Nữ Phụ Báo Thù

Chương 5: Ghen tỵ

Editor: trang bubble

“Tháng Tư, sau này con chính là cháu gái của Lý Vạn Sơn ông, ông nội giúp con đặt tên lại lần nữa có được hay không?”

“Tên mới, ông nội, có phải con là cháu gái của ông thì sẽ rời khỏi nơi này, đi với ông nội đến thành phố S hay không.” Lý Vạn Sơn nhìn nước mắt trên mặt Mạn Dao, giơ khăn tay lên tự mình lau cho Mạn Dao. Lý Vạn Sơn là một thương nhân đạt tiêu chuẩn, rất hiểu bỏ ra mới có thu hoạch, vào hôm nay sẽ không tiếc rẻ một chút quan tâm và đồng tình với Mạn Dao.

“Ông nội, Tháng Tư sẽ nghe lời. Ông nội, đến nhà họ Lý rồi có phải là Tháng Tư có thể ăn cơm no hay không, con sẽ cố gắng làm việc, việc gì con cũng sẽ làm, chỉ cần có thể ăn cơm no Tháng Tư đã vừa lòng rồi. Ông nội, ông tuyệt đối đừng vứt bỏ Tháng Tư nữa, Tháng Tư cũng chỉ có một mình ông là người thân, ông nội!” Mạn Dao cầm tay Lý Vạn Sơn nước mắt giống như diều đứt dây, làm sao cũng không ngừng được.

“Ông nội, sẽ không rời khỏi con, con là cháu gái của ông nội, là cháu gái mà ông nội coi trọng nhất, chỉ cần ông nội còn sống một ngày, ông nội sẽ cho con cuộc sống giống như công chúa. Sau này, con sẽ không còn một mình nữa, con có ông nội, ông nội sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn cùng với con.” Lúc mới bắt đầu, Lý Vạn Sơn trả giá là hư tình giả ý, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của cô bé đối diện, khát vọng trong mắt kia, lúc này trước mắt Lý Vạn Sơn xuất hiện một gương mắt khác, trong lời nói ra cũng chứa mấy phần tình nghĩa.

Lý Vạn Sơn không ngờ cuộc sống ở cô nhi viện lại sẽ khổ như vậy, đứa bé trước mắt cũng chỉ hi vọng có được một bữa cơm no. Nếu như đứa bé này hiểu chuyện thì có lẽ tương lai có thể cho đứa bé này một khoản tiền, ít nhất tương lai để cho nó không lo cơm áo.

“Chủ tịch, chuyện đã làm xong, ngài có thể dẫn theo Tôn tiểu thư rời đi.” Sau tiếng gõ cửa cốc cốc, hai người thư ký và viện trưởng đi vào, Tôn tiểu thư, viện trưởng nghe được người đàm phán với bà mới nãy vậy mà biểu cảm cung kính với Mạn Dao, trợn to hai mắt. Mặc dù biết lần này là Mạn Dao phất lên thành Phượng Hoàng, nhưng viện trưởng cũng cho rằng Mạn Dao chỉ là loại đi theo với con cái nhà người có tiền, làm bạn chơi cho con cái nhà người có tiền, đâu ngờ được là con nhóc này vậy mà lại trở thành cháu gái người có tiền trước mắt này, nếu sớm biết những thứ này, mới vừa rồi bà nhất định sẽ không chỉ muốn chút tiền đó.

“Ông nội, vậy chúng ta sắp rời khỏi, ông nội, ông có thể đồng ý con một chuyện hay không?” Mạn Dao nhớ thời gian đời trước chính là lúc này cô theo Lý Vạn Sơn rời đi, khi đó cô không dám đưa ra yêu cầu gì, chỉ sợ Lý Vạn Sơn nổi lên phản cảm đối với cô. Nhưng hôm nay, Mạn Dao đã có trí nhớ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho dù tương lai cô và Mai Lan còn có thể đi tới đối lập, nhưng cô vẫn không đành lòng hôm nay Mai Lan cứ rời khỏi trường học mà cô ấy mến yêu như vậy. Dù sao nếu không có Mai Lan chăm sóc mấy ngày nay, có lẽ cô hoàn toàn không có cơ hội gặp gỡ Lý Vạn Sơn, cũng không có câu chuyện sau đó.


“Tháng Tư, làm sao con có thể nói chuyện với Lý tiên sinh như vậy. Lý tiên sinh, đứa bé Tháng Tư này chính là như vậy, ngài tuyệt đối đừng để ở trong lòng. Đứa bé không hiểu chuyện, sau này ngài vẫn còn phải tốn nhiều công sức giáo dục tốt.” Viện trưởng nghe thấy Mạn Dao vậy mà mở miệng đưa ra yêu cầu, hung hăng trợn mắt nhìn một cái Mạn Dao bên cạnh, Lý Vạn Sơn, tiếp theo ngẩng đầu tươi cười đầy mặt lấy lòng với Lý Vạn Sơn. Lý Vạn Sơn nhìn tuyệt kỹ trở mặt của viện trưởng biểu diễn kịch hát Tứ Xuyên hàng năm ở trước mặt ông, trên mặt thoáng qua một chút không kiên nhẫn.

Những năm gần đây lăn lộn lâu với những lão cáo già trên thương trường, Lý Vạn Sơn đã rất lâu chưa từng thấy người không hiểu vẻ mặt như trước mắt vậy. Tháng Tư đã là cháu gái của Lý Vạn Sơn ông, ngay cả thư ký của ông cũng thay thành Tôn tiểu thư của ông, thân phận như vậy là một viện trưởng nho nhỏ như bà ta có thể răn dạy quở mắng à.

“Trương viện trưởng, Tháng Tư là cháu gái của tôi, chuyện giữa người ông là tôi không cần viện trưởng ngài nhọc lòng, Trương viện trưởng đoán chừng ngài còn có rất nhiều công việc cần bận rộn, chỗ chúng tôi cũng không cần ngài nhọc lòng chăm sóc. Thư ký Vương còn không tiễn viện trưởng đi ra.” Thư ký Vương đi theo bên cạnh Lý Vạn Sơn hai mươi năm, là thân tín trong thân tín của Lý Vạn Sơn, tiếp tục nghe lời viện trưởng mở miệng cũng biết chuyện sẽ hỏng bét, vội vàng mở miệng dẫn viện trưởng đi ra ngoài.

“Ông nội, có phải là con nói sai rồi không, con không dám nhắc tới yêu cầu nữa, ông nội đừng không cần con... Con biết sai rồi.” Lại nói có một chuyện hạnh phúc nhất trong ký ức đời trước, chính là Mạn Dao rất rõ ràng yêu thích của Lý Vạn Sơn, nội dung đối thoại đời này, Mạn Dao chính là hoàn toàn thiết lập trong phạm vi dự liệu theo yêu thích của Lý Vạn Sơn. Quả nhiên Lý Vạn Sơn nghe được lời Mạn Dao nói, mở miệng an ủi khuyên giải, liên tục bảo đảm dù Mạn Dao đưa ra cái gì, ông cũng sẽ đáp ứng.

“Tháng Tư, con đã không bỏ được Mai Lan, không bằng ông nội cũng đón Mai Lan đến thành phố S, như vậy cũng có thể làm bạn với con, đỡ cho một mình con cô đơn ở nhà họ Lý.” Lý Vạn Sơn nghe thấy Mạn Dao nhắc tới muốn để cho ông bỏ tiền giúp đỡ một cô bé cùng cô nhi viện đi học, trong lòng có một chủ ý, mở miệng thử đưa ra một đề nghị. Mạn Dao nghe lời Lý Vạn Sơn nói sửng sốt một chút, đời trước lúc cô nhắc tới nhận Mai Lan, cho dù cầu xin đủ cách, Lý Vạn Sơn cũng mới đồng ý giúp đỡ Mai Lan, đón Mai Lan đến thành phố S, nhưng không cho phép Mai Lan ở tại nhà họ Lý.

Vậy mà hôm nay, Lý Vạn Sơn lại chủ động đưa ra việc này, trong một lúc Mạn Dao không biết là nên gật đầu đồng ý theo ý Lý Vạn Sơn, hay dựa theo dự định ban đầu. Lý Vạn Sơn thấy trên mặt Mạn Dao đối diện nghe được lời của ông đầu tiên là vui mừng, tiếp đó giống như sực nhớ ra gì đó rồi trở nên chần chờ, cuối cùng thở ra một hơi, giống như đã làm ra quyết định.

“Ông nội, nếu mà con dẫn theo Mai Lan cùng đi, bà nội trong nhà sẽ có ý kiến gì hay không, vẫn là thôi đi. Nếu như ông nội có thể thì xin nhờ ông nội đón Mai Lan từ nơi này ra ngoài, thành tích của Mai Lan rất tốt, tương lai cậu ấy cũng sẽ thi lên thành phố S, đến lúc đó chúng con sẽ có thể ở cùng một chỗ.”

“Được, Tháng Tư yên tâm, chuyện cứ giao cho ông nội được rồi. Tháng Tư, con tạm biệt với mấy người bạn kia một lúc đi, một lát chúng ta còn phải đi máy bay, đi suốt đêm trở về thành phố S.” Lý Vạn Sơn nghe được lời Mạn Dao nói, vỗ vỗ đầu Mạn Dao, miệng hoàn toàn đồng ý.


Đợi đến Mạn Dao đẩy cửa ra ngoài, biến mất ở trong tầm mắt của Lý Vạn Sơn, Lý Vạn Sơn mới bắt đầu suy tính tới tất cả đã xảy ra ngày hôm nay. Mai Lan chắc là cô bé đứng ở bên cạnh Lý Mạn Dao lúc đó, nếu cháu gái đã đưa ra yêu cầu này, ông nội tốt như ông đương nhiên sẽ không phản đối, có điều không bằng phái người điều tra cẩn thận Mai Lan này một chút, có lẽ sẽ có chỗ dùng tốt hơn.

Từ sau khi Mạn Dao bị Lý Vạn Sơn dẫn đi, Mai Lan vẫn trầm mặc không nói đối mặt với ánh mắt giễu cợt, lời nói ghen tỵ của chị em khác. Tháng Tư là bạn tốt nhất của cô, mình không nên ghen tỵ cô ấy, cô ấy có thể có kết quả tốt, thân là bạn tốt của cô ấy, nên vui mừng cho cô ấy mới đúng. Nhưng mà, dù thế nào Mai Lan cũng không vui mừng nổi. Nếu như hôm nay không phải là Tháng Tư bị chọn trúng, đổi thành những người khác, mình sẽ không phản ứng như vậy. Vừa nghĩ tới Tháng Tư sẽ sắp lập tức trở thành người của hai thế giới với cô, rời khỏi cô nhi viện này không cần nghỉ học nữa, trong lòng Mai Lan lại không thể khống chế sinh ra ngọn lửa ghen tỵ.

“Mai Lan, cậu xem lúc này Tháng Tư trở thành Phượng Hoàng rồi. Nếu không phải là trước đó vài ngày cậu chăm sóc cậu ấy, hôm nay được chọn trúng có khả năng là cậu. Trong chúng ta ai không biết cậu là một người ưu tú nhất, có điều đáng tiếc lại hời cho Tháng Tư.”

“Đúng nha, Mai Lan, thành tích của cậu sang năm nhất định có thể thi đậu trường chuyên cấp 3, trời sinh cậu chính là hạt giống đi học, không giống người như chúng tớ vậy. Nếu lần này chọn trúng cậu, cậu cũng không cần rời khỏi trường học đi làm việc kiếm tiền giống như chúng tớ rồi.”

Hai cô gái lớn như nhau cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu với Mai Lan, ở bên cạnh Mai Lan bắt đầu không đáng cho cô. Trước kia, Mai Lan nghe thấy mấy lời này, nhất định sẽ mở miệng giải thích cho Tháng Tư, nhưng hôm nay Mai Lan há hốc mồm, lại trở nên trầm mặc, không nói một lời nghe những người này oán giận vì cô.

“Tháng Tư, sao cậu không đi vào, có phải cậu sắp đi hay không?” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc của một bé gái, người trong phòng vốn còn ba hoa khoác lác nghe được tiếng nói này, lập tức yên lặng như tờ, vội vã đi về vị trí của mình.

Mai Lan thấy Mạn Dao đẩy cửa đi vào, trên mặt thoáng qua một tý xấu hổ, cô không biết Tháng Tư ngây người bao lâu ở cửa ra vào, có phải những người đó cũng nghe được hay không, có thể hiểu lầm cô hay không, cô không có ghen tỵ đối với Tháng Tư, chỉ là trong lòng có chút không cam lòng mới có thể vào lúc những người kia chửi bới Tháng Tư không có giải thích cho Tháng Tư.

“Mai Lan, Mai Lan, nói cho cậu biết một tin tức tốt, mới vừa rồi ông nội đã đồng ý tớ, lần này sẽ đón cậu rời cô nhi viện. Hơn nữa, ông nội sẽ thu xếp chỗ ở cho cậu, còn có ông nội cũng sẽ phụ trách chi phí đọc sách của cậu nữa. Mai Lan, tớ biết rõ cậu thích đi học nhất, lúc này vừa vặn, đừng nói là cậu học cấp 3, chính là học đại học, học thạc sĩ, bác sĩ, ông nội cũng sẽ phụ trách.” Mạn Dao đi nhanh mấy bước, đầy mặt hưng phấn kéo tay Mai Lan báo tin tức tốt này cho đối phương.

“Tháng Tư, cậu nói là thật, tớ thật sự có thể tiếp tục đọc sách?” Mai Lan không ngờ Tháng Tư vậy mà lại nói cho cô biết một niềm vui mừng to lớn như vậy, hoàn toàn không dám tin vào tai của mình. Đối với Mai Lan mà nói, đây là chuyện hy vọng xa vời nhất mà đời này cô tha thiết ước mơ, hôm nay lại đột nhiên trở thành hiện thực, có phải là cô đang nằm mơ không, đều là ảo tưởng của mình.

“Là thật, là thật, tớ nói với ông nội cậu là bạn tốt nhất của tớ, nói tất cả chuyện của chúng ta với ông nội rồi, ông nội đã đồng ý. Mai Lan, tớ phải đi, sau này một mình cậu phải chăm sóc mình thật tốt, chờ tớ đến nơi sẽ gọi điện thoại, viết thư cho cậu.”

Mạn Dao chú ý tới khi cô nói ra những lời này, trong phòng ánh mắt của những người khác nhìn Mai Lan và mình tràn đầy hâm mộ, có vài người còn giống như muốn nói gì đó. Mình đã phải đi, ở trong cô nhi viện này cũng chỉ có một người bạn như Mai Lan, những người khác có quan hệ gì với cô.