Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 145 Gái Ế Thất Hôn ⑥

Sau khi Tư Thiều tiến vào nhìn thấy Đào Nhiên, ở trong mắt nàng người trước mặt có hai đầu, thỉnh thoảng sẽ biến thành ba đầu. Ngũ quan trên mặt mơ mơ hồ hồ không thấy rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy có chút quen thuộc. Nàng đi về phía trước một bước, thiếu chút nữa ngã xuống.

Đào Nhiên đỡ nàng, đem nàng đỡ lên giường, nói: "Say thành như vậy còn muốn tìm tôi nói chuyện phiếm, nói đi, muốn nói chuyện gì?"

Tư Thiều ngồi ở trên giường, đỡ cánh tay Đào Nhiên nói: "Tôi chỉ hỏi một vấn đề."

Đào Nhiên: "Chị hỏi đi."

"Tại sao lại phản bội tôi, tôi rốt cuộc có chỗ nào kém Mạnh Bách Trân?" Tư Thiều chảy nước mắt.

Đào Nhiên đầu đầy dấu hỏi, "Tôi phản bội chị lúc nào? Mạnh Bách Trân thì làm sao?"

Sau đó hắn nhớ ra mình bây giờ ở trong phòng Cảnh Minh, mà nữ nhân trước mắt này là một quỷ say. Hắn biết, Tư Thiều là đến tìm Cảnh Minh nói chuyện.

Hắn nhướn lông mày lên nói: "Cô nhìn cho rõ ràng, tôi là ai?"

Tư Thiều khóc không thể kìm chế, "Em rõ ràng thích anh như vậy, em thích anh nhiều năm như vậy..."

"Chậc." Đào Nhiên bị nàng khóc phiền lòng, đưa tay ôm nàng vào trong ngực nói: "Được rồi được rồi không khóc, người lớn như vậy còn khóc cái gì?"

Tư Thiều: "Em không quan tâm, em chính là muốn khóc chính là muốn khóc."

"Được được được, khóc đi khóc đi."

"Aiz!" Tư Thiều đập Đào Nhiên một cái, "Anh vẫn chưa trả lời em."

Đào Nhiên đem nàng ôm vào trong ngực, thân thể Tư Thiều mềm nhũn, ôm vào có cảm giác thật nhẹ. Hắn mím môi một cái, nói: "Em... Em rất tốt, so với Mạnh Bách Trân tốt hơn nhiều."

"Thật chứ?" Tư Thiều nói: "Anh không lừa gạt em?"

"Tôi không có lừa gạt em, tôi bảo đảm."

"Anh lấy gì bảo đảm?"

Đào Nhiên nói: "Nếu không thì em hôn tôi một cái?"

Tư Thiều nghĩ một chút, bản thân hình như đã rất lâu không hôn Cảnh Minh rồi, nàng nói: "Vậy anh để cho em hôn một cái."

Đào Nhiên đem miệng tiến tới, Tư Thiều dùng môi đụng môi Đào Nhiên một cái, nói: "Kỳ quái, sao có cảm giác không giống nhau?"

Đào Nhiên để trán lên trán Tư Thiều, "Chỗ nào không giống?"

"Không có mùi thuốc lá." Tư Thiều bỗng nhiên cười lên, "Hì hì hì, tốt hơn nhiều, em không thích mùi thuốc lá."

"Em thích là được." Đào Nhiên nói: "Có muốn hôn thêm một cái hay không?"

"Được a."

Hai người đến gần, bắt đầu hôn lên. Đào Nhiên đưa tay cố định đầu Tư Thiều, dần dần làm sâu hơn nụ hôn này.

Càng hôn về sau, hai người đều cảm thấy thân thể có điểm khô nóng, Đào Nhiên đưa tay đem khóa kéo sau áo váy Tư Thiều kéo xuống. Tư Thiều lộ ra bả vai xương quai xanh, Đào Nhiên cùng nàng tách ra, cúi đầu hôn xương quai xanh của nàng.

Trong đầu Tư Thiều không biết nghĩ đến cái gì, đưa tay đẩy Đào Nhiên, "Không, anh không thể như vậy."


Đào Nhiên: "Tại sao?"

Tư Thiều lắc đầu nói: "Em không thể nói."

"Tại sao?" Đào Nhiên nói: "Em không thích tôi sao?"

"Em không biết." Tư Thiều đưa tay chạm ngực Đào Nhiên, nàng nói: "Trước đó Cảnh Dự hắn..."

"Liên quan gì đến hắn?" Đào Nhiên từ từ nằm xuống, Tư Thiều đè ở trên người hắn, "Em không phải nói thích tôi sao? Em sờ tôi xem, đưa tay."

Đào Nhiên dẫn dắt tay Tư Thiều, để cho nàng chạm xương quai xanh của mình, "Cảm giác thế nào?"

Tư Thiều say thành như vậy mà vẫn còn biết ngại ngùng, nàng hé miệng cười nói: "Sờ thật thoải mái, trước kia anh cũng không để cho em sờ."

"Hiện tại tôi để cho em sờ." Đào Nhiên nói: "Tùy em sờ, em muốn sờ sao cũng được."

Tư Thiều giống như tìm được đồ chơi, hai người liền ở trên giường sờ.

Tư Thiều cảm giác bản thân làm một giấc mộng, làm một giấc mộng rất thần kỳ. Nàng nằm mơ thấy một mình mình ở trong sa mạc, nàng bơi lội trong hồ nước mát ở một ốc đảo sa mạc, có rất nhiều con cá xinh đẹp bơi bên cạnh mình, thỉnh thoảng sẽ đụng phải thân thể. Cá thật linh hoạt a, còn thật trơn...

Nàng không biết mình nằm mộng bao lâu, dù sao lúc nàng tỉnh lại bên ngoài vẫn còn chưa sáng hẳn. Nàng cảm giác trên người đau xót vô cùng, đầu óc còn mơ màng trầm trầm. Đưa tay sờ đầu, trên đầu sền sệt, hình như ra không ít mồ hôi.

Nàng chuẩn bị thức dậy tắm, bỗng nhiên nơi cổ có cảm giác lông mềm mượt. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh có một cái bóng mơ hồ.

"Ách..."

Tuy rằng loại chuyện này đã không phải lần thứ nhất xảy ra, nhưng mà Tư Thiều vẫn bị hù sợ đến hồn phách rời khỏi thân thể. Nàng ngẩn người nhìn chằm chằm bóng dáng kia hồi lâu, sau đó đưa tay kéo cái bóng kia tới, xích lại gần nhìn, chính là Đào Nhiên.

"Trời đất, lại xảy ra cái gì?"

Tư Thiều bắt đầu nghĩ xem tối hôm qua rốt cuộc xảy ra cái gì, nàng uống nhiều rượu, sau đó rất thương tâm, lúc sau liền dự định đi tìm Cảnh Minh nói chuyện. Nàng rõ ràng đi tìm Cảnh Minh nói chuyện, tại sao lại nói chuyện đến trên giường Cảnh Dự?

Đào Nhiên khó chịu nói: "Làm sao vậy? Đừng bẻ đầu ta."

Tư Thiều đưa tay vỗ Đào Nhiên hai cái, "Dậy!"

Đào Nhiên đưa tay vuốt mắt, "Làm gì?"

"Cậu nói xem làm gì?" Tư Thiều phát điên nói: "Chúng ta tại sao lại... lại như vậy?"

"Chị nói cái này hả." Đào Nhiên nói: "Chị lại quên rồi sao?"

"Tôi quên mất cái gì?" Trong lòng Tư Thiều có một ý tưởng đáng sợ.

Đào Nhiên đáng thương rưng rưng nhìn Tư Thiều, tố cáo nói: "Tỷ tỷ thật là quá đáng, chị đang đùa giỡn tôi sao? Chị là cố ý đúng không? Chị mỗi lần tỉnh lại đều ra vẻ cái gì cũng không biết."

"Không phải, tôi không có." Tư Thiều luống cuống, nàng nói: "Tôi thật sự không nhớ rõ, mau nói cho tôi đi."

"Vậy được." Đào Nhiên bắt đầu giúp Tư Thiều nhớ lại, hắn nói: "Chị có còn nhớ tối hôm qua gõ cửa, nói muốn cùng tôi nói chuyện không?"

Tư Thiều sao lại nhớ là mình gõ cửa phòng Cảnh Minh? Nhưng mà nàng vẫn gật đầu, nói: "Sau đó thì sao?"


"Sau đó chị đứng không vững, tôi đỡ chị ngồi ở trên giường. Chị bắt đầu khóc, chị hỏi tôi có thích chị hay không? Tôi nói thích. Chị còn hỏi tôi chị rốt cuộc có chỗ nào kém hơn Mạnh Bách Trân, tôi nói chị tốt hơn Mạnh Bách Trân. Chị không tin, cứ muốn hôn để chứng minh."

Tư Thiều bưng kín mặt, đã sắp đoán được mình làm cái gì tiếp theo.

Quả nhiên Đào Nhiên nói: "Sau đó chị liền đưa tay sờ tôi, nói sờ thật thoải mái, chị rất thích. Chị sờ thật lâu, còn muốn cởi y phục tôi để sờ, tôi bị chị sờ khó chịu, sau đó chị liền..."

"Đừng nói nữa." Tư Thiều thống khổ nói: "Tôi hiểu rồi."

Nàng cũng không cho rằng Đào Nhiên đang nói dối, bởi vì theo những lời Đào Nhiên nói ra, nàng lại đúng là nhớ ra chút gì đó. Nàng nhớ bản thân thật sự từng nói muốn hôn sau đó bảo đảm cái gì đó, sau đó bản thân thật sự có sờ người, còn cảm thấy rất thoải mái còn nghĩ sờ tiếp cái gì đó.

Tư Thiều thống khổ nói: "Ở thời điểm tôi thú tính... tôi đối với cậu như vậy, tại sao cậu không đẩy tôi ra?"

Đối mặt vấn đề của Tư Thiều, thuần khiết boy Đào Nhiên xấu hổ nói: "Tôi thích tỷ tỷ, tôi cũng thích cùng tỷ tỷ làm như vậy."

"... Trời nà." Tư Thiều vô cùng xin lỗi nói: "Là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu, cậu đừng trách tôi."

Đào Nhiên: "Tôi làm sao trách tỷ tỷ được, tôi thích tỷ tỷ như vậy."

"Không không, cậu đừng thích tôi." Tư Thiều nhức đầu nói: "Cậu... Cậu còn trẻ, cậu sẽ gặp được nữ hài thích hợp với cậu nhất."

Mặt Đào Nhiên lộ thần sắc bi thương, "Tỷ tỷ, chị lại muốn bảo tôi quên chuyện tối hôm qua sao?"

Ánh mắt buồn bã của thiếu niên kia, Tư Thiều quả thực không nhìn nổi, nàng quay mặt đi chỗ khác, lòng nói Tư Thiều ngươi đúng là súc sinh ngươi đúng là cầm thú. Ngươi lại đùa bỡn tàn phá ảo tưởng tốt đẹp đối với tình yêu của một thiếu niên như vậy, ngươi quả thực không phải là người.

Nàng quả thực như sắp chìm ngập trong áy náy, Tư Thiều nói: "Là tôi không tốt, tôi thề sẽ không có lần tiếp theo nữa."

Đào Nhiên chìa ra một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm cổ tay Tư Thiều nói: "Tiếp tục cũng không sao, chị có thể tiếp tục như vậy, chỉ cần trời sáng, tôi liền sẽ ngoan ngoãn quên buổi tối xảy ra chuyện gì."

Ặc... Tư Thiều a Tư Thiều ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì?

Tư Thiều hạ quyết tâm nói: "Cậu không thể như vậy, chúng ta như vậy là sai lầm. Cho dù tôi sẽ cùng anh cậu giải trừ hôn ước đi nữa, tôi bây giờ vẫn là chị dâu tương lai trên danh nghĩa của cậu, chúng ta không thể như vậy."

Đào Nhiên: "Chị tối hôm qua rõ ràng nói rất thích tôi, nói cùng tôi như vậy thật sự rất vui vẻ."

"..." Chòi má ta rốt cuộc còn nói cái gì?

"Tôi..." Tư Thiều níu tóc của mình nói: "Tôi xin lỗi cậu."

"Chị đừng như vậy." Đào Nhiên nước mắt lưng tròng nói: "Tôi đáp ứng chị là được, chị không nên thương tổn mình như vậy."

Tư Thiều nhìn Đào Nhiên, trong đôi mắt thiếu niên chứa đầy nước mắt, thật giống như có vô tận yêu thương cùng ủy khuất. Tư Thiều suy nghĩ một chút nói: "Tôi... Tôi trở về phòng mình, cậu... cậu đi tắm đi."

Nói xong nàng qua loa mặc quần áo vào rồi lập tức chạy ra ngoài, trở lại phòng mình, nàng vào phòng tắm cởi quần áo xuống. Trong gương sắc mặt mình tái nhợt, nàng nhìn thấy trên người mình có thật nhiều dấu vết, những dấu vết kia nhìn thấy đều sẽ đỏ mặt, những thứ này đều là dấu ấn thuộc về một người thiếu niên.

Không lâu sau Cảnh Minh cũng trở lại, hắn vừa vào phòng liền cảm thấy không đúng, hít mũi một cái nói: "Mùi gì đây?"

Đào Nhiên ăn mặc chỉnh tề nói: "À, tối hôm qua bạn học gửi cho em cái video, em loát nhiều mấy lần."

Sắc mặt Cảnh Minh trở nên quái dị, hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Đào Nhiên nói: "Ngươi trưởng thành rồi, nhưng mà loại chuyện này không thể làm nhiều biết không? Ngươi đã đến thời điểm cân nhắc kết giao bạn gái rồi."

Đào Nhiên nói: "Được, ngày này sẽ không quá xa."

Thời điểm ăn điểm tâm, năm người mỗi người một tâm tư. Cảnh Minh cùng Mạnh Bách Trân thi thoảng hai mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy tình ý vui vẻ cùng với hiểu lòng không nói. Đào Nhiên vừa húp cháo vừa thi thoảng nhìn về phía Tư Thiều, sau đó Tư Thiều nhìn thấy hỗn loạn né tránh.

Tư Thiều thầm nghĩ nàng không cách nào đối mặt với Cảnh Dự, cũng không cách nào đối mặt với người nhà Cảnh gia nữa. Nàng nghĩ kỹ rồi, chuyện không thể phát triển tiếp như vậy, về phần nàng và Cảnh Minh, chia tay thì chia đi.

Tư Thiều bỗng nhiên nói: "Tối hôm qua con nghĩ kỹ rồi, con và Cảnh Minh quả thật không quá thích hợp, nếu đã như vậy không bằng coi như kết thúc đi, đối với mọi người đều tốt."

Tất cả mọi người nhìn Tư Thiều, Mạnh Bách Trân thầm nghĩ chuyện gì xảy ra? Tư Thiều dễ dàng vứt bỏ như vậy sao?

Cảnh Minh ngược lại rất vui vẻ, hắn cũng không nghĩ nhiều, liền nói: "Như vậy là tốt nhất, chúng ta còn có thể làm bạn mà."

Tư Thiều miễn cưỡng cười nói: "Nói sau đi, tôi chúc phúc hai người."

Cảnh Minh: "Cảm ơn."

Thật là một màn tất cả mọi người đều vui vẻ a...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴