Nữ Phụ Báo Thù

Chương 40: Rạp chiếu phim

Nước tràn đầy cả bình đại diện cho tất cả mình đã từng trả giá thật lòng, đời trước loại phản bội đó cuối cùng khiến nước trong bình này chỉ còn lại đáy bình, nhưng tiếp xúc đời này, mình châm lại lửa tình khiến vị trí nước trong bình tăng thêm vào một nửa.

Nếu thích đối phương, mình lại không cam lòng, Mạn Dao quyết định len lén cho đôi bên một cơ hội, chỉ cần đối phương làm ra chuyện khiến cô cảm động hài lòng, cô sẽ ném vài hạt vào trong bình, nếu như có một ngày lúc bên trong bình này đã chứa đầy hạt, chính là lúc trái tim mình thật sự buông xuống tất cả hoàn toàn tiếp nhận người đàn ông kia.

Cho dù chờ đợi cô vẫn là kết cục thê thảm, Mạn Dao cũng sẽ không cảm thấy hối hận, dù sao giữa bọn họ đã từng có trọn một bình hạt ký ức tốt đẹp. Vừa hết bận những thứ này, lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động reo lên, nhìn tên biểu hiện phía trên, Mạn Dao nhìn bình thủy tinh đặt ở trên bàn sách một cái, nhấn phím kết nối. 

Từ sau lần nghĩ rõ ràng tất cả đó, ngay lúc đối mặt Trương Hạo Đình, Mạn Dao hoàn toàn bỏ xuống lòng phòng bị, bắt đầu hưởng thụ thời gian ở chung với đối phương. Tuy nói không biết là cái gì khiến Mạn Dao có loại thay đổi này, nhưng đây cũng là thay đổi mà Trương Hạo Đình rất chờ mong. Từ gần gũi với Mạn Dao, Trương Hạo Đình từ từ nắm rõ yêu thích của Mạn Dao, lựa chọn địa điểm nội dung mỗi một lần hẹn hò, cũng có thể làm cho Mạn Dao hiểu ý nở nụ cười.

"Chuyện trên phương diện làm ăn của nhà họ Lý, không phải là thứ em có thể hỏi tới. Mấy ngày trước đó, ông nội ngã bệnh nằm viện, bây giờ chuyện của nhà họ Lý đều giao cho các cô chú quản lý. Lần trước trong lúc vô tình em nghe chú nhắc tới, lần này ông nội nhất định muốn có được mảnh đất trống kia, trước mắt anh đột nhiên dừng hợp tác, đoán chừng tuy rằng ông nội thất vọng, nhưng sẽ không từ bỏ. Người ông nội này, trong mắt của em thì chỉ cần thứ ông ấy muốn, bất kể bỏ ra giá gì ông ấy cũng sẽ không buông tay."

Ngày đó, sau khi Mạn Dao lại bị Tử Tô trêu chọc quan hệ với Trương Hạo Đình, đi tới chỗ hẹn, tiếp theo biết được nhà họ Trương đột nhiên ngưng hẳn chuyện giao hẹn từ trong miệng Trương Hạo Đình. Đời trước, Mạn Dao cũng không rõ Lý Vạn Sơn đã dùng thủ đoạn gì mua mảnh đất trống kia.

"Mạn Dao, em cũng là cháu gái của nhà họ Lý, nhưng anh thấy hình như là em không có hứng thú gì đối với chuyện làm ăn của nhà họ Lý?" Trương Hạo Đình vẫn luôn cảm giác có một loại quái dị không nói ra được đối với thái độ của Mạn Dao đối xử với nhà họ Lý. Nếu chỉ là làm ra vẻ thân mật, trên thực tế lạnh lùng xa cách, nói vậy khá là bình thường. Dù sao ở nhà họ Lý trừ Lý Vạn Sơn ra, những người khác đều là trong lòng mang thù địch đối với sự xuất hiện của Mạn Dao.

Ở vào tình thế như vậy, Mạn Dao dè dặt xa cách đối với bọn họ cũng rất dễ lý giải, nhưng Lý Vạn Sơn dẫn cô về từ cô nhi viện, giờ đây là người thân duy nhất ở trên đời này, nếu như không phải là lơ đãng phát hiện, anh cũng sẽ không chú ý tới Mạn Dao lại tràn đầy thù hận đối với Lý Vạn Sơn. Vào lúc đầu, ở trong mắt Mạn Dao lơ đãng hiện ra loại thù hận nồng đậm này, Trương Hạo Đình cũng sửng sốt một chút, loại thù hận này tới quá đột ngột, đợi đến khi cẩn thận quan sát lại cũng đã biến mất không thấy gì nữa. 

Lúc đầu, anh cho là cảm giác của mình sai rồi, nhưng mấy lần kế tiếp cố ý thử thăm dò, cho dù Mạn Dao cố che giấu nhưng cũng vẫn tiết lộ một chút đầu mối. Sau khi phát hiện mình thích Mạn Dao, Trương Hạo Đình bèn nhờ người đến cô nhi viện mà Mạn Dao đã từng sinh hoạt, từ nơi đó biết được quá khứ Mạn Dao đã từng trải qua mà anh chưa từng tham dự. Cuộc sống ở cô nhi viện trong trấn nhỏ là thứ mà anh lớn lên từ nhỏ ở nhà họ Trương không cách nào tưởng tượng được, nhìn một sấp tài liệu dầy mà thám tử tư điều tra trở về, Trương Hạo Đình chỉ cảm thấy đau lòng từng đợt.

"Lúc nhỏ, em đã sinh hoạt ở trong cô nhi viện, hy vọng xa vời của đứa bé sinh hoạt ở nơi đó chính là có thể ăn xong một bữa cơm no, ở đó không ai có thể ngã bệnh, bởi vì bị bệnh chờ đợi bọn họ cũng chỉ có cái chết.

Ngày đó, lúc ông nội đi tới cô nhi viện, em không ngờ ông trời lại giật dây mình, để cho em được ông nội chọn trúng, sau đó nhìn tấm hình trong tay ông nội, nghe được ông nội kể chuyện xưa xảy ra trong quá khứ, cũng vào lúc đó hiểu rõ thân thế của mình, sau đó cùng với ông nội tới nhà họ Lý.

Ở nhà họ Lý trừ ông nội, anh cũng có thể tưởng tượng ra được thái độ những người khác đối với em, làm sao tài sản của nhà họ Lý lại có thể có chia phần em, chính là ông nội cũng rất ít hỏi đến cuộc sống của em ở chỗ này."


Nói đến đây dường như là lần đầu tiên mình nhắc tới cuộc sống ở cô nhi viện với Trương Hạo Đình. Đời trước, những thứ này đã từng là vết sẹo xem ra đều không thể nói tới nhất ở trong ký ức của Mạn Dao, là nỗi nhục quá khứ của cô, sao cô có thể nói đến những chuyện cũ này ở trước mặt người thân thiết nhất. Khi đó ở bên cạnh Trương Hạo Đình vẫn luôn là Lý Mạn Dao, cháu gái của Lý Vạn Sơn, thiên nga trắng mang theo mặt nạ giả dối.

Nhưng hiện tại xem ra sự việc đã từng làm đều buồn cười như vậy, loại kiêu ngạo lừa mình dối người đó, ở trong giới thượng lưu thật sự chính là một chuyện cười, cho dù mình không muốn nói tới những thứ đã trải qua kia, nhưng làm sao lại có thể lừa gạt được mắt người có lòng.

Đời này nếu đã làm lại từ đầu, so sánh với lừa gạt của nhà họ Lý, tuy rằng từng sinh hoạt ở cô nhi viện nghèo khổ, nhưng lại chân thật như vậy, là không thể nào nhạt phai trong cuộc đời cô. Nghe được Mạn Dao chủ động nói tới thời gian đã từng ở cô nhi viện, Trương Hạo Đình đưa tay vuốt vuốt tóc Mạn Dao, lúc này việc làm thích hợp nhất chính là phá vỡ loại trầm mặc này.

Vừa cảm thấy bàn tay xoa vuốt tóc cô, Mạn Dao trực tiếp đưa tay hất nó xuống, không biết bắt đầu từ lúc nào Trương Hạo Đình lại thêm tật xấu như vậy, luôn lấy tay xoa tóc của mình, dù cho bề ngoài cô cũng là học sinh cấp ba, nhưng người này vẫn đối xử với cô như là đối xử với trẻ con.

"Đi, anh dẫn em đến một nơi." Bị Mạn Dao hất tay ra, Trương Hạo Đình cười cười, nghĩ đến gì đó đứng dậy muốn rời đi. Mạn Dao nghi ngờ rời đi theo Trương Hạo Đình, đợi đến lúc xe dừng lại, thấy nơi bọn họ cần đến, kinh nghiệm quay đầu lại nhìn về đối phương.

"Có phải chúng ta đã đến nhầm chỗ hay không, nơi này hình như là rạp chiếu phim?" Rạp chiếu phim, Trương Hạo Đình sẽ không muốn đi cùng mình đi xem phim chứ, đây hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của Mạn Dao, nhìn tình hình người tới người đi phía trước rạp chiếu phim, lại nhìn một chút Trương Hạo Đình bên cạnh, dù như thế nào Mạn Dao cũng không tưởng tượng nổi tại sao Trương Hạo Đình có thể nghĩ đến đây.

Ngược lại, Trương Hạo Đình rất là hài lòng bộ dáng kinh ngạc của Mạn Dao, loại kinh ngạc này cực kỳ lấy lòng mình. Xem ra, mình tìm được hướng dẫn hẹn hò từ internet cũng coi như có chút tác dụng. Vào trước kia chưa gặp gỡ Mạn Dao, Trương Hạo Đình cũng chưa từng theo đuổi phụ nữ, thỉnh thoảng mấy người phụ nữ bên cạnh cũng là chủ động đưa tới, bản thân chỉ cần bị động hưởng thụ là được rồi. Duyên phận mong manh ngắn ngủi, anh sẽ không tốn bất kỳ suy nghĩ gì ở trên đó, cho dù đối phương muốn cái gì, trực tiếp ném thẻ vàng cho đối phương vậy là được rồi.

Nhưng Mạn Dao khác biệt với những người phụ nữ kia, mấy lần lúc hẹn hò bọn họ cũng chỉ là ăn cơm nói chuyện, cho dù Mạn Dao rất hài lòng nếm thử thức ăn ngon, nhưng anh cũng không muốn tham gia hẹn hò đơn điệu không thú vị như vậy. Nhưng bình thường tình nhân hẹn hò phải làm những thứ gì thì người luôn luôn đánh đâu thắng đó trong công việc như anh cũng là hoàn toàn không tìm được bất kỳ đáp án nào đối với việc này, nên cũng không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Internet, mới có một màn hai người bầu bạn kéo đến rạp chiếu phim hôm nay.

"Hai vé phòng số ba, chỗ ngồi tình nhân." Đối với muốn xem bộ phim nào, Trương Hạo Đình đã sớm hỏi thăm qua rồi. Vào lúc Mạn Dao giật mình, [email protected]đlqđ@bubble editor anh tiến lên vài bước rất tự nhiên nắm tay Mạn Dao đi tới chỗ bán vé, bị người đột nhiên kéo tay, thân thể Mạn Dao run lên. Người kéo tay Mạn Dao, cảm thấy cô run rẩy, sức lực nắm tay của cô tăng thêm mấy phần. Mạn Dao dừng bước lại, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thẳng vào mắt của người kia, dưới ánh mặt trời nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt người đó, Mạn Dao không giãy giụa thêm mặc cho người kia nắm tay của mình.

"Nơi này chiếu là bộ phim nào? Sắp chiếu rồi cũng không có mấy người đến xem." Đợi đến sau khi ngồi ở chỗ ngồi tình nhân, Mạn Dao nhìn mười mấy người rải rác trong đại sảnh, mới phát hiện ra mình cũng không biết đối phương lựa chọn là bộ phim gì.

"Bộ phim gì thì anh cũng không chú ý, có điều vừa hay thấy bộ phim này lập tức sẽ chiếu phim, nên liền chọn cái này." Trương Hạo Đình đương nhiên sẽ không nói cho Mạn Dao sắp chiếu sau đó là cái gì, cũng sẽ không nói cho cô biết mình cố ý chọn một bộ phim sẽ lấy xuống chiếu ngay, như vậy mới sẽ không có quá nhiều người quấy rầy hai người ở chung.

Trước mắt, lầu hai chỉ thấy có hai người bọn họ, Trương Hạo Đình càng ngày càng hài lòng quyết định của ngày hôm nay. Kế tiếp sẽ chờ phim trình chiếu, Mạn Dao bên cạnh chủ động ôm ấp yêu thương, tìm kiếm sự bảo vệ cho mình.


"A!" Trong nháy mắt phim bắt đầu diễn kia, Mạn Dao đã phát hiện mình bị lừa, vốn cho rằng có thể là một bộ phim tình cảm nhàm chán, nhưng ai biết lại là phim kinh dị, cùng với âm nhạc vang lên thì Mạn Dao chỉ cảm thấy cả người rét run, lông tơ dựng lên từng sợi một, muốn đứng dậy chạy khỏi nơi này.

Sống lại không phải có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng sự sợ hãi của Mạn Dao đối với phim kinh dị cũng không bởi vì sống lại mà thay đổi chút nào, biết rất rõ phía trên kia đều là giả, tất cả đều là hư cấu không tồn tại, nhưng mà Mạn Dao vẫn không cách nào khống chế bản thân. Trương Hạo Đình không ngờ Mạn Dao lại muốn đứng dậy rời đi, vừa cảm thấy động tác của Mạn Dao nơi này, bèn đưa tay đè chân Mạn Dao xuống. Lại nói đây cũng là chỗ tốt của chỗ ngồi tình nhân, giữa hai chỗ ngồi không có bất kỳ khe hở nào, rất dễ dàng làm gì đó ở trong bóng tối.

Bị Trương Hạo Đình đè một cái như vậy, Mạn Dao trừng mắt nhìn đối phương, bất đắc dĩ ngồi xuống chỗ ngồi. Con người là một loài rất mâu thuẫn, rõ ràng sợ hãi đối với mấy bộ phim này, nhưng lại cũng mê muội đối với mấy cái này như nhau. Hôm nay mất đi cơ hội trước tiên, thấy bộ phim đã bắt đầu chiếu, hứng thú của Mạn Dao cũng bị hấp dẫn lên, không giãy dụa rời khỏi nữa, mà là đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm màn ảnh trước mặt, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Đời trước trong lúc vô tình, Mạn Dao từng xem một chút bộ phim này ở trên web. Hiệu quả của máy vi tính dĩ nhiên không sánh được với rạp chiếu phim, nhưng vẻn vẹn chỉ là loại hiệu quả tự xem đến một nửa cũng đã bị dọa sợ đến không dám tiếp tục. Hôm nay, phim mới vừa vặn mới mở đầu, Mạn Dao cũng đã siết chặt hai tay, thân thể căng thẳng, cố gắng làm cho mình giữ vững bình tĩnh không thể như nguyện vọng của đối phương.

Nhưng cùng với quỷ xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Mạn Dao chính là a thét chói tai, tiếp đó nhào tới trong ngực Trương Hạo Đình, níu lấy quần áo đối phương thật chặt. Cảm thấy ‘nhuyễn ngọc ôn hương’ (*) trong ngực, Trương Hạo Đình đưa tay vỗ về sau lưng của Mạn Dao, cho dù đối phương run lẩy bẩy ở trong lòng anh, "Đều là giả, đừng sợ, quỷ đã đi rồi, hiện tại ban ngày hiện ra rồi."

(*): miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

"Thật sao, quỷ đi rồi hả?" Mạn Dao nghe được lời Trương Hạo Đình, thử thăm dò quay đầu nhanh chóng nhìn lướt qua màn ảnh, tiếp theo thở dài một hơi, có chút xấu hổ ngồi ngay ngắn người lại, rời đi từ trong ngực Trương Hạo Đình.

"Vừa rồi chỉ là em không có chuẩn bị tâm lý mới có thể sợ, những thứ này đều là giả, em biết em làm tốt xây dựng tâm lý thì sẽ không sợ." Nghĩ đến mình chủ động ôm ấp yêu thương, Mạn Dao muốn mở miệng giải bày cho mình mấy câu, "Ừ, anh biết, những thứ này đều là hù dọa trẻ con." Trương Hạo Đình nhìn Mạn Dao cố giả bộ bình tĩnh, cũng không vạch trần lời nói dối của đối phương, mà là phụ họa theo ý Mạn Dao. Bộ phim này giờ mới bắt đầu, nghĩ đến loại xúc cảm mềm mại mới vừa rồi kia, anh càng ngày càng mong đợi □ của phim bắt đầu.

"A," Lại một lần nữa ngã vào trong ngực Trương Hạo Đình, Mạn Dao đã không biết mở miệng giải thích như thế nào, hành động bây giờ hoàn toàn là châm chọc lớn nhất đối với lời của mình khi trước, nhưng cô vốn không cách nào khống chế bản thân. Phim này thật sự quá kinh khủng, vốn là những chỗ từng xem đời trước còn có thể dựa vào trí nhớ của đời trước, để cho mình nhắm mắt lại vào thời điểm thích hợp, nhưng những chỗ phía sau thì mình vốn chưa từng xem, không có công cụ ăn gian, đợi đến lúc phản ứng lại, bản thân đã dựa vào trên vai Trương Hạo Đình.

"Hôm nay thật rất xin lỗi, anh không biết nơi này vậy mà lại chiếu phim kinh dị, cũng không biết em sẽ sợ hãi đối với phim kinh dị như vậy. Anh vẫn cho rằng những thứ kia đều là hù dọa trẻ con, nhưng mà bây giờ thấy phản ứng của em, rốt cuộc anh đúng là biết rõ tại sao nhiều người thích quay phim kinh dị như vậy rồi."

Rời khỏi rạp chiếu phim, ngồi lên trên xe của Trương Hạo Đình, đối phương nhìn bộ dáng Mạn Dao chưa tỉnh hồn, mở miệng nói lên lời xin lỗi. Anh không biết, Mạn Dao cũng không tin việc này trùng hợp. Đối phương đột nhiên đưa ra xem phim, sau đó đặt bộ phim này, tại sao những thứ này có thể là trùng hợp? Tuy nói ở trong rạp chiếu phim không thấy rõ vẻ mặt đối phương, nhưng nghĩ đến mình hết lần này tới lần khác ôm ấp yêu thương, Mạn Dao đã suy đoán ra ý định nham hiểm của đối phương.

Người này thật sự là Trương Hạo Đình, mà không phải bị những thứ hồn phách khác của anh để cho phụ thể (thân thể kèm theo) lại làm ra chuyện hoàn toàn không xứng với thân phận của anh như vậy. Vốn là còn muốn trở về ném hai hạt cho anh, nhưng bây giờ hai hạt này không có, ngược lại còn phải giảm đi ba hạt từ trong bình, trừng phạt hành vi anh dọa sợ mình.

---

"Như Tuyết, ông đã thu xếp xong trường học cho con ở nước Mĩ, những chuyện khác cũng đều sắp xếp thỏa đáng. Ông nội cũng không nỡ bỏ con cứ xuất ngoại như vậy, nhưng trước mắt đúng lúc là cơ hội tốt xuất ngoại đi học." Lý Như Tuyết vốn tưởng rằng ông nội sẽ giúp cô lựa chọn một trường học lần nữa, nhưng hôm nay ông nội lại muốn đưa cô xuất ngoại. Trong lúc nhất thời, Lý Như Tuyết không biết là mình có nên đồng ý sắp xếp của ông hay không?

"Như Tuyết, không phải là con thích nghệ thuật, vốn là ông nội muốn con tốt nghiệp trung học, sau đó ra nước ngoài du học. Nhưng hôm nay đề cập việc đó trước cũng là chuyện tốt, giáo dục của nước ngoài sẽ thích hợp với con hơn trong nước. Đợi qua mấy năm, việc học của con thành công trở lại, đến lúc đó ai có thể nhớ mấy năm trước xảy ra chút chuyện nhỏ kia. Bà Lâm sẽ cùng xuất ngoại với con, có bà ấy chăm sóc con ông nội cũng sẽ yên tâm một chút."