Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!

Chương 20: Gian tình

Cô nuốt ực một cái rồi cười trừ:

- A~ Thiên Vũ đại ca... Tôi đùa thôi mà....

Vân Thiên Vũ nhìn cô hừ nhẹ cái rồi từ từ nâng cằm cô lên nhìn sâu vào trong ánh mắt của cô làm cô chột dạ, anh từ từ nói với ánh mắt tò mò:

- Cô có gì để cho tên Dạ Minh kia thích cô nhỉ? Tôi không thấy gì ngoài sự háo sắc của cô cả.

Cô ngơ mặt suy nghĩ một lúc... Hưm.... Dạ Minh thích cô? Cô nhớ trong tiểu thuyết gã Dạ Minh từng có một đợt đi theo cô suốt để bảo kê xong gặp bạch liên hoa... Chắc là đang ở đoạn đó, cô liền phẩy tay:

- Ai da anh nhầm rồi, Dạ Minh không có thích tôi đâu, cả anh vẫn Dạ Minh đều thích Minh Đang Linh a~ Người ta vừa thùy mị vừa ngây thơ, lại còn dễ thương nữa, có thằng nào không thích đâu?

Anh vẫn ở tư thế đè cô, nhìn cô phân tích kĩ lưỡng ánh mắt cô có gì giả dối không, cô vẫn luyến thoắng nói đôi mắt vẫn sáng không dính chút bụi bẩn, anh nhận ra cô chẳng hề nói một câu nói dối nào, anh mỉm cười nhìn cô:

- Cô thay đổi thật rồi như lời Lăng Hạo Thiên nói?

Cô nhìn anh suy nghĩ lúc rồi gật, xong nhận ra mình phải lắc liền lắc. Anh nhìn thấy cái hành động trẻ con của cô có chút thấy buồn cười, vén mái tóc cô lên nhìn kĩ từng nét khuôn mặt của cô....

Cô chính là biểu hiện cho phái đẹp... Vô cùng xinh đẹp sắc sảo, anh nhìn xuống ba vòng liền ánh mắt có chút tối lại, ho nhẹ nhìn cô, cô vẫn đang chăm chú nhìn anh mặt rất muốn hỏi anh anh đang làm trò gì đấy

Anh ngẩng lên nhìn cô rồi hếch mép tạo một đường cong bán nguyệt tuyệt đẹp...

- Cô cũng rất xinh đẹp đấy...

- Á h....?

Anh cúi xuống cắn đôi môi của cô, cô mắt trợn tròn nhìn anh, anh vẫn mặc kệ cô ngạc nhiên hôn lên đôi môi mềm đó liền có chút không tự chủ hôn sâu hơn, cô giãy giụa kịch liệt làm cả ngực cúp D của cô cọ qua cọ lại ngực anh làm anh ánh mắt càng ngày càng nhiễm dục vọng, anh thở dốc hôn cô, cô định nói bị anh xâm nhập thẳng vào khoang miệng, anh chiếm hữu tất cả khuấy đảo nó làm cô không thể thở được...

- Bỏ... ưm... Ngạt...

Cô cố giãy giụa nhưng ko thành, cố đẩy anh ra nhưng sức lực chẳng có ngang vuốt ve người anh liền làm anh có chút sôi sục trong người....

- Hai người làm trò gì đấy???!!!

Vân Thiên Vũ rời đôi môi cô liếm nhẹ nó nuối tiếc ngẩng lên nhìn cười nhạt:

- Dạ Minh, đến đúng lúc vậy?

San San thở dốc nằm đó cố hít thở không khí, cô lúc này thật chẳng muốn quan tâm đến bất kì ai cả, Dạ Minh nắm chặt tay lại... Lòng anh vô cùng tức giận, anh đi tìm cô tưởng cô đã chết nhưng cô nằm đó dưới thân một thằng con trai... Làm sao anh không điên? Làm sao anh không tức?

Vân Thiên Vũ ngồi dậy mỉm cười nhạt, Dạ Minh nắm chặt tay lại siết thật chặt, cố không chạy lại đánh anh ta một trận... Anh nể tình gã là các chủ liền cố gắng hít thở sâu.. Anh kiềm chế đến mức trán nổi cả gân xanh, Vân Thiên Vũ hoàn toàn nhìn thấy mỉm cười đắc ý... Anh chính là thích cướp bất cứ gì của Dạ Minh có đấy!

Dạ Minh nổi gân xanh kiềm chế lại gần bế cô trên tay.... Anh định qua nhà Vân Thiên Vũ hỏi thăm chút tin tức nhưng không ngờ gặp cảnh này...

San San lúc này đã mở mắt nhìn thấy Dạ Minh liền ôm chặt anh, trong lòng cô còn sợ tí nữa bị Vân Thiên Vũ ăn mất rồi đến lượt ném cá ăn mất, cô nghĩ vậy liền run một cái xiết chặt anh, Vân Thiên Vũ và Dạ Minh đều nhìn thấy...

Dạ Minh trong lòng liền có một cỗ ấm áp chảy vào, anh cũng trực tiếp ôm chặt cô trong lòng rồi bước đi, anh cảm thấy vui khi cô còn sống... Còn bên anh... Anh lần này sẽ giữ chặt cô trong lòng không giao cho ai hết....! Anh vui mừng ôm chặt cô rồi bước đi.

Vân Thiên Vũ nhìn tất cả hành động của cả hai liền hừ nhẹ một cái, quay mặt đi... Cái cảm giác gì thế nhỉ? Anh nhíu mày rồi sờ thử ngực... Tim đập mạnh...? Anh suy nghĩ một lúc rồi trực tiếp gạt nó đi, di động anh reo lên anh nhìn vào liền mỉm cười ôn nhu:

- Linh nhi?

.

.

Dạ Minh vừa bế cô vừa đi, trên đường bao nhiêu người nhìn, anh cũng bế cô như nàng công chúa sợ cô bị đụng vào vết thương trên vai của cô...

Cô thì da mặt siêu dày tham lam ôm chặt khuôn ngực của anh ăn đậu hũ miến phí, anh nhìn xuống cô đang ôm chặt mình liền trái tim đang như ngàn vết đâm vào tim liền như được hồi sinh, anh chính là muốn được ôm cô như vậy trong lòng... Anh bước chân cũng nhanh hơn đến phía xe, cô nhíu mày nhìn anh hỏi:

- Đi đâu?

- Tới bệnh viện - Dạ Minh nói

Cô liền xanh mặt... Cô nhớ lúc mổ anh đã chần chừ có giết cô hay không, đừng hỏi tại sao cô biết bởi vì trước khi cô chìm vào hôn mê khuôn mặt anh ta đầy sát khí... Còn con dao thì run run.... Cô chính là sợ điều đó a~

Dạ Minh nhìn cô mặt như con tắc kè nghĩ cô sợ bị ai bắt nạt liềm mỉm cười:

- Yên tâm, anh sẽ bên em, không ai bắt nạt được em đâu.

Cô lập tức mặt méo mó... Anh cái mống gì? Anh còn lo cho cô bạch liên hoa của anh chứ tôi là nữ phụ anh lo sao được, Cô khóc ròng trong lòng... cầu trời mong sao Lăng Hạo Thiên không đem cô làm thí nghiệm...

Cô không nhận ra sự sống của cô chính là sự hạnh phúc của bao nhiêu người con trai đó... Cô không nhận ra sau lần này tất cả người con trai đó thay đổi hoàn toàn thái độ với cô... Chính là một vòng lưới không ai có thể thoát....