Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1773

Hắn vừa lên bờ, lập tức có người tiến đến, nhanh chóng báo cáo tin tức.

"Lão đại, tiểu thư đang ở Tú Thủy phường dùng trà."

Nam nhân gật đầu, hắn nhanh chóng đi vào một con hẻm nhỏ, rồi lại nhanh chóng đi ra, y phục trên người chỉ là loại vải đay thông thường, dáng người cao ngất, diện mạo tuấn tú, đi nhanh về phía Tú Thủy phường nằm ở phía đông Duy Dương.

Tú Thủy phường là trà lâu nổi tiếng ở đây, ngoài bán các loại điểm tâm, còn có nghe ca thưởng múa, có nhiều phương pháp lấy lòng khách nhân, nếu đi lên tầng bốn, còn có thể ngắm nhìn cửa thành và tường thành, tầm nhìn cực kỳ rộng.

Nơi này là nơi mà người bản địa hay khách bên ngoài đều muốn lưu lại.

Ở lầu dưới, ở gần cửa sổ của đại sảnh lầu hai, Lan Nhược mặc sa y đang đứng tựa vào cửa sổ, thấy nàng hắn liền nâng tay vẫy, nàng liền bảo hắn đi lên.


Hắn đi vào chào tiểu nhị một tiếng, lập tức lên lầu, thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đang ngồi cạnh cửa sổ, Lưu Vân và Lưu Hỏa cũng ngồi cùng bàn.

Thấy hắn tới, Lan Nhược lập tức nhỏ tiếng thông báo với Tô Mạt, lại kêu hắn đi tới.

Hắn đi đến gầ, Tô Mạt cười nói: "A Lý, ngồi xuống đi."

A Lý nào dám ngồi xuống, đây cũng không phải diễn trò, tôi tớ đi theo vương gia đâu dám ngồi cùng bàn với chủ tử.

Nhìn hắn đứng ở đó, Tô Mạt hận không thể cho hắn một cước, "Ngươi không ngồi, cứ đứng như vậy dễ bị người khác để ý."

Trên bàn đều là tuấn nam mỹ nữ, đứng đầu là một đôi nam nữ, bởi vì khí chất của nam tử đó vô cùng mạnh mẽ, người ngoài không dám nhìn nhiều.


Chỉ bằng mấy người hầu, hai nam hai nữ, cũng đều là nhân vật hiếm thấy, nam nhân cao ngất tuấn tú, nữ tử xinh đẹp.

Hiện tại cũng chỉ là quần áo nam nhân bình thường, tuy nhiên không nói đến diện mạo, chỉ riêng khí chất cũng đủ kinh người rồi.

Vốn là Tô Mạt cảm thấy A Lý bề bộn nhiều công việc, bề ngoài cũng không chói mắt, làm công tác tình báo rất tốt, ném vào trong đám người không ai nhìn tới.

Nhưng chuyến đi lần này, nàng phát hiện ra chuyện không phải như vậy, A Lý lớn lên thật sự rất thu hút ánh nhìn, tuy rằng toàn thân chỉ là quần áo phổ thông bình thường, nhưng lại toát lên vẻ khiêm tốn, càng khiến người khác thêm tò mò.

Mấy bàn xung quanh đều nhìn về phía bọn họ bàn tán, còn kèm theo tiếng cười khanh khách, thậm chí là thanh âm bàn luận.

Dù bọn họ đã đè thấp giọng nói, nhưng mấy người trên bàn đều nghe rõ.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không tỏ vẻ gì, Lưu Hỏa và Lan Như sắp nghe không nổi nữa, những người đó lại đoán bọn họ là tiểu thư hay thiếu gia gì đó của Thẩm gia.