Editor: Gà
Ngồi ở khu khách quý, hai người vừa nghỉ ngơi vừa uống café, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen, cầm theo chiếc hộp đen nhánh, phía trước có hai người đàn ông cường tráng mang theo súng đi cùng.
Sau khi tự giới thiệu xong, bọn họ không vòng vo, người đàn ông trẻ mặc quần áo màu đen ngồi xuống ghế sofa, rồi mở hộp ra, hai người đàn ông cường tráng có giấu súng kia càng căng thẳng hơn, dường như khẩu súng đang nhắm vào hai người Ninh Vân Hoan.
Lý Phán Phán hơi không vui, tuy thường ngày cô ta không ra ngoài dạo phố, rất nhiều người không thể biết thân phận của cô ta, dù sao cô ta được nhà họ Lý bảo vệ vô cùng tốt, vì nhà họ Lý xuất thân từ quân ngũ, nhà họ Lý chơi súng lâu như vậy, còn chưa có ai dám chĩa súng vào cô ta. Cô ta vừa muốn nói, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng hô to:
"Có thứ gì tốt, mang lên đây, tôi vừa mới thấy các người mang theo một chiếc hộp khá xa hoa, đừng nghĩ tôi không biết đó là hàng tốt, các người có biết tôi là ai không?" Giọng nói lớn đến nổi ai cũng nghe được, người đàn ông trẻ tuổi và hai vệ sĩ ngẩn người, sau khi khom lưng nói xin lỗi xong thì đi ra ngoài, khoảng nửa phút sau đã trở lại, áy náy nói: "Lý tiểu thư, Ninh tiểu thư, thật ngại quá, có vị khách cũng muốn xem món này, các vị..."
Lý Phán Phán vốn đang ngẩn người, sau đó lại nở nụ cười: "Bảo bọn họ vào đây, tôi muốn xem xem, ai dám giành đồ với tôi."
Ninh Vân Hoan cũng nghe ra tiếng nói kia, là Tần Dật, đương nhiên Lý Phán Phán biết, lúc này ánh mắt cô ta lộ ra sự kích động và khát khao, có lẽ vẫn mong đợi Tần Dật biết cô ta thích Phỉ Thúy, muốn mua tặng cô ta.
Cô gái mặc chiếc váy đen nghe xong thì dừng lại một lát, sau đó cung kính đáp lời, rồi ra ngoài.
Sau một lúc lâu thì tiếng bước chân vang lên liên tục, nghe tiếng thì không giống như chỉ có một hai người, trong lòng Lý Phán Phán trầm xuống. Cô ta nhìn chằm chằm ra ngoài cửa khu khách quý, khi thấy bóng dáng cao lớn của Tần Dật, ánh mắt cô ta vốn lóe sáng, nhưng sau đó nhìn thấy tay Tần Dật đang nắm chặt tay ai đó. Sau lưng anh ta là một cô gái mang gương mặt lo âu thấp thỏm khiến người thương tiếc, nhất thời vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi.
"Phán Phán?" Tần Dật đương nhiên cũng thấy Lý Phán Phán, lập tức ánh mắt đảo vòng. Anh ta biết Lý Phán Phán luôn không thích tự mình đi dạo phố, hơn nữa công chúa nhà họ Lý cần gì phải tự ra ngoài mua đồ, không ngờ hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, mặc dù anh ta tự tin Lý Phán Phán yêu anh ta sâu đậm đến mức khó ai bì kịp, nhưng để cô ta tận mắt nhìn thấy anh ta và bồ nhí đi dạo phố, trong lòng Tần Dật vẫn cảm thấy hồi hộp.
Gần đây tuy ban đầu anh ta oán hận Cố Doanh Tích, nhưng khi hai người ở cùng nhau một khoảng thời gian, anh ta dần bị hấp dẫn bởi sự đáng thương, yếu đuối, hồn nhiên và thiện lương của Cố Doanh Tích. Thậm chí anh ta cảm thấy bản thân không thể rời xa ả, ngay từ đầu vốn chỉ ham mê làm chuyện ấy với ả thôi, nhưng bây giờ Tần Dật bắt đầu thích tính cách của ả rồi.
Người đàn ông đầu tiên của Lý Phán Phán là anh ta, hơn nữa từ nhỏ đã nhận định Lý Phán Phán là vợ mình, dáng dấp Lý Phán Phán không tệ. Mà gia thế cũng không tồi, cô ta lại còn là người phụ nữ của mình, quan trọng hơn cô ta vô cùng dịu dàng, nghe lời anh ta răm rắp, Tần Dật cũng khá thích cô ta, đương nhiên không nghĩ đến việc sẽ không kết hôn với cô ta. Tuy anh ta cũng thích Cố Doanh Tích nhưng vì xuất thân của Cố Doanh Tích nên anh ta không thể kết hôn với ả.
Tần Dật vốn quyết định bản thân sẽ kết hôn với Lý Phán Phán, sau đó nuôi Cố Doanh Tích bên ngoài, rất nhiều người đều làm như vậy, bên cạnh đàn ông có đến vài người phụ nữ, cho nên anh ta cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhưng bây giờ dẫn theo phụ nữ bị Lý Phán Phán bắt gặp, trong lòng anh ta vẫn có chút xấu hổ. Sau khi cố gượng cười, lúc này mới kéo Cố Doanh Tích qua, dù sao đã bị bắt gặp rồi, Tần Dật nghĩ tính tình Lý Phán Phán vô cùng đơn giản, hơn nữa cô ta vô cùng thiện lương, anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô ta, chắc chắn cô ta không thể rời xa mình, để cô ta sớm quen biết với Cố Doanh Tích cũng được, miễn cho về sau hai người không vừa mắt đối phương, sớm ở chung thật tốt, sau này anh ta mới có thể yên ổn, chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp của bản thân.
"Sao em lại ở đây?" Tần Dật thấy Ninh Vân Hoan đứng một bên thì sắc mặt trở nên hơi khó nhìn, vốn anh ta vẫn cảm thấy xấu hổ vì dẫn Cố Doanh Tích theo, nhưng khi nhìn thấy Lý Phán Phán đi cùng với Ninh Vân Hoan, người hại anh ta bị gãy tay chân, nhất thời Tần Dật đã quên mất chuyện khác, xanh mặt chất vấn: "Phán Phán, gần đây trời nóng, em không có việc gì thì đừng ra ngoài, tránh cho chú thím lo lắng."
Ninh Vân Hoan thấy anh ta đã sai, vậy mà còn dám chất vấn Lý Phán Phán, nhất thời nở nụ cười: "Phán Phán, tớ thấy anh ta nói đúng đấy, nếu ba cậu biết cậu ra ngoài bắt gặp loại chuyện này, chỉ sợ sẽ thật sự lo lắng đó, sớm biết vậy đã không đến đây rồi." Gương mặt Lý Phán Phán lạnh lẽo, sau khi Tần Dật vào thì Lý Phán Phán luôn nhìn anh ta, Tần Dật vừa nói xong, mới nói: "Đừng xen vào chuyện của tôi, người phụ nữ bên cạnh anh là ai?"
Lúc này Tần Dật mới nhớ đến Cố Doanh Tích, sờ mũi, cười, kéo Cố Doanh Tích đến trước mặt Lý Phán Phán: "Phán Phán, làm quen đi, đây chị Doanh Tích của em, về sau các em nên hòa thuận với nhau..."
Không đợi anh ta nói xong, Ninh Vân Hoan nghe cách anh ta giới thiệu vợ bé cho vợ lớn của mình như mấy tên đàn ông thời cổ đại, nhịn không được cười rung vai. Thời đại này, cho dù đang ở Hồng Kông, muốn cưới vợ lẽ cũng không dám công khai như vậy, cho dù có chuyện như thế, thì phải xảy ra ở nhà trai có nhiều quyền lực, nhà gái hoàn toàn phụ thuộc vào nhà trai, Tần Dật không soi gương, hiện giờ anh ta như một tên phế vật, không thể kế thừa nhà họ Tần, về sau còn phải dựa vào Lý Phán Phán mới có thể có ngày lành, vậy mà anh ta còn dám gây chuyện.
Anh ta muốn thế, có lẽ nghĩ rằng Lý Phán Phán yêu anh ta phát cuồng, nhưng nhà họ Lý có thể chịu sự vũ nhục như vậy sao? Tần Dật quá xem trọng bản thân rồi, anh ta không còn ưu tú như kiếp trước, để nhà họ Lý tôn trọng xem như người tài, cam lòng chấp nhận sự phong lưu đa tình của anh ta vì anh ta ưu tú.
Bây giờ vẻ mặt Lý Phán Phán vô cùng khó nhìn, có Ninh Vân Hoan bên cạnh, Tần Dật cũng cực kỳ khó xử, nhưng lại không dám nhìn cô, lần đầu tiên bản thân đần độn chống đối với Ninh Vân Hoan, từ đó làm hại tiền đồ của mình, nhà họ Tần không dám tìm cô gây phiền, sau đó ba còn phải tặng lễ qua, mới khiến bạn trai cô không tìm anh ta gây chuyện, anh ta từng bị ông nội cảnh cáo không được báo thù. Nếu không sẽ đích thân cắt chân rồi đuổi anh ta ra khỏi nhà.
Lý Phán Phán từng nói hình như bạn trai của cô có quan hệ với nhà họ Lâm, nể mặt nhà họ Lâm, Tần Dật cố nén căm hận khi bị phụ nữ cười nhạo. Trong lòng anh ta vốn mang chủ nghĩa đàn ông, cho dù thân phận địa vị Lý Phán Phán cao hơn anh ta, nhưng từ nhỏ cũng xem anh ta như chủ nhân, nếu không phải đời này của anh ta đã bị hủy, sau này không vào quân đội được thì một ngày nào đó, nói không chừng anh ta có thể trở nên lớn mạnh sau đó báo thù ả đàn bà này.
"Tôi có thân phận gì? Người như ả cũng xứng làm chị tôi sao? Tần Dật, anh bị điên rồi hả? Nếu đầu óc anh không tỉnh táo, tôi sẽ đề nghị ông nội Tần đưa anh đến bác sĩ tâm thần." Lý Phán Phán bĩu môi, ánh mắt hơi đỏ lên: "Đừng nói có phải chị hay không. Nếu anh hồ đồ như thế, có lẽ tôi nên suy nghĩ lại về hôn sự của chúng ta rồi."
Những người trong cửa hàng thấy một vở kịch máu chó như vậy, nên tất cả đều không dám lên tiếng, nhưng khóe mắt vẫn tập trung nhìn vào Cố Doanh Tích. Tần Dật vốn là người mang chủ nghĩa đàn ông, bị Lý Phán Phán làm bẽ mặt ở trước công chúng như vậy. Anh ta chưa bao giờ thấy Lý Phán Phán dám nổi giận với mình, có thể sự dịu dàng ngoan ngoãn của Lý Phán Phán đã để lại ấn tượng trong lòng anh ta, lúc này anh ta không những không hoảng sợ, mà còn vô cùng tức giận, lạnh lùng nói:
"Lý Phán Phán, nếu cô muốn gả vào nhà họ Tần, cô mau nói xin lỗi chị Doanh Tích của cô đi. Nếu không đừng trách tôi không niệm tình xưa."
Trước đây tuy Tần Dật luôn giữ chủ nghĩa đàn ông, nhưng Lý Phán Phán cũng biết tâm địa anh ta gian xảo, dù sao thật ra chuyện Phó Viện lúc trước là một cây làm chẳng nên non, nhưng anh ta vẫn chưa từng hồ đồ đối nghịch với cô ta trước mặt mọi người, cô ta tức tối trong lòng, nhìn khuôn mặt nam tính và góc cạnh của Tần Dật mà cứ ngỡ mới lần đầu quen biết. Trong đầu vang lên lời Ninh Vân Hoan đã từng nói với cô ta trước kia: "... Hoặc chịu đựng, hoặc ngoan độc, hoặc cút."
Dù sao bây giờ cô ta vẫn là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Lý, Tần Dật có tư cách gì mà dám sỉ nhục cô ta? Không phải vì anh ta nghĩ mình thích anh ta sao? Hoan Hoan nói đúng. Trên đời này khó tìm cóc ba chân, nhưng đàn ông hai chân thì hiếm lắm sao? Chỉ cần cô đồng ý, còn nhiều người đàn ông khác đến mặc cô ta chọn lựa, vì sao cô ta phải lãng phí nhiều năm cho Tần Dật như vậy, vì sao vì một tên đàn ông bạc tình, mà phải để bản thân hèn mọn đến mức như thế, ở trước mặt người ngoài, anh ta dám đối xử với cô ta như vậy, vì một người phụ nữ, còn là Cố Doanh Tích, Lý Phán Phán nuốt không trôi cơn tức này.
Tuy nói tính cách cô ta thiện lương, nhưng thiện lương không có nghĩa là dễ bắt nạt, dù cô ta cam lòng bị người ta đánh má trái xong còn đưa má phải ra, nhưng cô ta từng cứu Cố Doanh Tích mà, suýt nữa vì ả mà cô gặp cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời này, cuối cùng ả trả ơn bằng cách cướp đoạt người đàn ông của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không tha thứ dễ dàng vậy đâu!
Lý Phán Phán nghĩ xong, trong lòng dâng lên sự độc ác, nỗi hận ngày càng lan rộng, cô ta cầm túi xách lấy di động ra, nhấn số gọi: "Ông nội, hôn sự của cháu và Tần Dật, nhờ ông nội giúp cháu từ hôn đi." Cô ta hít sâu, có thể trước đó đã có chuyện Phó Viện, bây giờ tuy chuyện Cố Doanh Tích khiến cô ta căm hận, nhưng đã không còn đau khổ nữa rồi, dường như cô ta đã khóc cạn nước mắt, cô ta nói thêm vài câu, cách di động, Ninh Vân Hoan ngồi ở bên cạnh còn có thể nghe được tiếng mắng giận mạnh mẽ của ông lão qua loa điện thoại.
Tần Dật không ngờ Lý Phán Phán sẽ giải trừ hôn ước với anh ta, cả người đều ngây dại. Anh ta dám không kiêng nể gì, chỉ dựa vào việc Lý Phán Phán thích anh ta, chỉ cần Lý Phán Phán vẫn thích anh ta, thì tựa như đã nắm được đằng chuôi, có thể thoái mái đùa giỡn với cô ta, cô ta phải ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không ngờ, từ nhỏ đến lớn Lý Phán Phán chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của anh ta, vậy mà bây giờ lại không muốn sống hòa thuận với Cố Doanh Tích, ngược lại còn muốn từ hôn!
Làm sao có thể!
Tuy trước đây Tần Dật vô cùng kiên cường, nhưng điều kiện tiên quyết là Lý Phán Phán không được từ hôn, anh ta chỉ muốn hù dọa Lý Phán Phán thôi, muốn từ hôn, thật ra anh ta không dám. Hiện tại địa vị của anh ta ở nhà họ Tần vô cùng xấu hổ, sau khi nhà họ Tần nhận tội với ả họ Ninh này, thì vẻ mặt hai người chú của anh ta đã bắt đầu trở nên phiền chán, hơn nữa anh ta đã tàn phế, không thể vào quân được, chỉ có lợi cho con trai của chú hai, gia tộc đã bắt đầu bồi dưỡng đứa em họ mà trước giờ vẫn luôn bị anh ta khinh rẻ.
Nếu là trước kia, tuy Tần Dật muốn kết hôn với Lý Phán Phán, nhưng anh ta vẫn xem Lý Phán Phán như chiến lợi phẩm của mình, dường như nếu có thể lấy được Lý Phán Phán, thì sẽ chứng minh tài năng của mình, loại cảm giác như khống chế được cả thế giới khiến anh ta say mê. Khi đó anh ta xem Lý Phán Phán là vật sở hữu của mình, biết rõ cô ta thuộc về mình, hơn nữa Lý Phán Phán yêu anh ta say đắm, Tần Dật hoàn toàn không ngờ có ngày Lý Phán Phán sẽ không gả cho anh ta.
Nếu khi đó Lý Phán Phán không lấy anh ta, Tần Dật sẽ không bị động như bây giờ, đáng tiếc hiện giờ đã đến bước này, anh ta bị người ta phế một tay một chân, anh ta đã không thể tham quân, Lý Phán Phán bắt đầu trở nên quan trọng hơn, anh ta muốn mượn nhà họ Lý để có thể đứng vững ở nhà họ Tần. Thậm chí vì nhà họ Lý vô cùng chiều chuộng Lý Phán Phán, nên anh ta rất muốn lợi dụng Lý Phán Phán để nắm được tâm tư nhà họ Lý.
Anh ta là một người đàn ông đầy dã tâm, chưa bao giờ cam chịu, Tần Dật nghĩ rằng sự suy sụp tạm thời là sự khởi đầu cho con đường thành công tương lai của anh ta, để bản thân được tôi luyện thêm thôi. Nhưng lúc này Lý Phán Phán muốn giải trừ hôn sự với anh ta. Tần Dật sẽ không đồng ý, Lý Phán Phán muốn giải trừ hôn ước chẳng những chứng minh anh ta đã không còn sức hấp dẫn, mà còn chặt mất tiền đồ của anh ta, bây giờ Tần Dật thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Lý Phán Phán, như đang đè nén điều gì, lạnh lùng nói: "Phán Phán, em đừng làm loạn nữa. Em nghĩ việc hôn sự này là trò đùa ư? Trước kia em nghe lời lắm mà, sao bây giờ lại trở nên như vậy rồi?"
"Có một vị hôn phu không biết xấu hổ như anh, sao Phán Phán không thay đổi được chứ?" Ninh Vân Hoan không nhịn nổi tên tra nam Tần Dật này, trong đám đàn ông của Cố Doanh Tích, mỗi người đều một lòng say mệ Cố Doanh Tích, tình yêu của bọn họ đều trao hết cho nữ chủ. Bọn họ đều đối xử bất công với người phụ nữ của mình, nhưng trong đám đàn ông đó, trừ cha con Tống Thanh Vân ra, cũng chỉ có Tần Dật đã kết hôn. Khác với Tống Thanh Vân và Đoạn Linh, anh ta lập nghiệp dựa vào thế lực của nhà vợ. Sau cùng cắn ngược lại nhà họ Lý, người đã giúp đỡ anh ta rất nhiều, nói anh ta là sói mắt trắng cũng không quá đáng.
"Ninh tiểu thư, hiện giờ tôi đang nói chuyện với vị hôn thê của tôi, chuyện này không có quan hệ gì với cô, hi vọng cô đừng xen vào." Tần Dật nắm chặt quả đấm, hận không thể đánh một quyền như trước, anh ta không có luật sẽ không đánh phụ nữ, ở trong quân, anh ta luôn thích lấy quả đấm để giải quyết vấn đề, mặc kệ đối phương có phải phụ nữ không, chỉ cần chọc anh ta, anh ta đều sẽ ra tay không lưu tình. Nhưng chuyện lần trước bị Lan Lăng Yến đánh đã cảnh cáo Tần Dật, khiến anh ta siết chặt quả đấm rồi lại buông ra, không dám ra tay.
"Tôi có miệng, tôi muốn nói gì phải đợi anh cho phép sao?" Tần Dật là một trong những tình nhân của nữ chủ, lúc này có lẽ đã quan hệ với Cố Doanh Tích rồi, cô đương nhiên sẽ không khách khí với Tần Dật, hơn nữa trước kia còn suýt bị Tần Dật đánh, sau đó nhà họ Tần đến đưa lễ vật nhận tội, nhưng cô không nói sẽ bỏ qua cho Tần Dật nếu Tần Dật còn dám đến gây chuyện.
"Đúng vậy, Tần Dật, chuyện này không liên quan đến Hoan Hoan, là chuyện riêng của tôi và anh. Vị Cố tiểu thư này thật có bản lĩnh, không biết tại sao lúc đầu tôi lại cứu cô, da mặt Cố tiểu thư dày thật đấy, báo ơn tôi bằng cách cướp vị hôn phu của tôi."
Cố Doanh Tích cắn môi, cơ thể run rẩy, không dám lên tiếng. Vừa thấy dáng vẻ này của ả, Lý Phán Phán lập tức nổi giận, hận không thể tát vào mặt ả:
"Lúc trước Cố tiểu thư bị thiếu gia nhà họ Đông Phương cưỡng bức, có nhớ ai đã đứng ra bênh vực cô không?" Lần này Lý Phán Phán bị kích động, bất chấp mọi thứ lôi kéo Cố Doanh Tích, oán giận đâm vào chỗ đau nhất của Cố Doanh Tích, cô ta nói: "Lúc trước tôi vì cô, suýt nữa đã xảy ra chuyện, sau cùng khi tôi gặp chuyện, nhưng cô lại hoàn toàn không quan tâm, hiện giờ còn muốn quyến rũ vị hôn phu của tôi, nếu cô nói sớm, ngay cả phụ nữ như cô anh ta cũng muốn, thì tôi đã tặng anh ta cho cô rồi."
"Lý, Lý tiểu thư, cầu, cầu, cầu xin cô đừng nói nữa, tôi, tôi không có, tôi thật sự không có..." Nước mắt Cố Doanh Tích rơi như mưa, mỗi lần đều không phải ả tự nguyện dính đến đàn ông, ả bị bắt buộc, người sau càng cường thế hơn người trước, thật ra trong lòng ả chỉ yêu duy nhất một người thôi, đáng tiếc ả không chiếm được, ả không muốn nhưng bọn họ đều cưỡng ép ả, ả vô tội mà, nếu sớm biết rằng vị công tử họ Tần này là vị hôn phu của Lý Phán Phán, ả tuyệt đối sẽ không vì sợ hãi mà mặc anh ta cưỡng ép, về sau bị anh ta đòi hỏi nhiều lần...
Lúc này Lý Phán Phán thấy vẻ mặt tái nhợt của Cố Doanh Tích thì càng cảm thấy phiền chán ghê tởm, bỗng nhìn qua người đàn ông mặt tây trang màu đen nói: "Chất lượng cửa hàng này càng ngày càng tệ rồi, mấy thứ bẩn thối nát cũng dám tha đến. Không nhìn xem đối phương có thân phận gì, vị Tần Dật này là đại công tử của nhà Tần tướng quân, đáng tiếc hiện giờ tôi đã ngán anh ta, tôi muốn quý cửa hàng nhìn rõ ràng, có nên để anh ta vào không, nếu chất lượng cửa hàng tệ như vậy, tôi thật sự lo lắng năm sau không biết các người có thể tiếp tục tồn tại ở đế đô không."
Người đàn ông trẻ mặc tây trang vừa nghe xong, trong lòng run lên, vốn anh ta nhìn ra được xuất thân của Ninh Vân Hoan và Lý Phán Phán không thấp, nhưng lúc này thấy cô gái họ Lý dễ dàng sỉ nhục đứa con trai lớn của nhà Tần tướng quân. Sao anh ta có thể không nhìn ra địa vị Lý Phán Phán có thể rất cao, lúc này rõ ràng cô đã ta đã hơi không vui, còn uy hiếp mình, những người này cũng rất thông minh, vội vàng đứng dậy muốn mời Cố Doanh Tích và Tần Dật ra ngoài.
Tần Dật không muốn đi. Chỉ có đại thiếu gia anh ta mới có thể đuổi người, lúc này bị người khác đuổi, anh ta thẹn quá hóa giận, quật cường không chịu đi, cho rằng Lý Phán Phán sẽ hồi tâm chuyển ý xin lỗi anh ta, anh ta không cần mặt dày quấn lấy. Lý Phán Phán cũng thấy rõ Tần Dật cao cao tại thượng trong lòng mình trước kia, kết quả cũng chỉ là một người đàn ông tầm thường khiến cô ta phiền chán mà thôi.
Hai bảo vệ có súng ở cửa, vốn đi theo để bảo vệ trang sức, bây giờ như hổ rình mồi, dù Tần Dật không muốn đi, cũng chỉ có thể bị áp tải ra ngoài.
Sau đó, hai người không còn muốn đi dạo phố nữa. Vật phẩm lần này người đàn ông mặc tây trang đưa đến không tệ, Ninh Vân Hoan chọn được một chiếc vòng tay quý phi trong hộp da, một cây trâm cài điêu khắc, còn Lý Phán Phán hóa bi phẫn thành động lực, mua hết toàn bộ.
"Hoan Hoan. Đài truyền hình nhà cậu đã được quảng bá rộng rãi rồi phải không? Tớ xem một tiết mục, thấy rất đẹp mắt." Lên xe Ninh Vân Hoan chuẩn bị đến chỗ Lan Cửu, dù sao giữa trưa không nhận điện thoại của anh, lúc này nghe Lý Phán Phán nói tiết mục giải trí của đài truyền hình mình thì nở nụ cười: "Nếu cậu thích, tớ làm cho cậu một kỳ nha?"
Cô vốn nói đùa, ai ngờ Lý Phán Phán gật đầu: "Được đó." Ngoài dự định của Ninh Vân Hoan, nhưng nghĩ cô ta chỉ hơi thích thú nên nói vậy thôi, nếu thật sự có thể làm một tiết mục cho Lý Phán Phán, Lý Phán Phán vốn là thiên kim nhà họ Lý, nếu mời được, để những nhóm đại tiểu thư như vậy được trải nghiệm một kiểu sống mới, tự mình nấu cơm vân vân, không chừng có thể tạo ra một chủ đề mới.
Ninh Vân Hoan nghĩ vậy, mở laptop bắt đầu gõ: "Được, đến lúc đó không để các cậu lộ diện đâu, nếu các cậu thật sự muốn đến, cứ dắt theo bạn mình, đến lúc đó chúng ta đi lưu diễn một vòng." Chỉ cần không lộ diện, trừ người trong cuộc, ai biết các cô là ai? Lý Phán Phán vốn chỉ thuận miệng đáp, lúc này lại thật sự thích thú, thảo luận với Ninh Vân Hoan, sau cùng không thể không gọi vài cuộc điện thoại cho các bạn khác.
Những người này đều là bạn chơi thường ngày của cô ta, nhóm đại tiểu thư này từng học Piano nhảy múa với Lý Phán Phán, đa số thích tao nhã, nhưng đã học cùng nhau hơn mười hai năm, lúc này nghe Lý Phán Phán hẹn mọi người đi chơi hai ngày, để quay tiết mục, đều hưởng ứng, sau cùng Ninh Vân Hoan giao cho Lan Bưu làm, để Lý Phán Phán đưa mình đến công ty Lan Cửu xong, cô vội vã vào thang máy lên tầng trên.
Chuyện bị cản dưới tầng như trong tiểu thuyết Ninh Vân Hoan chưa từng gặp phải, mọi người ở đây đều có mắt nhìn, đương nhiên nhận ra phu nhân của cấp trên, nếu không phải người phụ nữ không hề quan trọng, hoặc được cấp trên bảo cản lại, trong công ty nhà họ Lan người người đều khôn khéo, nhìn thấy Ninh Vân Hoan đến thì ai nấy đều cười lấy lòng.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nhưng văn phòng còn khá nhiều người, nên Ninh Vân Hoan được nhiều người cúi đầu chào, Ninh Vân Hoan chỉ cười lại, rồi sau đó đẩy cửa vào văn phòng của Lan Cửu. Anh dựa vào ghế, trên bàn ngăn nắp sạch sẽ, lúc này đang cầm di động, một chuỗi tiếng chuông vang lên từ trong túi Ninh Vân Hoan, vì thế Lan Cửu xoay ghế nhìn cô.
"Chơi rất vui hả?" Vẻ mặt Lan Cửu không nhìn ra vui giận. Chỉ để điện thoại di động xuống, mỉm cười ý bảo cô bước qua. Nếu anh cau mày phát hỏa Ninh Vân Hoan còn có thể buông lỏng, ai ngờ lúc này nhìn anh mỉm cười, thì da gà đều dựng thẳng rồi. Buổi trưa đi chơi vui quá, nên không bắt điện thoại của anh, Ninh Vân Hoan run rẩy hai lần, kiên trì bước qua chỗ anh, vô cùng thông minh ngồi lên đùi anh, trước tiên hôn má anh một cái.
Ánh mắt Lan Lăng Yến lộ ra dịu dàng, ôm eo cô, vốn hơi giận, nhưng lúc này thấy cô làm nũng, hơn nữa trong khoảng thời gian này hình như cô còn hơi sợ mình. Hiếm khi thân thiết thế này, nên cho dù không vui thì cũng tan biến hết.
Giúp cô vén tóc, tóc cô vừa thẳng vừa đen, lúc này buộc thành đuôi ngựa, tóc rơi xuống gò má nhìn rất trong sáng không giống như người đã kết hôn có con.
"Về sau phải nhận điện thoại của anh. Bây giờ gan càng ngày càng lớn, đi chơi cũng không mang theo người." Tuy đang trách cứ, nhưng ánh mắt anh không lạnh lẽo, Ninh Vân Hoan biết anh đã không tức giận nữa, vội vàng muốn ngồi dậy, Lan Cửu thấy cô qua cầu rút ván, thì thầm cười lạnh. Trên đời làm gì có chuyện tiện nghi như vậy. Muốn dụ dỗ người ta thì mới dựa vào gần, sau khi xong việc lại muốn chạy, anh ôm eo cô, không muốn buông tay, Ninh Vân Hoan từ chối hai lần, cảm giác chỗ đó của anh biến hóa nên không dám cử động nữa.
Lúc này tuy là thời gian làm việc, nhưng khi cô vào đã quên treo thẻ miễn làm phiền, lỡ như có ai vào, về sau làm sao cô dám đến ăn trưa với Lan Lăng Yến đây?
"Dẫn theo người, cứ đi theo phía sau mãi. Em chỉ sợ anh không cho em đi chơi." Ninh Vân Hoan không dám nói bản thân không nghe tiếng điện thoại, Lan Lăng Yến cắn cằm cô, nếu cô tiếp điện thoại thì thật sự anh sẽ không đồng ý, cô gái này đã học được cách tiền trảm hậu tấu rồi, Lan Cửu cười lạnh hai tiếng: "Chắc chắn sẽ không đồng ý, em đã quên chuyện Đông Phương Ngạo Thế lần trước rồi à?"
Vừa nói đến bị bắt cóc, Ninh Vân Hoan cũng không dám nói tiếp, chỉ nhớ lại chuyện mình và Lý Phán Phán đã hẹn trước, thì cẩn thận nói: "Em để Lan Bưu tìm chỗ, Lý Phán Phán nói muốn đến nông thôn chơi, em đã suy nghĩ, chúng ta cũng đi cùng luôn nha?" Cô cho rằng gần đây hình như Lan Cửu có chuyện gì, thần thần bí bí, nên sẽ không đi với cô đâu, nhưng lại sợ anh không đồng ý, lúc này mới đề nghị hai người đi chung với nhau, chuẩn bị chỉ cần anh vừa nói anh không rảnh, cô sẽ nhân cơ hội nói ra yêu cầu của mình, dù sao cô đã quyết rồi.
"Được." Lan Lăng Yến nở nụ cười, vừa lúc trong khoảng thời gian này anh bố trí một cái bẫy nhỏ, đi chơi với cô cũng được, hai người quen nhau lâu như vậy, trừ lúc xuất ngoại để kết hôn sinh con ra, còn chưa từng đi chơi cùng nhau, cô lại rất ít yêu cầu anh điều gì, thật ra Lan Lăng Yến rất thích được cô yêu cầu anh, hiếm khi cô mở lời, đương nhiên anh sẽ đồng ý, nên lập tức trả lời.
Ninh Vân Hoan ngẩn người, tuy không ngờ chuyện này thuận lợi như vậy, nhưng lúc này nghe anh đồng ý, cũng cười theo. Buổi chiều ở lại văn phòng với Lan Lăng Yến, lấy vài món đồ bản thân đi dạo phố ra mua được rồi bày lên sofa, lúc cô mua sắm quả thật rất phấn khích, nhưng thật ra đã mua gì thì cũng không hoàn toàn nhớ rõ, lúc này tìm kiếm cũng cảm thấy thoải mái vui vẻ, thỉnh thoảng lấy ra để Lan Lăng Yến xem, không khí ấm áp khiến thư ký bên cạnh Lan Cửu nhiều lần cầm tài liệu vào, nhìn thấy văn phòng ông chủ luôn gọn gàng sạch sẽ bị cô gái này làm loạn hết cả lên, kết quả thành một mớ hỗn độn, thì khóe môi giật giật rất lâu.
Hôm nay ngoài việc mua vài món đồ chơi và quần áo cho Lan Ý ra, còn mua cho Lan Lăng Yến một bộ quần áo và đôi khuy áo kim cương, Ninh Vân Hoan tương đối hài lòng với vòng ngọc cô mua được ở cửa hàng, cô giơ lên cổ tay lên ngắm chiếc vòng tay xinh đẹp, tuy chiếc vòng tay này không phải đồ vật cao cấp nhất, nhưng rất đẹp, lấp lánh nổi bật trên cổ tay cô, tựa như điển tích tuyệt mỹ của vùng sông nước Giang Nam.
Nhìn vòng tay bỗng cô nghĩ đến chuyện ở cửa hàng khi nãy, Ninh Vân Hoan không ngờ Cố Doanh Tích có bản lĩnh như vậy, lúc trước đã gián tiếp hại Tần Dật, thậm chí khiến Tần Dật rơi vào kết cục như bây giờ, nhưng chẳng những ả có bản lĩnh khiến Tần Dật tha thứ, mà còn rất nâng niu ả, thật sự phải khen Cố Doanh Tích lợi hại.
"Lợi hại gì?" Lan Cửu thấy cô vui vẻ hồi lâu, lúc này vẻ mặt lại tán thưởng, nhịn cười, hỏi cô.
"Em cảm thấy Cố Doanh Tích lợi hại, quả nhiên vẫn là đàn ông của ả, lúc trước ả và vị nhà họ Tần kia gây ra kết quả như vậy, hai người còn có thể ở bên nhau." Nói xong, Ninh Vân Hoan lại cảm thấy bản thân nói không đầu không đuôi, vội vàng bổ sung: "Hôm nay chúng em đi dạo phố thì gặp được vị hôn phu của Lý Phán Phán dẫn theo Cố Doanh Tích, có lẽ cũng đến mua đồ cho ả, lúc ấy không phải nhà họ Tần rất hận ả sao?"
Lúc ấy mẹ của Tần Dật, Chu Tố Tố còn cho người đối phó với Cố Doanh Tích nhiều lần, lúc này Tần Dật lại thông đồng với Cố Doanh Tích rồi.
"Hận ả chứ, nhưng một nam tước Anh quốc bảo vệ ả." Tuy cuối cùng nhà họ Tần đã nhận lỗi với Ninh Vân Hoan, nhưng trong lòng Lan Cửu luôn nhớ kỹ nhà họ Tần, từ khi nhà họ Tần đối phó với Cố Doanh Tích, gia tộc Green như có như không bảo vệ Cố Doanh Tích, sau cùng hai phe đối kháng, ngay từ đầu có lẽ chỉ là thăm dò, nhưng về sau nhiều lần đối chọi, khẳng định song phương đều đã thật sự khai chiến, tuy chưa phải kết cục không chết không ngừng, nhưng nhất định giữa hai bên có oán hận rất sâu, tuy nhiên nhà họ Tần không phải đại tộc cao nhất ở Hoa Hạ, nhưng vẫn được xưng là rắn đầu đàn, cho nên thế lực của nam tước Anh quốc hoàn toàn không thể xâm nhập, cho dù anh ta cũng có bối cảnh hắc đạo.
"Nam tước Anh quốc?" Ninh Vân Hoan nghĩ đến Bruce Green, chỉ nghe đến tên nhưng vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện, thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kiếp trước cô không tiếp xúc với vị nam tước kia nhiều, nên không biết nhược điểm của anh ta, bây giờ Cố Doanh Tích hoàn toàn không có căn cơ, đời trước lúc này đáng lẽ ả đã vào công ty nhà họ Ninh, bắt đầu gia nhập vào làng giải trí, từ từ bắt đầu được quý nhân nâng đỡ, nhưng bây giờ ả vừa ở với Tần Dật. Tạ Trác Doãn, Ninh Vân Thành và Tần Dật đều đã thành phế nhân, không thể giúp đỡ ả, hiện giờ công ty giải trí nhà họ Ninh ở trong tay mình, ả muốn vào làng giải trí không có cô dẫn đường, thì ả phải tìm ngõ khác.
Làng giải trí là một mớ hỗn độn, ả hoàn toàn không có tay trong và quan hệ, nếu ả muốn dựa vào cố gắng của bản thân, thì đợi kiếp sau đi!
Âu Dương Chấn Thiên đã bị cô vây ở nước ngoài, kiếp trước những tên đàn ông này sử dụng thủ đoạn với cô, cô phải trả thù lại từng cái một, hiện giờ có lẽ Âu Dương Chấn Thiên còn đang bị bạn gái của anh ta làm ầm ĩ khiến vô cùng buồn bực. Quả thật bây giờ anh ta đã có danh tiếng, nhưng anh ta càng nổi tiếng, thì lại càng sợ nó sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Lúc trước anh ta có bạn gái hỗ trợ nên mới được như bây giờ, khi công thành danh toại thì muốn chia tay tìm giai nhân khác, trước kia bạn gái anh ta đấu không lại anh ta, đành phải yên lặng nuốt quả đắng này, nhưng giờ đây có Ninh Vân Hoan trợ giúp, nếu Âu Dương Chấn Thiên muốn dễ dàng thoát khỏi tay bạn gái anh ta, thì không đơn giản đâu.
Những thứ anh ta có hiện nay đều do bạn gái anh ta bán mình trả giá mới có thể kiếm được một số tiền lớn như vậy cho anh ta ra nước ngoài học tập, như vậy xuất thân của anh ta vĩnh viễn không thể xóa đi, đến khi anh ta thành đạt đã muốn đá văng bạn gái không vừa mắt này ra xa, cầm số tiền mà bạn gái anh ta cất công kiếm được để giúp đỡ Cố Doanh Tích, đời này Ninh Vân Hoan sẽ không để anh ta được tiện nghi vậy đâu!
Mật thám của nhà họ Cố báo lại nhà họ Cố có thể thuê được căn biệt thự, có thể sống những ngày tháng vô tư vì có 50 vạn lúc Âu Dương Chấn Thiên đi đã để lại, nhưng dù tiền bạc có nhiều đến mấy cũng sẽ nhanh chóng cạn kiệt, Ninh Vân Hoan chờ đến khi số tiền này hết, nhà họ Cố sẽ nghèo túng thôi.
Biết Lan Lăng Yến cần ra ngoài, động tác Lan Bưu cực nhanh, một tuần sau anh ta đã mua được mấy căn nhà xinh đẹp ở nông thôn, đám người Lý Phán Phán vui vẻ ngồi chuyên cơ đến đó, quả thật cuộc sống trong thôn vô cùng thú vị, lúc này đang vào hạ nên có thể nghịch nước, đám người Lý Phán Phán ngoại trừ gạo dầu muối tương dấm chua và một ít phối liệu đã có ra, một số nguyên liệu nấu ăn khác hoặc bản thân tự làm, hoặc tự mình đi lấy thôi.