Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!

Chương 18: Thân xác biến mất

Lăng Hạo Thiên đã để tất cả ra ngoài, lúc này chính anh đã đẩy tất cả mọi người về, đi vào trong căn phòng lạnh lẽo San San đang nằm, anh ngồi xuống nhìn khuôn mặt cô đã lạnh ngắt, vén tóc mai cô lên nhìn khuôn mặt yêu kiều đang say ngủ... Bỗng anh nhận ra anh thật quá độc ác.... Lương y từ mẫu của anh đâu mất rồi....? Anh đau lòng nhìn San San nằm đó cơ thể lạnh toát không một chút hồng hào, anh nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé đó thì thầm....

- Tích San San, tôi xin lỗi... Đừng đau khổ mà hãy đi thanh thản... Ở đây đã có rất nhiều người yêu quý cô rồi... Cô hãy vui vì cô chết đi mà không cô đơn....

Anh hôn nhẹ lên bàn tay của cô rồi đặt xuống, nhìn khuôn mặt cô lần cuối... Ngày mai thân xác cô đã được chuyển đi để an táng rồi.... Anh dù có chán ghét cô nhưng cũng là con người... Anh cũng không phải con người lãnh khốc vô tình đến mức nhìn người chết mà không đau lòng... Huống hồ anh còn là bác sĩ... Anh... Ngu ngốc...

Lăng Hạo Thiên quay người bỏ đi, đóng cánh cửa đó lại... Một màn đêm ập xuống... Không khí lạnh lẽo giữa mùa hè...

.

.

- Cái gì... San San con gái ta đã chết...?????

Tích Mạc Lâm ôm trái tim đau quặn lại.... quay ra nói với quản lý:

- Lấy vé máy bay về nhanh nhất có thể cho ta!

Ông mới nghe vợ của mình nói cô con gái của cả hai đã thay đổi, tính nết đã ngoan hơn trước còn nhắc đến ông, ông vô cùng vui... Nhưng ông chưa kịp về cô con gái của ông đã đi? Đã đi thật rồi sao....?

Ông cố mấy bước loạng choạng... Ông phải về.... Chắc chắn tất cả đang đùa giỡn ông mà thôi... Chắc chắn Hạ Hà đang đùa ông thôi.... Ông còn chưa nói yêu thương với đứa con gái của mình cơ mà.....

.

.

Sáng Hôm Sau....

Lăng Hạo Thiên sáng đã đi đến phòng bệnh của San San để giúp cô chuyển thân xác về an táng nhưng anh ngạc nhiên nhìn....

Giường trống không.....! Chiếc giường trống không......!!!!!!

Lăng Hạo Thiên gấp gáp đi lại gần nhìn xung quanh, thấy con dao đã cắm ở giữa giường trống không, anh gấp đến mức tay bấm loạn lên gọi cho bà Hạ....

Một phút náo loạn cả bệnh viện, lúc này giới truyền thông cũng săn đón nhiệt tình tin tức của Tích San San, Minh Đang Linh cũng nghe được từ phía thời sự, đứng dậy chọn được bộ váy khá đẹp mà tinh tế, nhẹ nhàng xinh đẹp trang điểm....

Tới lúc cô chiếm lòng của Dụ Nguyên và Dạ Minh rồi! Cô mỉm cười nhẹ trước gương rồi tự tin bước ra khỏi nhà, với cô hôm nay chính là ngày đẹp trời nhất!

Lúc này tất cả mọi người đều biết, Dạ Minh hay Dụ Nguyên đều có mặt tại bệnh viện, bà Hạ khóc đến ngất hai lần, bà thương đứa con gái của bà....

Dạ Minh ánh mắt đã đỏ ngầu lên vì tức giận.... Đến khi cô ấy mất thân xác cũng không vẹn toàn? Là ai làm????

Dụ Nguyên lúc này chẳng kịp suy nghĩ nữa, cứ gọi hết người này đến người kia huy động tìm khắp thành phố, còn mình thì tìm trong bệnh viện... Anh không thể hiện sát khí hay bất cứ gì... Chỉ có một cỗ lạnh lẽo phát ra từ phía anh... Anh thật sự nổi giận....

- Minh ca... Nguyên ca... Thiên ca...

Một giọng nữ trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí, cả ba người được gọi liền quay ra nhìn chủ nhân của giọng nói, Minh Đang Linh ánh mắt buồn nhìn tất cả, nước mắt đã trực chờ rơi xuống....

- San San sao lại mất tích chứ....

Lăng Hạo Thiên nhìn cô đã bắt đầu khóc nức nở, không đành lòng ôm nhẹ cô vào lòng, vỗ về an ủi còn Dạ Minh và Dụ Nguyên lúc này thực sự không quan tâm đến cô nương này nữa, chỉ để tâm đến chuyện của San San mà thôi, Minh Đang Linh trong lòng của Lăng Hạo Thiên nhìn hai người kia không chút quan tâm trong lòng có chút tức tối... Cô bắt buộc phải túm từng người một rồi... Không thể tạo ra lớp yếu đuối này với hai người đàn ông kia, hoàn toàn miễn dịch...

.

.

- ta hỏi ngươi, tại sao ngươi ám sát ta? Trả lời đi nào, ta sẽ cho ngươi một đường sống.

Gã sát thủ đã bị tóm, toàn thân be bét máu, Hoắc Thiên Kình cười yêu nghiệt nhìn gã, túm tóc gã hỏi lại lần nữa:

- Có trả lời không?

Gã vẫn cố chấp im lặng, anh liền mỉm cười, cầm con dao thì thầm...

- vậy ta buộc phải cắt lưỡi ngươi, cắt từng đốt ngón tay ngón chân của ngươi rồi...

Anh giơ con dao lên thì thuộc hạ đột nhiên xông vào thở gấp, anh quay ra nhìn gã thuộc hạ, chưa ai dám xông vào căn phòng hắn xử tử ai đó, nhưng gã thuộc hạ lúc này quá gấp nói liên tục:

- Thưa ngài! Thân xác tiểu thư San San đã biến mất....!

Anh vội đứng bật dậy, trợn mắt với gã thuộc hạ, làm gã đổ mồ hôi hột lạnh cả sống lưng... Không phải là anh bảo có chuyện gì liên quan Tích tiểu thư thì sẽ báo ngay sao... Gã không muốn chết a~!!!!

Anh ném con dao cho thuộc hạ rồi chạy ra ngoài ném lại một câu:

- Vứt hắn vào nhà kho, trông chừng hắn đến lúc ta về!

Anh vội chạy ra chiếc xe lamborghini mở xe ra phóng với tốc độ đáng sợ.... Anh chính là không nhận ra sự lo lắng của mình dành cho San San, không nhận ra sự ôn nhu của mình dành cho cô chỉ biết cô là một con nhỏ vô cùng ngu ngốc, háo sắc, chua ngoa...

Anh đánh tay lái phóng thẳng đến bệnh viện... Tích San San... Cô giỏi lắm... Bắt tôi chú ý đến cô giờ hảo biến mất!

Cô thật giỏi đấy! Anh nghiến răng ken két phóng hết tốc độ làm cho người đi đường chẳng kịp nhìn có gì vừa phóng qua....