ngữ làm sao?”
Mặt
trời đổ dần về phía tây, trong phòng, ánh nến le lói kéo dài cái bóng
của cô. Thất Thất run rẩy, lấy Ngọc kỳ lân từ bên hông ra. Dùng chút
nhiệt độ yếu ớt của nó sưởi ấm ngón tay đông cứng. Lúc này, chẳc hẳn Vân Thường cư đang bị người canh giữ, mà tiểu Chiêu chắc cũng không có mặt ở Chiêu Hòa viện, đi không bằng ở tại đây, chờ tiểu Chiêu tới nói cho cô
biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chờ mòn mỏi, chẳng hề thấy tiểu Chiêu xuất hiện, lại chờ được một người ngoài dự đoán.
“Anh tới làm gì?” Thất Thất lui dần về sau, bất mãn nhìn nam tử hồng y đẩy cửa ra, cực kì thong thả đi tới.
“Ha ha…” Vạn Giang Hồng che miệng cười khanh khách, “Dĩ nhiên ta tới thăm
dáng vẻ đang thương hiện tại của nàng một lúc, quả nhiên, quá đã!”
Vạn Giang Hồng nhẹ nhàng đóng cửa lại, từng bước tiến lại gần Thất Thất,
nhìn Thất Thất khẩn trương lùi dần về sau, y nhíu mày, dồn Thất Thất vào chỗ không đường lui, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve gò mà trái hơi sưng đỏ
của cô, tặc lưỡi than thở, “Thật là đáng thương, mặt sưng đến vậy rồi.”
“Hừ!” Thất Thất cũng không để y coi thường, cố làm ra vẻ kiên cường tươi
cười, “Chút vết thương nhỏ này đáng gì, tôi không để ý.”
“Thật sao?” Vạn Giang Hồng nhíu mày, dùng sức chọt thẳng vào má trái của cô, “Như thế này thì sao?”
Má vốn đau lại bị y chọc một cái càng đau dữ dội. Nhưng Thất Thất cố nén,
căn bản không muốn kêu đau trước mặt y, sau đó bị y cười nhạo.
Nhìn đôi mắt hạnh của cô ngập nước, lại cắn môi chịu đựng không nói, Vạn
Giang Hồng híp mắt, nhất thời cảm thấy con người này thật thú vị, “Vẫn
nhịn được à? Vậy… Như này thì sao?” Dứt lời, giơ ngón cái và ngón trỏ,
nhéo mạnh vào phần mặt bên trái, “Ngươi còn nhịn được sao?”
“Ư…”
Rốt cuộc Thất Thất nhịn không nổi nước mắt chảy ròng ròng. Quay đầu, cắn vào ngón cái của y, liều chết, quyết không mở miệng.
Vạn Giang
Hồng còn chưa kịp thỏa mãn, liền bị cơn đau thấu xương hòa tan cảm giác
vui sướng. Dùng sức rút ra, chính là rút không ra.
“Ngươi là chó à! Mau nhả ra!” Vạn Giang Hồng tức giận.
Thất Thất hung hăng cắn ngón cái của y, trợn mắt giận dữ, “ắn ếch i! (Cắn chết mi)”
“Không nhả phải không, được, vậy đừng trách ta.” Dứt lời, Vạn Giang Hồng tóm
lấy tay phải Thất Thất, bắt được ngón cái của cô liền cắn, “ươi ả ì a ới ả! (Ngươi thả thì ta mới thả)”
Bỉ ổi! Thất Thất thầm mắng, nhấc
chân liền đạp vào chân y, Vạn Giang Hồng giống như biết được, chân trong nhấc lên, tránh thoát được công kích của cô. Có chút hả hê hướng về
phía cô cười.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe được một trận bước
chân truyền đến, hai người đều ngưng lại động tác, bốn mắt nhìn nhau,
đạt thành nhất trí.
“ột, ai, a! (Một, hai, ba)” Hai người đồng thanh nhỏ giọng đếm tới ba, lập tức há mồm, buông tha ngón cái trong miệng.
Vạn Giang Hồng ngắm nghía xà nhà một chút, đạp chân nhún một cái, liền nhảy lên xà nhà.
Thất Thất thấy y đã núp kỹ, lúc này mới quỳ gối lại trước linh đường, ngồi như tiểu tức phụ đang hối lỗi.
Không lâu, nghe được ngoài cửa truyền đến âm thanh người nói chuyện, “Kỳ
quái, tao đi nhà xí một lát thôi, trở về bọn mày đã ngủ hết rồi? Ê ê!
Dậy mau, bị đại nhân bắt được là thê thảm đó. Mau dậy đi!”
“Hưm?
Tiểu Trương, mày làm gì thế?” Nghe âm thanh giống như vừa mới tỉnh ngủ,
đoán hẳn trước khi Vạn Giang Hồng tiến vào đã đánh bọn họ bất tỉnh.
Thất Thất ngẩng đầu, nhìn người nào đó trên xà nhà, còn y làm như vô tình nghiêng đầu sang một bên.
“Mau kiểm tra xem còn ở đó không? Nếu người không còn ở đây, từng này cái đầu của huynh đệ chúng ta cũng không đủ để chặt đâu.”
“Ai, kỳ lạ, sao đột nhiên tao lại ngủ quên được nhỉ?”
Ngay sau đó, liền nghe tiếng cửa gỗ ken két, hình như là mở ra một khe hở.
Thất Thất cũng không quay đầu lại, mặc cho mấy người ngoài cửa kia quan
sát. Chỉ chốc lát sau, cửa gỗ lại ken két đóng lại.
”Cũng may, người còn ở đây.”
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, dường như thị vệ phía ngoài có chút buông
lỏng. Vạn Giang Hồng nhìn bóng dáng bọn chúng gật gù in trên màn cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống khỏi xà nhà, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh vô
cùng kỳ quái, hơn nữa, là từ trong phòng truyền ra. Không khỏi nắm chặt
xà nhà, không nhúc nhích.
Thất Thất biết người tới là ai. Xoa đầu gối quỳ có chút nhức mỏi, đứng dậy, đúng lúc này Đệ Ngũ Chiêu thò ra
nửa cái đầu từ trong địa đạo ngó đông ngó tây.
“Tiểu Chiêu! Em đến rồi!” Thất Thất bước nhanh tới, một tay kéo thằng bé ra ngoài.
Lúc này Đệ Ngũ Chiêu cũng không kiêu căng nữa, lặng lẽ phủi phủi bụi đất trên người, “Tiện nhân, lần này ngươi phiền phức rồi.”
“Hả?” Thất Thất truy hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
”Ngươi không biết?”
Thất Thất lắc đầu, “Anh em ném thẳng chị vào đây á.”
“Nha hoàn hồi môn của ngươi lại gây họa rồi.” Ánh mắt Đệ Ngũ Chiêu khinh
thường nhìn cô từ trên xuống dưới, “Chẳng hiểu sao ngươi lại chọn ra nha đầu ngu ngốc như vậy. So với ngươi còn đần hơn.”
Tử Vũ?
“Tử Vũ làm cái gì?” Trong lòng Thất Thất có chút bất ổn, trong tiểu thuyết, Cố Nghê Thường chuyên chỉ điểm cho Tử Vũ làm chuyện xấu, hôm nay, bỏ
qua lời sai khiến của cô, nhân vật phụ nhỏ bé trực tiếp làm chuyện xấu
sao?
Đệ Ngũ Chiêu nhìn ra cửa, thấy người bên ngoài cũng không
chú ý vào trong này, lúc này mới nhỏ giọng tiếp tục nói, “Nha hoàn ngu
đần kia lại đẩy Âu Dương Ngữ vào trong ao. Đến nay Âu Dương Ngữ vẫn hôn
mê bất tỉnh, đại phu nói, nếu trong vòng ba ngày còn chưa tỉnh, có thể
sẽ chết hai mạng người.”
“Hai mạng người?!” Thất Thất kêu lên.
Đệ Ngũ Chiêu gật đầu, có chút chần chừ nhìn cô, phát hiện cô cũng không
đau lòng như tưởng tượng, “Âu Dương Ngữ mang thai cốt nhục của ca ta
rồi. Lúc đại phu xem bệnh cho chị ấy vô tình phát hiện được. Vì vậy, ca
ta hết sức tức giận, ngươi…”
Lúc này Thất Thất sửng sốt, tại sao
có thể như vậy? Đứa bé không phải tới lúc này. Thời gian này… Nhớ không
lầm, phải là Cố Nghê Thường, cũng chính là cô, mang thai đứa bé của Đệ
Ngũ Uyên, sau đó, bản thân nhảy vào trong hồ, hãm hại Âu Dương Ngữ. Cho
dù mụ tác giả này có muốn thay đổi, cũng thay đổi nhiều quá… Làm sao cô
có gan đoạt suất diễn của nữ chính chứ?
“Ngươi đừng quá để ý, ca
ta không thích ngươi, tự khắc có người khác thích ngươi.” Đệ Ngũ Chiêu
cúi mặt, gương mặt xấu hổ đỏ bừng, nói xong, không chờ cô trả lời, lấy
giấy bút từ trong tay áo, đặt lên trên bàn, “Ngươi tới viết đi.”
(Tiểu Chiêu à, giờ này không phải để em tỏ tình đâu, khụ khụ…)
”Hả?” Thất Thất không hiểu.
“Tin tức bên trong phủ thừa tướng bị ca ta phong tỏa hết rồi. Bệ hạ không
thể biết tình hình của ngươi, cho nên, mau mau viết một lá thư cho
người, ta thay ngươi giao tới tận tay người, cho người đến cứu ngươi.”
Nói xong, ngẩng đầu nhìn nét mặt Thất Thất hơi sững sờ, nhất thời nổi
giận, “Đồ ngốc này, còn không nhanh qua đây! Ì ra làm gì nữa?”
Thất Thất có thể không ngây ngốc sao? Vấn đề viết thư này, vốn chính là nhìn nét chữ, Cố Cẩn Hi có thể đọc hiểu nổi kiểu chữ muốn lấy mạng người của cô mới là lạ, nếu để hắn nghi ngờ cô là giả mạo, vậy sẽ càng thảm
thiết.
“Ta…tay của chị, ừm… vừa rồi bị chuột rút, không viết
được. Như vậy đi.” Thất Thất lấy ra Ngọc kỳ lân kia, “Cái này là bệ hạ
ca ca tặng cho chị, em cầm lấy cái này.”
Đệ Ngũ Chiêu nhận lấy
ngọc kỳ lân, gật đầu một cái, “Như vậy cũng được, vậy ta đi trước.” Vừa
đi tới cửa miệng, đột nhiên xoay người, nhìn mặt của cô, “Còn đau
không?”
“À, chỉ nhói một chút.” Thất Thất nói dối không đỏ mặt. Thật ra thì đau muốn chết.
Đệ Ngũ Chiêu lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống ám đạo, Thất Thất nhìn
địa đạo từng chút khép lại. Lúc này mới nhớ tới người nọ trên xà nhà.
Xoay người, liền phát hiện Vạn Giang Hồng đang đứng cạnh cô, tò mò nhìn ám
đạo đã khép lại, “Ha, không ngờ dưới lòng đất này còn cất giấu bảo bối!”
Thất Thất không muốn để ý tới y, bấn mãn nói, “Anh nhìn cũng nhìn rồi, cười
nhạo cũng cười nhạo rồi, có thể mời tôn giá dời di được không?”
Chương tới: 77 hết sợ Hoàng đế ca ca rồi?