Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 4 - Chương 22

"Để ta đi. Nàng không cần tranh." Tay Tư Đồ Cảnh Diễn đẩy Thẩm Thiển Mạch ra sau lưng, giọng nói trung tính mang ~~ theo sự không cho phép kháng cự cùng khí phách và cưng chiều.

Thẩm Thiển Mạch bị Tư Đồ Cảnh Diễn đẩy ra sau lưng, nàng nhìn bóng dáng màu đỏ của Tư Đồ Cảnh Diễn vọt tới chỗ Nam Cương Thánh tử với tốc độ cực nhanh, mà tốc độ của Nam Cương Thánh tử cũng không chậm. Hắn phi mấy ~~ ám khí về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, Tư Đồ Cảnh Diễn nhảy lên, cây quạt trong tay bay về phía Nam Cương Thánh tử.

Trong chớp mắt, hai người đã bắt đầu so chiêu. Lúc này coi như là Thẩm Thiển Mạch muốn ra tay cũng không kịp rồi, nhìn theo bóng dáng màu đỏ chói mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ cười cười. Đây chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, là Cảnh Diễn của nàng, chàng vẫn luôn che chở nàng như vậy, không cho phép ~~ nàng gặp một chút xíu nguy hiểm.

Nhưng mà, hắn không muốn cho nàng mạo hiểm, còn nàng thì làm sao có thể nguyện ý để chàng đi mạo hiểm đây? Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử. Ở trong lòng của Thẩm Thiển Mạch quyết định, nếu có chuyện gì xảy ra, nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả mà ra tay.

Nàng mặc kệ cái đạo nghĩa gì đó, cho dù Tư Đồ Cảnh Diễn muốn một chọi một, thì nàng cũng sẽ không trơ mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn ở trước mặt nàng có bất kỳ thương tổn nào. Dù rằng nếu như ~~ nàng ra tay, sẽ làm cho tất cả mọi người xem thường nàng, nàng cũng sẽ không hối hận!

Huyền Lâu ở một bên nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thiển Mạch, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Thẩm Thiển Mạch nên dịu dàng an ủi: "Đừng lo lắng. Hắn sẽ không có việc gì."

Ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch trong nháy mắt cũng ~~ không có rời khỏi Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ đáp lại nhàn nhạt, lại mang theo mấy phần bá đạo nói: "Hắn dám có chuyện gì sao?"

Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch nói, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Đều nói hai người ở chung một chỗ lâu, sẽ trở nên giống nhau, thì ra là như vậy sao? Từ lúc nào mà Thẩm Thiển Mạch cũng đã học được sự bá đạo giống như Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy? Chỉ là sự bá đạo này chỉ có một mình Tư Đồ Cảnh ~~ Diễn mới có thể được hưởng thụ thôi.

Trong con ngươi thu liễm một chút bất đắc dĩ, Huyền Lâu tiếp tục duy trì nụ cười dịu dàng, tiếp tục nhìn trận chiến đang bất phân thắng bại của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử.

Nam Cương Thánh tử có thân pháp cực kỳ quỷ quyệt ~~, động tác không giống khinh công, lại còn di chuyển rất nhanh mà khác thường. May là Tư Đồ Cảnh Diễn đối với công pháp của Nam Cương Thánh tộc có chỗ hiểu rõ, nội lực trong người thả ra ngoài, không cho Nam Cương Thánh tử có cơ hội ẩn nấp để hành tích, nếu không chỉ sợ ứng phó với hắn sẽ càng thêm khó khăn.

"Hừ!" Tư Đồ Cảnh Diễn bị thân pháp quỷ dị của Nam Cương Thánh tử làm cho có chút khó ứng phó, lạnh lùng hừ một tiếng, bốn ~~ phía dần dần tụ lại sương mù màu đỏ.

"Mị Huyết ảo ảnh?"

Vừa nhìn thấy công pháp mà Tư Đồ Cảnh Diễn sử dụng, ngay lập tức có rất nhiều nhân sĩ trung nguyên giật mình kêu lên. Trong mắt tất cả mọi người hiện lên sự kinh ngạc ~~, kể cả binh sĩ Thiên Mạc.

Mị Huyết ảo ảnh đại biểu cái gì, bọn họ biết rất rõ. Đó là đại biểu cho Mị Huyết lâu chủ. Mà theo từ trước tới giờ, bọn hắn không hề biết, hoàng thượng của bọn họ, lại chính là Mị Huyết lâu chủ.

Đây chính là một tin tức khiến cho người ta phải khiếp sợ, nhưng cũng không phải là một tin tức ~~ xấu. Thế lực giang hồ cũng là một lợi thế quan trọng để tranh đoạt thiên hạ. Nếu như hoàng thượng của bọn họ là Mị Huyết lâu chủ, đối với bọn họ là có lợi vô hại.

Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, lòng bàn tay nàng từ từ rịn ra mồ hôi. Người khác xem không hiểu, nhưng nàng xem hiểu. Võ công của Nam Cương Thánh tử so với Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không kém chút nào. Mà lúc này hắn đã ép được Tư Đồ Cảnh ~~ Diễn sử dụng tầng cao nhất của nội công tâm pháp Mị Huyêt ảo ảnh.

Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn luôn giấu giếm thân phận Mị Huyết lâu chủ của mình, chỉ vì không muốn lộ thực lực của mình. Mà hôm nay đã quyết định chinh chiến ~~ thiên hạ, như vậy cũng không cần thiết phải che giấu nữa.

Chỉ là nàng vẫn lo lắng nhất chính là liệu Mị Huyết ảo ảnh này có chống lại Nam Cương Thánh tử, rốt cuộc là Cảnh Diễn có mấy phần thắng?

Sương mù màu ~~ đỏ quanh người Tư Đồ Cảnh Diễn càng ngày càng đậm, cơ hồ đem Tư Đồ Cảnh Diễn vây lại. Hồng y chói mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn bây giờ đã hoà cùng một thể với sương mù màu đỏ này, không thể phân rõ được, đâu là sương mù, đâu là tay áo Tư Đồ Cảnh Diễn.

Mà quanh người của Nam Cương Thánh tử cũng chầm chậm nổi lên một vòng xoáy màu ~~ xanh. Màu đỏ cùng màu xanh đan vào một chỗ, nhìn giống như là một đóa hoa Thải Hồng xinh đẹp. Chỉ là Thẩm Thiển Mạch biết rằng, đây chính là một cuộc đấu nội lực, nó không giống với việc đấu chiêu thức. Mặc dù thoạt nhìn đấu chiêu thức hung hiểm, nhưng mà sẽ không tạo ra tổn thương quá mức trí mạng. Còn đấu nội lực, một khi có một chút sơ sót, thì có thể là vạn kiếp bất phục.

Tay của Thẩm Thiển ~~ Mạch trong tay áo nắm thật chặt. Móng tay thật dài cắm sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra, nhưng Thẩm Thiển Mạch vẫn nắm rất chặt, chỉ nhìn chòng chọc vào phương hướng của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử.

Những binh lính kia xem không hiểu cuộc tỷ võ của Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử, chẳng qua là cảm thấy rất hiếu kì nên nhìn rất chăm chú vào Tư Đồ Cảnh Diễn và Nam Cương Thánh tử. ~~ Đại khái bọn họ chưa từng thấy qua người nào có thể có sương mù tụ quanh thân còn có thể như vậy tụ tập sương mù, nên cảm thấy rất mới lạ, nhìn không chớp mắt.