Nụ Hôn Trốn Tìm

Chương 10

“Leila, khỉ thật - đợi đã!”

Nhưng Leila không muốn đợi. Cô chộp lấy khăn tắm từ lưng ghế và xăm xăm đi vào nhà, kéo cánh cửa trượt bằng kính đóng sầm lại sau lưng.

Cô đi được nửa đường lên cầu thang thì Marsh bắt kịp. Anh ướt sũng và đang nhỏ nước lên khắp tấm thảm của Simon. Anh vuốt tóc ra khỏi mặt. Đôi mắt anh van nài cô hãy cho anh một cơ hội, nhưng quai hàm sắt lại cho cô biết anh nghĩ cô chắc chắn không chấp thuận.

“Leila, thôi nào -”

Anh nắm lấy cánh tay cô, nhưng Leila giật ra, xoay người lại trừng mắt nhìn xuống anh từ trên mấy bậc thang.

“Tại sao anh không nói với em?”

“Chuyện này rất khó giải thích, nhưng -”

“Em cá là rất khó giải thích.” Cảm giác đau đớn có nguy cơ áp đảo, khiến cô tan ra trong nước mắt. Làm sao anh có thể làm điều này với cô? Làm sao gần hai tuần qua anh có thể mặc nhiên quan sát cô tự biến mình thành một con ngốc? Cô đã cực kỳ ngu xuẩn - thậm chí chẳng nghi ngờ gì Marsh. Nhưng giờ cô đã biết, tất cả trở nên rõ như ban ngày. Marsh có máy nhắn tin thì chuyển dạ ngay lúc nửa đêm…

Cô muốn bật khóc khi hình dung Simon và Marsh cười hả hê sau lưng cô. Hình ảnh ấy quá đau đớn và cuồng nộ. Cô không thể chịu được nỗi đau này, nên cô dồn vào cơn giận dữ. Cô khoanh tay lại và rít lên qua hàm răng nghiến chặt. “Hẳn nhiên ngay từ đầu anh đã chủ tâm làm bẽ mặt em.”

“Chuyện này rất khó giải thích, nhưng nếu em chịu nghe, anh sẽ cố -”

“Anh và Simon đã được một trận cười no nê đúng không?”

“Tất nhiên là không,” Marsh phẫn nộ. “Bọn anh không cười -”

“Ôi trời ơi. Simon cũng biết,” cô chật vật trèo lên cầu thang, muốn tránh xa anh ra hết cỡ, sợ mình sẽ òa lên khóc bất cứ lúc nào.

Đến đầu cầu thang, Marsh túm lấy tay cô. “Leila, xin em -”

“Để cho tôi yên! Trò đùa kết thúc rồi. Anh đã thắng.”

“Không phải trò đùa. Chẳng có đùa cợt gì ở đây cả.”

Cô quay phắt lại đối mặt với Marsh, chọc ngón tay vào ngực anh. “Một ngày nào đó, bằng cách nào đó, tôi sẽ đáp trả lại anh vụ này, Devlin. Tôi chưa biết làm cách nào, nhưng anh hãy tin rằng tôi sẽ nghĩ ra.”

Cô quay người định chạy bổ về phòng vì những giọt nước mắt đang ứa ra và, chết tiệt thay, cô chẳng thể làm gì để ngăn chúng.

Nhưng Marsh vẫn giữ chặt cánh tay cô không buông. Anh túm lấy cả hai vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh - bắt cô để cho anh nhìn thấy mức độ tổn thương đã gây ra cho cô.

Những giọt nước mắt lăn xuống má cô khi nỗi đau phá vỡ lớp phòng thủ mong manh cuối cùng. Trước nỗi hoảng sợ tột cùng, cô không thể kìm được những tiếng nức nở đến run rẩy như muốn xẻ đôi người.

Marsh ngây người. Leila đang khóc. Cô đang khóc như thể trái tim cô bị giật ra khỏi lồng ngực và vỡ thành triệu mảnh.

“Đừng khóc! Leila, xin em, anh thề là chưa bao giờ cố lừa gạt hay đùa cợt em, hay bất cứ chuyện gì khác. Anh không nói với em anh là người em đang tìm kiếm, vì anh sợ em sẽ trốn chạy khỏi anh.”

Cô vùng ra khỏi đôi tay như gọng kìm của anh, và chạy về phòng.

“Chính là kiểu trốn chạy thế này đây.” Cánh cửa phòng cô đóng sầm lại. Anh điên tiết chửi thề khi cố vặn nắm đấm cửa. Nó đã khóa.

Nhưng phòng anh sát vách phòng cô - họ có chung một ban công. Marsh về phòng mình và đi ra ngoài ban công. Cửa phía bên phòng Leila để mở. Anh gõ lên khung cửa và mở luôn cánh cửa kính ra.

“Leila?”

Cô đang ngồi trên giường, lưng quay lại với anh. Nếu cô vẫn còn khóc, thì giờ đây cũng là những giọt lệ lặng lẽ. “Đi đi.”

“Anh không thể.” Anh thở dài. “Anh cần giải thích cho em hiểu.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu anh là một tên khốn.” Cô cất tiếng cười, nhưng giọng vẫn sũng nước mắt. “Anh biết không, tôi còn bắt đầu yêu anh nữa kia. Thật ngu ngốc làm sao.”

“Nhưng, đó chính là điều anh muốn.”

“Vậy thì anh tàn nhẫn hơn tôi tưởng.” Leila đứng dậy, rướn thẳng vai, vừa đưa tay lau nước mắt vừa quay mặt lại với anh. “Tôi muốn anh đi cho.”

“Anh muốn em yêu anh,” Marsh liều mạng nói, “bởi vì -” anh hít thật sâu, “bởi vì anh yêu em đến phát điên.”

Mắt Leila mở tròn. “Anh yêu em?” cô thì thầm.

“Phải.” Từ đó được bật ra dễ hơn anh đã nghĩ. Dễ tới mức gần như tức cười vì Leila đang đứng đó nhìn anh, đau đớn trong mắt cô tan biến dần theo từng lời anh nói. “Anh yêu em từ bao lâu rồi anh cũng không nhớ nữa. Nó giống như bệnh nan y vậy,” anh thú nhận với nụ cười khẽ.

Nhưng Leila không cười lại với anh.

“Thật ư?” cô hỏi.

Marsh điềm tĩnh đón ánh mắt cô, lần đầu tiên trong đời anh buông lơi mọi phòng thủ, để Leila nhìn thấy, thực sự nhìn thấu tâm can anh, tận sâu trong trái tim anh. Cảm giác thật kinh khủng - và thật thoải mái. “Thật,” anh

Marsh không biết ai đã di chuyển trước. Nhưng anh gặp Leila ở nửa đường, và rồi cô lại trong vòng tay anh, rồi anh đang hôn cô và cô đang hôn lại anh.

Cô tin anh. Tạ ơn Chúa. Tạ ơn Chúa.

Anh hôn cô hết lần này đến lần khác, dường như không thể ngừng lại. Môi cô quá mềm mại. Làn da cô quá mịn màng, và bộ đồ bơi che phủ được quá ít. Cuối cùng Marsh đã biết ý nghĩa thực sự của từ ngây ngất.

Rồi Leila kéo anh đi về giường cùng cô, với chỗ quần áo còn ướt sũng. Không thể tin được chuyện này đang xảy ra. Đây là tất cả những gì anh hằng ao ước, mọi mơ tưởng của anh đang thành sự thật.

Cô lại hôn anh, một nụ hôn say đắm nóng bỏng làm anh choáng váng vì khao khát. Cô bắt đầu chuyển động, trượt thân hình dọc theo cơ thể đang thức dậy của anh, vòng hai chân quanh người anh, kéo anh sát vào cô hơn nữa.

Anh sắp làm tình với Leila. Tại đây. Ngay bây giờ. Nhận thức này làm anh quay cuồng đến suýt ngã.

Cô giật mạnh áo sơ mi ướt của anh và Marsh lùi lại. Trong chớp mắt đã kéo nó qua đầu. Tiếp theo là phần áo trên của cô, và Leila bước vào vòng tay anh, chỉ mặc độc mảnh quần bơi nhỏ xíu tới mức nguy hiểm.

Bộ ngực của cô thật hoàn hảo. Nhỏ và săn chắc, vừa vặn với bàn tay anh một cách tuyệt diệu. Anh hôn cô ngấu nghiến, cố cho cô thấy cảm giác của anh lúc này, cố cho cô thấy sức ảnh hưởng mãnh liệt và tuyệt đối của cô lên anh.

Anh rải những nụ hôn dọc theo cổ cô, xuống đến hai núm vú hồng hồng đã săn lại, ngậm lấy một núm vú rồi đến bên kia vào miệng. Cô bật ra tiếng rên rỉ và anh mút mạnh hơn cho đến khi cô kêu lên. Hai bàn tay Marsh trượt lên và xuống rồi lại ngang qua bụng cô, lưng cô và hai bầu vú rồi đến cặp đùi. Hôn và vuốt ve cô bằng môi và lưỡi và những ngón tay anh cho đến khi cô không thể làm gì ngoài run rẩy vì ham muốn.

Bàn tay anh lách vào bên dưới lớp vải nylon đen của chiếc quần bơi và cô cong người lên áp vào anh, ấn những ngón tay anh vào sâu bên trong cô.

Anh cảm thấy hai bàn tay cô dò dẫm khóa thắt lưng anh, cảm thấy cô nới lỏng nó, cởi cúc và kéo khóa quần anh. Marsh cắn chặt răng để ngăn mình không rên lên khi những ngón tay cô vòng quanh anh.

Đúng. Đúng. Đây là điều anh khao khát bao lâu nay. Cơ hội được hòa làm một, được hòa quyện với người đàn bà anh yêu say đắm. Cô đang nhìn anh, mỉm cười trước phản ứng của anh trước sự mơn trớn của cô.

Cô buông tay, nhưng chỉ để cởi nốt mảnh đồ tắm còn lại. Cô cựa quậy người thoát ra, và rồi hoàn toàn khỏa thân. Và là của anh. Tất cả là của anh.

Cái quần ướt bám chặt vào chân anh, nhưng anh cởi nó ra trong thời gian kỉ lục.

Kì diệu thay, chiếc bao cao su duy nhất anh để trong ví được mang vào một cách dễ dàng. Leila nằm xuống giường, ngắm nhìn anh. Và liệu cô biết lâu lắm rồi anh mới dùng bao cao su - cô có thắc mắc anh chuẩn bị nó từ khi nào và để dùng với ai - thế nhưng cô chẳng nói gì.

Cô chỉ mỉm cười với anh.

Và giơ tay ra khi anh tiến về phía cô, chào đón anh trở lại với cô bằng một nụ hôn làm đầu óc anh quay cuồng. Cô quấn hai chân quanh người anh, kéo anh lại gần, háo hức áp vào anh.

“Thú thực là,” anh khàn giọng, hơi lùi ra, “Anh rất yêu em. Nên nếu anh có khóc lóc hay hoàn toàn mất kiểm soát, thì em đã hiểu lí do.”

Mắt cô long lanh nước. “Marsh -”

“Shh.” Anh hôn cô. “Đừng nói gì cả. Em không cần phải nói lời nào. Hãy để anh yêu em.”

Cô lại hôn anh, cong người lên áp vào anh trong sự cầu xin thầm lặng. Ngay bây giờ. Cô muốn có anh ngay bây giờ.

“Nhìn anh đi, Leila.” Anh yêu cầu.

Cô nhìn vào mắt anh, nín thở khi anh chầm chậm, âu yếm, nhẹ nhàng đi sâu vào trong cô, lấp đầy cô hoàn toàn.

“Ôi,” cô thở ra.

Anh đã hòa làm một với Leila. Cả về thể xác lẫn tâm hồn, Marsh chưa bao giờ cảm thấy đủ đầy như lúc này.

Anh bắt đầu chuyển động, chầm chậm, thong thả, vẫn giữ chặt ánh mắt cô. Sau đó cô cũng chuyển động, tận hưởng từng cú thúc, từng đợt sóng khoái cảm

Có thể anh sẽ không sống sót qua trải nghiệm này. Nó quá ư hoàn hảo, quá ư mãnh liệt. Trái tim anh căng lên, nặng trĩu và sắp nổ tung. Nhưng nếu anh chết lúc này, Chúa biết rằng anh sẽ chết như một người đàn ông hạnh phúc.

Bên dưới anh, Leila chuyển động nhanh hơn, mạnh hơn, và anh hôn cô, phối hợp với những cử động của cô, tăng dần nhịp độ. Anh cảm thấy những ngón tay dài duyên dáng của cô lướt xuống lưng anh, hai tay cô xiết lấy mông anh, giữ anh chặt hơn bên trong cô. Làn da anh trơn bóng bởi mồ hôi, nhưng dường như cô chẳng quan tâm, thậm chí còn nếm mồ hôi trên cổ anh, gần như đẩy anh qua ranh giới lãng quên.

Marsh cố lấy lại sự kiềm chế quý giá khi anh nhìn xuống cô. Anh muốn hét to lên rằng cô thuộc về nơi đây, Sunrise Key, trong vòng tay anh bây giờ và mãi mãi. Cô nghĩ mình không thể có cuộc sống hạnh phúc ở Sunrise Key ư? Ngay giây phút này mắt cô tràn ngập niềm hạnh phúc không thể chối cãi.

Cô ghì anh xuống, khiến toàn bộ sức nặng của anh đè lên người cô. Cô thở hổn hển, và anh cảm thấy sự tương phản tuyệt vời giữa bầu vú mềm mại và núm vú cứng như sỏi cuội của cô ép vào ngực anh. Cô kéo lưỡi anh vào sâu trong miệng mình, buột ra tiếng rên sung sướng.

Marsh cảm thấy đỉnh điểm đầu tiên của cô khi cô níu lấy anh. Cô muốn nhiều hơn nữa, hơn nữa, nên anh chiều ý cô. Và khi sự xáo động dữ dội của cực đỉnh nơi cô tăng lên, anh cho cô tất cả. Anh buông trôi sự kiềm chế mong manh của mình và quyện vào cô, lao vào một cơn bùng nổ hoang dại, rực rỡ sắc màu, âm thanh và cảm xúc.

Cô đã chiếm hữu anh, cả thể xác, trái tim, và tâm hồn. Anh chỉ biết cầu mong rằng cô cũng cảm thấy thế.

***

“Leila, em yêu, anh phải đi rồi.”

Chàng ninja nhẹ nhàng gạt tóc Leila khỏi gương mặt rồi hôn cô. Đó là một nụ hôn sâu và say đắm nữa của anh, kiểu hôn làm cô tan chảy.

Leila vòng hai tay qua cổ anh, ôm anh thật chặt. “Đừng, ở lại đi.”

Anh lại hôn cô. Môi anh mát lạnh và có mùi kem đánh răng. “Em biết là anh rất muốn ở lại mà,” anh thì thầm. “Nhưng Megan Andrews đang sốt đến bốn mươi độ, bố mẹ con bé đang đợi anh trong phòng khám và -

Leila mở mắt, đột nhiên tỉnh hẳn, bỗng nhiên nhớ tất cả, tất cả những gì diễn ra cuối ngày hôm qua. Và cả buổi tối nữa.

Marsh.

Marshall Devlin là chàng ninja của cô, Marshall là người đã hôn cô ở bữa tiệc chào năm mới của Simon.

Anh cũng là người đã làm tình với cô đầy mê đắm, gần như suốt cả đêm dài.

“… và một lời nhắn Matt Lenore để lại trong hộp thư thoại của anh. Chắc hẳn anh ta đã quên thay băng trên bàn tay bị bỏng và giờ nó nhiễm trùng.” Marsh đang ngồi bên mép giường, một tay chống cạnh cô. “Có lẽ anh cũng gọi anh ta đến phòng khám luôn thể nhân lúc còn ở đó. Cho anh một chuyến thăm bệnh tối nay nhé.”

Tóc anh vẫn chưa kịp khô sau khi tắm, anh mặc một chiếc sơ mi trắng sạch bong và quần dài xanh sẫm. Nom anh giống Marsh Devlin mà cô tưởng mình đã biết bao năm hơn người đàn ông vừa yêu cô đầy đam mê ngoài sức tưởng tượng. Ngoại trừ đôi mắt vô cùng ấm áp khi anh nhìn cô, nóng bỏng với những hồi ức yêu đương họ vừa chia sẻ.

Tóc anh rủ xuống mắt, và Leila thấy mình đưa tay lên nhẹ nhàng gạt nó ra sau. Anh cầm lấy tay cô, đưa lên môi hôn.

“Anh sẽ gắng về sớm. Hôm nay em hãy tiếp tục nghỉ ngơi. Cẩn thận với ánh nắng đấy. Hãy ở trong chỗ mát. Đúng ra là ở yên trên giường.” Sức nóng trong mắt anh càng dữ dội hơn. “Giữ chỗ cho anh. Nếu gặp may, anh sẽ trở về trong phúc chốc, được không?”

Marsh không chờ cô đáp lại. Anh lại hôn cô, lần này dịu dàng hơn, và rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng.

Marsh là chàng ninja của cô. Ý nghĩ này vẫn đầy choáng váng.

Đêm qua, sau khi Marsh nói với cô rằng anh yêu cô, cô chưa lần nào nghĩ tới việc anh chính là người đàn ông bí ẩn của mình.

Ôi, những cảm xúc mà anh đem lại cho cô!

Nó mãnh liệt làm sao, áp đảo làm sao, chân thực làm sao, khủng khiếp làm sao. Chuyện này đang trở thành một mớ hỗn độn.

Cô luôn tinúc nào cũng nhìn cô bằng nửa con mắt. Thế mà bây giờ anh tuyên bố yêu cô. Và Chúa biết rằng cô thực lòng yêu anh. Nhưng tất cả những điều đó mang lại gì chứ? Theo những gì cô thấy, yêu Marsh chỉ làm cho đời cô phức tạp đến mức khó lường.

Anh sống ở Florida, cô ở New York. Họ biết làm thế nào để có một cái kết tốt đẹp đây? Cùng nhau dàn xếp, và chuyển đến sống ở bắc Carolina chăng?

Không, sẽ là bất công khi yêu cầu Marsh rời khỏi Sunrise Key. Anh thích sống ở đây. Và hơn một tuần qua, Leila đã hiểu vì sao anh yêu mến nơi này như vậy.

Hơn cả làn nước màu ngọc lam và bãi cát trắng. Hơn cả thời tiết và những con sóng xô bờ. Đó là cộng đồng cư dân, thị trấn, tất cả những con người kì cục đã trở thành bạn của Marsh.

Mặt khác, vì nhỏ bé nên thị trấn không có sự ầm ĩ mà Leila cảm thấy khi sống ở New York. Ở Sunrise Key, chỉ cần hắt hơi to một chút, người ta sẽ nhận được năm tấm thiệp hỏi thăm sức khỏe trong hộp thư ngày hôm sau.

Nhưng cho dù thị trấn đầy mê hoặc và thân thiện - hay có lẽ bởi tính thân thiện mà ra - Sunrise Key là một nơi hoàn toàn thiếu vắng sự riêng tư. Nhất là từ khi Simon, người anh trai lắm mồm nhất ở bờ bên này sông Mississippi, sống ở đây.

Simon…

Leila ngồi phắt dậy.

Ngay từ đầu anh ấy đã biết Marsh là chàng ninja đó. Anh ấy đã biết… và không hé răng nửa lời.

Leila khoác áo choàng tắm lên người, thắt chặt dây buộc quanh eo. Cô chải sơ qua mái tóc, rồi đi ra hành lang. Cửa phòng Simon mở hé, và cô đưa mắt nhìn lén. Chiếc giường trống trơn nhưng rõ ràng có người vừa ngủ trên đó. Mới sớm thế này anh đã dậy rồi. Cô đi xuống cầu thang và vào bếp.

Anh trai cô đứng bên quầy bếp, đang cắt một lát dưa hấu. Anh ngạc nhiên nhìn cô.

“Em làm gì ở đây thế?” anh hỏi. “Anh tưởng Dev đã dặn em hôm nay vẫn phải nghỉ ngơi cơ mà.”

“Anh biết,” cô nói, nheo mắt nhìn anh.

“Biết cái gì? Em có biết là đã dọa mọi người khiếp vía lúc mê man bất tỉnh do phơi nắng quá lâu không? Em luôn trụ lâu hơn trong trò phơi nắng. Thật xấu hổ cho em vì đi chứng tỏ bản lĩnh của mình,” Anh cắn một miếng dưa hấu thay cho dấu chấm câu.

“Em không thể tin được anh biết Marsh là tay ninja đó bao lâu nay, vậy mà không hề nói với em,” cô lớn tiếng.

“Cậu ấy yêu cầu anh không được nói,” Simon biện hộ cho mình, giữ khư khư lát dưa hấu như tấm lá chắn. “Cậu ấy chỉ tiết lộ cho anh. Anh không thể trở mặt mà nói với cô được.”

Leila ngồi lên bàn bếp. “Em cảm thấy mình giống con ngốc quá.”

“Này.” Simon cho nốt miếng dưa cuối cùng vào miệng rồi vứt vỏ vào thùng rác. “Nếu em muốn nghe ý kiến của anh trong chuyện này, thì là Marsh cảm thấy không thể nào bước đến trước mặt em và thốt ra sự thật.” Anh vừa rửa tay trong bồn rửa bát vừa ngoái lại nhìn cô. “Đến anh còn thấy khó khăn nữa là, mà Marsh thì giỏi nén nhịn hơn anh gấp trăm lần. Ý anh là, em có hình dung được cậu ta đi đến trước mặt em và nói, ‘Ồ, nhân có việc này, anh yêu em,’ không?”

Leila lắc đầu.

“Tuy nhiên,” Simon tiếp tục, lau tay vào khăn, “dù không biết chi tiết cụ thể nào mọi việc diễn ra tối qua, anh vẫn buộc phải tin rằng Marsh đã ít nhiều đả động đến chuyện tình yêu và -”

“Khoan!” Leila giơ một tay lên. “Tối qua? Anh biết gì về việc xảy ra tối qua?”

Simon nhún vai. “Rõ ràng Marsh đã thú nhận tất cả và mọi thứ diễn ra theo tự nhiên. Anh mừng cho cả hai người.”

“Ồ, tuyệt thật.” Leila ngước mắt lên trần nhà. “Marsh kể cho anh chuyện tối qua? Thật quá tuyệt mà. Anh có cho rằng vẫn còn người trong thị trấn chưa được nghe chuyện đó không?”

Simon ngồi lên kệ bếp, đối diện với Leila. “Đừng có ngớ ngẩn.” Anh khoanh tay lại và nhìn xuống cô. “Dev chẳng nói gì cả. Cậu ấy không phải kiểu người phơi bày chuyện riêng tư.”

“Vậy làm sao anh biết là em… là ‘mọi thứ diễn ra theo tự nhiên’ hả?” Leila gặng hỏi. Gương mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.

“Anh biết vì anh đã nghe máy khi Ed Andrews gọi tới báo Megan sốt lúc sáu rưỡi sáng,” Simon bình thản nói. “Sau đó anh đến phòDev để gọi cậu ấy dậy, nhưng giường trống trơn. Anh liền sang phòng em, tưởng cậu ấy ngủ quên trên ghế, như tối hôm trước, khi em ốm. Đúng là có ở đó, và đang ngủ, nhưng chẳng phải trên ghế. Marsh nằm trên giường. Với em. Và hiện trạng cho thấy khá rõ là Marsh không hành động vì sức khỏe của em. Xin lỗi nếu anh có xâm phạm sự riêng tư của em, Lei.”

“Sự riêng tư nào? Ở Sunrise Key lấy đâu ra sự riêng tư. Và chắc chắn là trong nhà anh chẳng có sự riêng tư rồi!”

“Quả thực anh không biết hai người đã… em biết đấy. Dính líu với nhau.” Simon mỉm cười và Leila muốn đấm anh một cú. Sống ở đây sẽ như thế này. Nhất cử nhất động của cô đều không qua được mắt Simon. Lạy trời cô đừng có thai. Chắc chắn Simon sẽ biết kết quả xét nghiệm trước cả cô.

“Anh phải thú nhận rằng,” Simon nói thêm, “anh rất mừng vì em không lấy gã kém cỏi Elliot kia nữa –”

“Nhưng em sẽ lấy,” Leila nói dối, muốn xóa sạch nụ cười tự mãn của Simon. “Em sẽ quay về New York, nơi sự riêng tư không phải là sự kiện thần kì. Tất nhiên em phải thú thật với Elliot mọi chuyện. Nhưng nếu Elliot vẫn muốn có em, thì em sẽ lấy anh ấy.” Quả hiệu quả. Nụ cười của Simon tắt ngấm.

***

Có một buồng điện thoại nơi góc đường trước trạm xăng. Gọi điện tại đó sẽ an toàn. Simon hay bất cứ ai cũng chẳng thể nghe lén cuộc gọi của cô. Thật may, vì đây là một cuộc gọi chẳng mấy vui vẻ.

Cô bấm số văn phòng của Elliot ở New York và chờ cô thư ký nối máy tới bàn anh.

Giọng anh nghe vội vã và dường như chẳng để ý hoặc quan tâm lắm khi Leila bảo cô đang tính ở lại Sunrise Key thêm một tuần hoặc hơn. Thế nên cô đi bước xa hơn, nói với anh rằng cô quyết định sẽ không lấy anh nữa.

Anh ngừng sắp xếp chỗ giấy tờ trên bàn trong vòng bảy giây. Nhưng rồi nhanh chóng tiếp tục mạch chuyện, chúc cô mọi điều tốt lành, dặn cô hãy giữ liên lạc. Leila chầm chậm gác máy. Cuộc gọi đã kết thúc. Một mối quan hệ đã chấm dứt. Chỉ có vậy.

Cô ước có thể xử trí với Marsh dễ dàng như thế. Cô ước trái tim mình chẳng dính dáng gì. Cô ước gì mình có thể chỉ cần gọi anh tới và nói, “Xin lỗi, chỉ là phút sai lầm.” Nhưng cô không thể. Bởi vì nếu đêm ấy của cô với Marsh là một sai lầm, thì đó là sai lầm nhất cô từng phạm phải.

Chưa bao giờ cô yêu say đắm như vậy, chưa bao giờ cô cảm thấy đồng điệu với người khác, chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn như thế.

Ngược với những gì cô đã nói với Simon, Leila thực sự đang cân nhắc tới việc trở về nhà, về Sunrise Key. Sự nghiệp của cô sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều. Leila chỉ mất đi khoảng một phần ba khách hàng nếu cô ước đoán đúng. Những người còn lại vẫn sẽ hợp tác với cô, nhất là khi cô hạ mức phí. Mà mức sống ở đây thì thấp hơn hẳn. Chưa biết chừng trong tương lai cô còn sung túc ấy chứ.

Thế nhưng, ý nghĩ trở về thị trấn nhỏ này, trở về mái nhà thời thơ ấu, vẫn làm cô lo sợ.

Cô muốn có tình yêu của Marsh, nhưng với cái giá nào? Và khi thời điểm ấy đến, cô có sẵn lòng trả không?

Khi Leila quay về nhà, cô gặp Simon ở cửa.

“Ai cho em ra ngoài? Hôm nay em vẫn phải nghỉ ngơi cơ mà.”

Cô lướt qua Simon, và anh đóng cửa lại. “Em không nhận ra mình đang bị giam lỏng đấy,” cô vặn lại. Tất cả những bối rối, nghi ngờ và thất vọng của cô ngay lập tức chuyển thành tức giận - nhằm vào anh trai. Xét cho cùng, đống lộn xộn này một phần là lỗi của anh ấy. Nếu ngay từ đầu anh ấy cho cô biết sự thật về tay ninja thì…

“Em đã nói với Dev chưa?” Simon hỏi. Đôi mắt anh ngày thường trong xanh giờ lạnh lùng và đanh lại như pha lê.

Leila khoanh tay. “Chưa.”

Simon cũng khoanh tay lại, chẳng chịu thua kém. “Nếu ba ngày nữa em rời khỏi đây với ý định cưới cái thằng hề Elliot kia, em không nên để đến phút cuối cùng mới nói chuyện này cho Marshall.”

Leila đi vào bếp. “Em không cần anh nhúng mũi vào. Thực ra, tốt hơn anh đừng làm thế, bằng không -”

Simon cười khi đi theo cô. “Quá muộn rồi.” Anh phóc lên ngồi trên kệ bếp. “Anh đã nhúng mũi vào. Anh đã kể lại cho Dev những gì em nói với anh.”

Leila quay phắt lại. Nếu anh nói với Marsh là dù thế nào đi nữa cô vẫn cưới Elliot, Marsh sẽ nghĩ cái đêm họ ở bên nhau chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. “Em không thể tin được anh lại làm thế.”

“Nếu em thả một quả bom, nhóc, thì em phải xử lí chất phóng xạ. Dev tình cờ lại là bạn thân của anh. Anh đoán em định phụ bạc tấm chân tình của cậu ấy, và anh nghĩ ít ra nếu cảnh báo Marsh trước, thì có thể kết cục sẽ bớt cay đắng hơn.”

“Phụ bạc tấm chân tình là sao? Ai nói gì về phụ bạc tấm chân tình chứ?” Leila nói. “Em đâu có nghiêm túc về việc kết hôn với Elliot, anh đúng là đồ ngốc! Em chỉ cố làm anh tức điên thôi.”

“Em nói thế là sao? Thế có nghĩa em sẽ lấy Dev à?”

“Anh ấy đã hỏi đâu?” Leila quay lưng đi.

“Cho Marsh một giây và chưa hết nửa thời gian cậu ấy đã hỏi rồi.”

Leila lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh. Hai tay cô run rẩy khi rót cho mình một cốc. Cô uống một hơi trước khi cất tiếng.

“Em không cho là anh ấy sẽ hỏi. Em nghĩ anh ấy cũng như em, biết rõ thật sự chẳng có tương lai nào cho bọn em.”

“Có thể chứ,” Simon nói. “Chỉ phụ thuộc vào việc em sẵn sàng đi xa đến đâu. Phụ thuộc vào việc em sẵn lòng mạo hiểm đến mức nào.”

“Trở về nhà không phải là mạo hiểm.”

“Có lẽ em phải ngừng nghĩ đó là chuyện trở về nhà đi.” Simon tụt khỏi kệ bếp. “Thật ra em đang tiến về phía trước - điểm đến của em hóa ra chính là Sunrise Key. Và Marsh Devlin. Có lẽ em nên nghĩ theo hướng đó.”

Anh xoa đầu cô rồi ra khỏi bếp.

***

Marsh không có ở phòng khám trong phố.

Leila va phải Frankie ngay vỉa hè trước tòa nhà có phòng khám của Marsh.

“Ê, tớ nghe nói cậu lăn đùng ra hiên nhà mấy bữa trước.”

Leila nhìn bạn. Mái tóc đen óng của Frankie bết lại vì mồ hôi, và cậu ấy mặc một chiếc áo T-shirt te tua, quần eans cắt thành quần soóc đầy vết sơn loang lổ. “Chắc cậu đã nói chuyện với Nancy Sullivan rồi.”

Frankie ngồi lên mui xe Leila và tự quạt bằng cặp tài liệu mang theo. “Thật ra mình nghe từ Jeanette Miller, người nghe kể lại từ Laura Beauchamp. Laura là người nghe trực tiếp từ Nancy.”

“Trời đất, quanh đây chẳng có cái gì giữ được bí mật sao?” Leila bùng nổ. “Cả thị trấn đều biết rồi à?”

“Phải,” Frankie vui vẻ nói. “Và đã có một hội cá cược về ngày đứa trẻ chào đời.”

Leila há hốc miệng kinh ngạc. “Bọn họ đều nghĩ là mình…”

“Mang thai.” Frankie toét miệng cười. “Đi quanh đây thế nào ta cũng gặp một nhóm người đang bàn luận. Hầu hết đều nhất trí rằng cậu đang Có Em Bé.”

Leila rên rỉ.

“Tất nhiên, việc người được cho là hôn phu tương lai của cậu không có mặt tại bữa tiệc lớn nhất trong năm đã tăng thêm một tình tiết vào công cuộc suy đoán,” Frankie tiếp tục. “Nhất là từ khi Paul Casella thề rằng đã nhìn thấy một cô gái nom y chang cậu đang thực hiện hành động khóa môi với Liam Halliday tối tuần trước, ở ngã tư đường Ocean Avenue và đường Main.”

“Ôi, khỉ thật.”

“Và mình vừa gặp Liam sáng nay xong. Dường như tin đồn anh ta là cha đứa con ngoài giá thú của cậu đang lan nhanh vùn vụt. Anh ta đang tìm cậu để nói chuyện đấy. Mình trông anh ta có vẻ lo lắng.”

“Anh ta lo về cái gì mới được chứ?” Leila lắp bắp. “Chắc chắn anh ta biết một nụ hôn chẳng thể làm phụ nữ có thai.”

Frankie nhún vai. “Làm sao anh ta biết anh ta không ngủ với cậu trong tình trạng say mèm chứ? Anh ta chỉ biết là đã làm cậu có thai thôi.”

“Chuyện này thật khủng khiếp. Khủng khiếp quá.”

“Tất nhiên còn có một nhóm khẳng định đứa bé là của Marshall Devlin. Ellen Hartman quả quyết đã nhìn thấy cậu hôn Marsh ở bữa tiệc cuối năm của Simon - ngay trước lúc Marsh thay bộ đồ ninja ra để đi đỡ cho Kim Kavanaugh

Leila liếc nhìn bạn, người đang chăm chú quan sát cô.

“Cậu đã biết,” Frankie thốt ra. “Cậu đã biết Marsh là chàng ninja của cậu.”

Leila gật đầu.

“Cậu biết vì cậu đã hôn anh ta đúng không?”

Leila gật đầu.

“Ah-ha. Đúng như mình nghi ngờ. Hôn anh ta và có lẽ nào, ừm…?”

Leila nhắm mắt lại. “Mình chóng mặt vì say nắng. Mình không có con với Marsh Devlin hay Liam Halliday hay bất cứ ai.”

“Vậy cậu hôn Marsh Devlin là vì…?”

“Tại sao cậu hôn một người đàn ông, Frankie?”

Nụ cười của Frankie tươi hơn. “Một là vì mình mê mẩn anh ta…”

“Ờ, tiếp đi.”

“Hoặc vì mình yêu anh ta chăng?”

Đó là câu hỏi mà Leila không muốn trả lời. Nhưng Frankie đang nhìn cô chằm chặp, đọc được mọi cảm xúc lướt qua mặt cô.

“Mình biết rồi.”

“Cấm cậu không được nói với ai… “

Frankie làm động tác kéo khóa miệng lại.

Vậy là Leila có đúng mười lăm phút trước khi cả thị trấn biết cô yêu Marsh.

“Cái thị trấn ngớ ngẩn, hẹp hòi, thích buôn chuyện, không cho người ta quyền riêng tư này đang làm tớ phát điên,” Leila cáu kỉnh.

“Không đến nỗi thế đâu.”

“Cậu không phải là người bị mọi người đoán già đoán non đang có thai.”

“Ồ, chỉ là nói cho có chuyện thôi mà. Mọi người tò mò chứ không ác ý gì đâu. Cậu cứ nghĩ thoáng một chút,” Frankie khuyên. “Rồi mọi người sẽ quên.”

“Khi nào?”

“Ngay khi có một chủ đề hấp dẫn mới. Simon và Amanda chẳng hạn. Vài ngày nữa Simon sẽ bỏ Amanda cho xem. Căn cứ ánh mắt anh ấy khi ra ngoài cùng cô ta là mình đoán được. Toàn lòng trắng. Cô ta bắt đầu nói về ‘chúng ta’ thế này, ‘của chúng ta’ thế kia và anh ấy bắt đầu sợ cuống lên. Ngay khi bọn họ chia tay, mọi người sẽ ngừng nói về cậu. Đảm bảo đấy.”

“Tuyệt,” Leila làu bàu. “Nếu không phải người họ Hunt này là mục tiêu tiêu khiển cho thị trấn thì là người họ Hunt khác. Ôi Frankie, làm thế nào mình lại tự đẩy mình vào tình thế này không biết?”

“Vào tình thế gì?” Frankie hỏi. “Cậu phải lòng Marsh, Marsh say mê cậu. Chín mươi chín phần trăm dân số đang cố được rơi vào tình trạng như thế. Cậu nên lấy làm mừng mới phải.”

“Nhưng cứ nghĩ đến việc chuyển về thị trấn…”

“Phải đó, tưởng tượng cậu có thể đi chơi với tớ bất cứ lúc nào cậu thích xem. Quả là địa ngục.”

“Ý mình đâu phải thế.”

“Sunrise Key không phải một tầng địa ngục của Dante[20], Lei. Có những người thực sự muốn sống ở đây. Hồi chúng ta còn nhỏ, cậu cũng thích sống ở đây còn gì.”

[20] Dante Alighieri, đại thi hào người Ý, tác giả của kiệt tác La divina commedia (Thần khúc), được chia làm ba phần: Địa ngục (Inferno), Luyện ngục (Purgatorio) và Thiên đường (Paradiso). Trong đó có nhắc tới việc ông được nhà thơ La Mã cổ Virgil cứu thoát, và hai người bắt đầu cuộc hành trình về thế giới bên kia. Ông đã đi qua chín tầng địa ngục mà con người gặp phải khi qua đời, với những hình phạt tương ứng những tội ác mà họ đã gây ra khi còn sống.

“Mình không như thế nữa rồi,” Leila lẩm bẩm.

“Cậu chắc không? Hay cậu chỉ nhất thời lạc hướng? Mai này khi có con cậu sẽ luôn nói thế, cậu có muốn cho bọn trẻ cơ hội lớn lên trong một thị trấn nhỏ như thế này? Cậu thực sự muốn nuôi dạy con mình phố ư?”

Leila im lặng.

“Có thể nơi này không có sự riêng tư,” Frankie chỉ ra, “nhưng cũng không có tội phạm. Không có tuyết. Không ô nhiễm. Không kẹt xe… Cậu muốn đi một vòng không?” Frankie hỏi. “Mình muốn chỉ cho cậu vài thứ.”

Leila nhìn sang bạn. “Là gì?”

Frankie mỉm cười. “Mình muốn nhắc cậu nhớ những mặt tốt của cuộc sống ở Sunrise Key.”

Chiếc xe bán tải của Frankie vang lên tiếng loảng xoảng của cưa và búa khi họ chạy dọc theo đường Point Road. Frankie lái chầm chậm, luồn lách giữa những chiếc xe hơi và xe tải đỗ hai bên con đường hẹp tới tận góc đường.

“Gì thế?” Leila hỏi. “Có chuyện gì xảy ra ư?”

Rồi Frankie vòng qua khúc cua và phóng lên trước ngôi nhà của Marsh.

Thật ngạc nhiên.

Lần trước Leila đến đây, ngôi nhà là một đống gạch vụn lẫn tro bụi. Nhưng giờ, khung nhà cháy đen đã được dỡ đi, nền nhà được dọn sạch, và một bộ khung bằng gỗ mới tinh đã được dựng lên.

Cô trông thấy Ron Hopkins, vẫn chống nạng, đứng bên một chiếc xe chất đầy gỗ, giám sát năm cậu bé to khỏe - con trai ông - dỡ gỗ xuống. Duke Torrelson và Kevin Beauchamp ở trên mái nhà, đang đóng đinh. Axel Bayard, Noah Kavanaugh, John Knudsen, và chừng mười người cả đàn ông lẫn phụ nữ mà Leila không nhận ra đang đóng đinh để cố định xà nhà. John McGrath, Nancy Sullivan, và Kelly Beauchamp đang lắp dựng cầu thang lên tầng hai. Liam và vài cảnh sát mặc đồng phục lắp lại cửa sổ và cửa ra vào. Đây đó trong nhà còn khoảng mười hai người nữa mà Leila không biết hết tên.

Đây đúng là việc hợp sức cùng xây dựng, thói quen tốt đẹp, xưa cũ. Mà trong trường hợp này là xây nhà. Cả thị trấn tập trung dựng lại nhà cho Marsh.

“Thực ra đây là ý của Marsh.” Frankie đánh xe vào một chỗ trống do chiếc xe khác vừa rời đi. Thợ điện và thợ ống nước nhận làm với giá ưu đãi, còn những người khác làm không công - kể cả kiến trúc sư của Pres Seaholms. Marsh đang cho mọi người trong trấn cơ hội để trả hết nợ cho anh ấy. Nhưng nói thật, mình nghĩ chẳng ai ở đây coi trọng chuyện đó cả, mình thấy rất nhiều người đâu có nợ Marsh Devlin xu nào. Nhưng ở Sunrise Key, ai nợ ai cái gì không quan trọng. Quan trọng là làm hàng xóm tốt và bạn tốt kia. Marsh vừa là hàng xóm tốt, vừa là bạn tốt với tất cả mọi người trong thị trấn.”

Marsh luôn nói về chuyện đầu tư vào con người. Leila nhận ra cô đang chính mắt nhìn thấy thành quả.

Cô hắng giọng để gạt đi cục nghẹn đột nhiên xuất hiện. “Anh ấy biết chứ?”

Frankie lắc đầu. “Không, chính bọn mình cũng không biết - cho đến khi vật liệu được chở đến sáng nay. Dự báo thời tiết thông báo năm ngày tới không mưa, nên mọi người quyết định bắt tay làm luôn.” Cô nhìn lại ngôi nhà. “Nếu mọi người giữ vững tiến độ này, phần ngoài sẽ xong trước, dù đa phần các hạng mục được thi công vào buổi tối, sau giờ làm việc. Phần trong nhà sẽ tốn nhiều thời gian hơn, vì còn đi đường nước và đường điện nữa, nhưng…” Cô nhún vai. “Chiếc xe jeep của Marsh đậu trên lối vào kìa, nên mình đoán anh ấy đang ở gần đây. Có lẽ anh ấy rất hạnh phúc.”

Leila giơ một tay lên che mắt, tìm mái tóc nâu quen thuộc của Marsh.

“Mình quay lại làm việc đây,” Frankie nói tiếp. “Nếu cậu muốn tham gia, hãy nói với Press. Anh ta là người phân công công việc.”

Leila nhìn theo Frankie khi cậu ấy gia nhập đội ngũ lắp dựng cầu thang.

“Hồi chúng ta còn nhỏ, cậu cũng thích sống ở đây còn gì,” Frankie đã nhắc cô. Và đột nhiên tất cả bỗng ào ạt ùa về, cảm xúc hết sức hạnh phúc khi cô còn nhỏ, những ngày nắng rực rỡ và những đêm nhiệt đới ấm áp, xung quanh tràn ngập tiếng cười và bè bạn.

Những con người này sẽ dành khoảng thời gian quý giá của họ trong mấy tuần tới ở đây, giúp đỡ người hàng xóm đáng mến. Nó xưa cũ, thật dễ thương, và khiến ngực Leila đau nhói. Cô có thể trông thấy tình bằng hữu trên từng gương mặt đang tươi cười - và kể cả những gương mặt cau có. Axel Bayard đang cãi nhau với người bạn nối khố John Knudsen, nhưng sự thân thiết vẫn hiện rõ kể cả khi họ cao giọng với nhau.

Cô chưa từng nhìn thấy tình láng giềng tương tự trong khu Manhattan thượng lưu cô đang ở. Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ thấy.

Quả thực ở New York, cô sẽ không có nhiều người hàng xóm lắm chuyện suốt ngày dự đoán về ngày ra đời của đứa con không hề tồn tại. Nhưng cô cũng sẽ không có Marsh.

Marsh.

Anh đang ở gần đây. Leila đi tìm anh.

Marsh đứng một mình bên bờ biển, nhìn ra đại dương. Trên con dốc sau lưng anh, bộ khung nhà mới dựng dần hiện ra. Anh có thể nghe thấy tiếng búa và cưa, tiếng nói cười lao xao.

Mặt nước sáng lấp lánh trong ánh nắng đầu chiều. Những con chim biển hết lao vút lên lại nhào xuống, tiếng kêu khàn khàn của chúng bị tiếng sóng biển rì rào át đi.

Từ lần đầu tiên đến Sunrise Key, Marsh đã yêu khung cảnh nhìn từ nơi này của hòn đảo. Anh thường thuê một chiếc xe đạp cọc cạch từ cửa hàng của Millie và ngày nào cũng đạp xe ra đây với một cuốn sách để đọc, một túi giấy đựng bữa ăn trưa. Anh ngồi yên hàng giờ, cách chỗ này không xa, trông ra đại dương, cảm nhận ánh nắng ấm trên mặt, hít thở không khí trong lành với vị mặn của biển - và chữa lành vết thương.

Anh chấp nhận sự thật mẹ mình đã đi xa. Anh rất yêu bà, nhưng bà đã đi rồi. Anh chẳng thể làm được gì - ngoài việc tập làm quen với cuộc sống không có bà.

Phải mất một khoảng thời gian. Thời gian, và con vịnh bao la màu ngọc lam rực rỡ, bờ cát trắng lấp lánh nơi mép nước, sức mạnh hàn gắn của mặt trời, âm thanh dễ chịu của gió, sóng và những con mòng biển.

Ở Sunrise Key, Marsh đã từ giã thời khắc cuối cùng của tuổi thơ. Anh đã nguôi đi nỗi giận gay gắt với mẹ vì cách bà rời bỏ anh. Anh đã quyết định tiến về phía trước, nắm lấy tương lai chứ không vấn vương quá khứ, không để nỗi đau buồn và thất vọng đánh bại. Anh đã tìm thấy sự bình yên, an toàn, và cuối cùng là cảm giác thực sự thuộc về nơi đây.

Đúng vậy, cuộc sống của anh không hoàn hảo. Về tài chính, anh kiếm được ít hơn hẳn so với mức sống anh đã quen từ hồi bé rồi đến tuổi thiếu niên. Và vụ hỏa hoạn là một ngón đòn khá hiểm ác. Nhưng anh có nhiều bạn bè không đếm xuể.

Marsh ngẩng đầu nhìn ngôi nhà, nhìn những bức tường và mái đang được hoàn thiện. Chúng là bằng chứng xác thực của tình bạn vững bền với những con người ở Sunrise Key. Anh lại nhìn về đại dương, vào khung cảnh tuyệt đẹp kì vĩ. Phải, đây chính là nơi anh luôn muốn sống.

Trừ việc không có bên anh. Và tận sâu trong lòng, anh biết rằng tất cả mặt biển, bãi cát, ánh nắng, gió, và thời gian mà Sunrise Key trao tặng cũng không giúp anh học được cách sống thiếu vắng cô. Lần này nó cũng chẳng giúp được gì.

Và dù Leila có yêu anh hay không, anh biết mình chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Nhìn về ngôi nhà lần cuối, Marsh mở chiếc điện thoại di động mà Preston Seaholm đã cho anh mượn.

Đã đến lúc gọi cho mấy người bạn học cũ. Đến lúc gọi để nhờ cậy, đến lúc gọi để hình thành các mối kết giao mới, và tìm cho mình một công việc mới.

Ở New York City.

Tốt nhất là gần khu phố thượng lưu của Leila.

Vì nếu Leila định kết hôn, cô sẽ không kết hôn với Elliot. Mà là với anh.