Nữ Phụ Trở Về

Chương 70: Ngoại truyện Cố Nhiễm

"Nô tài, sắp bị soán ngôi rồi..."

Khương Hoán thấp giọng nói, làm hai má Cố Nhiễm đỏ bừng.

"Cậu giỡn cái gì vậy?" Cố Nhiễm ra vẻ hào phóng nói: "Tôi còn muốn ăn táo nhé, không nói chuyện với cậu nữa, tôi cúp đây."

"Tiểu Nhiễm..." Khương Hoán lại gọi cô, "Chúng ta gặp nhau đi."

Cố Nhiễm trốn tránh không muốn đáp lại, nhờ Đỗ Kiêu Kiêu ban tặng mà bây giờ chỉ cần nghe thấy giọng Khương Hoán là cô cảm thấy hơi kỳ kỳ rồi, chứ đừng nói gì tới gặp mặt.

"Vậy, ờ...."

Khương Hoán khẽ cười, "Tiểu Nhiễm, cậu đang sợ đúng không?"

"Tôi sợ cái gì?!" Cô nàng Cố vỗ bàn một cái, "Thời gian, địa điểm, nhân vật, nói hết luôn đi, tới lúc đó bổn cung ta sẽ giá lâm."

"Tám giờ tối nay, nhà của tô, chỉ có tôi và cậu thôi." Khương Hoán cười nói: "Nô tài xin đợi hậu nương nương đại giá."

Cạch... Sau khi cúp điện thoại, Cố Nhiễm phì cười, không phải nói sắp bị soán ngôi rồi à? Thế mà vẫn còn xưng nô tài.

Chắc là Đỗ Kiêu Kiêu có thể hiểu được đây? Cố Nhiễm ôm ý nghĩ này đi tới nơi hẹn.

Giống như Khương Hoán nói, đúng là chỉ có hai người bọn họ thật, nhưng không khí hơi kỳ lạ thì phải.

"Cậu kêu tôi tới đây làm gì?" Cố Nhiễm ném cái túi cho cậu, "Gần đây tôi bận lắm."

Cô nhìn đồng hồ không tồn tại trên cổ tay, "Hồ sơ thì xếp cao như núi, cuộc hẹn này nọ nữa, tôi cho cậu năm phút đấy nhé."

Khương Hoán cười cô, "Gần đây trong cung hơi túng thiếu, nên nương nương mới cố gắng ra ngoài làm việc sao?"

"Cậu đi chết đi!" Cố Nhiễm nện cậu một cái, "Có chuyện gì thì nói mau đi."

Khương Hoán ngừng cười, "Tiểu Nhiễm. Buổi sáng tôi nói thật đó."

"Cái gì thật?" Cố Nhiễm không suy nghĩ gì liền nói.

Khương Hoán nắm tay cô, dịu dàng nhìn cô, "Sắp bị soán ngôi, là thật đó."

Cố Nhiễm bị cậu dọa run, "Chuyện đó, soán ngôi à, chuyện này cũng dễ hiểu thôi mà, soán ngôi thì soán ngôi, hay là cậu muốn làm hoàng hậu hả?"

Khương Hoán nhíu mày, rồi nghiêm túc nói: "Tôi muốn làm hoàng thượng."

"Vậy không được!" Cố Nhiễm phản bác: "Nếu vậy thì tôi làm thái phi hả? Không được làm thì chôn người theo luôn à."

"Tiểu Nhiễm." Khương Hoán nghiêm chỉnh, "Tôi không nói đùa với cậu, tôi nói thật đó. Tôi thích cậu, muốn được quen với cậu."

Cố Nhiễm lắp bắp nói, "Vậy thì, nhưng mà, nhưng mà chúng ta lớn lên cùng nhau mà."

"Nên tôi thích cậu lâu rồi." Khương Hoán nói tiếp.

"Ầy..." Cố Nhiễm không biết trả lời cậu thế nào.

Khương Hoán hỏi tiếp: "Vậy cậu thấy sao?"

"Gì cơ? Thấy cái gì?" Cố Nhiễm giả ngu.

Khương Hoán nói: "Tôi thích cậu... Cậu thấy thế nào?"

Cố Nhiễm nhìn xung quanh một cái, rồi nhảy lên ghế salon, mạnh mẽ nói: "Tôi... Tôi lên đây xem!"

Khương Hoán đi qua cúi đầu nhéo mặt cô, cười nói: "Cậu thật là!"

"Ha ha..." Cố Nhiễm cười ngây ngô với cậu.

***

"Kiêu Kiêu." Cố Nhiễm nhỏ giọng gọi Đỗ Kiêu Kiêu bên kia điện thoại.

"Gì thế?" Đỗ Kiêu Kiêu thấp giọng nói, cô cho rằng Cố Nhiễm có bí mật kinh thiên động địa gì đó.

Cố Nhiễm đột nhiên ngại ngùng không biết nên mở miệng thế nào.

"Không nói thì thôi." Đỗ Kiêu Kiêu giả vờ muốn cúp điện thoại.

"Khương Hoán nói thích tớ, muốn qua lại với tớ, còn hỏi tớ thấy thế nào, nên tớ mới gọi hỏi cậu, cậu thấy thế nào?" Cố Nhiễm vội vàng nói một hơi.

Đỗ Kiêu Kiêu nghe tới mơ hồ, cô phải tự mình lập lại mới hiểu được ý của Cố Nhiễm.

"Tớ thấy thế nào à? Tớ thấy cậu cứ đồng ý với cậu ấy luôn đi." Đỗ Kiêu Kiêu đề nghị.

"Vậy sao được!" Cố Nhiễm không nghĩ gì lập tức từ chối, "Cậu không biết thỏ không ăn cỏ gần hang à?"

Đỗ Kiêu Kiêu lười biếng trả lời, "Con thỏ đói quá nên đành ăn luôn thôi."

Cố Nhiễm dậm chân, "Nhưng cậu ta là Khương Hoán. Nếu con thỏ không muốn ăn cậu ta thì sao đây?"

"Không muốn ăn à...." Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy thì chết đói luôn đi nhé."

"Dựa vào cái gì!" Cố Nhiễm không phục nói, "Chẳng lẽ không còn món khác sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu tức giận giải thích: "Cậu thấy con thỏ này ăn cây khác được à?"

Cố Nhiễm ngại ngùng nói: "Tớ cũng không biết, cỏ thì nhiều, nhưng tớ vẫn không thể chọn được cây nào ngon cả."

Đỗ Kiêu Kiêu đỡ trán, "Thỏ Cố, con thỏ ngốc, cậu cứ từ mà chọn đi nhé, lỡ mà Khương Hoán bị con thỏ khác ăn mất, thì đừng trách tớ không báo trước."

Cố Nhiễm khinh bỉ cười, sao có thể như vậy, Khương Hoán bị con thỏ khác ăn? Cô không tin.

Không ngờ một câu vô ý của Đỗ Kiêu Kiêu đã thành hiện thật.

Hôm nay, Cố Nhiễm và Phó Vũ Khiết ra ngoài uống trà, hai người trò chuyện một lát thì tới chuyện Khương Hoán.

Phó Vũ Khiết buồn bã, bởi vì Khương Hoán thật sự đã thành trạch nam rồi, bà sợ Khương Hoán ở vậy lâu quá, sau này sẽ không tim được bạn gái

Nghe xong, Cố Nhiễm chột dạ rụt đầu, cười ha hả nói: "Sao có thể vậy được? Dì Phó, Khương Hoán chỉ không thích náo nhiệt thôi, chứ không làm trễ nãi chuyện tìm bạn gái đâu dì."

Phó Vũ Khiết vẫn buồn bã, "Dì chưa từng thấy nó tiếp xúc với đứa con gái nào khác ngoài con cả."

"Vậy thì dì cũng đừng lo quá, chắc chắn cậu ta cũng có suy nghĩ cho riêng mình thôi..." Cố Nhiễm nói nhỏ.

Phó Vũ Khiết thở dài: "Thực ra dì chỉ sợ, nó không thích con gái thôi."

Cố Nhiễm ngẩn người, lắp bắp nói, "Không, không thích?"

"Con nói thử xem, có phải nó thích con trai không?" Phó Vũ Khiết lo lắng nói.

Cố Nhiễm kinh sợ, "Sao có thể được?!"

Phó Vũ Khiết thở dài một hơi, "Không sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất, nếu nó thật sự thích đàn ông, dì cũng không thể ngăn cản nó được."

Cố Nhiễm hít một hơi thật sâu, cam đoan nói với Phó Vũ Khiết: "Dì, nhất định Khương Hoán thích con gái, còn chuyện sao cậu ấy không nói chuyện nhiều với con gái, là vì cậu ấy ít khi gặp con gái thôi... Đó."

Phó Vũ Khiết nói: "Nếu vậy thì tốt rồi."

.....

"Cậu nói gì?! Khương Hoán đi xem mắt à!" Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ nhìn Cố Nhiễm.

"Đúng vậy." Cố Nhiễm cau mũi lại, tức giận nói: "Hôm đó, dì Phó nói với tớ, dì ấy cảm thấy Khương Hoán là đồng tính, tớ mới an ủi là vì cậu ta ít gặp con gái thôi, nên dì Phó mới giới thiệu con gái cho cậu ta biết."

Đỗ Kiêu Kiêu cúi xuống cười, "Con bé này đúng là không tự làm bậy thì không sống được mà."

Cố Nhiễm tức giận nói: "Tớ gây nghiệt hồi nào hả? Không phải chỉ là đi xem mắt thôi à, có liên quan gì tới tớ đâu?!"

"Vậy cậu tức giận cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười xấu xa: "Hình như tớ thấy có người đang ghen thì phải..."

"Ghen, ghen cái gì!" Cố Nhiễm lo lắng không thôi, "Tớ không thích cậu ta đâu, cậu đừng đùa lung tung."

"Được được được, cậu không thích cậu ấy, không thì thôi." Đỗ Kiêu Kiêu buông tay, "Vốn tớ còn định dẫn cậu đi xem đối tượng xem mắt của Khương Hoán, nhưng thấy cậu như vậy, hay là thôi đi nhé."

"Này! Cậu chờ một chút, Đỗ Kiêu Kiêu! Tớ đi chung với cậu..."

"Chúng ta tới đây làm gì vậy..." Cố Nhiễm nhìn tách trà trước mắt, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Đỗ Kiêu Kiêu lạnh nhạt ngồi xếp, "Nghe nói cô gái này biết đàn tranh, người ta trang nhã vậy kia mà, cậu thì biết cái gì, ở đây là quá hợp với khí chất của người ta rồi.

Tiếng đàn bay lượn ra ngoài, trong lòng Cố Nhiễm càng lúc càng không bình tĩnh nói.

"Cậu nói thử xem, Khương Hoán thích những người có khí chất thế này à?"

Mắt Đỗ Kiêu Kiêu không thèm mở ra, "Tớ không biết cậu ấy có thích khí chất này hay không, tớ chỉ biết là, tớ rất thích. Cô gái này đàn nghe hay thật."

Cố Nhiễm nóng nảy, "Cậu nói xem, lỡ Khương Hoán thích cô ta thì sao đây, tớ không thể nghe cái âm thanh này hằng ngày được."

Đỗ Kiêu Kiêu mở mắt, cười với cô ấy, "Khương Hoán với người ta thôi, ngày nào cũng đi đánh đàn cho cậu nghe làm gì?"

"Tớ...tớ, tớ qua chơi không được à?!" Cố Nhiễm nóng nảy, "Hơn nữa tớ và cậu ta cũng quen nhau từ nhỏ, khó tránh gặp mặt nhau."

Đỗ Kiêu Kiêu cũng không thèm châm chọc lời nói dối "dởm" của cô.

Một tiếng sau, Cố Nhiễm lại theo Khương Hoán tới rạp phim.

"Bọn họ đi xem phim kìa." Cố Nhiễm khoác tay Đỗ Kiêu Kiêu, oán hận nhìn hai người đang cầm vé đằng trước.

"Đã vậy còn xem phim kinh dị!" Cố Nhiễm kinh sợ nói.

Cô ấy hoàn toàn không biết mình dùng quá sức, khiến Đỗ Kiêu Kiêu đau tới nhíu mày lại.

"Có sao đâu." Đỗ Kiêu Kiêu kéo tay Cố Nhiễm ra, thản nhiên đi mua hai vé xem phim.

Chỗ ngồi của hai cô cách Khương Hoán và cô gái kia không xa. Nhưng chỉ có thể nhìn thấy mỗi cái ót.

Cố Nhiễm nhìn chằm chằm bọn họ, cô gái kia nghiêng đầu nói gì đó với Khương Hoáng, "bộp", cô bóp bể hộp bắp rang trong tay.

Đúng lúc đó, trong phim đang xuất hiện cảnh bạo lực.

Mọi người xung quanh hoảng sợ nhìn Cố Nhiễm.

Xem phim kinh dị mà còn "đồng cảm" được, mẹ ơi, cô gái này đáng sợ quá.

Đỗ Kiêu Kiêu vỗ lưng Cố Nhiễm nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu nhìn cậu xem... Bây giờ cậu còn ra thể thống gì không."

Cố Nhiễm nghiến răng nghiến lơi, "Nếu anh tớ đi xem phim kinh dị với cô gái khác, cậu phải làm sao?"

"Anh ta dám!" Giọng nói của Đỗ Kiêu Kiêu tàn khốc.

Nhưng vẻ mặt cô lại bình tĩnh dần, "Tớ và anh cậu là người yêu, cậu và Khương Hoán cùng lắm chỉ là bạn bè mà thôi. Hai chuyện này đâu có giống nhau."

"Bọn tớ là thanh mai trúc mã đấy nhé." Cố Nhiễm nhắc lại.

"Được được được. Thanh mai trúc mã." Đỗ Kiêu Kiêu sâu xa nói: "Vậy xin hỏi cây mơ, ngựa tre của cậu bị con thỏ khác ăn mất, vậy thì cậu làm sao đây?"

"Làm sao à?" Cố Nhiễm cắn nát một hột bắp rang, oán hận nói: "Bắt về chứ ăn chứ gì!"

Cuối cùng, tiểu thư đàn tranh trang nhã kia không bao giờ lên sàn nữa.

Khương Cỏ Nhỏ được ăn cười ngu ngốc trong gió, thở dài, mẹ cậu đúng là cao tay.

Đương nhiên, công lao của diễn viên quần chúng Đỗ Kiêu Kiêu không thể không tinh được.