Căn cứ theo nội dung
chương 54 biết được, tên diêm dúa Vạn Giang Hồng này bẩm sinh sợ mấy
sinh vật nhuyễn thể. Về phần các nhược điểm khác, Thất Thất có lật tung
toàn bộ chương truyện cũng không phát hiện thêm được điều gì.
Bới được ba con giun ở trong vườn cất vào trong một cái hộp nhỏ, rồi chỉnh trang đi tới Đức Khắc Sĩ.
“Ha ha… Tiểu mỹ nhân, cười một cái cho gia nào.”
Vừa bước vào Đức Khắc Sĩ. Liền bị một tràng cười lôi cuốn hấp dẫn lực chú ý.
“Vạn Giang công… công tử…”
Thất Thất ngẩng đầu, bắt gặp ở lan can gỗ lầu hai, người nọ mặc một thân
hồng y, trong ngực giam nhốt một cô nương nhỏ xinh, một tay còn khẽ nâng cằm cô nương. Con mắt ám muội phóng ra tia điện.
“Chớ sợ chớ sợ, ta sẽ không ăn nàng đâu.” Vạn Giang Hồng cười tà mị, cúi đầu tới gần
bên tai nàng ta nhỏ giọng nói, “Dĩ nhiên, nếu như nàng đồng ý bị ta
‘ăn’, ta cũng sẽ cực kỳ tình nguyện.”
Nhìn tiểu cô nương trong
lòng hắn đỏ mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ sợ hãi mà lại động
tình. Thất Thất mắng một tiếng, “Chết đi đồ ngựa giống!” Liền kéo tiểu
nhị vô tình đi ngang qua.
“Khách quan có gì phân phó ạ?”
Thất Thất xanh mặt, hiển nhiên là chịu không nổi, “Nhà xí ở nơi nào?”
“Đi thẳng phía trước rồi rẽ trái.” Tiểu nhị gãi gãi đầu, lần đầu tiên gặp
phải nhân vật vừa vào cửa đã tìm nhà xí trước, có chút kinh ngạc.
“Cám ơn!” Nói xong, tựa như một trận gió, Thất Thất liền xông vào hậu viện.
Phía bên này, Vạn Giang Hồng nhìn Thất Thất chạy trối chết, nén cười. Thật
ra từ lúc cô đi vào cửa, y đã phát hiện, chẳng qua đột nhiên y rất muốn
để cô chứng kiến dáng vẻ sức quyến rũ bắn tứ phía của y trước mặt nữ
nhân. Lúc trước, cô nói y xấu xí, vì vậy có lẽ đã để lại vướng mắc trong lòng y.
“Vạn Giang công tử, ngài… cười cái gì?” Tiểu cô nương
ngượng ngùng nhìn nam tử khuynh thành trước mặt, nhìn y nở nụ cười chân
thật từ đáy lòng, tim không kìm nổi nhảy loạn.
Lúc này Vạn Giang
Hồng mới nhớ tới trong ngực còn có người con gái, nhanh chóng sửa lại nụ cười, tà mị kéo kéo khóe miệng, buông nàng ra, “Tiểu Đào về trước đi,
ngày khác ta lại tới gặp nàng.”
“Ta làm sai gì sao?” Tiểu cô
nương nhìn Vạn Giang Hồng xoay người xuống dưới lầu, bóng lưng không một chút lưu luyến, khiến cho đôi mắt nàng chợt nhiễm sương.
Vạn
Giang Hồng phất phất tay, không quay đầu, “Không phải lỗi của nàng, chỉ
là ta không còn hứng thú với nàng. Nàng từ đâu tới thì trở về lại chỗ ấy đi.”
“Công tử!” Tiểu cô nương tuyệt vọng dõi theo bóng lưng
thủy chung không quay đầu lại của y, “Lòng người rốt cuộc sẽ vì ai mà
dừng?”
Y dừng lại, cười một tiếng khuynh thành, “Người này nếu không phải đã chết, chính là chưa chào đời.”
Tiểu cô nương bi thương, thấm lệ bên khóe mắt, nhìn bóng dáng y tới hậu viện, cuối cùng dằn lòng, xoay người rời khỏi cửa chính.
Là nàng hy vọng xa vời, vốn tưởng rằng nàng đặc biệt trong mắt y, bất quá chỉ là một giấc mộng hư ảo.
......
Sau khi Thất Thất giải quyết xong xuôi vấn đề sinh lý, vừa bước ra nhà xí,
liền nhìn thấy tên diêm dúa nào đó trước đấy còn đùa giỡn cô nương đang
tựa vào cây liễu bên ngoài nhà xí, trên tay y cầm theo một sợ dây thừng, một đầu sợi dây nối với một con lừa con đang cúi đầu gặm cỏ.
Bỗng lừa con phát ra tiếng phì phì trong mũi. Vạn Giang Hồng ngẩng đầu, chớp con mắt hoa đào, cười quyến rũ, “Có thể được mỹ nhân nhi sử dụng nhà xí nơi này, khiến cho nhà xí cũng trở nên sáng rỡ lên rất nhiều!”
Thất Thất cắn răng nghiến lợi, vài bước đi tới, tóm lấy vạt áo trước của y, “Mau giao thuốc giải ra đây!”
Vạn Giang Hồng mặc cô dùng sức tóm nắm, trên mặt luôn duy trì nụ cười mỉm
chếch 30 độ, vươn tay điểm lên chóp mũi của cô một cái, hết sức cưng
chiều nói, “Tiểu nghịch ngợm.”
Lời vừa ra, Thất Thất chợt cảm giác da gà cả đời rụng hết sạch rồi.
Khi mặt Thất Thất chuyển màu xanh đen, sững sờ, Vạn Giang Hồng bế cô lên,
đặt trên lưng lừa, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thất Thất, y nhíu
mày, “Đi, ta dắt nàng ra ngoài tản bộ.”
Thất Thất nổi vạch đen, tại sao cô có cảm giác bị coi như con chó nhỏ? Nhất định là ảo giác!
Vạn Giang Hồng dắt lừa con, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vô cùng thản nhiên băng qua đại sảnh, đi tới khu chợ.
Thất Thất cũng thích thú thoải mái, nhưng vào lúc này cô còn một chuyện canh cánh trong lòng, “Này! Thuốc giải đâu!”
“Mỹ nhân nhi thật khách khí, gọi ta ái lang là được rồi.” Vạn Giang Hồng ở
dưới dắt lừa, đột nhiên ngoái đầu cười một tiếng, tức khắc khiến dịch vị trong dạ dày sôi trào lần nữa.
Nhổ chết ái lang ngươi!
Thất Thất cắn răng, trên mặt cố không lộ vẻ giận dữ.
“Anh hẳn là nên biết, tôi đã có phu quân, anh nói như vậy chẳng phải sẽ phá hỏng luân thường đạo lý?”
“Mỹ nhân nhi thật mau quên, chẳng lẽ quên mất sự thật phu quân nàng đã giao nàng cho ta? Nếu mỹ nhân nhi cảm thấy xấu hổ khi gọi ta là ái lang, chi bằng gọi tiếng hảo ca ca, cũng chấp nhận được.”
Thất Thất im lặng. Y chán nản, quay đầu tiếp tục dắt lừa về phía trước.
Lúc này chính là thời điểm chợ đông, trên đường thường xuyên có người gánh
hàng đi qua, một bên không ngừng cất lên tiếng rao chào. Trong náo nhiệt khó tránh khỏi có chút ầm ĩ.
“Tiểu Hồng!” Bỗng nhiên Thất Thất
kêu lên, trong tiếng người nhốn nháo cũng không hẳn rõ ràng, nhưng thành công khiến Vạn Giang Hồng ở trước mặt hơi lung lay.
Y dừng bước, ngoảnh đầu, nụ cười trên mặt có chút vặn vẹo, “Mỹ nhân nhi nàng gọi gì vậy?”
“Tiểu Hồng.” Thất Thất nhìn vẻ mặt sắp tức điên lên của y, trong lòng tiểu
nhân nhi ôm bụng cười to, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ chẳng hề để ý,
“Tôi đang nghĩ gọi anh là gì cũng chẳng hợp. Nếu là lang quân thì ta đã
có phu quân, hảo ca ca thì có đương kim thánh thượng làm rồi. Nghĩ tới
nghĩ lui, thấy gọi “tiểu Hồng” không ngại mồm mà cũng không có gì bất
ổn. Cho nên, sau này tôi sẽ gọi anh là tiểu Hồng. Phải không, tiểu
Hồng!”
“Không được! Mỹ nhân nhi không được phép ngang bướng như
vậy.” Vạn Giang Hồng tối sầm mặt mũi, uy hiếp nói, “Đừng quên nàng và
nhà xí vẫn còn ràng buộc đó, còn có giải được mối ràng buộc này hay
không vẫn nằm trong tay ta.”
Thất Thất thầm mắng bỉ ổi.
Nhìn sắc mặt lúc đen lúc trắng của Thất Thất, tâm trạng Vạn Giang Hồng chớp
mắt khá hơn, nhìn tiệm nhỏ bán mì vằn thắn ở bên, vui vẻ nói, “Chắc hẳn
mỹ nhân nhi cũng đói bụng rồi, lại đây, hôm nay ta làm chủ, mời nàng ăn
bát mỳ hoành thánh.”
Dứt lời, liền dắt lừa con vào trong tiệm.
“Ôi! Công tử tiểu thư! Mời vào bên trong! Mời vào bên trong!” Tiểu lão bản
là một nam tử trung niên ngoài 40, dưới mũi phẩy hai nét râu. Nhìn qua
là một người phúc hậu.
Vạn Giang Hồng vừa đỡ Thất Thất xuống khỏi lưng lừa, vừa mở miệng nói, “Hai bát vằn thắn.”
“Được!” Tiểu lão bản vui vẻ ra mặt, đang chuẩn bị làm, lại bị y gọi lại.
“Đợi đã! Đợi! Thêm một bát nữa!”
“Được! Mời khách quan ngồi, rất nhanh sẽ có.” Mắt tiểu lão bản cười đến híp tịt.
Thất Thất cùng ngồi xuống với Vạn Giang Hồng, không hiểu hỏi, “Chúng ta chỉ có hai người, sao lại cần ba bát?”
Vạn Giang Hồng nhìn bụng của cô cười ẩn ý, “Ra nhiều sẽ ăn nhiều.”
‘Rầm’! Thất Thất nện một quyền lên bàn gỗ, khẽ cắn răng chịu đựng.
Đúng lúc này, đột nhiên bụng quặn đau. Lập tức cô xanh mặt, đứng lên, “Sư phụ, xin hỏi xung quanh đây có nhà xí không?”
Trung niên đang nấu vằn thắn vô cùng tận tình chỉ hướng, “Không xa, cô đi một chút về phía bên kia là có thể thấy.”
“Rồi, cảm ơn!” Dứt lời, Thất Thất ôm bụng chạy. Tên Vạn Giang Hồng diêm dúa
kia vẫn cười đến sung sướng, “Mỹ nhân nhi, cần ta lấy giấy chùi cho nàng không?”
Từ xa, Thất Thất dừng chân, xoay đầu, hung hăng trừng
mắt với hắn, lén cắn răng, nhưng rất nhanh chóng tiếp tục hành trình đi
tìm nhà xí.
Vạn Giang Hồng hài lòng nhếch lên khóe miệng, lúc này vằn thắn đã được bưng đặt lên bàn. Phải nhớ không nên đùa giỡn quá đà,
nếu như cô bị y giết chết như vậy, không phải ngày sau sẽ vô cùng tẻ
nhạt sao.
Móc ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực, đổ vào hai cái bát hỗn độn của cô mỗi bát một viên.
Đến khi Thất Thất mệt lả tựa như cơn gió thổi qua, y đã giải quyết được một phần ba bát vằn thắn.
“Hử? Sao, trước nhà xí, còn mang về lễ vật?” Vạn Giang Hồng nhíu mày, nhìn
cô đặt bánh cuộn trước mặt, vẫn ngửi ra được mỹ vị. Chẳng qua, nếu bảo
trong này không có gì đáng nghi, có lẽ chính y cũng không tin.
“Lúc trở về có gặp hàng bán bánh cuộn, nên mua hai cái, cho, chúng ta mỗi
người một.” Thất Thất chẳng hề để ý, nói xong, liền bắt đầu ăn.
“Đợi đã!” Đột nhiên Vạn Giang Hồng cắt ngang, cười vô lại nói, “Ta muốn ăn
thứ trên tay nàng, qua tay mỹ nhân, hít hương mỹ nhân, nghĩ thôi đã thấy ngon miệng hơn rồi.”
Thất Thất nở nụ cười, nhanh chóng lấy cái
bánh cuộn trên tay y, nhét bánh của mình vào trong tay y, “Cũng được,
chúng ta đổi lại.”
Vạn Giang Hồng nhíu mày, nhìn bộ dạng vô cùng bằng lòng của cô, chẳng lẽ y đoán sai? Thật ra cái này mới có vấn đề?
Hắn đoạt lấy cái trên tay cô, tà mị cười, “Mỹ nhân nhi, vừa rồi ta đùa nàng thôi. Chúng ta vẫn nên đổi trở lại.”
Nụ cười trên mặt Thất Thất hóa đá, chẳng qua cũng không nói gì.
Vạn Giang Hồng thầm nghĩ, quả nhiên có vấn đề, may là y không bị lừa. Vô
cùng sung sướng đưa lại thứ trên tay hắn cho cô. Bản thân lại đắc ý ăn.
Thất Thất cầm bánh cuộn trên tay, cũng không ăn, lông mày hơi nhăn lại, nhìn Vạn Giang Hồng ăn đến là vui vẻ.
“Sao nàng còn chưa ăn?” Vạn Giang Hồng khiêu khích, “Không phải tự nàng mua
sao? Lẽ nào bên trong bánh cuộn trên tay nàng có thứ gì không nên có?”
Hôm nay y sẽ cho cô biết, cái gì gọi là gieo gió gặt bão! Y cắn một miếng
bánh cuộn, “Có cần ta mở bánh cuộn trên tay nàng ra không?”
Gương mặt Thất Thất sầu khổ, hết sức khó xử cắn một miếng nhỏ, tinh tế nhai.
Vạn Giang Hồng vui mừng, nhìn cô gặm cắn từng miếng nhỏ. Bản thân hả hê cắn một miếng lớn, “Cắn nhỏ như vậy làm chi, phải giống như ta này, ăn
miếng lớn mới ra được mùi vị.”
Nhưng vào lúc này, y đang nhai
nhai, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn bánh cuộn trên
tay, bên dưới dấu răng kia, có nửa đoạn đang ngọ nguậy. Mặt y lập tức
tái mét.
Lần này đến phiên Thất Thất đắc ý, cắn bánh cuộn một
miếng to, “Không phải anh nói cắn miếng to sao, được, chúng ta cùng cắn
to nào, mau ăn mau ăn.” Từ lâu đã biết y có tính đa nghi, còn không
chỉnh chết y!
Vạn Giang Hồng nhìn dáng vẻ đuôi đã dựng hết lên
của cô, không chịu để cho cô thực hiện được ý đồ. Mỉm cười, trước vẻ mặt không cất thành lời của cô, cực kỳ bình thản, từng miếng từng miếng,
miễn cưỡng nuốt ‘nguyên liệu’ trong bánh cuộn xuống.
Cuối cùng, còn để lại một câu, “Không tệ, rất ngon.”
Thất Thất sửng sốt, bánh cuộn trên tay rơi xuống đất, nhìn nụ cười rực rỡ
khác thường của Vạn Giang Hồng, không dám tin, cô đã thả ba con giun vào đó!
Y đập đập trán của cô, “Đừng ỳ ra thế, vằn thắn sắp nguội rồi. Ăn đi.”
Thất Thất nhìn hai bát vằn thắn trước mắt, do dự, “Bát nào ăn được?”
Vạn Giang Hồng cười, tràn đầy sủng nịnh, “Thoải mái chọn, một bát thuốc
giải, một bát thuốc độc, dù sao cũng có thể tạm thời ngăn tiêu chảy,
nàng cứ ăn bừa đi.” Cuối cùng, còn bồi thêm câu, đừng khách sáo.
Đệ tiện!
Thất Thất nhìn hai bát vằn thắn, không nhận ra có gì khác lạ, suy nghĩ sứ
mệnh nữ phụ cô còn chưa hoàn thành, cô còn phải thúc đẩy kịch tình phát
triển, tác giả sẽ không để cô cứ như vậy mà thăng.
Lẩm nhẩm ‘a di đà Phật, Phật tổ phù hộ’, liền bưng bát gần nhất lên ăn.
Sau đợt gió cuốn mây tan*, Vạn Giang Hồng chống cằm cười nói, “Ta không
nhẫn tâm để mỹ nhân nhi cứ thế mà chết được, tối mai giờ hợi, Đức Khắc
Sĩ, nếu nàng tìm được ta, ta sẽ giải độc trong người nàng. Như thế nào?”
(Miêu tả chị 77 ăn như chết đói.)
Thất Thất ngẩng đầu, đoán tối mai chắc chắn có chuyện gì, nhưng hiện giờ ngoại trừ đồng ý thì không còn cách nào khác.
“Tốt, mỹ nhân nhi cưỡi vật yêu của nàng về trước đi. Hẹn ước tối mai đừng quên.” Vạn Giang Hồng ném lại một cái mị nhãn.
Nhất thời Thất Thất lại muốn ói hết ra. Đứng dậy cưỡi lừa con, cô đã muốn
chạy từ lâu rồi, “Đó là đương nhiên.” Dứt lời, cưỡi lừa con lộc cộc trở
về.
Vạn Giang Hồng nhìn bóng lưng của cô hóa nhỏ xíu, nụ cười
trên mặt vụt tắt. Tái xanh tái tử, dựa vào bàn nôn điên cuồng, phun tất
cả đồ ăn trước đấy ra ngoài.
Nắm chặt góc bàn gỗ, cắn răng nghiến lợi, “Cố! Nghê! Thường! Ngươi dám chọc giận ta! Xem mai ta chỉnh đốn ngươi thế nào!”
Dứt lời, nhớ tới con giun giấu trong bánh cuộn, sắc mặt trở nên xám xịt, khom lưng tiếp tục nôn ọe…
Đương nhiên người nào đó cưỡi trên lưng lừa không biết chuyện xảy ra, còn túm lấy lông lừa, cau mày rối rắm, “Thật ra thuốc giải nằm trong bát còn
lại?”