Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 1 - Chương 6: Thẩm Thiển Ngữ khóc lóc kể lể

Thẩm Thiển Ngữ khóc lóc kể lể

“Thẩm Thiển Mạch, ngươi đi ra cho ta!” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Doãn U Lan như vịt đực cay nghiệt mắng chửi, Thẩm Thiển Mạch nhịn không được xoa xoa lỗ tai.

“Ngươi đi ra cho ta!” Thẩm Thiển Mạch đang chuẩn bị lật người tiếp tục ngủ, Doãn U Lan một cước đạp mạnh cửa phòng Thẩm Thiển Mạch ra.  Thẩm Thiển Mạch từ trên giường ngồi dậy, trong mắt thoáng qua một tia tức giận.

Doãn U Lan đỏ bừng nặt nhìn Thẩm Thiển Mạch, vẻ mặt hận không đem khuôn mặt của Thẩm Thiển Mạch  xé nát thành từng mảnh nhỏ. Thẩm Thiển Ngữ tiều tụy dựa vào người Doãn U Lan, đôi tay quấn đầy băng gạc.

Thẩm Thiển Mạch hứng thú nhìn hai mẹ con trước mặt, khóe miệng mang theo nụ cười lười biếng. Tốc độ rất nhanh, chưa đến nữa canh giờ đã tỉnh lại, tìm đại phu giỏi, băng bó tốt, dẫn mẫu thân đến đây để hỏi tội.

“Đã trễ thế này, nhị nương tìm Thiển Mạch gấp vậy làm gì?” Nàng nhíu mày nhìn về phía Doãn U Lan, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Thiển Ngữ. Thời điểm Thẩm Thiển Ngữ chạm vào ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt phát ra ác độc và oán hận, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiển Mạch.

“Thiển Mạch! Ngươi thật sự quá đáng rồi, cư nhiên dám làm tỷ tỷ ngươi bị thương thành như này! Ngươi…ngươi quả thực là đồ không có gia giáo!” Doãn U Lan nhìn nữ nhi bị thương thành như vậy, trong lòng đau xót, không chút khách khí mắng chửi Thẩm Thiển Mạch.

“Nhị nương, đứng trách Thiển Mạch không nhắc nhở người. Bốn chữ không có gia giáo này không phải tùy tiện muốn nói thì nói. Lời này của nhị nương là đang chỉ trích phụ thân không có trách nhiệm giáo dục Thiển Mạch sao?” Ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Thiển Mạch vẫn chưa thay đổi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười lười biếng, lời nói ra cũng bình thản, chỉ là trong bình thản lại có một vẻ khí thế không giận mà uy.

“Hay cho miệng lưỡi bén nhọn! Ta không khua môi múa mép với ngươi, ngươi hãy nói một chút nghe coi, ngươi khiến cho Ngữ nhi bị thương thành như vậy, ngươi tính sao?” Doãn U Lan bị Thẩm Thiển Mạch chỉ trích, trong lòng càng thêm tức giận, mặt biến sắc, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch mắng.

“Nhị nương, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được. Nhị nương có chứng cớ gì chứng minh Thiển Mạch đả thương đại tỷ? Chỉ bằng lời nói một bên của đại tỷ thôi sao?” Thẩm Thiển Mạch khinh thường nhìn Thẩm Thiển Ngữ, sau đó nhìn vè phía Doãn U Lan, khẽ mỉm cười.

“Ngữ nhi chưa từng xảy ra chuyện như vậy! Ngươi quay về lại trở thành thế này. Chắc chắn do ban ngày Ngữ nhi đánh nha hoàn của ngươi, ngươi ghi hận trong lòng, tìm người đến đả thương Ngữ nhi. Ta muốn đi nói cho lão gia biết!” Doãn U Lan lại hùng hổ nhìn Thẩm Thiển Mạch gào lên.

Thẩm Thiển Mạch chỉ hờ hững nhìn Doãn U Lan. Kiếp trước nàng cũng không ít lần bị Nhị nương và đại tỷ này khi dễ. Kiếp này, nàng muốn đòi lại từng thứ. Khiến cho bọn họ nếm được một chút mùi vị bị khi dễ.

“Nếu nhị nương muốn nói cho phụ thân, Thiển Mạch cũng không ngăn  cản. Không bằng chúng ta đánh cuộc một keo, xem xem phụ thân sẽ tin người nào?” Nét mặt Thẩm Thiển Mạch không chút biến hóa, đôi mắt sắc bình thản, khóe miệng còn mang theo ý cười.

“Ngươi….” Doãn U Lan bị Thẩm Thiển Mạch nói nhất thời không thốt nên lời, khuôn mặt tức giận đỏ bừng.

“Nhị nương phải chú ý đến thân thể, chớ ngất đi trước mặt Thiển Mạch, rồi lại mặt dày mày dạn đổ thừa lên đầu Thiển Mạch.” Thẩm Thiển Mạch giễu cợt nhìn Doãn U Lan, Doãn U Lan nghe được lời này thiếu chút nữa đã ngất đi thật.

Tuy rằng Doãn U Lan lỗ mãng, nhưng vẫn hiểu rõ mức độ lợi hại trong đó. Nếu chuyện này đến tai Thẩm Lăng Vân, xui xẻo cũng chỉ có họ.

Còn Thẩm Thiển Mạch, tuy rằng không có mẫu thân, nhưng vẫn còn ông ngoại là Binh Bộ Thượng Thư trong tay nắm trọng quyền, đến Thừa Tướng cũng phải nể mặt, đây chính là nguyên nhân vì sao mẫu thân qua đời đã năm năm, phụ thân vẫn không đưa Nhị nương lên vợ chính.

Chỉ sợ cái này cũng là nguyên nhân kiếp trước Thượng Quan Triệt độc ác giết nàng. Thế lực của Thừa Tướng cộng thêm thế lực của Binh Bộ Thượng Thư đã là uy hiếp lớn đến hoàng quyền, nếu thêm một hoàng hậu nữa, vậy thì không thể lường được rồi. Cho nên, giết nàng là lựa chọn tốt nhất. Không chỉ làm suy yếu thế lực của Thừa Tướng, còn có thể làm tan rã liên minh giữa Binh Bộ Thượng Thư và Thừa Tướng.

“Thẩm Thiển Mạch, chúng ta cứ chờ xem! Đừng để  cho ta nắm được đằng chuôi của ngươi!” Doãn U Lan đỡ Thẩm Thiển Ngữ suy yếu, nhìn Thẩm Thiển Mạch căm hận nói.

“Thiển Mạch chờ Nhị nương nắm đằng chuôi của Thiển Mạch! Nhị nương phải cố gắng thêm chút nữa nha.” Thẩm Thiển mạch hài hước nhìn Doãn U Lan, nàng cũng chỉ biết uy hiếp như vậy mà thôi, Doãn U Lan ngực lớn nhưng không có đầu óc, chỉ biết quát tháo người khác, Thẩm Thiển Mạch nàng không để trong mắt.

“Mẫu thân, chẳng nhẽ cứ tính như thế?” Thẩm Thiển Ngữ không vừa lòng, nàng phải chịu uất ức lớn như vậy, đau đớn như vậy, chẳng nhẽ cứ tính như thế?

Đại phu nói, tay của nàng ít nhất phải một trăm ngày mới khôi phục, nhưng một tháng sau là Bách gia yến, đến lúc đó các vị hoàng tử và con cái nhà quyền quý đều tham dự, nếu tay nàng vẫn không khỏi, nàng sao có thể chiếm được lòng các vị  hoàng tử và con cái nhà quyền quý đây?

“Ngữ nhi, nhưng chúng ta không có chứng cớ!” Doãn U Lan vừa căm giận nhìn Thẩm Thiển Mạch, vừa an ủi nữ  nhi.

“Không có chứng cớ? Nhất định là nàng đã sai người đả thương ta. Tại sao không thể nói cho phụ thân? Bởi vì ta là thứ xuất, nên đáng bị người ta khi dễ sao? Đều là tại người vô dụng. Tại sao ta không phải nữ nhi của Lăng Nhã?” Thẩm Thiển Ngữ chó cùng rứt giậu, quay ra trách cứ Doãn U lan, khuôn mặt vặn vẹo nhìn về phái Thẩm Thiển Mạch.

“Đồ khốn kiếp! Ngươi ở đây nói nhăng nói cuội gì đó?” Doãn U Lan vốn không thể vượt qua vầng sáng của Lăng Nhã, trong lòng rất uất hận, hôm nay trước mặt Thẩm Thiển Mạch, bị Thẩm Thiển Ngữ vạch trần, uất hận trào lên, quăng cho Thẩm Thiển Ngữ một bạt tai.

Gò má Thẩm Thiển Ngữ sưng lên thật cao, nhưng khi  nhìn thấy dáng vẻ mẫu thân vừa đau lòng vừa giận, Thẩm Thiển Ngữ cũng không giám nhiều lời. Nàng biết mình nhất thời lỡ lời, làm tổn thương mẫu thân, nên cũng không nói nữa, chỉ là đem ánh mắt ngoan độc nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Doãn U Lan đánh nữ nhi trong lòng cũng rất đau, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thiển Ngữ, yêu thương vuốt tóc nữ nhi, nhìn tay nữ nhi quấn đầy băng gạc, ánh mắt căm phẫn lại hướng về phía Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch đang nghiền ngẫm nhìn hai mẹ con chó cắn chó, lại phát hiện hai mẹ con đều đem ánh mắt ngoan độc nhìn về phía mình, không khỏi nhún vai.

“Ầm ĩ xong rồi? Ầm ĩ xong rồi thì về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Thiển Mạch không tiễn.” Hờ hững liếc hai mẹ con một cái, trên mặt còn mang theo nụ cười như có như không, Thẩm Thiển mạch thản nhiên quay vào trong viện.

Bên ngoài  viện, hai mẹ con Thẩm Thiển Ngữ mang theo ánh mắt ác độc, giống như rắn độc nhìn vào trong, như muốn xuyên qua tường viện đem cô gái bên trong băm thành trăm mảnh.

“Thẩm Thiển Mạch, ta sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!” Thẩm Thiển Ngữ hung hăng mắng chửi. Mối thù gãy tay này, nàng tuyệt đối không quên! Một ngày nào đó, nàng sẽ khiến cho Thẩm Thiển Mạch phải trả giá thật đắt.

“Ngữ nhi, chúng ta về thôi. Yên tâm đi, mẫu thân sẽ giúp ngươi báo thù!” Doãn U Lan cũng đầy oán hận nhìn vào trong viện, đỡ Thẩm Thiển Ngữ rời đi.

“Tiểu thư đã giải quyết xong?” Thiên Thiên thấy Thẩm Thiển Mạch lười biếng quay lại, lập tức ra nghênh đón, vẻ mặt lo lắng nhìn Thẩm Thiển Mạch, chỉ sợ tiểu thư nhà mình bị thua thiệt.

Thẩm Thiển Mạch thấy vẻ mặt lo lắng của Thiên Thiên, không khỏi cười một tiếng. Mình đã bao giờ bị thua thiệt, không biết cô gái nhỏ này lo lắng cái gì nữa.

“Ta vừa được nhìn chó cắn chó. Sớm biết đặc sắc như vậy, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài xem.” Thẩm Thiển Mạch nhún vai một cái ý nói không sao, rồi lại leo lên giường tiếp tục ngủ bù.

Thiên Thiên thấy tiểu thư nhà mình leo lên giường đi ngủ, cũng chỉ có thể hé ra khuôn mặt bất đắc dĩ. Cả buổi tối hôm qua ngồi xe ngựa, tiểu thư đều không được ngủ ngon, giằng co lâu như vậy, quả thật cũng mệt mỏi.