Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 130 Cao Thủ Hộ Vệ Tình Địch ⑤

Đào Nhiên vẫn luôn cảm thấy kỹ năng trợn tròn mắt nói mò này không người nào vận dụng thuần thục hơn bản thân, hôm nay ở trên người Diệp Ngạo Thiên thấy được một lần, hắn mới biết cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn trời cao có trời cao hơn.

Đào Nhiên trầm mặc nhìn món ăn nghe nói là Gà Cung Bảo kia một hồi, sau đó nói: "Cái này... cô nếm thử chưa?"

"Tôi nếm thử rồi." Diệp Ngạo Thiên đến lông mi cũng không nhúc nhích một chút nói: "Vô cùng mỹ vị vô cùng chính tông."

Đào Nhiên: "..."

Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh, tôi bới cơm cho anh."

Nói xong nàng bới một chén cơm nấu thật sự là hơi quá nhão đem tới, "Gà Cung Bảo phối hợp cơm, mùi vị tuyệt nhất."

"..." Trừ trầm mặc Đào Nhiên đã nói không ra lời, tại sao hệ thống nhất định phải muốn hắn ngăn cản nữ phụ hắc hóa? Cái bộ dáng này của nàng quả thực so với hắc hóa còn kinh khủng hơn biết không?

Đào Nhiên đem cơm đẩy tới trước mặt Diệp Ngạo Thiên nói: "Cô ăn đi, cô quá gầy."

Diệp Ngạo Thiên mặt khẽ co quắp một cái nhẹ đến không thể phát giác, sau đó kiên quyết nói: "Tôi làm sao có thể ăn trước tiên sinh được?"

"Tôi bảo cô ăn thì ăn đi." Đào Nhiên trong nháy mắt ngữ khí trở nên kinh khủng, "Nếu như cô không ăn, tôi liền sa thải cô."

Diệp Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn Đào Nhiên rất lâu, sau đó hai tay chậm chạp cầm lên chén đũa, xới một miếng cơm vào miệng. Đào Nhiên kẹp một miếng gà ngăm đen cho Diệp Ngạo Thiên, biểu tình từ ái nói: "Tới, ăn nhiều gà một chút, cô xem cô thật gầy."

Diệp Ngạo Thiên: "..."

Cuối cùng ở dưới mí mắt Đào Nhiên, Diệp Ngạo Thiên một mình tiêu diệt xong đĩa gà rồi. Đào Nhiên nhìn ánh mắt nàng, luôn cảm thấy có ý tứ như sống chẳng còn gì lưu luyến. Thấy nàng ăn xong, Đào Nhiên nói: "Ăn xong thì thu dọn một chút đi, trong nhà phải thời thời khắc khắc giữ sạch sẽ ngăn nắp."

Thấy Đào Nhiên đẩy cửa muốn đi ra ngoài, Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh đi đâu vậy?"

Đào Nhiên cũng không quay đầu lại nói: "Tôi đi ăn chút đồ ăn dành cho người."

"..." Hóa ra hắn đều biết...

Vốn cho rằng đây chỉ là một người Thần Quốc ngu xuẩn, không nghĩ tới cuối cùng mang đá đập chân mình. Diệp Ngạo Thiên cảm thụ mùi vị cổ quái trong miệng, dạ dày co quắp một trận, vọt vào phòng vệ sinh ói.

Tuy nhân dân hai nước khinh bỉ lẫn nhau, nhưng mà đối với thức ăn ngon lại không có thành kiến quá lớn. Người mở tiệm ăn Cộng Hòa Quốc ở Thần Quốc cũng không ít, Đào Nhiên vào một quán mì, gọi một bát mì sợi. Nhân viên phục vụ bưng lên một bát mì, cũng đưa lên một chiếc nĩa.

Đào Nhiên nói: "Xin cho tôi một đôi đũa cảm ơn."

Nhân viên phục vụ có chút kỳ quái nhìn Đào Nhiên, vị tiên sinh này có một đôi mắt màu lam u tối, tóc hơi dài còn là màu vàng sậm, vừa nhìn đã thấy chính là một người Thần Quốc, hắn cũng biết dùng đũa sao?


Diệp Ngạo Thiên ói xong liền đi thu thập phòng, nàng ngồi trên ghế sa lon đếm một ngàn đồng tiền Đào Nhiên đưa cho nàng, bất kể nói thế nào số tiền này cũng thật sự là quá ít. Không nói số tiền này có thể dùng làm cái gì, chính là duy trì sinh hoạt đều không làm được. Nàng muốn có tiền, thật nhiều tiền, không có tiền nàng cái gì cũng không làm được.

Nhưng mà thân phận Diệp Thuần hiện tại của nàng là giả, những giấy chứng nhận này giấu diếm người như Đào Nhiên thì còn được, nhưng nếu muốn đi công ty chính quy tìm việc làm, là tuyệt đối không được. Ngay lúc nàng đang gấp, Đào Nhiên trở lại rồi.

Diệp Ngạo Thiên suy nghĩ một chút nói: "Tiên sinh?"

Đào Nhiên quay đầu: "Ừ?"

"À... Tôi có thể đi ra ngoài tìm một phần việc làm thêm không?" Diệp Ngạo Thiên sợ Đào Nhiên không đồng ý, liền nói: "Tôi bảo đảm sẽ không trễ nãi công việc nơi này."

Đào Nhiên cởi áo khoác xuống, ngồi trên ghế sa lon nói: "Cô muốn làm thêm cái gì?"

Diệp Ngạo Thiên yên lặng nhìn Đào Nhiên, lòng nói địa phương hiện tại ngươi ngồi là giường của ta. Bất quá nàng rất sáng suốt không có nói ra, Diệp Ngạo Thiên đối với công việc của nhân dân tầng dưới chót không biết gì cả, nàng nói: "Có công việc gì ừm... không yêu cầu cao với thân phận không?"

Đào Nhiên: "Thân phận cô có vấn đề sao?"

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt rơi xuống, Diệp Ngạo Thiên khẩn trương nhìn Đào Nhiên nói: "Tôi dĩ nhiên không có vấn đề."

"Vậy à." Diệp Ngạo Thiên liền thấy ánh mắt nam nhân này bỗng nhiên tràn đầy đồng tình, hắn nhìn mình nói: "Trình độ học vấn không cao quả nhiên rất đau khổ, tôi hiểu."

Diệp Ngạo Thiên nhịn xuống xung động muốn hộc máu, cười khan nói: "Ha ha ha... Phải..."

Đào Nhiên trong lòng cũng đang nín cười, hắn dựa trên ghế sa lon suy tư nói: "Làm thêm không yêu cầu trình độ học vấn thì..., cô có thể đi phát tờ rơi, hoặc giả là đến loại địa phương như khu trò chơi đóng vai nhân vật, hoặc là..."

Diệp Ngạo Thiên: "Hoặc là cái gì?"

Đào Nhiên: "Hoặc là vừa đóng vai nhân vật vừa phát tờ rơi."

Diệp Ngạo Thiên: "..."

"Loại công việc như vậy tiền lương đều là thanh toán trong ngày, hơn nữa thời gian làm việc cơ bản đều ở ban ngày." Đào Nhiên mặt khoan hồng độ lượng nói: "Tôi cho phép cô quét dọn vệ sinh buổi tối, điều kiện tiên quyết là đừng ồn ào đến tôi."

Diệp Ngạo Thiên nghĩ đến những người phát tờ rơi đã từng gặp trên đường, bất luận phơi dưới ánh mặt trời bao lâu, bọn họ đều phải đứng trên đường mặt mày vui vẻ phát tờ rơi. Sắc mặt nàng có chút tái mét, bản thân cũng có ngày luân lạc tới loại trình độ này sao?

Đào Nhiên kỹ lưỡng nhìn sắc mặt nàng, nói: "Nhà cô còn người thân không?"

Ba ba chết rồi thì không còn người thân nữa, Diệp Ngạo Thiên lắc đầu nói: "Không có."


"Nếu như vậy cô gấp gáp kiếm tiền làm gì? Cô thân thể khỏe mạnh, ở chỗ tôi ăn uống không lo, tại sao phải sốt ruột đi làm thêm? Hơn nữa đi làm thêm cũng kiếm không được bao nhiêu tiền."

Diệp Ngạo Thiên cũng biết vậy, nàng nhìn Đào Nhiên, nam nhân Thần Quốc này xem ra rất trẻ tuổi, bộ dáng chừng hơn hai mươi. Diệp Ngạo Thiên nói: "Tiên sinh anh làm công việc gì? Là nghề tự do sao?"

"Không phải." Đào Nhiên nói: "Tôi không có công việc."

Không có công việc cũng có thể mỗi ngày nhàn nhã như vậy, còn có dư tiền mời người giúp việc? Đào Nhiên nói: "Tôi vừa mới thừa kế một phần di sản lớn."

"..." Diệp Ngạo Thiên yên lặng cúi đầu, toàn thế giới chỉ có một mình mình xui xẻo sao?

Đào Nhiên cũng không phải muốn ngăn cản Diệp Ngạo Thiên ra ngoài làm thêm, trên thực tế hắn cảm thấy để cho nàng đi ra ngoài làm việc cũng rất tốt, ít nhất nàng sẽ không có thời gian rảnh rỗi nghĩ chuyện linh tinh. Đào Nhiên lấy máy vi tính ra đưa cho nàng nói: "Đối với những chuyện làm thêm này tôi cũng không rõ lắm, cô tự tra một chút đi."

Diệp Ngạo Thiên rất nghiêm túc lên mạng tra xét, thậm chí so với thời điểm nàng vừa đảm nhiệm người nắm quyền tập đoàn Diệp thị còn nghiêm túc hơn. Trải qua một đêm phân tích, nàng cuối cùng vẫn quyết định làm công việc phát tờ rơi này. Chỉ bởi vì công việc làm thêm này trả lương trong ngày, hơn nữa khắp nơi đều có, nàng không cần rời khỏi nhà Đào Nhiên quá xa, dẫu sao ngồi xe cũng phải cần tiền.

Đào Nhiên sáng sớm hôm sau tỉnh dậy đã nhìn thấy bữa sáng trên bàn, Diệp Ngạo Thiên để lại một tờ ghi chú, trên đó viết nàng đi làm thêm, buổi trưa sẽ trở về giải quyết cơm trưa cho hắn.

Đào Nhiên xoắn xuýt ăn bữa sáng, lòng nói ngày mai nhất định phải nhắc nhở nàng tuyệt đối đừng mua lạp xưởng nữa. Đào Nhiên mặc áo khoác ra cửa, sau đó đi đến khu vui chơi gần nhất. Quả nhiên ở khu vui chơi nhìn thấy Diệp Ngạo Thiên, không phải hắn biết Diệp Ngạo Thiên ở chỗ này, mà là địa phương này cung cấp việc làm thêm nhiều, hơn nữa nơi này lương cao nhất.

Hắn xa xa nhìn Diệp Ngạo Thiên mặc một thân y phục cos gấu rất mập, trong tay còn ôm một con gấu rất lớn. Một nam nhân ở trước mặt nàng nói gì đó, Diệp Ngạo Thiên mặt không biểu tình, nhưng lại thỉnh thoảng gật đầu. Một lát sau nam nhân kia đi, Diệp Ngạo Thiên đeo đầu gấu vào trên đầu mình.

Khí trời bây giờ không nóng, nhưng mà mặc bộ đồ này đi phát tờ rơi cũng không dễ chịu. Đào Nhiên nghĩ một chút, cảm thấy mình có chút hiểu Diệp Ngạo Thiên nghĩ thế nào. Thay vì mặt mày vui vẻ hèn mọn phát tờ rơi, không bằng đem bản thân che giấu, không người nào có thể biết được đằng sau khuôn mặt chú gấu khả ái sẽ là dạng biểu tình gì.

Đào Nhiên cũng không có đi qua, chỉ như vậy nhìn Diệp Ngạo Thiên rất lâu. Đến buổi trưa du khách ít một chút, Diệp Ngạo Thiên đi tới bên cạnh vòi phun nước, nàng ngơ ngác ngồi xuống bệ. Có người nhìn thấy một con gấu nhỏ tịch mịch ngồi bên cạnh đài phun, cột nước sau lưng giống như nước mắt gấu, sau đó lặng lẽ chụp gấu con một tấm hình.

Đào Nhiên cầm hai cây kem đi tới, cảm giác được có người đứng trước mặt, gấu ngẩng đầu lên. Sau đó Diệp Ngạo Thiên lấy xuống cái đầu, mê man nhìn Đào Nhiên.

Đào Nhiên đưa cho nàng một cây kem nói: "Phần thưởng cho người làm việc chăm chỉ."

Diệp Ngạo Thiên nhận lấy kem, ăn một miếng, sau đó nói: "Tôi vốn dĩ dự định nghỉ ngơi một hồi sẽ trở về nấu cơm."

"Được rồi." Đào Nhiên ngồi xuống bên người nàng nói: "Cô căn bản không biết nấu cơm đúng không?"

Diệp Ngạo Thiên cúi đầu, Đào Nhiên nhìn nàng, đưa tay sửa lại tóc mai lộn xộn của nàng một chút, nói: "Không sao, tôi cũng không phải cần người nấu cơm đến vậy."

Diệp Ngạo Thiên an tĩnh ăn kem, bỗng nhiên nói: "Đời người liệu có số mệnh đã định hay không? "

Đào Nhiên: "Tại sao hỏi như vậy?"

"Không phải đồ vật của mình cho dù đã từng có, sớm muộn cũng sẽ mất đi." Ánh mắt Diệp Ngạo Thiên có chút hoang mang, "Có thể tôi trời sinh đã nên trôi qua sinh hoạt nghèo khổ như vậy?"

Đào Nhiên không biết nên nói sao với nàng, nghĩ một chút, hắn nói: "Cô cảm thấy cuộc sống cô bây giờ rất thống khổ sao?"

"Chẳng lẽ không thống khổ sao?" Diệp Ngạo Thiên nhìn Đào Nhiên.

Đào Nhiên nói: "Có vài người vừa sinh ra đã không có cha mẹ, vì sinh tồn bọn họ từ lúc rất nhỏ đã bắt đầu dùng mạng đổi lấy cơ hội sinh tồn. Bọn họ không có người thân không có bạn bè, thậm chí không ai biết bọn họ tồn tại. Nhưng mà khi ánh mặt trời chiếu lên người, đương lúc ngửi được mùi thơm hoa cỏ, bọn họ vẫn sẽ cảm ơn trời xanh, cảm ơn trời xanh để cho bọn họ có cơ hội được nhìn thấy thế giới làm người ta lưu luyến này."

"Mà cô thì sao? Tuy rằng cô khổ cực, nhưng mà lao động của cô đều có hồi báo. Cô có thể thỏa thích đứng dưới ánh mặt trời, nếu như cô nguyện ý cô còn có thể có bạn, về sau sẽ còn có người thân. Ăn đồ ăn ngon, chơi trò khiến mình vui vẻ. Có thể cô có chuyện thương tâm, nhưng mà điều này không nên biến thành trở ngại ngăn cản cô vui vẻ."

Diệp Ngạo Thiên vòng hai tay quanh chân, yên lặng khóc lên.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴